Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 77: Đi công tác

Sau khi đề án lớn lần trước bước đầu thành hình, làm tổng tài Hạ Linh cần phải đi công tác. Làm

đối tượng hợp tác, Ywen Kiện đi cùng Hạ Linh, điều này làm cho Hạ Trĩ buồn bực một chút. Nhưng mà Hạ Trĩ nghĩ rằng mình nên tin tưởng người yêu, vì thế quyết tâm kiềm chế

sự không thoải mái, nói Hạ Linh ở bên ngoài chăm sóc tốt bản thân.

Hạ Linh biết suy nghĩ

trong lòng Hạ Trĩ. Vốn cũng muốn mang theo cậu cùng đi, nhưng mà đây là công việc, đi không lâu, hơn nữa người đi anh cùng a Kiện, anh hy vọng người yêu cho anh một chút tin tưởng.

“Anh sẽ nhanh chóng trở về. Ở nhà ngoan chờ anh trở lại, mang quà cho em.” trước khi Hạ Linh đi, ôm người yêu một cái.

“Em biết rồi, em trông công ty giúp anh chờ anh trở về.” Hạ Trĩ ôm cổ Hạ Linh, liếc mắt đưa tình nhìn Hạ Linh.

“Đứa nhỏ này.” Hạ Linh giơ tay vuốt vuốt cái mũi người yêu, ôm thân hình mảnh khảnh vào lòng,“Trước khi anh đi, có phải nên làm chút gì hay không?” Nhìn thấy án mắt mang theo du͙© vọиɠ của Hạ Linh nhìn chăm chú trên người mình, trong lòng Hạ Trĩ hiểu rõ, ngoài miệng lại vô tội nói:“Làm cái gì?”

“Bảo bối đây là giả ngu sao?” Hạ Linh cười hắc hắc, cúi đầu hôn môi Tiểu Trĩ, ghé vào tai cậu mị hoặc nói:“Như vậy, để cho anh dùng hành động thực tế đến nói cho em biết đi.” Lời nói xong không đợi Hạ Trĩ phản ứng, hai người đã ngã lên giường.

Một đêm triền miên hậu quả là lúc Hạ Trĩ tỉnh lại đã hơn 10 giờ sáng, vị trí bên người đã sớm

lạnh lẽo.“Thật là! Đi cũng không chào một tiếng, ngày hôm qua là cố ý đi!” Hạ Trĩ rầu rĩ ngồi ở trên giường, ôm cái eo đau nhức, một bên oán niệm Hạ Linh lúc này đang trên máy bay.“Cũng không phải chạy trốn, làm gì không cho em tiễn anh.”

Hạ Trĩ bò xuống giường, vọt vào phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra mới phát hiện tờ giấy Hạ Linh để trên bàn: Bảo bối, anh đi đây. Nhớ ăn cơm, không cần tùy tiện cùng người khác đi ra ngoài chơi. Có rảnh nhớ gọi điện thoại cho anh. Yêu em, Linh. Chữ Hạ Linh như rồng bay phượng múa, tuy viết không nhiều, lại khiến Hạ Trĩ ngọt ngào như ăn mật. Đem tờ giấy cất vào, Hạ Trĩ thay tây trang liền chạy tới công ty. Giám đốc không có ở đó nhưng cậu cũng không thể vắng họp.

Hạ Linh lúc này, đang ngồi trên máy bay, ngồi bên cạnh là Ywen Kiện. Hạ Linh một tay cầm báo, một tay cầm cà phê. Ánh mắt giống như chăm chú xem báo, nhưng lại giống đang nghĩ đến chuyện khác. Ywen Kiện dùng tư thế tương tự ngồi bên cạnh Hạ Linh, dư quang khóe mắt

vẫn quan sát Hạ Linh. Hôm nay từ lúc nhìn thấy Hạ Linh, hắn liền phát hiện Hạ Linh luôn luôn không nói không cười giờ phút này khóe miệng lại như có như không tươi cười. Dùng đầu óc nghĩ liền biết là chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà hắn không cam lòng, hắn muốn thành người trong lòng anh. Hắn cảm thấy lần đi công tác này là một cơ hội tuyệt hảo, vốn dĩ còn lo lắng anh sẽ đem Hạ Trĩ theo, nhưng hiện tại nếu Hạ Trĩ không có tới, hắn càng không thể buông tha cơ hội này. Hạ Linh, lần này tôi nhất định sẽ làm lòng của cậu trở lại bên tôi! Ywen Kiện âm thầm mưu toan trong lòng.

Lúc này Hạ Linh mới không để ý tới Ywen Kiện ngồi một bên, tràn đầy đầu óc đều là bộ dáng mơ hồ của người yêu lúc sáng. Buổi sáng hôm nay vốn muốn cùng người yêu nói tạm biệt, không nghĩ tiểu Trĩ ngủ rất sâu, anh cũng không làm ồn cậu, trộm hôn vài cái mới rời đi. Nghĩ đến rất lâu sẽ không được ôm người yêu, trong lòng Hạ Linh có chút bất mãn, trở về nhất định phải bổ sung lại.

Quả nhiên chỉ từng chia lìa mới biết được cái gì gọi là một ngày không thấy như cách ba thu. Mới một buổi sáng không có nhìn thấy Hạ Linh, tiểu Trĩ liền cảm thấy bản thân hữu khí vô lực. Miễn cưỡng dựa vào bàn làm việc, nhìn Tôn Na nhàn nhã uống cà phê, Hạ Trĩ thở dài thật sâu.

“Làm sao vậy? Nhớ Hạ tổng?” Tai Tôn Na nghe được tiếng thở dài kia, buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Trĩ.

“Ai nhớ anh ấy, em chỉ là nhàm chán.” Tiểu Trĩ bĩu môi, không muốn thừa nhận.

“Ừ, em là đang nhàm chán.” Tôn Na vuốt cằm nghiêm túc nói, giọng nói tràn đầy trêu tức,“Là do Hạ tổng không ở đây đi.”

Hạ Trĩ đỏ mặt lắc lắc đầu, không để ý tới chị.

“Còn nói không nhớ.Trên mặt em đều viết rõ.” Tôn Na cười nói:“Nhớ thì nói nhớ, thẹn thùng cái gì. Một lát nữa gọi điện thoại cho Hạ tổng thì được rồi.”

“Na tỷ, em có phải thực vô dụng không?”

“Khụ khụ, trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy.” Nghe được lời Hạ Trĩ, Tôn Na bị dọa không nhẹ:“Cái gì hữu dụng vô dụng. Sao lại khinh thường chính mình.”

“Em chỉ cảm thấy em thực ngốc, không thể giúp ca ca làm cái gì.”

“Tiểu Trĩ, em đã làm tốt lắm. Nghiệp vụ công ty em thích ứng rất nhanh, hơn nữa quan trọng là em thay đổi Hạ tổng, làm cho hắn trở nên không còn lạnh lẽo tàn khốc.”

“Chị nói vậy em có hiểu không?”

“Không nên hạ thấp chính mình.” Tôn Na giơ tay nhéo nhéo hai má non mềm của tiểu Trĩ,“Được rồi được rồi, nên đi làm việc.”

“Dạ.”

Ở bên Hạ Linh công tác thực thuận lợi, đối phương vừa lòng tiếp nhận đề án của bọn họ. Hôm nay, Hạ Linh được rãnh, liền tính ra ngoài mua quà địa phương cho người yêu nhà mình.

“A Linh, cậu muốn đi ra ngoài sao?” Hạ

Linh mở cửa phòng, vừa vặn gặp Ywen Kiện.

Hạ Linh gật đầu, để thẻ phòng vào túi tiền,“Ừ, tôi muốn ra ngoài đi dạo, mua quà cho tiểu Trĩ.”

“Như vậy sao, chúng ta cùng đi đi.” Ywen Kiện đề nghị:“Làm việc nhiều ngày vậy, con chưa được đi chơi.”

“Đi.” Hạ Linh gật đầu, nói thật anh không thói quen một mình đi trên đường giống như phụ nữ mua này mua mọ, có người ở bên cạnh sẽ giảm đi một chút xấu hổ đi.

Ywen Kiện nhìn thấy Hạ Linh đồng ý, trong lòng vui sướиɠ làm một tư thể thắng lời, trên mặt lại không có bao nhiêu biểu tình.

Xe chạy trên đường lớn, lướt qua phong cảnh xinh đẹp. Xe cuối cùng dừng ở một khu mua sắm.

“Đây là nơi mua sắm tốt nhất ở đây.” Phiên dịch kiêm hướng dẫn viễn du lịch giải thích:“Chỉ cần là thứ ngài muốn mua liền có thể tìm được ở đây.”

“Thật sự có nơi thần kỳ như vậy? Tôi khẩn cấp muốn vào xem.”

Mấy người vào trong mới phát hiện bên trong quả thật là đặc sắc, cửa hàng bên trong vô cùng đặc biệt, hàng hóa lại rực rỡ muôn màu.

“Woa, thật sự không tệ. Trở về cũng có thể tham khảo một chút, a Linh, không chừng chúng ta lại hạng mục mới.” Ywen Kiện liền nói.

“Ừ.” Hạ Linh gật đầu, xem như đồng ý.

Rất nhanh Hạ Linh đã chọn được quà cho Hạ Trĩ, mà Ywen Kiện thật ra tay không mà về.

“Nơi này có ôn tuyền không?” Ở trên đường trở về, Ywen Kiện đột nhiên hỏi người hướng dẫn du lịch.

“Ôn tuyền? Ừm, có. Cũng gần.”

“Thật tốt quá!” Nghe

hướng dẫn du lịch

nói xong, Ywen Kiện thật vui vẻ,“A Linh, chúng ta đi ngâm ôn tuyền đi, thuận tiện có thể thả lỏng một chút.”

Hạ linh một mực yên lặng không lên tiếng thưởng thức món quà vừa mua cho người yêu, nghe xong lời Ywen Kiện, chính là lạnh nhạt lắc lắc đầu, từ chối:“Không được, tôi còn có việc, cậu gọi mọi người cùng đi đi.”

“Ông chủ lớn cậu không nghỉ ngơi thì nhân viên làm sao dám.” Hạ Linh quyết đoán từ chối làm cho trong lòng Ywen Kiện có chút khổ sở, nếu Hạ Linh không đi, kế hoạch của hắn nên lamn2 như thế nào?

“Vậy mọi người đi trước, một lát tôi lại đến.” Hạ Linh cũng không muốn nhìn thấy bạn cũ thất vọng, rơi vào đường cùng gật đầu đáp ứng. Về tới khách sạn,

chuyện đầu tiên Hạ Linh làm là

gọi điện thoại cho Hạ Trĩ.

“Bảo bối, ngủ chưa?”

“Còn chưa ngủ.” Hạ Trĩ nằm trên giường lớn thuộc về hai người, xoay người,“Em ngủ không được.”

“Nhớ anh sao?” Nghe được giọng nói làm nũng ngọt lịm của người yêu truyền từ microphone, Hạ Linh có thể tưởng tượng khuôn mặt người yêu lúc này, dưới thân lập tức có phản ứng, thật muốn bổ nhào tới.

“Nhớ anh. Khi nào anh mới trở về?”

“Nhanh, ngoan ngoãn chờ anh.”

“Dạ, nhớ rõ mua quà cho em, nếu không mang quà thì không cần về gặp em nữa.”

“Dạ, anh nhất định mang quà về.” Nghe người yêu nói như trẻ con, Hạ Linh tươi cười nhìn cái hộp trên sô pha,“Món quà này em nhất định sẽ thích. Được rồi, nhanh đi ngủ đi. Ngủ ngon.”

“Dạ, anh cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Hạ Linh mới vừa tắt máy, tiếng

chuông di động lại vang lên, màn hình hiện: A Kiện.

“Alo? A Linh, cậu đến chưa?”

“Đang đi đây.” Hạ Linh một bên cầm điện thoại, một bên tiện tay cầm áo khoác tây trang ra cửa.

30 phút sau, Hạ Linh tới nơi

Ywen Kiện nói trong điện thoại. Nơi này là một làng du lịch, anh mới vừa xuống xe liền có người dẫn anh vào phòng. Ôn tuyền nơi này có lộ thiên cũng có trong phòng, tương đối độc lập, Hạ Linh vừa lòng. Bồi bàn dẫn anh vào một

phòng, vừa lúc gặp Ywen Kiện ngâm mình trong nước. Nghe tiếng mở cửa, Ywen kiện mở mắt, vẫy vẫy anh.

Hạ Linh gật đầu, sau khi bồi bàn cũng thay đổi quần áo xuống ôn tuyền. Mỗi người đều nói ôn tuyền có hiệu quả giảm đi mệt mỏi thực không có sai, Hạ Linh nằm

chốc lát cảm thấy thực thoải mái, cả người đều thả lỏng. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt Hạ Linh tràn đầy hưởng thụ.

Hai người câu có câu không trò chuyện. Ywen Kiện tựa vào cạnh bể, ánh mắt luôn hữu ý vô tình dừng

ở trên người Hạ Linh, thấy Hạ Linh nhắm hai mắt lại, ánh mắt nóng rực lại tùy ý trực tiếp dừng lại trên ngực Hạ Linh. Da thịt lúa mạch săn chắc, vòm ngực rắn chắc cường tráng, vô cùng xứng với khuôn mặt kiên nghị, nam tính cường đại kia.

Hạ Linh là

một tình nhân tốt cỡ nào a, trước kia sao hắn lại không đồng ý? Ywen Kiện hối hận lại tăng một tầng. Bất quá! Ánh mắt tối sầm nhìn Hạ Linh, hôm nay dù làm thế nào hắn cũng phải có được Hạ Linh. Trong lòng Ywen Kiện hạ quyết tâm, mặt kệ thủ đoạn gì, mặt kệ mặt mũi. Để có được hắn hẳn là không từ thủ đoạn!