Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 5

Edit: Linh

An Huệ Lan mặt đều biến thành màu đen, gân xanh trên trán nhảy thình thịch vài cái, đem nửa cái bánh

bao từ trên đầu mình vứt xuống, nhận lấy khăn mặt từ người làm là dì Vương đưa tới, lau chùi qua loa một chút, cô nàng cảm thấy cả người mình đều lộ ra một cỗ vị thịt ghê tởm.

Cố nhịn nửa ngày, An Huệ Lan vẫn là không có nhịn được, mở miệng: “Lãng nhi, chính là mụ mụ làm cháo sữa rau chân vịt con không thích ăn, con cũng không nên đánh mụ mụ a, mụ mụ có hay không đã từng dạy con, trẻ nhỏ cần mỗi ngày uống sữa, khả năng cao sẽ nhiều hơn các bạn cùng tuổi khác? lại đây, ngoan ngoãn cầm chén cháo sữa ăn, là mụ mụ tự mình làm đó.”

Từ nhỏ đến lớn, trong ký ức của Dư Lãng, An Huệ Lan nấu ăn tốt lắm, y uống qua các loại sữa cháo, đều là đến từ trong tay An Huệ Lan, dù sao người có thể chế trụ Dư Lãng, người khiến Dư Lãng cam tâm nghe lời, cũng chỉ có An Huệ Lan mà thôi. Về phần lão hỗn đản nhà y, không có như bà thím dong dài đến vậy, mà hắn cũng không có năng lực như thế, có thể khiến Dư Lãng cam tâm tình nguyện đem loại độc chất này uống vào.

Y có bao nhiêu yêu mẹ y a, chỉ cần là lời An Huệ Lan nói, y

liền nhất định sẽ nghe, cô ta không thích,y sẽ không làm, cô ta thích, mặc dù y có không thích đi nữa, y cũng có thể miễn cưỡng chính mình đi làm.

An Huệ Lan là một bà mẹ tốt, cho nên y cũng cố gắng làm một đứa con trai tốt nhất trên đời này.

Kết quả,

y đem mình biến thành một truyện cười.

Ni mã, người mẹ này cũng không phải mẹ đẻ của y.

Con mẹ nó bà cũng không phải mẹ đẻ của tôi, tôi để làm chi còn phải nhẫn bà.

Ngay khi chính mình mở to mắt, phát hiện mình cư nhiên nằm ở trên giường, bị lão cha hỗn đản ôm vào trong ngực, Dư Lãng nhất thời liền có một loại cảm giác trong lòng hỗn độn, chờ y lãnh tĩnh lại, y phát hiện y hận nhất không phải Dư Hải Thiên

mà y vẫn luôn hận, cũng không phải lũ em trai cùng y tranh giành tài sản. Dư Hải Thiên bất quá là không coi y là đứa con mà hắn yêu nhất, một đống em trai của y, từ

khi được sinh hạ đến một khắc kia, chính là muốn cùng

y tranh gia sản, chỉ có An Huệ Lan, người mẹ so với sinh mệnh của y còn trọng yếu hơn, ả đùa giỡn y.

Y hận nhất là có người lừa gạt tình cảm của mình.

Dư Hải Thiên lừa y chín năm, hắn làm cho y cho rằng y là đứa con bảo bối duy nhất, y bất quá cũng chỉ không coi hắn là người cha mà mình thích, mà là trở thành một người nuôi mình mà thôi.

Mà An Huệ Lan, là từ một khắc kia y sinh ra, đem y lừa đến một khắc kia y chết đi, chỉ sợ là cái chết của y, An Huệ Lan cũng không có thiếu phần động tay động chân, dù sao y mà chết, An Huệ Lan là người trực tiếp được lợi.

Y cả đời này sẽ khiến An Huệ Lan không thoải mái.

Kỳ thật, phương thức tốt nhất khiến An Huệ Lan thống khổ nhất, chính là làm cho Dư Hải Thiên và y có quan hệ không tốt, nhưng là y khẳng định không thể làm như vậy a, y còn chưa lấy được di sản của lão cha hỗn đản đâu.

Y chính là một cái nhị thế tổ, chính là tái nấu lại tái tạo một lần, y cũng không biến thành người thích yên tĩnh được, hơn nữa thích

yên tĩnh thì hắn quá thoải mái sao?

Tìm đại thụ dựa vào thật tốt, vận khí tốt đầu ốc tốt cũng không bằng được cha đối xử tốt nha, y thật vất vả tìm một người cha tốt, giúp y có thể làm xằng làm bậy, từ nhỏ

hỗn đến già, y đầu bị úng nước mới vì một cái An Huệ Lan buông tha thân phận Dư gia đại thiếu gia của chính mình a.

Lại nói, dù y muốn sửa họ, cũng phải đợi cho lão hỗn đản chết mới nói, hiện giờ, nếu ai dám tranh đồ vật của mình, y cắn chết kẻ đó.

“Lại đây, Lãng Lãng ăn một ngụm, mụ mụ còn cố ý them táo mà con thích nhất đấy? Nếm một ăn một cái cảm thấy rất ngon miệng nha.” An Huệ Lan giơ bát, đem cái thìa đưa đến bên miệng Dư Lãng.

Dư Lãng ghét bỏ nhìn thoáng qua, trong dạ dày có chút bốc lên, vừa ghét bỏ cháo này nấu không biết là cái gì vậy, càng là ghét bỏ An Huệ Lan, ả cho là mình là Dư Lãng lúc trước a, ả làm cái gì, y đều có thể nhắm mắt nhắm mũi ăn hết, cho dù là bắt y ăn bát cháo mặn chát, vì không cho ả thất vọng, y cũng có thể mặt không đổi sắc uống xuống?

Nghĩ đến chính mình lúc trước đã bị gây sức ép, Dư Lãng càng là khó thở, người

này bề ngoài khoác áo mẹ đẻ lại làm

việc mẹ kế, An Huệ Lan bà cũng thật là có chút tài năng đấy.

Đương nhiên, chính mình cũng đủ ngu xuẩn.

Nếu vị này không phải mẹ mình, liền có oán báo oán có cừu báo cừu đi, Dư Lãng giơ lên cánh tay béo mập, “ba” một tiếng đánh tay vào miệng thìa, đem cháo

vẩy lên

người An Huệ Lan, một bộ tiểu hài tử kiêu căng, kêu một tiếng: “Con không ăn —— “

An Huệ Lan trên người càng thêm đặc sắc, sữa cháo ngay trên áo màu lam của ả làm bẩn một mảng, góc độ Dư Lãng ném đi có chút xảo quyệt, có sữa theo áo An Huệ Lan liền chui vào người.

Dư Lãng nhìn châm chọc, vứt bỏ thân phần là mẹ của y ra thì An Huệ Lan người này bất quá cũng những người phụ nữ y chơi bời qua nhìn không khác nhau là mấy, đều chỉ có thể dựa vào khuôn mặt. Nghiêm khắc mà nói, An Huệ Lan còn không bằng những người mà y đã chơi đùa qua, những người đó tốt xấu đều là người đa tài đa nghệ, không phải ngôi sao ca nhạc cũng là người mẫu nha. Muốn khuôn mặt có khuôn mặt muốn dáng người có dáng người mà ai cũng không giả bộ cao thượng giống như thiên nga đâu a. Y thế nào trước kia lại thấy Dư Hải Thiên ra ngoài lêu lổng là có lỗi với mẹ y a? Lấy thân phân như thế này của hắn, đừng nói là hắn lấy loại người không có thân phận gì như An Huệ Lan này,chính là dù có một đám cưới môn đăng hộ đối hắn cũng có tư cách trái ôm phải ấp nha.

Dư Lãng xem thường nhìn bộ ngực trông như cái bánh bao nhỏ của An Huệ Lan, đây còn là mẹ một cái đứa nhỏ, vậy mà còn nhỏ đến thế, so với ngực bự trước kia y chơi đùa kém xa, Dư Hải Thiên cưới cô ta làm lão bà, thật đúng là ủy khuất, tính phúc không đủ, trách không được hướng ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ đâu.

Dư Lãng thực cảm thấy y

trước đây rất không hiểu chuyện, y như thế nào sẽ vì Dư Hải Thiên tìm nữ nhân mà

thương tổn tình cảm phụ tử bọn họ đâu, thật sự là rất không nên, y xin thề, chỉ cần Dư Hải Thiên không làm ra

đứa nhỏ, chính là Dư Hải Thiên chơi Tam cung Lục Viện, y liền vẫn coi hắn là cha đẻ a… cha đẻ.

“Ba ba, ba ba, mụ mụ rất xấu đi, con đã nói là con không ăn, mụ mụ còn nói bắt con ăn.” Dư Lãng kéo tay áo Dư Hải Thiên cáo trạng ngay lập tức, dù sao Dư Hải Thiên tuyệt đối đứng về phía

y, vốn là chính là An Huệ Lan không đấu lại nổi.

Trong nháy mắt, An Huệ Lan giống như là thấy quỷ, người ta còn chưa từng thấy qua Dư Lãng

có cái dạng này, lại còn là đối với cô nàng, Dư Lãng không phải không có ăn qua sữa cháo, chính là không thích ăn, trước kia cô ả làm, y còn không phải ăn tốt ư? ả

thật không ngờ, Dư Lãng cư nhiên lấy cháo vẩy mình, cư nhiên còn qua mặt ả, hướng về Dư Hải Thiên cáo trạng, nhất thời đều có chút sợ choáng váng, nửa ngày sau, phục hồi lại tinh thần, đã giận điên lên, mặc kệ

Dư Hải Thiên ở đây, đánh một bàn tay lên mặt Dư Lãng.

Dư Lãng đó là cái người gì a, ngay thời điểm năm tuổi, đi học sẽ lật váy tiểu cô nương, thời điểm tiểu học, luyện tập chụp mông người ta, thời điểm sơ trung (cấp 2), thuần thục làm người khác tức chết, thời điểm trung học, trực tiếp tiến hóa thành kẻ chuyên đánh lén người khác, còn khi lên đại học, ở giữa đám người nước mắt lưng tròng, rốt cục thành dạng người mặt người dạ thú, chỉ còn thiếu nước đi cướp ngân hàng mà thôi.

Từ khi

trọng sinh trở lại thời điểm còn mặc quần yếm, liền tích lũy vô số kinh nghiệm đối địch, cho đến bây giờ chỉ có y đánh người, người khác đừng mơ tưởng động vào y…..

Khi y đổ cháo đến người

An Huệ Lan, y cũng đã liệu định tiên cơ, đã sớm nhanh chóng ôm cổ Dư Hải Thiên, đem Dư Hải Thiên kéo xuống dưới, che ở trước mặt mình.

“Ba” một tiếng, An Huệ Lan một cái bàn tay vô tình hạ cánh trên mặt Dư Hải Thiên.

Đấu tay đôi á, Dư Lãng PK với An Huệ Lan, Dư Lãng toàn thắng.

Dư Lãng múa may cánh tay nho nhỏ trắng trẻo của chính mình, lộ ra cái bụng nhỏ càng trắng như tuyết, ưỡn ẹo, múa bụng vài cái.

Bắt nạt tôi? Ta là người dễ bị ức hϊếp như vậy sao, lấy đồ của ta phải cầm trả ta, ăn của ta phải nhổ ra, dám đánh ta,vậy để ta đánh lại đi, ha ha ha…..

“Cô ăn nhiều ớt đi, hỏa khí lớn như vậy.” Dư Hải Thiên nhe răng trợn mắt động động nửa bên mặt chính mình, có chút run lên, trong chốc lát khẳng định sẽ hằn vết lên đi, này may mắn là đánh vào trên mặt hắn, nếu đánh tại trên người Dư Lãng, khẳng định đánh ra máu, xem ra nữ nhân này thật sự là ăn nhiều vây cá tổ yến, khỏe mạnh quá sức.

“Chính là…” Đánh Dư Hải Thiên một cái, An Huệ Lan đã muốn sợ cháng váng.

“Bất quá là con trai nghịch ngợm, về phần cô sao.” Dư Hải Thiên cảnh cáo liếc mắt nhìn An Huệ Lan một cái, không có việc lại đi tìm việc để làm, hắn khi còn bé không uống sữa, không phải cũng có vóc dáng, con trai lớn như vậy không thích uống thì đừng ép con uống, về phần hất cháo.

“Tiểu bại hoại, chơi đủ rồi

đi.”

Thấy Dư Hải Thiên cúi đầu, Dư Lãng thức thời bẹp một hơi hôn nhẹ ở

trên mặt của hắn, cầm lên một quả trứng gà, dán tại trên mặt lão hỗn đản, mềm nhũn, một bộ dáng tiểu đại nhân tại trên mặt của hắn hôn hôn lại thổi thổi, lộc cộc lộc cộc mắt to, toát ra một tia bọt nước, —— ta là phái diễn xuất, xem mắt to chân thành của

ta, cảm tạ một người bạn gái tên là Giao Đệ của y

——: “Ba ba, đau không? Người không nên trách mụ mụ, mụ mụ tối hôm qua khẳng định sinh khí cả đêm không có ngủ đủ giấc.”

Dư Hải Thiên cũng không nói lại một bàn tay này là vì ai mà chịu, nhéo nhéo cằm thịt của con trai, đối với lời nói của

Dư Lãng có chút ngạc nhiên: “Kia cục cưng nói cho ba ba, mụ mụ con vì cái gì sinh khí đâu?”

Hoặc là ăn phải cái gì,con trai thì cho lão tử một bàn tay, sau mẹ hắn lại cho lão tử một bàn tay, đánh tới đánh lui, thực cho rằng lão tử là bóng cao su a.

Dư Lãng đương nhiên biết An Huệ Lan vì cái gì sinh khí, nửa đêm trước trượng phu cùng chính mình XXOO xong, là một nữ nhân thì muốn, hai người da thịt cận kề, sáng sớm ngủ dậy lại đến cái hôn chúc ngủ ngon, có khi thời điểm nửa đêm, hứng trí nổi lên, còn có thể đến làm một số chuyện đâu, không ngờ cái nam nhân kia thượng

xong mặc quần đã đi xuống giường, đi bồi con mình ngủ. Nếu con trai ruột còn chưa tính, cố tình đứa con trai này là con giả, bất kỳ một người phụ nữ nào, bị liên tiếp quấy rầy sinh hoạt, sắc mặt của người đó cũng sẽ không quá tốt nhìn, thô tục một chút mà nói, chính là muốn tìm bất mãn.

Trách không được, bà ta như vậy ham thích nấu sữa cháo cho mình, thực ra là cho chính mình báo thù a.

Còn thật có chuyện như vậy, mỗi khi mình quấn Dư Hải Thiên, hoặc là đánh đấm gây sự với

một người, đều sẽ tại trong tay An Huệ Lan thu được đồ vật chính mình chán ghét, y chán ghét ăn cái gì, An Huệ Lan làm cái đó a.

Xem ra trước kia chính mình thật sự là một cái đầu

heo, heo đều so với y thông minh hơn, bất quá ai có thể tư duy phát tán đến loại trình độ này, hoặc là cẩu huyết đến loại trình độ này, có thể nghĩ đến mình là li miêu tráo thái tử a.

Từ trình độ nào đó mà nói, An Huệ Lan coi như là một nhân tài, loại sự tình này nàng đều có thể lo liệu, vô kì bất hữu (hoàn hảo không dấu vết), đặc biệt ngạc nhiên chính là, chuyện này nàng còn thật sự làm cho làm xong.

“Mụ mụ sinh khí, là bởi vì con đem ba ba đoạt đến bên người, mụ mụ không có cách nào chế tạo tiểu đệ đệ.” Dư Lãng ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chính mình, cau cái mũi, thiên chân vô tà: “Ba ba, cái gì gọi là chế tạo em trai, không bằng ba ba nói cho mụ mụ, để cho mụ mụ tự mình làm đi, mụ mụ đã từng dạy con, chuyện của mình mình phải tự làm đâu, mụ mụ lớn như vậy, cư nhiên không nghe lời, tạo ra em trai nhỏ mà thôi, làm cho mụ mụ tự mình làm a.”

“Hải Thiên…” An Huệ Lan xấu hổ đến muốn tìm cái hầm ngầm tiến vào, hai mắt phun hỏa nhìn chằm chằm tiểu hỗn đản, nếu cái kia tiểu hỗn đản không phải là ‘Con trai’ trên danh nghĩa, không cần cô ả nói chuyện vì thể diện, chồng của ả cũng có thể đem kẻ này chỉnh đến mặt mày nở hoa ( ý là bị đánh đến bầm dập ấy), nhưng cố tình

người nói chính là Dư Lãng, ả thậm chí ngay cả một câu, “Ngươi cư nhiên dám nhục nhã ta.” đều không nói được, càng tức tới mức nàng muốn đem Dư Lãng một bàn tay tát bay vào trong góc tường

, nhưng không thể làm.

“Lãng Lãng, con xem con đứa bé này, như thế nào học hư đâu?”

“Xì…..”, Dư Hải Thiên phát xuất một tiếng phun cười.

“Con trai ngoan, loại chuyện này, mụ mụ của con cũng không có năng lực chính mình… À, làm đi ra.” Dư Hải Thiên xoa nắn cằm chính mình, nhíu mày.