“Hự...”. Vũ Thế Nguyệt khóe miệng đột nhiên rên nhẹ một tiếng đau đớn, khuôn mặt trắng mịn không che dấu được vẻ đau khổ đã tái nhợt, đây chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi, nếu có ai như Thần Quân lúc này đang nhìn vào bên trong thức hải của nàng chỉ sợ sẽ trợn mắt há mồm khieps sợ, bất kẻ tu giả cường đại cỡ nào thì khi linh hồn gặp tổn thương khả năng sống sót đều sẽ hạ xướng thấp nhất!
“Đùng...”. Từ bên cạnh Vũ Thế Nguyệt có thể như có như không nghe thấy một tiếng nổ, đây chính là hậu quả khi Thần Anh Vô Địch tự bạo Thần nguyên ấn ký hắn đánh vào bên trong thức hải của Vũ Thế Nguyệt. Điều này khiến bản thân hắn cũng không nhẹ nhõm nhưng có thể nhất trọng khiến cho Thần Quân đang từ bên ngoài cấm cố thức hải của nàng gặp phải trọng kích thì hắn càng vui vẻ nhận lấy, về phần Vũ Thế Nguyệt tính mạng đã không có trong tính toán của hắn.
“Khụ!”. Quả nhiên không ngoài Thần Anh Vô Địch dự đoán, Thần Quân thân hình như gặp trọng kích rung lên bần bật, khóe miệng máu còn chưa ngừng chảy lại trào ra máu tươi thế nhưng hắn vẫn không chút phân tâm, lúc này hắn chỉ cần một chút sơ sẩy Vũ Thế Nguyệt tình trạng chỉ sợ còn đáng ngại mẫu thân hắn khi xưa, kết cục chỉ có một đó là linh hồn tan nát, vĩnh bất siêu sinh!
“Vô liêm sỉ!”. Thần Quân răng cắn chặt lạnh lùng nhìn Thần Anh Vô Địch, hắn trước nay có khuôn mặt này một là khi mẫu thân hắn gặp độc thủ, hai chính là lúc này, người thân của hắn tại trên tay hắn có nguy cơ vẫn lạc, hắn làm sao có thể cho lịch sử tái diễn? “Vô dụng!”. Lúc này hắn chỉ có thể giận cá chém thớt nhìn sang Vũ Thiên lạnh lùng tức giận nói.
“Ngươi...”. Vũ Thiên trợn mắt định nói gì lại thôi. Qua Thần Anh Vô Địch cùng Thần Quân ngắn ngủi nói chuyện thì hắn cũng như bốn vị Thiên kiêu bí ẩn kia đều rõ ràng, Vũ Thế Nguyệt chỉ sợ gặp nguy rồi.
“Ha ha ha! Thần hồn bị ta phá toái, ngươi cho dù giữ lại được một sợi linh hồn mỏng manh cũng đừng mong cứu sống nàng, không những thế ngươi còn phạm một sai lầm lớn, thương thế của ngươi chỉ sợ càng thêm nghiêm trọng rồi!”. Thần Anh Vô Địch ngửa mặt cười lớn nói. “Các vị, nhân lúc này chúng ta tru sát cả hai bọn hắn ah, đêm dài lắm mộng!”. Hắn quay đầu nhìn bốn vị Thiên kiêu cười nhàn nhạt nói, thân hình đã lóe lên biến mất, không nói cũng biết mục tiêu của hắn chín thành là Thần Quân!
“...”. Bốn vị bí ẩn thiên kiêu cũng không có giao lưu cái gì, thân hình cũng như tia sáng lao về phía Vũ Thiên cùng Thần Quân, bọn hắn lúc này đương nhiên là chia nhau lần lượt chém gϊếŧ hai người.
“Hay là bỏ...”. Vũ Thiên con ngươi co rút vội nói, chỉ là khi nhìn thấy cặp mắt như dã thú của Thần Quân thì ngậm miệng không nói, hắn cho dù lại cường đại cũng không có khả năng cùng năm kẻ cùng mình tương đương chém gϊếŧ, nhiều lắm là lưỡng bại câu thương, mà hắn kết cục chỉ sợ rất thảm, lại thêm hắn chung quy cũng mới mười tám tuổi, tâm tính cho dù vượt xa tuổi nhưng cũng có giới hạn mà thôi. Mặt khác, Vũ Thế Nguyệt cho dù đúng là cô cô của hắn nhưng tình cảm cũng không nhiều, tộc nhân trong mắt hắn còn chưa đạt đến mức khiến hắn phải liều mạng. Thế nhưng bảo hắn lâm trận bỏ chảy, nhiệt huyết trẻ tuổi ah, dĩ nhiên không cho phép...
“Nếu ngươi không cản được cả bọn hắn thì cố gắng cản lại hai trong ba kẻ đó đi!”. Thần Quân đang không tiện phân tâm nói. “Thiên Luân, ngươi khống chế Hư không thiết thụ cùng Sa yêu giúp ta ngăn cản ba kẻ còn lại... Mau!”.
“Chỉ sợ không được lâu...”. Thiên Luân đương nhiên không ý kiến liền đã đáp ứng, vừa nãy thôi nó cùng Hư không thiết thụ và Sa yêu liên hợp lại bị Thần Quân đánh cho trọng thương, sau đó lại là tự bạo thần thông nên Hư không thiết thụ cùng Sa yêu cho đến lúc này vẫn đang bị thương không nhẹ, lúc này lại đi đối kháng mấy vị đỉnh cấp yêu nghiệt đương nhiên càng thêm khó khăn.
“Sau đó ta sẽ không bạc đãi các ngươi!”. Thần Quân lạnh lùng nói, lời này đương nhiên là để cho Hư không thiết thụ cùng Sa yêu nghe, tuy rằng hai tên này đang bị Thiên Luân khống chế, Thiên Luân lại nhận hắn làm chủ, có thể xem hai tên kia cũng thành thủ hạ của hắn nhưng hắn tuyệt đối không để kẻ nào phải chịu thiệt.
“...”. Hư không thiết thụ, Sa yêu cùng Thiên Luân rất nhanh liền đáp ứng, bọn hắn đều tìm đến đối thủ thích hợp, dĩ nhiên Thiên Luân lúc này cần phải ngăn chặn kẻ quỷ dị nhất, Thần Anh Vô Địch, cả hai đều nắm trong tay Chung cực lực lượng Thời không chi lực, nhưng nếu về gốc gác thì Thiên Luân mạnh hơn hẳn, thế nhưng lúc này nó đang bị thương, thắng bại khó phân.
“Hừ! Thần Anh Vô Địch sao? Bổn tọa sẽ khiến Thần tộc ngươi như chó nhà có tang, suốt bên trong Hư thiên bí cảnh gặp phải đuổi gϊếŧ!”. Thần Quân không tiếp tục cùng Thiên Luân nói mà lạnh lùng nói như lẩm bẩm. Thần Anh Vô Địch bạo liệt Thần nguyên ấn ký ngay bên trong thức hải của Vũ Thế Nguyệt khiến cho nàng thức hải thành một mảnh hỗn độn, nếu không phải lúc đó hắn đang khống chế bên ngoài Thần nguyên ấn ký thì uy lực kia chỉ sợ đủ khiến nàng lập tức tử vong, bạo nổ đầu lâu mà chết!
Bên trong thức hải Vũ Thế Nguyệt một góc, một đoàn Thái thanh thần hỏa đang bao bọc lấy một bóng mờ nhỏ nhàn nhạt, bóng mờ này cao chưa đến một mét, ngoại hình là cùng Vũ Thế Nguyệt giông nhau như đúc, không sao biệt lắm chính là linh hồn của nàng, thế nhưng lúc này linh hồn một dạng mờ mịt không có điểm nhìn, cặp mắt không chút linh động, không những thế, cả khối hồn thể như lung lay sắp đổ tùy thời có thể tan thành tro bụi không chút gì lưu lại trên thế gian.
“Còn may giữ lại được một tia tàn hồn, chỉ là...”. Thần Quân không để ý chút nào tình huống bên ngoài, hàng đầu lúc này là làm sao giữ lại mạng sống cho Vũ Thế Nguyệt, về phần Thần Anh Vô Địch, Thần tộc cùng mấy tên kia, rất nhanh sẽ có người đối phó! Hắn cho dù thực lực thông thiên nhưng cũng đã tận lực rồi, theo như hắn thấy cho dù có cơ may giữ lại được mạng sống cho Vũ Thế Nguyệt thì chỉ sợ nàng cũng không còn là nàng nữa, ký ức khó có thể giữ lại.
“Trước cứu tỉnh nàng...”. Thần Quân có chút chán trường nói. Đồng thời với đó hắn đem mấy ngàn giọt Lôi kiếp dịch chuyển đến thức hải của Vũ Thế Nguyệt sau đó bắt đầu giúp nàng luyện hóa biến thành tinh thuần linh hồn lực lượng, chỉ có biện pháp này mới mau chóng ổn định lại được tàn hồn đang tuy thời có thể phiêu tán kia.
“Hừ...”. Đột nhiên Thần Quân hừ rên một tiếng. “Huyết kinh độc, Thái cổ thập tam kỳ độc, không phải nói Huyết kinh cức từ lâu đã không thể lớn lên sao, không lẽ là do hắn mang từ Tiểu thế giới Thần tộc ẩn thân mang đến?”. Loại độc này như đã nói chính là ăn sâu vào trong máu không ngừng hủy hoại thân thể máu huyết, đối với sinh vật có khí huyết càng cường đại thì trình độ trúng độc càng nặng. Thần Quân để Thái thanh thần hỏa quấn thân mục đích đương nhiên là đốt hết những độc tố này, thanh lọc chúng ra khỏi thân thể, chỉ là hiệu quả cũng không phải rất nhanh, có thể thấy nó hung dang cũng không phải chỉ treo lên cho đẹp ah.
“Hủy diệt!”. Thái thanh thần hỏa choi dù cũng khó tác dụng đốt cháy được Huyết kinh độc thế nhưng cũng chỉ có hạn, sau mười hơi thở cảm nhận thấy tác dụng đã không lớn, Thần Quân lập tức vận dụng đến thủ đoạn cường đại nhất mà thân thể này có, Hủy diệt chi lực!
“Xuy xuy...”. Thần Quân vốn chỉ là phân thân của Vũ Thiên Quân, bản thể này vốn chính là lĩnh ngộ Hủy diệt chi lực đầu tiên, bên trong thân thể thích ứng cùng chưa đựng nhiều nhất chính là Hủy diệt chi lực, cho dù là ben trong máu huyết, Hủy diệt chi lực lại càng thêm bá đạo, tịnh lọc hết tất thảy lực lượng ngoại lai trong nó! Không thể không nói hành động này của Thần Quân là chính xác, Hủy diệt chi thế của hắn lúc này còn xa mới có thể sánh kịp với uy lực của Thái thanh thần hỏa, thế nhưng nó đặc tính là cường đại hơn nhiều, nó như vị chủ nhà đang không ngừng công kích kẻ đến phá quấy. Không ngừng có nhưng tiếng xuy xuy cang lên từ bên trong thân thể Thần Quân, phát đầu từ tim sau đó liền lan ra toàn thân...
“Khà....”. Gần nửa khắc qua đi, Thần Quân há miệng phun ra một ngụm khí trắng, cặp mắt mở ra đã không còn đổ như trước, thay vào đó là lạnh lùng vô tận, tuy rằng thương thế còn chưa có bao nhiêu tiến triển nhưng hắn có tự tin một trận chiến, quan trọng hơn là lúc này cần tìm nơi nào đó giúp Vũ Thế Nguyệt tái sinh, càng để lâu, hi vọng cứu sống nàng càng thấp, Lôi kiếp dịch chỉ có khả năng duy trì linh hồn của nàng mà thôi, còn chưa có khả năng cải tử hồi sinh.
“Không biết Ma Quân sinh mệnh lực lượng có thể hay không cứu tỉnh nàng...”. Nhìn trước mặt như thiên nữ hạ phàm Vũ Thế Nguyệt khiến Thần Quân có chút tự trách cùng không đành lòng, Cô cô hắn là người thân ít ỏi còn xót lại của hắn, gặp lại bên trong Hư thiên bí cảnh này hắn lại không thể bảo vệ chu toàn cho nàng, điều này khiến hắn tự trách không ít, hi vọng Ma Quân sinh mệnh lực lượng có thể cứu được Vũ Thế Nguyệt. Bất giác hắn con ngươi quét ra xung quanh, vòng chiến tám người đang vây quanh hắn cùng Vũ Thế Nguyệt cũng vô tình tách ra phía xa xa đám Thí luyện giả khác, không có ai có thể quan sát được chiến quả...
“Thiên Luân! Đến đây!”. Không chút nào chần chừ nữa, Thần Quân tay trái ôm lấy Vũ Thế Nguyệt như một cái tiểu xà không xương, tay phải giơ lên trời hét lớn, hắn muốn gϊếŧ người ah!