Trợ Lý Riêng Của Tổng Tài Chạy Trốn

Chương 19

Thấy người đàn ông mở chiếc rương nhỏ để trên bàn trà, bên trong rương là đồ chơi tìиɧ ɖu͙© bày la liệt.

Trong lòng nhất thời chợt lạnh, thấy dương v*t giả ghê tởm, chuỗi hạt plastic... Chờ đến khi thấy các món đồ chơi ấy, cậu mới biết được, người đàn ông này không chỉ là lãnh tình, còn rất xấu xa... Nhưng mà, đây không phải là chuyện cậu đã sớm biết sao?

"Lãnh Quân Kỳ, anh là đồ khốn nạn! Buông ra..."

Vốn định coi như mình bị chó cắn, nhưng bị dụng cụ dâʍ ɭσạи, thực sự làm cho người thanh niên này tuyệt vọng.

"Khốn nạn? Chờ lát nữa còn có chuyện khốn nạn hơn nữa!" Lật người của Phong Tàn Tâm lại, cố gắng tách hai cánh mông xinh đẹp ra, lộ ra cái động nhỏ màu nhạt, dùng dầu bôi trơn làm cho nó hoàn toàn ẩm ướt, ngón tay thon dài đang ra vào ở trong hậu huyệt của Tàn Tâm.

Tàn Tâm cắn môi, dùng sức cắn rách môi, như thế này mới có thể nhắc nhở mình bây giờ đang bị áp bức và lăng nhục, rốt cuộc là do ai ban tặng, cũng do mình không biết tự trọng, tự mình tìm đến chịu tội.

Cho dù là môi bị cắn rướm máu đau đớn, cũng khó mà che giấu kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào, đầu chôn chặt lên gối đầu, ánh mắt có chút rời rạc, nhưng chuyện này hoàn toàn không bị phát hiện. Chỉ cảm nhận cái vật to và lạnh ngắt đang cắm vào trong cơ thể mình, sẽ không có người nào ưa thích, cái loại đồ chơi ghê tởm này... Nó với mình cũng như nhau, đều là món đồ chơi, chỉ bất quá nó không có cảm giác, còn mình thì có mà thôi.

Trái tim vô dụng kia vẫn cảm thấy đau đớn, cậu, một lòng dâng tặng nó cho người ta, lại bị chà đạp như thế này, đúng là bị coi thường mà!

Nhắm nháp mùi máu tươi trong miệng, cái mùi vị này, thực sự ngon!

Cảm giác gậy massage (dương v*t giả) đang rung động trong cơ thể, trở mình tới lui, một lần lại một lần bị cắm vào rồi rút ra.

Bị các món đồ chơi này đùa giỡn mấy giờ liền, du͙© vọиɠ dưới thân bởi vì không bị trói buộc, lần lượt lên cao trào, rồi lần lượt phun ra. Khi du͙© vọиɠ lên đến đỉnh điểm, cái động nhỏ chỉ có thể thấm ướt chất lỏng trong suốt, cuối cùng lại bắn không ra vật gì hết.

"Thực sự là sảng khoái tràn trề đúng không?" Đây là câu nói đầu tiên của người đàn ông sau mấy canh giờ.

Tàn Tâm mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn đã rời khỏi giường. Thế nhưng mình lại không có cách nào đứng dậy, nửa thân dưới dường như hoàn toàn không phải là của mình, đều tê dại!

Cả người cậu nằm co quắp ở trên giường, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cúc huyệt phía sau bị đùa giỡn quá độ sưng tấy lên, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt. Trên gối đầu có nước, đó là những giọt nước mắt đã rơi xuống.

"Tôi nhớ rõ, em rất thích ăn đá, tôi sẽ đút cho em một ít!" Giọng điệu dường như rất tốt bụng.

Tàn Tâm lại hoàn toàn không cho là như vậy, nhưng bây giờ cũng không còn sức để phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn xử trí.

Mới vừa rồi Lãnh Quân Kỳ đến tủ lạnh lấy ra một khay đá nhựa, nước bên trong đã sớm trở thành những viên đá cứng rắn. Hắn nhét từng viên đá hình khối vào bên trong cúc huyệt, bởi vì lúc nãy cúc huyệt bị hung hăng ra vào, nên chuyện này giống y như cực hình, đau đớn không gì sánh được.

Hai ba viên đá được nhét vào, đã nhanh chóng muốn chịu không nổi "Đau quá... Van xin anh, dừng tay..." Tàn Tâm nhịn không được cầu xin tha thứ.

"Đây chính là đá lạnh mà em thích nhất mà!" Lãnh Quân Kỳ lại cầm lên một viên đá, chậm rãi ở bên ngoài cánh mông từ từ nhét vào cúc huyệt.

Sau khi nhét toàn bộ mấy viên đá trong khay nhựa vào, nhìn bên trong cúc huyệt mấy viên đá vì nóng mà tan chảy nhỏ nước tỏn tỏn, cơn tức trong lòng mới giảm đi một phần.

Lấy ra côn th*t thô to, cường ngạnh đâm vào cúc huyệt tràn ngập nước đá, cứ đâm vào "phành phạch phành phạch", bởi vì có nước đá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vượt quá độ co giãn bình phục của cúc huyệt, thậm chí nó còn thắt chặt hơn, làm cho Lãnh Quân Kỳ càng thêm sảng khoái.

Nhưng đối với Tàn Tâm mà nói tất cả mọi thứ đang chịu đựng, hận không thể đi tìm cái chết.

Chỉ đơn giản có một chút niệm tưởng đối với người đàn ông này, vậy mà cứ một lần lại một lần nữa bị tra tấn, một lần lại một lần nữa cảm thấy nhục nhã ê chề đến kiệt sức.

Kết thúc một trận hành hạ thảm thiết, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mồ hôi trên người Tàn Tâm lẫn lộn vào nhau, ngay cả trên mặt cũng có dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, hai chân hoàn toàn không cách nào khép kín, chỉ có thể dang rộng. Tàn Tâm nhắm mắt lại, bởi vì cậu không muốn nhìn cái người đàn ông xấu xa đáng hận kia.

Nước mắt đau thương từ lâu đã cạn, thân thể giống như búp vê vải bị rách, đã hỏng mất rồi.

Cậu đã không còn cách nào chịu đựng, dù là một chút đọa đày nhỏ.

Trong lòng hối hận với quyết định của chính mình, nhưng đã không còn đường lui.

◇◆◇

"Ánh Ảnh, sao em không ở cùng Tâm Tâm?" Phong Minh Nguyệt nhìn đứa em trai ngủ nướng trên ghế sofa, đập mạnh Ánh Ảnh một cái.

Ánh Ảnh bị đập mạnh giật mình tỉnh giấc, sau đó lấm lét nhìn trái nhìn phải, mở to cặp mắt xinh đẹp, người đâu?

Chết rồi...

"Anh cả, lúc nãy Tâm Tâm rõ ràng còn ở bên cạnh em..."

Sắc mặt của Phong Minh Nguyệt nhất thời cũng thay đổi, chết tiệt!

Một cái tát liền ném lên mặt của Ánh Ảnh.

Ánh Ảnh một tiếng cũng không dám thốt ra, ngay ở trong nhà cũng có thể để em trai mất tích, cái tát này đánh lên mặt y, không hề oan.

"Em ngủ bao lâu?"

Lập tức nhìn lên đồng hồ "4 tiếng", quái lạ, y luôn luôn ngủ rất nông, lại có thể ngủ trên ghế sofa ở đại sảnh hết bốn tiếng. Nếu anh trai không đến gọi y dậy, sợ rằng sẽ ngủ còn lâu hơn, việc này không giống là y.

"Đến phòng giám sát!"

Hai người đến phòng giám sát lấy camera quan sát có ghi hình và ghi âm xem lại, thấy Tàn Tâm là tự mình đi ra, tuy rằng không phải bị bắt đi, nhưng trong lòng hai người lại cảm thấy nặng trình trịch. Nếu không có chuyện quan trọng, sao Tàn Tâm lại tự một mình ra ngoài, thậm chí một người vệ sĩ cũng không mang theo.

Đi theo máy theo dõi, mặt của hai người càng ngày càng đen, cuối cùng tìm được nơi dừng lại của Tàn Tâm, là khách sạn riêng của nhà mình, đúng lúc cũng là chỗ trọ của cái tên Lãnh Quân Kỳ.

Bọn họ chính là đã phí hết bao công sức mới điều tra hết về người nọ, lại thật không ngờ, em trai bảo bối nhà mình lại chạy đi tìm hắn ta, lẽ nào bọn họ tình cũ tái hợp?

Trong lòng Ánh Ảnh và Phong Minh Nguyệt đủ loại rầu rỉ không sao nói được, vẫn là liên lạc trước với Hạo Tinh đang bận rộn. Nhưng vì Hạo Tinh còn đang bàn chuyện hợp đồng với người ta, tạm thời không thể rời đi, hai người trực tiếp dẫn theo vệ sĩ chạy thẳng đến khách sạn.

Hết chương 19