Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 16: Quan sát dị năng chiến đấu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chân Tưởng Chấn Vũ qua vài ngày cuối cùng cũng tốt lên, hai chân dùng sức chà chà, thỏa mãn thở dài, nam nhi là phải làm cho đến nơi đến chốn, đỉnh thiên lập địa.

Hôm nay sau khi kết thúc chương trình học của học viện, Tưởng Chấn Vũ và tiểu Lâu bị gọi lên văn phòng.

“Tiểu Lâu, cậu lại làm gì à?” Tưởng Chấn Vũ trái lo phải nghĩ đều cảm thấy bản thân không trêu chọc sinh sự với ai, vậy chỉ có thể là Dịch Tiểu Lâu rồi.

“Tôi không có làm cái gì hết!” Dịch Tiểu Lâu sờ sờ đầu, nghiêm túc ngẫm lại xem mình đã làm sai cái gì rồi.

_________________

Đến văn phòng, Tưởng Chấn Vũ không ngờ lại gặp cả Bạch Trì và Hắc Hâm, hôm nay là ngày gì vậy?

“Mary!” Đoàn Dự Thanh bắt chéo chân ngồi trên ghế, búng tay.

“Phật viết: Không thể nói là không thể nói.” Mary từng chữ từng chữ chậm rãi nói.

“Mô phật~ chúng ta về nhà đi~” Tưởng Chấn Vũ lập tức xoay người, đi về phía cửa.

“Về nhà đi, đói bụng.” Ba người còn lại phụ họa.

“Dừng bước! Tôi nói!” Mary phóng qua ôm đùi Tưởng Chấn Vũ “Là đi coi dị năng chiến đấu!”

“Hả?!” Bốn người há hốc “Chúng tôi không phải là không thắng trận đấu sao?”

“Cục băng nói là cảm ơn các cậu đã hỗ trợ.” Đoàn Dự Thanh nghĩ tới cái gì, sắc mặt âm trầm nói, Tên-hỗn-đản.

“Chúng con giúp thầy ấy cái gì?”

“Vô nghĩa, hỏi nhiều vậy làm gì! Nhanh chân lên!” Đoàn Dự Thanh lỗ tai quỷ dị ửng đỏ, sờ sờ cánh mũi, khó chịu dẫn đường.

_____________

“Tới rồi?” Đến hội quán, Trần Hạo đón cả bọn vào khán đài ngồi xuống.

“Người tôi đưa tới rồi, đi đây.” Đoàn Dự Thanh bĩu môi, hai tay nhét túi, chuẩn bị rời đi.

“Thua cuộc cũng không phải lỗi của cậu mà.” Trần Hạo lặng lẽ ôm eo Đoàn Dự Thanh, mặt không chút thay đổi buồn nôn nói.

“Biến! Cậu biến đi lo cho trận đấu đi!” Đoàn Dự Thanh không được tự nhiên rũ bả vai, đẩy Trần Hạo đến lôi đài bên cạnh.

“Tôi sẽ thắng thôi, nhớ rõ những thứ cậu đã cược đó.” Trần Hạo ung dung nhảy lên lôi đài, duỗi tay xoay chân khởi động.

“Nghiêm Kỳ, dị năng cấp 8 hệ hoả, linh thú là hắc báo.”

Bốn người nghe Đoàn Dự Thanh giải thích, không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào lôi đài, bởi vì hai người trên đó đều chưa động thủ, bọn họ cũng không biết sẽ thế nào, đều không khỏi âm thầm sốt ruột, sao còn chưa bắt đầu nữa?

Đing– Ba tiếng chiêng vang lên, trận đấu bắt đầu.

Trần Hạo nhìn chằm chằm Nghiêm Kỳ, âm thầm đề phòng, nghe nói Nghiêm Kỳ tuổi còn trẻ đã đạt tới dị năng cấp 8, ký kết với linh thú có sức mạnh cũng không tệ, chiến lực rất mạnh.

Hai người không động thủ mà bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động cỉa đối phương, tìm thời cơ thích hợp mới ra tay.

Nghiêm Kỳ đột nhiên khom lưng phóng về phía trước, tay trái nắm chặt thẳng tắp hướng về phía bụng Trần Hạo, đồng thời tay phải ngưng ra một hỏa cầu lớn tạc sang.

Trần Hạo nhanh chóng lui về phía sau, tránh nấm đấm ngay bụng mình, tay phải cũng ngưng ra một hỏa cầu đánh sang, hai hỏa cầu ở không trung va chạm, nổ tung, tia lửa bắn ra bốn phía, may mà xung quanh lôi đài có giăng kết giới nên tia lửa mới không bắn trúng người bên ngoài.

Nghiêm Kỳ cũng không dừng thế công mà cứ thế lao lên, một tay chống đất, tạc ngang, cùng lúc đó, hắc báo nãy giờ vẫn đứng yên bất động xông tới, vươn móng vuốt sắc nhọn hướng về Trần Hạo.

Trần Hạo nhảy lên né cú tạc của Nghiêm Kỳ, đồng thời xoay người tránh móng vuốt hắc báo, mà linh thú của hắn, bạch hổ cũng từ trong không gian phóng ra, vươn vuốt khiến hắc báo bị thương, làm nó lui về phía sau vài bước, ngay từ đầu không cho bạch hổ đi ra, chính là để đánh úp lúc này.

Ngồi ở ghế trên khán đài Đoàn Dự Thanh khẩn trương thiếu chút nữa đứng lên, bốn người Tưởng Chấn Vũ cũng thót tim, quá lợi hại!

Thân hình Nghiêm Kỳ nhỏ nhắn, đi lại tương đối nhẹ nhàng, hắn nhảy vài cái, lui về phía sau bên cạnh hắc báo, bắt đầu cùng hắc báo ở trên lôi đài đi vòng quanh Trần Hạo, thỉnh thoảng cùng hắc báo lần lượt thay phiên xông đến công kích hắn, cong móng vuốt, cung quyền, đánh xong lại nhanh chóng nhảy ra xa, sau đó quan sát chuẩn cơ hội lại hạ thủ, cứ như thế lặp lại.

Trần Hạo ghét nhất bị động nhận công kích như vậy, hắn vỗ vỗ đầu bạch hổ, cùng nhau ngồi chờ chết không bằng chủ động công kích, đánh cho đối phương không kịp trở tay!

Bạch hổ hiểu ý lắc lắc đầu, cặp mắt sắc bén màu hổ phách nhìn chằm chằm hai người đang di chuyển không ngừng trên lôi đài, há to miệng nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm đinh tai nhức óc, động tác của hắc báo tạm dừng trong nháy mắt, bạch hổ vốn là vua muôn thú, một khi thể hiện toàn bộ sự uy mãnh thì linh thú cho dù mạnh cách mấy cũng bị ảnh hưởng.

Trần Hạo quan sát chuẩn thời cơ hắc báo khựng lại trong nháy mắt kia liền chưởng ra một con hoả long thẳng tắp đánh úp về phía hắc báo, Nghiêm Kỳ thấy thế cũng không quản hắc báo mà nhảy lên, tay phải gồng lên, một luồng lửa đỏ khổng lồ chạy thẳng đến chỗ Trần Hạo, định thừa dịp hắn đối phó với linh thú của mình không chý ý, một phát trúng đích.

Gràoooo–

Bạch hổ ngửa mặt lên trời gầm vang một cái, đánh về phía Nghiêm Kỳ, vươn vuốt sắc về phía Nghiêm Kỳ, cục băng Trần Hạo nhân cơ hội này né tránh đòn đánh, nhưng bên sườn vẫn bị luồng lửa từ tay Nghiêm Kỳ đánh trúng, chảy ra chút máu.

Bạch hổ há miệng không ngừng phun lửa, một người một hổ thay phiên tấn công Nghiêm Kỳ cùng hắc báo, Trần Hạo lui về sau, hai tay trái phải đồng thời phóng ra hỏa long, mang theo khí thế vạn quân sôi sục bay về phía Nghiêm Kỳ và hắc báo, hai người kia do né tránh sự tấn công của bạch hổ căn bản không có cách nào đánh trả, song song bị hỏa long đánh trúng, văng khỏi lôi đài.

Đing– Tiếng chiêng lại vang lên, trận đấu chấm dứt.

“Trần ca quả nhiên lợi hại.” Nghiêm Kỳ đi tới lau đi bên miệng vết máu, cười đùa.

“Ừm.” Trần Hạo gật đầu xem như đáp lại sự tán thưởng của hắn, hắn, cũng chỉ khi ở cùng Đoàn Dự Thanh mới có thể nói nhiều thêm một chút.

“Tôi đến phòng y tế đây, đau quá.” Nghiêm Kỳ thấy Trần Hạo không để ý đến mình, nhún nhún vai tỏ ra không sao cả.

“Cục băng, cậu không sao chứ?” Đoàn Dự Thanh vội vàng chạy tới, kéo Trần Hạo kiểm tra trên dưới, y hồi nãy có nhìn thấy hắn bị đánh trúng.

“Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi.” Cục băng phất tay, đem cằm gác lên vai Đoàn Dự Thanh, cười nhắc:”Thắng, nhớ kỹ vụ cá cược nha.”

“Biết rồi, nói mãi, đến khán đài đi, tôi băng bó cho cậu.” Đoàn Dự Thanh sờ sờ lỗ tai, giữa ban ngày ban mặt, đồ không biết xấu hổ!

“Trần ca! Thật là lợi hại!” Trở lại khán đài, vẻ mặt mấy đứa nhỏ sùng bái nhìn Trần Hạo.

“Trần ca! Thực đẹp trai!” Bạch Trì càng khoa trương, trực tiếp nhào qua ôm cánh tay Trần Hạo, cười đến khoái chí.

“Ai chẳng biết.” Hắc Hâm khó chịu kéo Bạch Trì vào lòng mình, hừ nói, hắn chỉ là còn nhỏ, lớn lên chắc chắn cũng sẽ được như vậy thôi.

“Đúng đúng, chúng ta đều sẽ được như vậy mà.” Tưởng Chấn Vũ chống nạnh kết luận, người có dị năng đương nhiên là cực ngầu!

Sau trận đấu, Trần Hạo một bên giảng lại cho bọn họ, một bên chỉ điểm vài câu, hắn rất thích mấy đứa nhỏ này.