Dụ Phi mệt mỏi một đường, rốt cuộc cũng tới được bắc Man tộc, chỉ cảm thấy gió nhẹ lướt qua mặt mang theo hương cỏ xanh đặc biệt của thảo nguyên. Dụ Phi hít một hơi thật sâu, nhìn ra chung quanh, chỉ nhìn thấy từng mảng đất tràn đầy cỏ xanh cùng những con bò, dê đi thành đàn trên các sườn núi ở xa xa. Nơi bọn họ dừng lại là một bãi đất trống cực kỳ bằng phẳng, trước bãi đất trống có những đài canh gác cao được dựng từ cây cối, có thể nhìn đến hàng trăm … Lều trại cao lớn, trong lều trại lục tục đi ra các tộc nhân ăn mặc giống hệt mấy người A Trác.
Trời xanh biếc, nơi hoang dã mênh mông, gió thổi cỏ lay nhìn bò dê gặm cỏ....
Ở trong lòng chỉ cảm thán một câu giàu to rồi, Dụ Phi đối diện với hai trung niên nam tử vẻ mặt kinh hỉ cười vô cùng hiền lành, “Nạp Mộc a cha, Đa Triết a cha, con là Dụ Phi.” Thông qua việc nói chuyện phiếm trên đường cùng ba huynh đệ, Dụ Phi đã biết a phụ bọn họ vài năm trước trong một lần bộ tộc di chuyển quy mô lớn đã vô ý nhiễm bệnh nặng mà qua đời, trong nhà chỉ còn lại hai a cha.
“Ai.... Hảo, hảo hài tử.... ” Nạp Mộc cùng Đa Triết cười đến khóe mắt đều hằn lên vết nhăn, thập phần thân thiết lôi kéo Dụ Phi tiến vào lều trại, lấy ra đồ ăn đã sớm chuẩn bị tốt chiêu đãi con rể.
Bọn họ thật sự cao hứng, A Trác qua năm nay đã hai mươi tám, dựa theo quy củ trong tộc nếu lần này vẫn không thể mang được phu quân trở về, sẽ không được đi tới phía nam chọn rể nữa. Nhớ tới khi Đa Nặc tiểu tử kia còn đi theo A Trác nhà họ, bày ra sắc mặt như ban ơn khiến hắn rất tức giận. Cái gì kêu A Trác nhất định sẽ không tìm được ai muốn cưới? Phi! Năm đó nếu không phải hắn hối hôn, A Trác làm sao có thể trì hoãn đến tận hôm nay! Tất cả những gì bọn họ đã bàn bạc đều bị phá hư, thà để A Trác tới chỗ Đại Tế Ti hầu hạ thần cả đời chứ không lấy chồng, cũng không thể để cho tiểu tử xấu xa kia được như ý!
Không nghĩ tới lần này A Trác bọn họ có thể dẫn theo một tiểu tử trở về, mặc dù bộ dáng có chút gầy yếu không khỏe mạnh, bất quá ánh mắt kia hữu thần lại tràn đầy năng lượng, thấy bọn họ cũng không ngại ngùng, bộ dáng thong dong tự tại, trái lại khiến người yêu thích.
“Đến đến đến, Dụ Phi, ăn cái này.... ” Nạp Mộc làm đủ loại bánh bột ngô, nếu sớm biết lần này có thể mang con rể về, hắn liền nướng thêm chút thịt. Đa Triết cũng chỉ huy mấy đứa con, “Hắc, thằng nhãi ngươi còn đứng đây làm gì! Phu quân đi đường mệt nhọc, còn không nhanh đi thu thập nơi đun nước ấm, ta bình thường dạy các ngươi thế nào!” Lời này hướng về phía A Loạn mà rống, A Trác cùng A Từ đều là do đại ca Nạp Mộc sinh ra, mặc dù hắn cũng thương yêu mấy đứa con này, nhưng đối với A Loạn do chính mình sinh ra thì sai bảo càng thuận buồm xuôi gió.
“A cha thật bất công.....” A Loạn nhỏ giọng than, nhìn đến ánh mắt sắc bén của Đa Triết, lại lập tức rụt về, “Kia hồ.... Khụ! Đệm giường của Dụ Phi phải trải ở đâu?”
Nhà A Trác tổng cộng có hai cái lều trại, Nạp Mộc cùng Đa Triết ở lều chủ, bình thường ba huynh đệ thay phiên nhau để một người ngủ cùng hai a cha trong lều chủ, hai người khác thì ngủ ở lều bên cạnh. Hiện giờ Dụ Phi tới, ngày sau còn phải làm thêm một cái lều.
Lần này nhóm tiểu tử đến bắc Man tộc ở rể tính cả Dụ Phi thì tổng cộng có tám người, dựa theo quy củ, nhóm tiểu tử sẽ ở tạm mấy ngày trong nhà của ca nhân mà mình chọn. Sau đó do Đại Tế Ti của bộ tộc chọn ngày, cùng nhau cử hành nghi thức kết hôn.
Bắc Man tộc không giống phía nam yêu cầu với lễ giáo gần như hà khắc, hiện giờ đại khái danh phận đã định, cho dù chưa cử hành nghi thức kết hôn chính thức, nhưng muốn cùng ca nhân nhà mình ngủ chung một lều trại cũng không phải không được, đương nhiên phải được trưởng bối trong nhà cho phép.
“Trải ở liều bên kia đi,” Nạp Mộc cùng Đa Triết đều là người bắc Man ngay thẳng, nếu đã coi Dụ Phi là con rể, Nạp Mộc cũng xuôi theo lời A Loạn mà trực tiếp hỏi: “Con đêm nay muốn nghỉ ngơi với ai?”
Đa Triết cũng rất tự nhiên tiếp nhận lời của đại ca nói, “Hai đứa khác chen chúc với chúng ta đi.”
Hai a cha này thật đúng là lo trước.... Dụ Phi dùng khóe mắt nhìn lướt qua ba huynh đệ sắc mặt không được tự nhiên, trong lòng nhất thời nảy sinh chút ác ý, “Các ngươi ai muốn theo ta nghỉ ngơi?”
“.....” A Trác yên lặng cúi đầu làm bộ sửa sang lại đồ vật này nọ.
“Ngươi thật sự là.....” A Từ có chút đỏ mặt lại thập phần bất đắc dĩ.
“Dù sao ta không muốn....” A Loạn lại bắt đầu nghiến răng.
Một bàn tay nện lên ót A Loạn, Đa Triết kéo lỗ tai đứa con nhà mình, “Cùng phu quân một chỗ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, một đám các ngươi già mồm cãi láo cái gì, dáng vẻ không chút giống ca nhân bắc Man tộc chúng ta.”
“A cha, đau!”
Sách, bao nhiêu tuổi rồi còn như vậy. Đa Triết quay đầu nhìn Dụ Phi, “Dụ Phi a, nếu con thấy đứa nào cũng được, vậy thì đêm nay liền cùng A Trác nghỉ ngơi đi. Còn cái kia.... Phía nam các con không phải đều nói cái gì....Lớn nhỏ theo thứ tự?”
Lời này nói thật sự là không được tự nhiên.... Đa Triết đón nhận ánh mắt của Nạp Mộc, cảm thấy thở dài. Bọn họ một lòng một dạ, cũng chỉ hy vọng A Trác có thể đừng dính dáng đến Đa Nặc tiểu tử kia nữa mà thôi.
Dụ Phi gật gật đầu, “A cha nói đúng.”
Có miêu nị gì đây.... Dụ Phi không dấu vết nhìn vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi của A Trác, chẳng lẽ là tình nhân ngày trước sắp tìm tới cửa?
Hắn cũng không phải người so đo với quá khứ, bất quá hiện tại nếu đã theo hắn, vậy thì nên toàn tâm toàn ý với hắn. Cúi đầu uống nước do Đa Triết đưa qua, ai cũng không thấy được lãnh ý chợt lóe qua trong mắt Dụ Phi.
Trong bộ lạc nghênh đón thành viên mới, lều trại của các gia đình đều truyền ra thanh âm vui cười ồn ào chúc mừng. Thời điểm sắc trời có chút tối, Dụ Phi thay bộ quần áo mà Nạp Mộc chuẩn bị cho hắn, cùng nhóm tiểu tử phía nam ở các gia đình khác cùng nhau, đi tham gia tụ hội mà bộ tộc đặc biệt cử hành hoan nghênh bọn họ.
Bãi đất trống bằng phẳng đầy người, ở giữa là đống lửa thật lớn được tạo nên từ rất nhiều củi rơm, khói lửa theo hướng gió mà thổi lên cao, chiếu sáng gương mặt mọi người ở bốn phía xung quanh.
“Đem hắn quăng ngã!”
“Đứng lên đi!”
“Thật là yếu, đừng làm mất mặt nữa, xuống dưới để ta lên!”
Các ca nhân không chọn được phu quân đấu một chọi một quật ngã nhau, đem buồn bực tràn ngập đều phát tiết thành mồ hôi.
Người xem ở chung quanh hò hét liên thanh, rất là náo nhiệt. Nhưng đối với những người không có hứng thú ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm uống rượu, lại như không chút ảnh hưởng.
Mà đối với Dụ Phi cảm thấy hứng thú, một bên uống rượu sữa ngựa do bộ tộc cung cấp, một bên theo bệnh nghề nghiệp mà ở trong lòng đánh giá những động tác dư thừa, cái kia lực vai cùng lực tay không được tốt. Yêu, đánh cũng lệch quá rồi, hẳn nên hạ xuống thêm mấy tấc mới là một quyền ngoan chuẩn, bảo đảm đối thủ lập tức nằm trên mặt đất không dậy nổi.
“Ca nhân phía nam các ngươi chưa bao giờ như vậy đi?” Hỏi Dụ Phi chính là Dạ, ca nhân của Quý Diễn Chi, thấy bộ dáng hưng trí bừng bừng của Dụ Phi, không giống tiểu tử phía nam khác có chút cau có mặt mày ngồi ở xa xa, có ý tứ.
“Cũng không phải.” Dụ Phi suy nghĩ về nửa năm mình sống ở phía nam, mỗi khi có nhà nào phu lang hùng hổ tới bắt gian, cùng đám tiểu tam trong thôn đánh thành một đoàn, nghiêm trang nói: “Ca nhân chúng ta đánh nhau, đều là dùng răng cùng móng tay, máu chảy đầm đìa chứ không giống nơi này nhìn thật tốt.”
“Phốc!.....” Dạ cười lớn ngã vào một bên người A Trác, “Tiểu tử này nhà các ngươi quả nhiên rất có ý tứ.”
“Ta sẽ truyền lời lại cho tiểu tử nhà ngươi.” A Từ lạnh lùng nói chuyện, Dạ đang cười quả nhiên bị nghẹn, theo bản năng liền quay đầu nhìn Quý Diễn Chi ở phía sau. Chỉ thấy phu quân nhã nhặn nho nhã của mình hơi nhíu mi, cũng không biết có phải đang đánh giá hắn hay không....
“Khụ.... Ta tới phía sau... ” Dạ phẫn nộ rời đi, phu quân nhà hắn nhìn cũng không có cảm giác uy hϊếp gì.... Chỉ là không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy người nọ mất hứng, toàn thân hắn liền không được tự nhiên, người nọ trừng hắn một cái, hắn so với thời điểm bị a phụ rống còn sợ hãi hơn....
Nhìn vợ người ta đi mất, Dụ Phi cười trộm kéo A Trác, “Rượu sữa ngựa này không tồi, là hai a cha tự mình nhưỡng sao?”
“Không phải, là ta cùng A Từ nhưỡng.” A Trác thấy Dụ Phi hai má phiến hồng, cũng không biết là do rượu tạo nên, hay là do ánh lửa chiếu vào, nhìn thật tốt.... Đưa cho Dụ Phi một khối thịt dê đã nướng tốt, khuôn mặt A Trác có vẻ phá lệ nhu hòa, “Ăn.”
“Ngươi cũng ăn.” Dụ Phi xé một miếng đưa tới bên miệng A Trác, thấy A Trác có chút cứng ngắc há mồm cắn, thực tự nhiên dùng tay giúp hắn lau đi vết dầu mỡ nơi khóe miệng. Ân, đôi môi thực mềm mại....
“Thật đúng là thân thiết.” Ngay tại thời điểm Dụ Phi có chút mơ màng, một thanh âm âm dương quái khí bỗng nhiên xuất hiện. Cảm thấy A Trác trong nháy mắt cứng ngắc khắc hẳn với lúc trước, Dụ Phi thu hồi tay nhìn về phía người tới.
Đường viền tuyết trắng trên da thú khiến bộ đồ trở nên đẹp đẽ quý giá, trong tay bưng một chén rượu lớn, khóe miệng cười không có hảo ý đứng trước mặt Dụ Phi.
Sách, trời nóng lại ăn mặc kín như vậy bộ không sợ nổi mẩn sao, bộ dạng cũng không tệ lắm, chỉ là ánh mắt rất thiếu đánh.
Dụ Phi rất tự nhiên đem A Trác đẩy ra phía sau mình, lạnh nhạt nói: “Ca nhân cùng nhà mình, thân thiết là bình thường.”
“Ai nha, này thật đúng là... ” Người trước mặt cười càng thêm sáng lạn, trái ngược với tức giận trong mắt, “Thật sự là đáng tiếc, vốn A Trác hẳn là ca nhân của ta....”
“Đa Nặc!” A Từ cau mày, rất không vui nhìn tiểu tử trước mặt cố ý gây hiềm nghi, “Vốn hôm nay tất cả mọi người cao hứng, nhưng ngươi thật sự muốn tìm ngược, vậy đánh với ta một trận đi.”
“Nào có, A Trác thật vất vả mới gả được ra ngoài, ta chính là cố ý đến chúc mừng.” Đa Nặc ánh mắt tối sầm, đối với Dụ Phi nói: “Ta là bạn chơi đùa với A Trác từ nhỏ, cũng là phu quân nguyên bản hắn phải gả. Lúc trước bởi vì ta mà A Trác không thể gả, hiện tại hắn tìm được phu quân ta thực sự cao hứng thay cho hắn, không biết ngươi có nguyện ý nhận chúc phúc của ta hay không, cùng ta uống một bát rượu huyết?”
“Đa Nặc! Ngươi đừng....”
“Tốt.” Dụ Phi cười ngăn lại A Trác muốn nói cái gì, thản nhiên nói: “Không biết rượu huyết này uống như thế nào?”
“Hảo, đủ ngay thẳng!” Đa Nặc kéo vạt áo trước của mình, lộ ra l*иg ngực rắn chắc bóng loáng, lại từ phía sau lấy ra một cây chủy thủ sắc bén, dứt khoát rạch một đao ở ngay vị trí ngực của mình. Lại đem bát rượu đặt dưới miệng vết thương, tiếp nhận những giọt máu tươi nhỏ giọt xuống.
“Ta đem chân tâm của mình đều đặt vào bát rượu này, hy vọng sau khi ngươi uống, có thể nhớ kỹ máu nơi trái tim ta, bất cứ lúc nào cũng không quên phải hảo hảo đối xử tử tế với A Trác.”
Đa Nặc đưa qua bát rượu đã nhiễm màu đỏ tươi, Dụ Phi còn chưa tiếp nhận đã có thể ngửi được mùi rượu xông vào mũi cùng mùi máu tanh tưởi.
“Sao nào, không dám tiếp?” Đa Nặc lộ ra tươi cười trào phúng, “Cũng đúng, nghe nói tiểu tử phía nam đại đa số đều yếu đuối, chắc là chưa từng uống qua loại rượu nào như vậy. Nếu không A Trác, ngươi thay hắn uống hết?” Nói xong đem ánh mắt thẳng tắp phóng tới trên người A Trác, “Máu này là máu nơi trái tim ta, đối với ngươi cũng là....”
Loảng xoảng!
Lời còn chưa nói xong đã bị động tác tiếp nhận bát rượu nện trên mặt đất của Dụ Phi đánh gảy, mảnh vỡ của bát rượu cùng chất lỏng rượu văng ra bốn phía gần như xẹt qua mặt Đa Nặc. Sắc mặt Đa Nặc trầm xuống, “Ngươi....”
“Ngượng ngùng, ta mới đến, cũng thật sự không rõ lắm quy củ thảo nguyên.” Dụ Phi bình tĩnh nhìn hắn, giống như cảm xúc một chút cũng không bị khơi mào, lạnh nhạt nói, “Chúc phúc của ngươi ta nhận, chiếu theo quy củ của phía nam chúng ta, nên chú ý có qua có lại. A Từ, lấy bát cùng rượu đến.”
A Từ có chút giật mình khi tiếp xúc với ánh mắt của Dụ Phi, không tự chủ được run rẩy một chút, gần như theo bản năng mà làm theo lời nói của Dụ Phi.
A Từ một tay bưng rượu tới, Dụ Phi khom người nhặt lên mảnh vỡ của bát rượu, cũng y như Đa Nặc vén vạt áo lấy máu nơi đầu trái tim.
“Hôm nay nhận được chúc phúc của ngươi, ta cùng A Trác nhất định thiên trường địa cửu, ân ái đến già.” Dứt lời một ngụm uống hơn phân nửa bát rượu huyết, đem nửa còn lại giống lúc trước hung hăng đập xuống bên chân Đa Nặc. Sau đó kéo lấy A Trác thần sắc phức tạp hung hăng hôn lên, đem rượu huyết còn bên trong miệng thông qua giao triền uy vào miệng đối phương.
“.....!.....”‘
Không chỉ Đa Nặc, lúc trước những người thấy Đa Nặc đi tới, hoặc quan tâm hoặc tò mò lặng lẽ xúm lại coi cũng bị hành động của Dụ Phi làm kinh sợ.
“Ngô.... Dụ Phi....” A Trác rốt cuộc được buông ra kho khan, trong miệng tất cả đều là vị rượu cùng mùi máu.
“Phải kêu là phu quân.” Dụ Phi có chút thô bạo lau đi vết rượu lưu lại trên môi A Trác, đưa lưng về phía Đa Nặc âm thanh lạnh lùng nói, “Ca nhân của ta, uống hết máu nơi đầu trái tim của ta, về sau phải nhớ rõ trong lòng không thể có những thứ không liên quan.”
Về phần những thứ không liên quan này là chuyện gì xảy ra, đêm nay hắn cần phải hảo hảo hỏi rõ ràng mới được.
Hết chương 5
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta nhất định phải nói rõ một chút, chương tiếp theo thịt không dứt, khụ ==, mọi người nghĩ xem muốn thịt ai trước?