Edit: Linh
Dư Lãng đương nhiên không có khả năng để Dư Hải Thiên lộ mông mà đi ra. Cho dù hắn nguyện ý, y cũng không đồng ý. Mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm, phía sau y là Dư Hải Thiên quàng khăn tắm đi ra.
Quần áo ngày hôm qua không thể mặc rồi, Dư Lãng ở nơi này cũng không có để quần áo của Dư Hải Thiên. Dư Lãng suy nghĩ, gọi điện thoại nội tuyến, giằng co trong chốc lát mới để cho giúp việc mang quần áo của Dư Hải Thiên tới.
Dư gia gia đang ở bên kia dạy dỗ Dư Mẫn Thiên đâu: “… một đứa con gái đã lấy chồng như con, quản tốt chồng mình là được rồi. Ba còn ở đây, việc này khi nào thì đến lượt con quản hả. Cho dù ba chết, người làm chủ Dư gia cũng là Dư Hải Thiên, không phải con. Con quản nhiều như vậy làm gì chứ hả.”
Dư Mẫn Thiên quả thật là chuẩn bị tâm lý tới nơi này để giáo huấn. Đổi thành người nào cũng không thể dễ dàng chấp nhận chuyện cháu trai mình đổi thành em dâu mình chứ: “Ba, ba cũng không quản chuyện này đi. Không nói đến chuyện họ đều là nam. Bọn họ một người là em trai ruột của con, một người là cháu ruột của con. Hai người họ đây là lσạи ɭυâи đó. Hải Thiên muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền. Vì cái gì cố tình muốn tìm con mình chứ? Nếu hắn thích tiểu nam hài, toàn T thị còn có rất nhiều. Con có thể đem cho nó vài người cũng được. Loại chuyện này chỉ cần lộ ra một chút, Dư gia chúng ta còn có mặt mũi để gặp người khác sao? Chúng ta sẽ trở thành trò cười cho toàn T thị!”
Dư gia gia cầm gậy chống trong tay gõ vài cái xuống sàn, trừng mắt nhìn Mẫn Thiên một cái: “Bậy bạ! Con đừng có thêm phiền cho ba. Lại còn muốn lấy cái đám loạn thất bát tao ở bên ngoài so với Lãng Lãng nhà ta. Có thể so sánh được sao? Hơn nữa, Lãng Lãng và Hải Thiên không phải ruột thịt, con việc gì phải chụp lên đầu hai đứa nó cái mũ lσạи ɭυâи như vậy.”
Dư gia gia cảm thấy Dư Lãng không phải cháu nội thật tốt. Hắn có thể nói với bất kỳ kẻ nào, đúng tình hợp lý duy trì
bọn họ cùng một chỗ.
“Ba, chuyện này sao giống được ạ. Dù như thế nào Dư Lãng cũng là con của Hải Thiên. Con nuôi cũng là con, dù lùi một bước lại nói, bọn họ cũng đều là đàn ông đi?!” Dư Mẫn Thiên cố gắng cùng Dư gia gia tranh luận.
“Đàn ông thì đàn ông, đàn ông thì làm sao? Mấy ngày hôm trước ba cũng đã xem TV phát. Không phải là nói tình yêu chân thành chiến thắng tất cả sao. Hơn nữa, chuyện này càng không đáng lo, bọn họ cũng sẽ có đứa nhỏ.” Dư gia gia câu sau cùng mới là trọng điểm. Ông cả đời trải qua mưa gió rất nhiều, sự tình cũng nhìn thấu. Rất nhiều chuyện hoàn toàn có thể thông qua bên ngoài mà nhìn tới bản chất. Nếu ông không ngăn được Dư Hải Thiên, ông liền không ngăn cản. Hai người bọn họ ở một chỗ, chướng ngại lớn nhất là con nối dõi. Nếu vấn đề này cũng được giải quyết, ông còn ngăn cản làm gì nữa.
“Ba ba, ba ở nhà xem cái loại chương trình gì vậy ạ.” Dư Mẫn Thiên phát hiện mình ở Dư gia gia nơi này căn bản là nói không thông. Cô đã nhìn ra, ba cô căn bản là không thèm để ý Dư Lãng có phải đứa nhỏ Dư gia hay không. Nếu vẫn là con đẻ, có khi còn vụиɠ ŧяộʍ quan hệ với nhau cũng nên.
Dư gia gia nơi này cũng ghét bỏ Dư Mẫn Thiên: “Chuyện
cũng chưa có gì, Hải Thiên và Lãng Lãng ba đều đồng ý. Con đừng làm ba thêm phiền.”
“Con không đồng ý!” Dư Mẫn Thiên lắc lắc đầu, cô mới không có khả năng chấp nhận chuyện vớ vẩn này đâu.
“Con không đồng ý thì làm được cái rắm gì hả, ba đồng ý là được!” Dư gia gia rốt cuộc phẫn nộ, tức giận quát: “Đi! Nhanh chóng về nhà con đi! Đừng ở chỗ này khiến cho ba không thoải mái!”
Mẫn Thiên cũng nổi giận, một hơi suýt nữa không có tức đến tắc thở. Sắc mặt cũng nghẹn đến đỏ: “… ba, vậy cũng không thể để mọi tài sản đều cho Dư Lãng được chứ …”
Dư gia gia sắc mặt thực sự cũng khó coi, ông thấp giọng hít vào một hơi, bưng trà lên uống một ngụm: “Chính là vì chuyện này, con mới vội vội vàng vàng chạy đến đây?”
Dư Mẫn Thiên là một người rất thực tế, cũng là một người bình thường. Cô không chấp nhận được tình cảm giữa hai người đàn ông. Nếu phát sinh ở trên người người khác, cô có lẽ sẽ nói một câu tình thâm nghĩa trọng. Chính là đến khi chuyện này xuất hiện ở bên cạnh mình, cô cũng chỉ càm thấy vớ vẩn. Nhưng so với chuyện này càng vớ vẩn chính là. Một người đàn ông lại cho một người đàn ông khác cả môt gia tài, chỉ vì yêu người ta, mà người này lại còn là Dư Hải Thiên!
Điều này, người có khả năng vì một người mà làm ra chuyện này, hắn phải xác định yêu người kia cả đời. Phải xác định người kia vĩnh viễn cũng không tổn thương mình, xác nhận tình cảm của họ mãi mãi cũng không biến chất, giống như kim cương vậy.
Điều này sao có thể cơ chứ? Cô biết tin chỉ muốn ngất, cô tin tưởng tình yêu, nhưng lại không tin vào tình yêu vĩnh cửu. Cô cũng không hy vọng Dư Hải Thiên trong lúc nhất thời đầu óc nóng lên giống như cho một cái nhẫn kim cương mà đem Dư gia cho đi một nửa.
Sau đó chờ Dư Lãng không còn là Dư Lãng hôm nay, sẽ lưu lại vô số phiền toái.
Dư Mẫn Thiên khụ một tiếng “Ba, nếu Dư Lãng là đứa nhỏ của Dư gia, con cũng sẽ không nói cái gì, đằng nào về sau toàn bộ Dư gia cũng cho y. Vài thứ kia chẳng qua chỉ là cho y cầm trước. Chính là cố tình.. Hơn nữa Dư Lãng tuổi còn nhỏ, chuyện này có thể hiểu rõ sao. Hai người bọn họ tuổi kém rất nhiều, tuổi của Dư Lãng hiện giờ rất nhẹ dạ, tâm tình cũng chưa kiên định. Cho dù bây giờ bị dụ dỗ, khó bảo toàn mấy năm về sau Dư Lãng suy nghĩ cẩn thận lại tìm người khác, đến lúc đó…”
…
Dư Hải Thiên nghe mặt cũng chuyển thành màu xanh, Dư Lãng ngược lại càng trở nên vui vẻ. y nhỏ giọng nói với Dư Hải Thiên: “Ba ba, bác là lo lắng ba lớn tuổi, con sẽ đá ba tìm một người trẻ hơn đúng không?”
Dư Mẫn Thiên đây là ám chỉ, hiện tại Dư Hải Thiên thừa cơ Dư Lãng thiếu niên không biết chuyện, đem Dư Lãng dụ dỗ lừa vào tay. Dư Lãng bị cưỡng bức với da^ʍ uy của Dư Hải Thiên mới chấp nhận. Chờ Dư Lãng lớn thêm một chút, hiểu chuyện hơn có năng lực phản kháng. Đến khi hắn già đi, Dư Lãng có thể báo thù, tìm Dư Hải Thiên tính sổ, thuận đường sẽ ôm tài sản Dư gia chạy luôn.
Dư Lãng không biết Mẫn Thiên là rất coi trọng y, hay là quá coi thường Dư Hải Thiên.
Dư Lãng có thể hiểu được băn khoăn của bà ấy, lại nói tiếp, bà ấy chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Phản ứng như của Dư Mẫn Thiên mới là bình thường. Tương phản, Dư gia gia dễ dàng chấp nhận như vậy, mới là không bình thường đâu. Y gặp được người tốt như Dư gia gia, sao có thể hy vọng xa vời là mọi người đều tốt như ông được, chỉ cần như vậy là y đã rất hạnh phúc rồi.
Ngược lại với Dư gia gia giận dữ, được rồi, ông không phủ nhận con gái mình nói có một phần đúng. Dư Hải Thiên đem Dư Lãng lừa tới tay, tám chín phần là thừa dịp Dư Lãng còn nhỏ không biết gì. Không chừng Dư Lãng ngay cả tình thương của cha và tình yêu cũng không phân biệt được rõ ràng đâu. Nhưng chẳng sợ chính là sự thật, con cũng không thể nói thẳng ra như vậy được. Nói ra, cũng không thể khiến Dư Lãng nghe thấy nha. Chẳng may khiến Dư Lãng thức tỉnh, Dư Lãng dù không dời nhà trốn đi nhưng về sau thì sao hả, về sau…
Con gái của ông sao lại ngu ngốc như vậy chứ. Chính là con dù có ngốc, cũng không nên coi người khác ngốc như mình đi. Ông không tin, tới tay mình rồi mà Dư Hải Thiên còn có thể để con vịt đã nấu chín như vậy bay mất.
Dư gia gia cảm thấy chính mình thật sự là quá anh minh, không phải ông khinh thường cháu trai bảo bối của mình. Tài sản đặt trong tay của y thật sự là rất tốt, chẳng qua dù sao cả người Dư Lãng đều là của Dư gia. Ông cũng không biết Mẫn Thiên muốn tìm việc chơi.
Mẫn Thiên nói vài câu xong cũng thôi. Cô nói nhiều cũng không làm được gì, dừng lại một chút, gian nan hỏi một câu: “Vậy Khang Huy làm như thế nào?”
“Còn có thể làm gì chứ hả? chuyện của Dư Hải Thiên và Lãng Lãng liên quan gì đến Khang Huy chứ hả?” Dư gia gia trừng mắt nhìn Mẫn Thiên liếc mắt một cái.
“Chính là…” Dư Mẫn Thiên liếc mắt nhìn hai người ngồi trên ghế sa lông giống như việc này hoàn toàn cùng bọn họ không có liên quan – Dư Hải Thiên và Dư Lãng, hai kẻ đang ngồi ăn điểm tâm này.
“Không có chính là, Dư gia không thiếu con cháu, Lãng Lãng chẳng lẽ không phải là cháu của ba hả?” Dư gia gia hiểu được ý tứ của Mẫn Thiên, nếu Khang Huy thật sự là không có triển vọng, ông cũng không muốn bỏ gần tìm xa. Dư Hải Thiên sinh đứa nhỏ, đứa nhỏ kia nhân phẩm không được nữa, hơn nữa tâm rất tham.
“Chị không cần nghĩ nhiều, em sẽ không nhận Khang Huy.” Dư Hải Thiên vuốt đầu Dư Lãng, cũng không biết là những lời này nói cho chị mình nghe, hay là đối với Dư Lãng mà nói.
Dư
Mẫn Thiên cứng họng ngồi ở chỗ kia, cũng không biết nói cái gì.
Dung Việt Trạch ngồi ở trên ghế luôn luôn đóng vai trò bàng thính, nghe dù không hiểu được hết cũng đủ cho hắn biết loại quan hệ giữa Dư Hải Thiên và Dư Lãng này. Mười phần kinh ngạc sau, hắn cảm thấy loại tình huống này đối với Khang Huy cực kỳ có ích. Dư Lãng không phải là con của Dư Hải Thiên, Khang Huy chính là đứa con duy nhất. Dư Hải Thiên nhất định
sẽ để cho Khang Huy nhận tổ quy tông, thừa kế Dư gia.
Không nhất định, Dư Hải Thiên hiện giờ chính trực tráng niên, xa hơn nữa thì cậu có thể tìm một danh môn thục nữ sinh hạ người thừa kế càng danh chính ngôn thuận hơn.
Chính là có Dư Lãng cũng không chắc chuyện này sẽ xảy ra. Hơn nữa, Khang Huy trên thực tế cũng không quá đắc tội
với Dư Lãng.
Dung Việt Trạch đối với
cục diện này có hơi hơi mừng thầm, vì Khang Huy cũng vì bản thân hắn. Dù sao Dư gia gia cũng chấp nhận chuyện của Dư Hải Thiên và Dư Lãng, nói vậy đối với chuyện của hắn và Khang Huy sẽ càng khoan dung đúng không.
Nhưng là chưa có chờ Dung Việt Trạch do dự bao lâu, Dư Hải Thiên liền quả quyết phủ định khả năng Khang Huy vào cửa. Hắn không biết tại sao, chính là mình ở trong nhà này cũng không có bất kỳ cái tiếng nói gì. Nghĩ đến chuyện mẹ mình với Khang Huy vẫn có vài phần đồng tình, liền kéo quần áo này.
Hành vi này bị mọi người nhìn thấy, biết quan hệ của bọn họ, lúc này Dư Hải Thiên liền nhíu mày, nhìn chằm chằm Dung Việt Trạch nói: “Cháu muốn nói giúp Khang Huy?”
Dung Việt Trạch bị nhìn có vài phần khẩn trương, hắn trầm mặc một chút, vẫn mở miệng: “Cậu, đối với Khang Huy cậu có thể suy nghĩ một chút được không?”
Dư Hải Thiên sắc mặt âm trầm, thản nhiên nói: “Cháu là lấy thân phận gì để hỏi cậu? Là cháu ngoại của Dư gia, hay là Khang Huy…” hắn dừng lại một chút, Dung Việt Trạch sợ Mẫn Thiên. Giờ hắn xé rách quan hệ giữa Dung Việt Trạch và Khang Huy, nhìn sắc mặt khẩn trương đến xanh của Dung Việt Trạch, Dư Hải Thiên thưởng thức cái vẻ e ngại này một chút mởi nhổ ra hai chứ: “… bạn bè..”
Dư Lãng vui vẻ nhìn Dung Việt Trạch, rất là vui sướиɠ khi người gặp họa, chọc vào bọn hắn, đáng đời! Dư Hải Thiên
sao lại không nói chuyện này ra, để Dư Mẫn Thiên cầm chổi lông gà đánh cho Dung Việt Trạch một trận đâu.
Dung Việt Trạch trầm mặc không nói, thời gian này Mẫn Thiên hơi hơi cúi đầu, giống như là không dám nhìn Dư Hải Thiên và Dư gia gia, nói: “Con… lát nữa Khang Huy sẽ tới đây…”
Dư gia gia lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào mũi Dư Mẫn Thiên nói: “Con làm cái chuyện ngu xuẩn gì vậy hả? Con gọi nó đến đây làm gì! Bảo nó trở về, ba không muốn…”
“Con muốn nhìn thấy nỏ, để nó đến đây đi.” Dư Hải Thiên nói: “Giải quyết luôn mọi chuyện đi.”
Đối với Khang Huy thi thoảng lại nhảy ra làm chuyện ngu xuẩn, Dư Hải Thiên cũng có chút không kiên nhẫn.
Dư Hải Thiên là một người vô cùng chán ghét lề mề, dài dòng dây dưa. Hắn máu lạnh tần nhẫn, hơn nữa lại thích một nhát chí mạng. Đối với Khang Huy hắn cũng không thể hoàn toàn không nhìn. Con người đối với người có chung dòng máu với mình luôn có một loại tình cảm đặc biệt. Hắn không muốn đối phó với nó, hắn cũng không để lộ thân thế của Dư Lãng là vì bảo vệ Dư Lãng. Làm sao cũng không để cho Khang Huy có chuyện tốt. Nếu Khang Huy đem hết tâm tư tình cảm để hết lên Khang gia, khó có thể khiến cho khang lão gia tử không toàn tâm toàn ý vì hắn tính toán. Mười lăm năm tình cảm, không chỉ có huyết thống là có thể xóa bỏ.
Chính là, nên tranh lai không tranh, còn cố tình thích tranh đoạt cái mà mình không nên. Thủ đoạn dùng để tranh lại không sạch sẽ như vậy.
Dư Lãng biết Dư Hải Thiên có loại tính cách này, Dư Hải Thiên không muốn thấy Khang Huy là không thấy. Thấy là tuyệt đối có sự sắp xếp của Khang Huy. Dưới loại tình huống này, Dư Hải Thiên gọi hắn lại đây, khẳng định không phải là muốn nhận hắn. Khang Huy chỉ có thể khẩn cầu ông trời khiến mình không quá thảm mà thôi.
Dư Hải Thiên vốn là muốn tìm lái xe đến đón Khang Huy, không nghĩ tới Dung Việt Trạch xung phong nhận việc này. Hắn mang theo khẩn cầu nhìn Dư Hải Thiên, làm một người cháu, thậm chí là một người có khả năng thừa kế lớn nhất, hắn biết Dư Hải Thiên sẽ cho ra quyết định này. Nếu Khang Huy cố tình muốn tới, Dư gia có lẽ sẽ nhận hắn nhưng sau khi nhận có đãi ngộ như thế nào, bị lưu đày đi đâu thì lại là chuyện khác. Khang Huy đã mười lăm tuổi, Dư gia vị trí kế tiếp còn chưa thấy bóng dáng, chỉ sợ vì để không uy hϊếp người thừa kế đời sau, cho dù là ở nước ngoài cũng sẽ không buông bỏ giám thị đối với Khang Huy.
Dung Việt Trạch hy vọng có thể khuyên nhủ Khang Huy, khuyên hắn đừng tới Dư gia: “Cậu, để cháu đi đi?”
Dư Hải Thiên gật đầu, Khang Huy muốn đâm đầu vào tường, hắn không có cách nào khác. Hắn cũng hy vọng Khang Huy có thể thức thời đi con đường khác tốt hơn.
Dung Việt Trạch cuối cùng cũng không khuyên nổi Khang Huy. Hắn cơ hồ mang theo thương cảm nhìn Khang Huy bước thẳng vào Dư gia mà không quay đầu lại. Giống như là Khang Huy bước vào tử lộ, giống như là có thể thấy thời điểm Khang Huy đi ra, là bi thương tới cỡ nào.
Một
lúc lâu sau, Dung Việt Trạch sửa lại tâm tình mình thật tốt, mới gian nan từ cửa phòng rời đi. Ít nhất khi Khang Huy từ bên trong đi ra, hắn có thể làm chỗ dựa cho người mình yêu.
Dung Việt Trạch đi ra hoa viên, trên đường nhìn thấy Dư Lãng đang ngồi ở ngoài hành lang khoanh tay, mặc duy nhất một cái áo lông dê, trong ngực ôm một cái lô giữ ấm màu vàng, nhàn nhã ngồi đối diện hồ nước, cầm thức ăn bón cho cá ở trong hồ.
Dung Việt Trạch sửng sốt, lập tức ho khan một tiếng, thật mạnh thải vài cái cước bộ đi tới.
Dư Lãng chỉ quay đầu lại nhìn một cái, trực tiếp ném tất cả thức ăn vào trong hồ rồi đi.
“Dư Lãng..” Dung Việt Trạch gọi Dư Lãng lại hắn không thích nói chuyện với Dư Lãng. Người khác mặc kệ ntn, nhìn vào thân phận của hắn đều phải dùng gương mặt tươi cười chào đón hắn. Duy chỉ có Dư Lãng, thân phận so với hắn không kém, tình tình còn khó chiều hơn cả hắn. Tức giận lên, đôi khi ngay cả Dư Hải Thiên cũng không thèm để lại mặt mũi.
Dung Việt Trạch cười khổ cầm tay Dư Lãng, giữ cái tên Dư Lãng coi như không nghe thấy mình gọi giữ lại.
Dư Lãng trực tiếp gạt tay Dung Việt Trạch ra: “Anh còn dám động thủ động cước với em, cẩn thận em nói với ba là anh phi lễ em.”
Dung Việt Trạch càng thêm cười khổ: “Tâm trạng em không tốt? Anh nghĩ đến em có thể cảm thấy tốt sao?”
Chính là Dung Việt Trạch loại thiên chi kiều tử này, cũng không thể không nói số mệnh của Dư Lãng thật sự là tốt đến nỗi nghịch thiên. Dư Lãng không phải là con ruột của Dư Hải Thiên, lại được hắn thương yêu suốt mười lăm năm. Đến phút cuối cùng, khi bại lộ chuyện, Dư Hải Thiên lại yêu y. Không phải con trai ruột của Dư Hải Thiên là bất hạnh, cuối cùng lại biến thành may mắn lớn nhất.
Tình trường một đường bằng phẳng, cũng được Dư gia gia yêu thương thật lòng, lại còn lấy được một nửa tài sản của Dư gia.
So sánh với vận may, Khang Huy liền có điểm thảm. Dư Lãng có bao nhiêu vân may, sẽ có bấy nhiêu vân rủi dừng ở trên đầu Khang Huy.
“Vốn là tâm tình rất tốt, thấy anh sẽ không tốt.” Dư Lãng thẳng thắn, không chút nào cho Dung Việt Trạch mặt mũi.
“Em cảm thấy tốt là vì Khang Huy sao?” Dung Việt Trạch hỏi Dư Lãng.
Dư Lãng thẳng thắn gật đầu: “Thấy hắn xui xẻo, em liền vui vẻ… Em đã nói với anh đến như vậy, anh sẽ không còn muốn để em đi cầu tình cho Khang Huy đúng không?”
Dư Lãng đã sớm biết Dung Việt Trạch quấn y để làm gì rồi. Cho đến bây giờ, có mắt đều nhìn ra, Khang Huy không dễ có thể lấy được cái gì tốt từ chỗ Dư Hải Thiên, càng có thể nhìn ra được, Dư Hải Thiên thương Dư Lãng đến bao nhiêu. Có thể ở trước mặt Dư Hải Thiên nói chuyện cũng chỉ có Dư Lãng. Y nói chuyện chắc chắn là được, thậm chí có thể làm chủ thay Dư Hải Thiên.
Dung Việt Trạch thích Khang Huy như vậy, vấn đề là hắn còn không ngốc. Hắn không có khả năng không muốn Dư Lãng biện hộ thay Khang Huy.
Dung Việt Trạch thật sự gật đầu: “Em không thể đi sao, Khang Huy cũng không gây trở ngại cho em chỗ nào?”
Nếu Dư Lãng là con của Dư Hải Thiên, nếu Dư Lãng là một người phụ nữ, Dung Việt Trạch khẳng định sẽ không đến tìm Dư Lãng. Chính là Dư Lãng và Dư Hải Thiên ở cùng một chỗ, liền khẳng định không thể có con. Như vậy cùng Khang Huy có quan hệ gì đâu.
Cứ việc có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng là Dư Lãng quả thật không ngờ tới Dung Việt Trạch thực sự dám đối với y có yêu cầu này. Nhìn bộ dáng hiên ngang chính nghĩa của hắn, Dư Lãng cười rộ lên. Đầu tiên là mỉm cười, chậm rãi trở thành cười haha. Cười đến nỗi cong cả thắt lưng, rơi nước mắt. Y một tay chỉ vào Dung Việt Trạch nói; “Dung Việt Trạch, không phải là anh cảm thấy em có lỗi rất lớn với Khang Huy đi?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Dung Việt Trạch không muốn nổi giận với Dư Lãng, ít nhất cũng không phải hiện tại. Hắn tận lực khống chế lửa giận, không khiến cho âm thanh của mình trở nên bén nhọn: “Khang Huy mới là đứa nhỏ Dư gia không phải sao? Hắn thiên chân vạn xác là đứa nhỏ của Dư gia! Mà em thì không phải, nếu không phải An Huệ Lan nhất thời làm sai. Khang Huy phải là em mới đúng, Khang Huy ở Khang gia bị Khang An đối xử lạnh lùng. Em hưởng phúc của cậu ấy, cậu ấy lại chịu tội thay em. Cho đến hiện tại, cậu ấy cũng chưa đoạt cái gì cùng em. Chẳng qua là chỉ muốn về nhà mình mà thôi, chẳng nhẽ em không thể nói giúp cậu ấy hay sao?”
Dư Lãng buồn cười lắc lắc đầu, như đinh đóng cột nói: “Không thể!!”
Người khởi xướng chính là An Huệ Lan. Đối với hắn không tốt là Khang An, hiện tại không cần hắn là Dư Hải Thiên. An Huệ Lan là mẹ đẻ của Khang Huy. Nếu hắn tại Khang gia gặp phải chuyện gì như Dung Việt Trạch nói, vậy hắn muốn trách cũng chỉ có thể trách An Huệ Lan. Nợ hắn là An Huệ Lan, y không nợ Khang Huy bất kỳ cái gì hết. Tương phản, Khang Huy và An Huệ Lan mới là người thiếu y một mệnh.
Y và Khang Huy vốn là có mối thù lằng nhằng, phân ra không rõ là ai nợ ai, ai có lỗi với ai trước, dù sao cũng không thể để thời gian quay lại một lần. Thời điểm Dư Hải Thiên thấy Khang Huy, có phải còn thấy thích giống như khi hắn nhìn thấy Dư Lãng hay không. Mà cho dù vẫn là thích như vậy, đổi thành Dư Lãng, Dư Lãng có phải không thể ở Khang gia có cuộc sống gia có cuộc sống thoải mái, hạnh phúc giống như là ở Dư gia hay không.
Nhưng là, hàng thật giá thật, Khang Huy thiếu Dư Lãng một cái mạng. Dư Lãng làm sao có thể đi giúp Khang Huy sống thoải mái đâu. Y không bỏ đá xuống giếng đã là tốt bụng lắm rồi.
Dư Lãng kiên quyết không đi. Lại nói tiếp, y cũng có chút thương hại Dung Việt Trạch: “Anh là vừa mới biết Khang Huy là con của An Huệ Lan, còn em mới là đứa nhỏ của Khang gia đi?”
Dung Việt Trạch hô hấp giống như là dừng lại. Khi hắn đến gặp Khang Huy, đem chuyện ngày hôm nay nói cho hắn, khuyên nhủ Khang Huy đừng tới Dư gia. Mới ở trong miệng Khang Huy biết được chân tướng. Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết được Khang Huy tại sao sau này mới nói cho mình biết, tại sao trước kia lại không nói cho mình. Đó là, hắn có tình dẫn mình suy nghĩ đến chuyện An Huệ Lan nɠɵạı ŧìиɧ mà suy nghĩ.
Đồng tình trong mắt Dư Lãng phát ra càng rõ ràng. Từ trên cao nhìn xuống một cách thương hại, giống như nhìn một đứa ngốc. Dung Việt Trạch cho tới bây giờ vẫn luôn là một người thông minh. Chính là hai đời đều bị Khang Huy lừa cho xoay vòng: “Khang Huy đã sớm biết thân thế của mình. Bất quá, anh đoán, hắn cùng An Di phát sinh quan hệ xong mới biết, hay là đã biết từ đầu rồi mới có thể đi tìm An Di?”
“Khang Huy rất hận An Huệ Lan đi.” Cho nên mới không để ý đến chuyện huyết thống, dùng An Di trả thù An Huệ Lan.
Dư Lãng nâng đầu, nhẹ nhàng nói một câu, rốt cuộc thành công đè bẹp một cọng rơm cuối cùng trên người Dung Việt Trạch.