Quỷ Nha đảo một nơi cách Ma hải bờ biển không xa, chỉ có hơn ba mươi dặm một chút mà thôi, có một nhóm người đang cùng đàn Ma lang đại chiến, mười bảy người đang cùng hơn năm mươi con Ma lang quần chiến.
Ma lang vương tuy rằng có Thông thần tu vi thế nhưng đang bị hai cái Thiên đan cảnh Nhân loại đè đánh, cũng không phải Ma lang vương yếu hơn hai người kia mà vì một trong hai người kia cầm trong tay một thanh kiếm không tầm thường, là một cái Thần cảnh tam trọng pháp bảo! Nó bàn chân trước bên phải bị kiếm cắt phải đã bị thương không nhẹ, tuy rằng không ảnh hưởng quá nhiều đến chiến lực nhưng vì kiêng kị cái kia Thanh kiếm nó vẫn chưa làm gì được hai người.
Người cầm kiếm không phải ai khác chính là Lý Sùng Văn, dựa vào thân pháp biến ảo cùng kiếm pháp kết hợp Thần kiềm hắn có thể tạo nên cho Ma lang vương không ít phiền phức cùng sát thương, người còn lại là một tên học viên của Võ Thần học viện, năng lực thực chiến không tồi, có thể cùng Lý Sùng Văn phối hợp rất tốt đã ngăn không co Ma lang vương rời đi bên kia hỗn chiến.
Có lẽ nhóm người này cũng là những kẻ có thiên phú không thấp, thông thường Nhân tộc sẽ yếu hơn Ma thú cùng tu vi, thế nhưng bọn này đều không chút nào yếu hơn, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút ah, đại chiến tuy chỉ mới bắt đầu nhưng đã bắt đầu gay cấn rồi. Có lẽ do bọn người cường đại nên vẫn ở thế giằng co, nên biết bọn hắn thua về nhân số rất nhiều.
“Võ sư muội, các ngươi đối phó bọn kia Địa đan cảnh sơ kỳ Ma lang, Thiên đan cảnh để bọn ta đến”. Một cái Thiên đan cảnh học viên của Võ Thần học viện một đao chém chết một đầu Ma lang Địa đan nói, nếu đánh lộn xộn để Thiên đan cảnh Ma lang tấn công năm cái Địa đan cảnh nữ nhân thì không biết hậu quả ah.
“Huh, các ngươi cũng nên cẩn thận...”. Võ Tình Tình cũng không sao cả nói, ở đây Ma lang tu vi chủ yếu đều là Địa đan cảnh nên chém gϊếŧ cũng không dễ, nếu tính quân số, tạm thời bên bọn hắn nhiều hơn hai cái Thiên đan cảnh thế nhưng số lượng Ma lang lại lớn nên vẫn chưa tạo nên tính đột phá được.
“Ầm!”. Một cái Thiên đan cảnh Nhân tộc vừa cùng một cái Thiên đan cảnh Ma lang đấu khí lực, tạm như nganh nhau. “Nghiệt súc! Chết đi!”. Tên kia Nhân tộc tên là Vương Đại Dũng, như một cái đại hán hình thể, lưng đeo cự phủ lúc này cũng rút ra chém về phía Ma lang, ban nãy hắn còn chưa tung ra thực lực ah.
“Grào...”. “A...”. Một cái không cẩn thận nưc nhân Địa đan cảnh bị một cái Ma lang căn vào cánh tay lập tức hoa dung thất sắc, chân tay luống cuống, nàng lần đầu tiên trong đời bị thương thế ah.
“Xoẹt...”.. Một ánh kiếm chém đến chém gϊếŧ cái kia Ma lang. “Không sao chứ?” Là một cái Thiên đan cảnh nam tử gần đó chạy đến, hắn không phải người của Võ Thần học viện, hắn tên là Mộng Thương Sinh. Nhìn cô gái cánh tay bị rách ra một vết thương không nhỏ thì nhíu mày nhìn về phía Vũ Thiên Quân một cái rồi hỏi cô gái.
“Không... Không sao...”. Cô gái như vẫn chưa hết sợ run rẩy nói, nàng tên là Tiêu Ngưng Tuyết, cánh tay truyền đến đau đớn làm cho nàng còn không thể bình tĩnh lại được.
“Còn có thể chiến đấu sao?”, Mộng Thương Sinh Quan tâm hỏi. Hắn thật không hiểu tên kia vì sao vừa rồi không xuất thủ, lấy hắn thủ đoạn rất dễ làm ah.
“Ta...”. khuôn mặt tái nhợt, không biết nói thế nào thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Nếu ngươi một chút đau đớn đó mà không chịu được thì cũng không cần tham gia nữa, quay lại chỗ ta”. Vũ Thiên Quân giọng nói truyền đến. Hắn có hứng thú cũng không dạy phế vật, nữ nhân hay nam nhân cũng không chút sai biệt, muốn cường đại mà không muốn trả giá là không thể nào, muốn làm bình hoa thì để làm một cái bình hoa luôn đi, cần gì ra ngoài lịch lãm.
“...”. Vũ Thiên Quân giọng nói vang vọng cả đám người đang cùng Ma lang đại hỗn chiến, hắn nói vậy là ý gì ah?
Tiêu Ngưng Tuyết nghe Vũ Thiên Quân nói vậy thì cũng không biết làm sao cho phải, tên kia giọng nói lạnh lùng hình như có chút tức giận, cơn đau đớn ở tay truyền đến làm nàng giật mình một cái, thế nhưng nàng vẫn không hiểu, đáng lý ra hắn phải ra tay khi nàng bị tấn công chứ? Làm sao khi nàng bị đánh thương rồi hắn còn lạnh lùng như thế, hắn là con người như vậy sao.
“Nếu có thể tiếp tục thì cũng mấy nàng kia cùng một chỗ chém gϊếŧ Ma lang, ta sẽ chiếu cố các ngươi”. Mộng Thương Sinh giọng nói ấm áp truyền đến. “Tên kia cách nghĩ chắc là có nguyên do của hắn, lấy hắn yêu nghiệt trình độ nếu đã nói đem chúng ta đi lịch lãm chắc chắn sẽ không thất hứa”. Hắn bổ sung nói, kỳ thực đây chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, hắn không dám chắc chắn.
“Ưʍ...”. Tiêu Ngưng Tuyết nghe như vậy thì gật đầu, ánh mắt nhìn Mộng Thương Sinh có chút khác lạ, về phần Vũ Thiên Quân nàng đang trù ẻo hắn mau mau chết đi đây, thật sự không hiểu chút phong tình nào ah, nữ nhân sao có thể như nam nhân vật lộn với Ma thú, đánh đập tàn nhẫn như vậy được?
Cuộc chiến vẫn cứ tiếp diễn, lấy ưu thế cường giả, đám người chém gϊếŧ hầu như hết Địa đan cảnh Ma thú, thậm chí một cái Thiên đảnh cảnh Ma lang còn bị Vương Đại Dũng tại chỗ chém chết, bị bổ làm hai, Ma lang vương thấy như thế hung tính đại phát thế nhưng Vương Đại Dũng sau khi chém gϊếŧ xong đối thủ của mình cũng đã rảnh tay liền đến bên này, ba cái Thiên đan cảnh vây đánh, Ma lang vương thậm chí còn có nguy cơ mất mạng.
“Cứ đánh như vậy bên ta sẽ thắng, chỉ là thời gian hơi lâu”. Nhân Chi Nhất vuốt cằm nói.
“Huh! Tuy rằng Tình Tình bọn người năm cái nữ nhân có chút mệt mỏi, thế nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là không sao chỉ là Tiêu sư muội...”. Viên Hi Hòa nhìn mấy cái Địa đan cảnh nữ nhân nhíu mày nói, nếu không phải có Vũ Thiên Quân ở đây hắn từ lâu đã đi lên nhanh chóng giả quyết tất cả Ma lang rồi.
“Ngu ngốc, bọn hắn nếu mỗi lần đi ra ngoài đều có các ngươi đi theo cả đời sao? Một cái tu giả đến mấy cái đồng cấp Ma thú cũng sợ thì còn tu cái gì nữa, về nhà lấy chồng sinh con, sống cuộc sống yên bình đi”. Sát Ám Thiên đứng một bên lạnh lùng nói, bọn người này chủ yếu đều là thế gia công tử, sinh tử chém gϊếŧ rất ít tham gia ah, bọn người này đi nắm quyền ở thế gia chỉ làm cho gia tộc mau lụi bại đi mà thôi.
“...”. Viên Hi Hòa nghe vậy thì liếc mắt lườm Sát Ám Thiên một cái, tên này thật không biết sống chết ah, nếu không có Vũ Thiên Quân tại hắn không ngại giáo huấn một trận nhớ đời.
“Hừm! Sát Ám Thiên nói đúng, các ngươi ở Võ Thần viện đã quen rồi, không hiểu được ý nghĩa của tu giả, trong viện phái các ngươi ra bên ngoài lịch lãm để các ngươi có kinh nghiệm sinh tử, chỉ có chính thức trải nghiệm các ngươi mới thấy đươc...”. Vũ Thiên Quân cũng không nhìn mấy người bọn hắn mà chú ý phía xa xa đang cùng Ma lang vương quần chiến ba người. Bọn hắn đang dần chiếm thế thượng phong rồi.
“Dã thú bị thương sẽ rất hung dữ, ta không nghĩ Ma thú sẽ khác ah...”. Hắn lẩm bẩm. Còn cả gọi bầy nữa, chỉ là Vũ Thiên Quân không nói mà thôi.
“Đương nhiên, so với dã thú, Ma thú càng thêm điên cuồng, con cháu chết nhiều như vậy, Ma lang vương không nổi điên mới lạ nha...”. Sát Ám Thiên cũng cười nhạt nói. “Huh....”. Hắn đột nhiên nhìn lên không trung. Đồng thời với hắn còn có ba người Vạn Kinh Thần.
“Thấy rồi sao? Tuy rằng ẩn nấp rất tốt nhưng vẫn bị lộ, nếu không phải cảm thấy nó thú vị ta đã xuất thủ rồi...”. Vũ Thiên Quân cười nhạt nói, chỉ là phía trên đầu bọn hắn vẫn không có chút gì dị biến ah.
“Là cái gì ah? Vừa rồi bắt được khí cơ thế nhưng lập tức biến mất”. Vạn Kinh Thần kinh ngạc nói, không phải mình hắn thấy àm còn có ba người nữa cảm ứng được, về phần Vũ Thiên Quân giống như đã thấy từ lâu rồi.
“Có thể ở thiên không tự do mà không để bị phát hiện, không lẽ chính là trong truyền thuyết Vân yêu?”. Sát Ám Thiên con ngươi co rụt nói, Vân yêu kinh khủng nhà hắn sách cổ cũng có ghi lại không ít, chỉ là bọn nó thông thường rất ôn hòa.
“Vân yêu...”. Vạn Kinh Thần ba ngươi nghe cái tên này cũng con ngươi lóe lên kinh hãi, trong Viện cũng có không ít điển tịch nhắc đến Vân yêu. Chúng hiền hòa nhưng một khi phát cuồng lên chính là một cái quái vật, được dựng dục ra từ mây, bọn nó gần như không thể gϊếŧ chết, không những thế còn cường đại vô cùng, bất cứ cái Vân yêu nào sinh ra đều có Thánh tổ cảnh ah.
“Huh! Chắc là nó không sai, đã đi theo chúng ta từ khi ở Ma hải...”. Vũ Thiên Quân cười nói. “Một cái còn chưa hoàn toàn khai mở linh trí Vân yêu mà thôi”.
“...”. Bốn người hóa đá, cho dù không có linh trí cũng là Vân yêu, một cái Thánh tổ cảnh siếp cấp đại năng, Vũ Thiên Quân nói có chút nhẹ nhàng ah. Còn may nó không công làm khó, nếu không bị một cái Vân yêu công kích bọn hắn nhóm người chết không thể nghi ngờ, ồ, không đúng, Vũ Thiên Quân từ lâu phát hiện Vân yêu mà không có chút nào sợ hãi, điều này...
“Nó đi theo chúng ta...”. Đột nhiên Sát Ám Thiên nhớ đến Vũ Thiên Quân nói Vân Yêu đi theo bọn hắn, nó đi theo bọn hắn làm cái gì ah?
“Huh! Đúng hơn là tiểu tử này...”. Vũ Thiên Quân cười cười xoa đâu Tiểu Vân nói, Vân yêu sinh ra từ mây, Vân thú lại là điều khiển mây như một cái thiên phú thần thông, xem như liên hệ mật thiết.
“Đi theo Tiểu Vân...”. Sát Ám Thiên con ngươi co lại kinh hãi nói, Tiểu Vân cường đại không nói, lai lịch lại bí ẩn, ah, Vũ Thiên Quân từng nói nó không phải Yêu thú. Hắn đột nhiên nghĩ đến một cái tên, một cái tên để hắn kinh dị thêm vạn lần mà lùi lại cách xa Vũ Thiên Quân.
“Không lẽ nó là...”. Sát Ám Thiên đã không dám nói tiếp, chuyện này nếu không lộ ra thì thôi, nếu lộ ra chỉ sợ Tinh không sẽ vấy lên một tràng mưa tanh gió máu, những sinh vật kia hiện thế, tinh không chắc chắn sẽ rung động rất nhiều, nếu để cho thế nhân biết là có ấu thú xuát hiện chỉ sợ không ít lão quái cũng sẽ xuất hiện để tranh đoạt ah... Vũ Thiên Quân chắc chắn đã biết nó lai lịch lại dám ngang nhiên ra ngoài như vậy, không biết là hắn ngu ngốc hay tự tin đây?
“Ha, ta càng ngày lại càng thấy tò mò về gia tộc của ngươi nha...”. Vũ Thiên Quân cười nhạt. “Các ngươi đi về phía trước giải quyết đàn Ma lang đi, lát nữa còn có đại chiến”. Hắn quay sang nói với ba người Vạn Kinh Thần.
“Hả? Lại có đại chiến?”. Viên Hi Hòa kinh ngạc nói, một cái Vân yêu còn chưa đủ phiền sao.
“Chúng ta đang chém gϊếŧ là một nhánh của một đàn Ma lang lớn hơn, gần một canh giờ nữa sẽ đến, đi chuẩn bị chút, tối nay chúng ta ăn Ma kang thịt!”. Vũ Thiên Quân lạnh nhạt nói.
“Hả? Sao lại như vậy?’. Viên Hi Hòa như có cảm giác Vũ Thiên Quân vốn đã biết như vậy nhưng vẫn để bọn hắn tấn công đàn Ma lang, dụng tâm không nhẹ ah. Bọn hắn ba người liền rời đi giải quyết mấy cái Ma lang còn lại.
“Thông thường cho dù siêu cấp gia tộc như Khương gia truyền từ Thượng cổ đến nay cũng không biết đến Hồng hoang cự thú, ngươi lại có thể chỉ từ mấy cái thông tin mà đoán ra được, ngươi gia tộc không đơn giản ah?”. Vũ Thiên Quay lại chủ đề Tiểu Vân nói.
“Ta cũng càng thêm tò mò, ngươi rút cục là ai? Theo ta biết không có ẩn thế Thế gia nào họ Thiên, ngươi chăc chắn đang dùng tên giả, chỉ là ta càng thêm thắc mắc, ngươi lại dám mang một con Vân thú đi loạn bên ngoài mà không sợ kẻ khác nhòm ngó, ngươi gia tộc đã cường đại đến mức coi thường những kẻ khác rồi sao?”. Sát Ám Thiên nhíu mày khó hiểu nói.
“Ha ha, các ngươi ẩn thế Thế gia ta là nghe nói mà thôi, các ngươi so với Thập nhị đỉnh phong thế lực là như thế nào? Ta nghĩ có lẽ không kém bao nhiêu đi”. Vũ Thiên Quân cười nói.
“Cũng không hẳn, Ngũ đại Thế gia ẩn thế mỗi nhà thực lực đều tương đương một cái đỉnh phong thế lực mà ngươi nói, việc này thì sao?”. Sát Ám Thiên nhíu mày nói.
“Ha ha, Ta đoán không sai ah!”. VŨ Thiên Quân cười to. “Tiểu Vân đã được phụ thân nó gửi ở chỗ ta, như vậy đừng hòng kẻ nào có ý đồ với nó, nếu không, hắc hắc”. Vũ Thiên Quân đột nhiên cười quái dị. “Ngày hôm nay ngươi đã biết, có thể thử xem ngươi gia tộc có khả năng này không?”
“Ha, đừng hiểu nhầm! Ta không hứng thú với Vân thú, cũng sẽ không báo việc này cho gia tộc, ngươi có thể yên tâm”. Sát Ám Thiên cười nhạt nói, mỗi người đều có chí hướng riêng, người khác biết có Vân thú con non sẽ chạy đến như xua vịt, với hắn lại khác nhiều, đi cướp đoạt của người khác hắn không làm được.
“Ồ! Thú vị! Như vậy ah, Sát huynh, đến lúc ngươi thể hiện bản lĩnh rồi, bốn cái Thần cấp nhất trọng Ma lang dẫn đầu, ha ha, đủ để các ngươi uống một bình ah”. Vũ Thiên Quân nghe như vậy thì cười nhẹ, lập tức lại đổi chủ đề!
“Ngươi quả nhiên không đơn giản chỉ đánh mấy cái tiểu lang ah?”. Sát Ám Thiên mặt đen kịt lại nói, tên này lật mặt còn nhanh hơn lật sách rồi. “Cái kia Vân yêu?”. Hắn chỉ tay lên trời nói.
“Nếu nó dám đến lại nói...’. Vũ Thiên Quân mỉm cười tự tin nói.
Tác gải: Đế Thanh
Nguồn: