Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi

Chương 3: Người nhà

“Tiểu đồng chí Tưởng, nhìn cái gì đấy? Mau tới đây giúp đi.”

Ngẩng đầu nhìn người phát ra âm thanh ở phòng khách đang mặc tạp dề in hình bọt biển cục cưng, tay cầm chổi phe phẩy, đó chẳng phải chính là cha mình sao!

Nhìn cha trong nháy mắt, Tưởng Chấn Vũ đột nhiên rất muốn khóc, lại muốn cười, cảm giác rất là mâu thuẫn.

“Lão đồng chí Tưởng, cha không thể ngăn cản con suy ngẫm nha, cha chẳng lẽ không biết sao? Biết đâu con cha sau này vì chính những phút giây trầm tư bây giờ mà trở thành vĩ nhân đó.”

“Tiểu đồng chí Tưởng, con có thể trở thành vĩ nhân không cha không biết, nhưng nếu con không tới phụ sẽ bị cha đánh, việc này cha khẳng định.”

“Lão đồng chí Tưởng, đây là cha không đúng, cha không thể bắt con cha làm chuyện nó không muốn làm, điều này ảnh hưởng bất lợi đến sự phát triển của cả thể xác lẫn tinh thần đó.”

“Tiểu đồng chí Tưởng, con học đâu mấy cái đó vậy? Con mà còn lẩm bẩm nữa, đêm nay phạt con úp mặt vào tường.”

“Lão đồng chí Tưởng, cha đây là lạm dụng chức quyền, con méc ba Bạch trừng trị cha.” Tưởng Chấn Vũ miệng căng phồng phản bác nói.

“Đến ba Bạch của con cha cũng không sợ! Còn chưa cút đi dọn phòng!” Cha Tưởng vừa nghe đến tên ba Bạch, vành tai liền đỏ lên một cách khả nghi, lại bắt gặp con mình đang cười gian, lập tức ho nhẹ hai tiếng, liền cúi đầu làm bộ quét rác.

“A! Ba Bạch!” Tưởng Chấn Vũ đột nhiên chỉ ra phía sau cha Tưởng hét lớn.

Cha Tưởng nghe vậy, lập tức nhếch khóe môi, phủi phủi quần áo, vuốt vuốt lại mái tóc, nhanh chóng xoay người, cười nói:”Bạch!” Mà đằng sau hắn làm gì có ai, rõ ràng ranh con hỗn láo kia đùa giỡn hắn! Chờ tới lúc hắn muốn tìm Tưởng Chấn Vũ tính sổ thì thằng nhỏ đã cao chạy xa bay rồi.

Sau khi đùa giỡn cha mình một hồi, tâm tình Tưởng Chấn Vũ thật sung sướиɠ, cười mỉm một cái rồi ngồi ở trong phòng sửa sang lại này nọ.

Lần này chuyển nhà, còn có ba Bạch đến ở cùng, cha vì thế vui vẻ vô cùng, liên tục nhìn vào tập bọt biển cục cưng, thậm chí còn ôm bọt biển cục cưng hôn vài cái.

Ba Bạch vốn là trợ lý của cha, cũng không biết cha từ đâu tìm được người có khả năng lại tốt tính như vậy, đối với việc công tác cha giao cho, y chưa bao giờ từ chối, luôn tận tâm hết sức hoàn thành.

Tưởng Chấn Vũ không thể hiểu được, ba Bạch sao lại dung túng cha mình như vậy? Rõ ràng ngoại trừ yêu thương nồng nhiệt với bọt biển cục cưng, cái gì cũng lười biếng không muốn làm, có cái gì hay ho để thích? Quả nhiên, một chữ tình, thật là khó hiểu mà.

Nghe được ngoài phòng cha cùng ba Bạch đang nói chuyện với nhau, Tưởng Chấn Vũ thật thỏa mãn, loại cuộc sống này thật làm người ta hoài niệm, từ sau khi lớn, hắn liền bàn chuyện ra ngoài ở, ngày thường ít có cơ hội gặp cha, đến lúc chết cũng không gặp, thừa dịp lúc này trọng sinh, hắn nhất định phải quý trọng thật tốt, chăm sóc cha thật nhiều.

Đúng rồi, còn phải nghĩ biện pháp tìm hiểu về chuyện tang thi, bất kể thế nào, cũng không

thể để

mình và Tiểu Lâu lại một lần nữa lâm vào cảnh bị tang thi cắn, chết kiểu này rất không đẹp mắt.

Bất quá, không nghĩ tới, uống thuốc độc tự sát không chết, ngược lại trở thành đứa bé năm tuổi, thật không biết nên vui hay buồn.

Lúc Bạch Trì kéo theo Hắc Hâm vào thì bắt gặp Tưởng Chấn Vũ đang ngẩn người,

rất

ngạc nhiên nha, bình thường hắn không yên tĩnh như vậy, luôn nghịch phá đòi cái này cái kia, sao bây giờ lại ngồi ngoan vậy, thật sự là rất hiếm

thấy!

Bạch Trì buông tay đang nắm lấy Hắc Hâm, khẽ bước nhẹ, lặng lẽ đến trước mặt Tưởng Chấn Vũ, vươn ngón tay mũm mĩm dùng sức bóp cái lỗ mũi nhỏ của hắn.

Tưởng Chấn Vũ ngồi trên ghế giật nảy lên, che lỗ mũi bị nhéo đau, cả giận nói:”Yêu nghiệt phương nào dám cả gan đánh lén bổn đại gia!”

Bạch Trì một chân bước lên ghế dựa, nâng cằm lên cao cao, kiêu ngạo nói:”Ta là ông nội ngươi!”

Hắc Hâm bình tĩnh đi đến trước người Bạch Trì, móc ra một tấm khăn tay trắng thuần, khẽ phẩy, nắm bàn tay Bạch Trì cẩn thận lau”Bẩn.”

Bạch trì buông chân, đi đến trước mặt Hắc Hâm, thấp giọng nói nói:”Tiểu Hắc, tớ sai rồi, tớ chắc là bị dính mực bút máy, lần sau tớ sẽ chú ý.”

Nói xong còn gật gật đầu.

Hắc Hâm đối với thái độ thành khẩn nhận sai của Bạch Trì vô cùng hài lòng, sờ sờ đầu của hắn, căn dặn: “Nhớ kỹ.”

Bạch Trì hắc hắc ngây ngô cười đứng lên, kiễng mũi chân, có chút ân cần đấm lưng cho Hắc Hâm.

Tưởng Chấn Vũ bĩu môi nhìn hai người trước mắt, thậm chí còn ngồi xuống, lấy Coca trên bàn từ từ uống, làm bộ đang xem kịch.

Hắc Hâm là đứa nhỏ Bạch thúc nhận nuôi, sáu tuổi, dị năng hệ

hoả, học năm nhất học viện

Kỳ Ba

nhưng trong mắt lại chỉ có tên ngốc tử Bạch Trì.

Bạch Trì, cũng là đứa nhỏ Bạch thúc nhận nuôi, sáu tuổi, dị năng hệ thuỷ, học năm nhất học viện Kỳ Ba

nhưng lại một lòng yêu thương bản mặt than Hắc Hâm.

Cuối cùng hai người cũng nhớ ra sự có mặt của Tưởng Chấn Vũ, Bạch Trì ngồi chồm hổm, một tay chống má “A vũ, cậu hôm nay sao im lặng vậy? Không ra theo đuổi cuộc sống tự do của cậu sao?”

Tưởng Chấn Vũ ngẩn ra “Theo đuổi cuộc sống tự do cái gì?”

Bạch Trì than thở sờ sờ trán Tưởng Chấn Vũ “Không phát sốt a? Sao Tiểu Vũ là lạ? Cậu không phải luôn ồn ào không được tự do, mất tự do sao?”

Tưởng Chấn Vũ cười gượng, thì ra trước kia hắn là kẻ lỗ mãng vậy “Tớ đây là rút kinh nghiệm xương máu, tính sửa đổi một lần, bỏ gian tà theo chính nghĩa, làm bé ngoan, thấy sao?”

Bạch Trì quay đầu, lắc lắc ống tay áo Hắc Hâm “Rút kinh nghiệm xương máu, bỏ gian tà theo chính nghĩa có ý gì?”

Hắc Hâm nghĩ nghĩ, mới nghiêm trang nói:”Đau, định trụ lại, càng đau, bỏ lại ám khí sửa lại dùng đao công kích.”

Bạch Trì có chút hiểu ra gật đầu “Có phải lúc đau muốn nhảy dựng lên, như vậy mới không thấy đau? Lúc công kích người khác đừng dùng ám khí, mà nên dùng danh đao?”

“Thông minh.”

Đây là cái giải thích thần thánh gì? Cậu không hiểu mà nói làm gì, nói sai như vậy! Là dạy hư học sinh đó có biết không!

Trong lòng Tưởng Chấn Vũ điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt như trước không có biểu tình gì, thậm chí còn bình tĩnh khẳng định nói: “Giải thích thật đúng chỗ.”

“Phải.”

Tưởng Chấn Vũ che mặt, phải? Cậu tự tin ghê.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối rồi, khó trách có chút đói bụng “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

Bạch trì là một cuồng ăn điển hình, vừa nghe đến hai chữ ăn cơm, ánh mắt liền phát sáng, lôi kéo Hắc Hâm hướng nhà ăn chạy tới.

“Cha Tưởng, cha Tưởng, hôm nay có móng heo hầm với thịt kho tàu ăn sao?”

“Con tham ăn quá~ nhanh đi rửa tay ăn cơm~ hôm nay cho con ăn móng heo no luôn.” Cha Tưởng bưng một bát to móng heo đi ra.

“Không cần như vậy chiều nó như vậy, lần nào nó cũng ăn sạch cả nồi.”Ba Bạch cầm bát đi ra.

“Ba Bạch, ba nói dối! Con dáng người tốt nhất, làm sao ăn hết cả nồi được?” Bạch Trì thật ra trông không mập mà ngược lại lại có chút gầy.

Hôm nay đồ ăn thực phong phú, theo lời giải thích của cha Tưởng thì là vì chúc mừng tân gia, nhưng Tưởng Chấn Vũ nghi ngờ, cha kỳ thật là muốn bộc lộ tài năng trước mặt bà Bạch, cổ nhân không phải có câu nói: Nếu muốn chiếm lấy trái tim một người thì trước hết phải bắt được bao tử của hắn sao?

Tưởng Chấn Vũ cầm đũa, nhắm thẳng mục tiêu dĩa thịt kho tàu giữa bàn cái bàn! Hắn đã lâu không thưởng thức lại hương vị thịt heo cha nấu rồi.

Gắp cục thịt lớn nhất, vừa lòng thu tay lại, há to miệng, hung hăng cắn!

Ủa? Thịt heo của hắn đâu?

“Bạch Trì, này.” Hắc Hâm vững vàng gắp nhanh miếng thịt trước miệng Tưởng Chấn Vũ, đưa cho Bạch Trì “Miếng này to.”

“Tôi nhân từ không chấp kẻ tiểu nhân, cục thịt đó xem như cho các cậu.” Tưởng Chấn Vũ vẻ mặt đau khổ vươn tay gắp miếng khác.

“Trả cậu, không cần cậu cho.” Bạch Trì rất nhanh ăn xong hết thịt, phun xương ra, dùng chiếc đũa đổ ra trước mặt Tưởng Chấn Vũ, xong còn dùng ngón tay cái sờ sờ cái mũi, làm bộ bố thí, chọc cho cha Tưởng và ba Bạch cười không ngừng.

“Tiểu đồng chí Tưởng, nhìn xem Bạch Trì người ta dễ thương ghê chưa kìa!” Cha Tưởng dùng chiếc đũa gõ gõ chén của Tưởng Chấn Vũ, cười nói.

“Lão đồng chí Tưởng, cha ý đồ dùng chiêu nịnh hót đó lấy lòng ba Bạch là không được nha, cha giẫm đạp lên tâm hồn yếu ớt của con để nịnh nọt ba Bạch.” Tưởng Chấn Vũ bày ra khuôn mặt tươi cười nói.

“Con… con nít biết cái gì? Mau, mau ăn cơm…” Cha Tưởng thành thật, lén nhìn sang ba Bạch, lập tức vùi đầu ăn cơm trắng.

“Cha Tưởng, sao cha lại đỏ mặt?” Bạch Trì ngậm muỗng, khó hiểu hỏi.

“Thẹn thùng.” Hắc Hâm đáp ngắn gọn một câu, trên tay càng không ngừng gắp rau cho Bạch Trì.

“Hắc Hâm, cậu nói đúng.” Tưởng Chấn Vũ cười tủm tỉm nhìn cha Tưởng càng cúi thấp đầu.

“Đừng chôn mặt xuống bát nữa, em thích tôi, ai mà không biết?” Ba Bạch nãy giờ im lặng xem cực kỳ bình tĩnh nói, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt ôn nhu nhìn đỉnh đầu cha Tưởng.

Cạch—âm thanh chiếc đũa rơi xuống đất, cha Tưởng vội vội vàng vàng nhặt lại chiếc đũa, than thở nói:”Em đi đổi chiếc đũa khác.” Sau đó chạy nhanh như chớp.

“Sau này không đựơc ăn hϊếp cha Tưởng biết chưa? Lâu lâu thấy thích hợp thì chọc ghẹo một chút cũng được.” Ba Bạch sờ sờ cằm, cười đến gian tà.

“Ba Bạch, cha Tưởng đỏ mặt dễ thương lắm sao?” Tưởng Chấn Vũ giật giật khóe miệng, trong đáy lòng yên lặng mặc niệm cho cha Tưởng.

“Rất thú vị, các con có cố gắng.”

Bữa cơm hoà thuận vui vẻ không ngừng.