Uống một ly rượu vào, Hạ Trĩ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, cảnh vật trước mắt bắt đầu xoay tròn.“Ngô……” bậc ra một tiếng rêи ɾỉ, hai má tiểu Trĩ ửng đỏ, cánh môi hé mở, hai mắt mê ly, quán tính mà dựa vào đầu vai Hạ Linh. Hạ linh cảm thấy đầu vai trầm xuống, hai má ấm áp tựa lên.
“Tiểu Trĩ?” Hạ Linh một tay đỡ tiểu Trĩ, một tay nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt đỏ hồng vì tác dụng của cồn, cảnh tượng hấp dẫn như thế, làm cho Hạ Linh thiếu chút nữa liền không kiềm chế được.
“Ngô…… Ân……” Hạ Trĩ mơ mơ màng màng lên tiếng, trên tay còn cầm ly rượu chưa uống xong, bộ dạng như muốn uống tiếp.
“Tiểu Trĩ, đừng nháo, em say.” Hạ Linh cầm lấy ly rượu trên tay Hạ Trĩ đặt lại trên bàn, đem người ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:“Anh mang em về nhà.”
“Ngô, không cần…… Em còn muốn uống…… uống ngon lắm……” dưới tác dụng của cồn, lời nói của Hạ Trĩ có chút lộn xộn, thanh âm trở nên dày mà mị hoặc, mang theo ý tứ làm nũng, làm cho Hạ Linh hận không thể hảo hảo yêu thương hắn một phen. Bất quá lý trí lớn hơn cảm xúc, Hạ Linh dùng một chút lực, đem người ôm lên.
“Trở về sao?” nam tử vừa rồi mang theo nụ cười xấu xa, nhìn Hạ Trĩ ở trong lòng Hạ Linh đã muốn mất ý thức trở nên mơ hồ, ngữ khí cũng là đặc biệt nghiêm trọng:“Linh, cậu thay đổi. Là bởi vì hắn sao?”
“Có lẽ vậy.” Hạ Linh nhìn người trong lòng, thanh âm lại ôn nhu hơn.
“Nếu yêu, sẽ không muốn buông tay, hảo hảo đối xử hắn, không thương tổn hắn.” lời nói của nam tử thực rõ ràng, Hạ Linh hiển nhiên không ngờ bạn thân đã nhìn thấu tâm tư của hắn, sau khi kinh ngạc chính là tràn đầy cảm động. Trước mặt người ở bên ngoài mặc dù biểu hiện lãnh khốc, nhưng hắn dù sao cũng không phải người lãnh tính, tình cảm cấm kỵ như vậy được
bạn tốt ủng hộ, cũng làm cho hắn cảm động một phen.
“Tôi sẽ.” ánh mắt ôn nhu lưu luyến dừng trên khuôn mặt phiếm hồng của Hạ Trĩ, lời nói của Hạ Linh dị thường kiên định, giống như đang nói cho chính mình nghe, cũng như là nói cho những người này nghe. Cách đó không xa, ánh mắt Mạc Thiếu Dương vẫn dừng lại ở chỗ Hạ Linh, trong ánh mắt tràn đầy ghen tị, hận không thể lập tức tiến lên đoạt lấy Hạ Trĩ trong lòng hắn.
Ra khỏi quán bar, một trận gió lạnh đánh úp lại. Đêm khuya mùa đông vô cùng rét lạnh, Hạ Trĩ lui vào lòng Hạ Linh, hấp thu ấm áp trên người hắn, khuôn mặt đỏ bừng đã giảm một chút, người vẫn là mơ mơ màng màng, trong miệng than thở cái gì. Hạ Linh cảm nhận được Hạ Trĩ vô ý thức mà tín nhiệm cùng ỷ lại hắn, ngực ấm áp, bước chân nhanh chóng hướng đến bãi đỗ xe. Xe một đường chạy như bay, qua vài con đường lớn ít người, nửa giờ sau Hạ Linh liền về đến hạ gia.
Sớm nhận được điện thoại của Hạ Linh quản gia đã chuẩn bị tốt trà giải rượu chờ ở phòng khách. Nhìn thấy xe tiến vào, chạy nhanh ra mở cửa nghênh đón. Hạ Linh ôm Hạ Trĩ vào phòng, đem người trong lòng đặt ở trên giường. Lúc này Hạ Trĩ có chút tỉnh rượu, mơ hồ mở mắt, ôn nhu gọi đại ca.
“Tiểu Trĩ, em tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hạ Linh cầm lấy khăn ướt quản gia đưa lên, ôn nhu vì hắn lau hai má.
“Ngô…… Ân…… em nhớ mẹ……” Hạ Trĩ mơ mơ màng màng trả lời.
Nghe Hạ Trĩ nói, Hạ Linh đầu tiên là ngẩn ra, lập tức xoay người cầm tách trà, ý bảo quản gia đi ra ngoài.
“Đến, uống chút trà giải rượu.” Nâng đầu thiếu niên lên, Hạ Linh đem chén trà đặt ở bên môi hắn, nhẹ giọng dỗ dành. Hạ Trĩ không có trả lời, thuận theo mà mở miệng ra, nước trà tiến vào yết hầu, giảm đi một chút cảm giác say rượu cùng không khỏe, Hạ Trĩ thỏa mãn cười cười, lại một lần nữa gọi:“Mẹ…… con rất nhớ người……” lòng Hạ Linh đau đớn, thiếu niên từ nhỏ sinh hoạt tại Hạ gia, chưa từng được cha mẹ yêu thương, hắn, trong lòng luôn khát vọng yêu thương. Thật cẩn thận ôm Hạ Trĩ vào lòng, Hạ Linh cúi đầu nhìn Hạ Trĩ đang ngủ, đầu ngón tay chạm lên da thịt nhẵn nhụi, cuối cùng dừng ở cánh môi đỏ thắm,“Tiểu Trĩ, em thích anh sao?” Hạ Linh thấp giọng hỏi, giống như đang hỏi chính mình.“……” người trong lòng không có phản ứng, Hạ Linh hơi hơi thở dài, đem người ôm sát chút,“Muốn anh làm như thế nào, em mới có thể thích anh? Anh không phải Kì Tuyển, không cùng em trải qua thời thơ ấu, anh cũng không phải Mạc Thiếu Dương, có thể thoải mái cùng em tận hưởng tuổi trẻ…… Nói thực ra, anh thực hối hận, hối hận không sớm một chút để ý đến em.”
“Ngô……” Hạ Trĩ tựa hồ nghe thấy hạ linh nói, lẩm bẩm nói:“Ca…… thích…… em thích……” Câu nói không lưu loát, nhưng lại làm cho Hạ Linh hung hăng kích động một phen, Hạ Linh cảm giác được tim đang đập thùng thùng, máu toàn thân đều sôi trào. Kích động, yêu say đắm, các loại cảm tình phức tạp nảy lên trong lòng, hai mắt thế nhưng lại trở nên ướt, hắn chờ những lời này đã bao lâu a……“Tiểu Trĩ, tiểu Trĩ.” Hạ Linh kích động gọi, cũng không quản người còn đang mơ hồ, cúi đầu hôn lên môi hắn, tinh tế ngọt ngào hôn, mang theo tình cảm nồng đậm, nhưng không có xâm nhập. Thẳng đến khi thiếu niên dưới thân không thể hô hấp, bất mãn phát ra rêи ɾỉ, Hạ Linh mới lưu luyến không rời mà rời đi.
“Ngủ đi, bảo bối” Hạ Linh sủng nịch hôn hôn lên trán hắn, thay hắn đắp chăn. Trong mắt chứa đầy yêu thương say đắm, lại chăm chú nhìn trong chốc lát mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, Hạ Trĩ vì một trận đau đầu mà tỉnh lại. Ánh mặt trời có chút chói mắt, tiểu Trĩ giơ tay cản nắng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, bật dậy. Đầu còn có chút đau, có chút trướng, ý thức dần dần tụ lại, ngày hôm qua, hắn uống rượu? Xem ra tửu lượng của hắn thật sự không được a, chén rượu nhỏ như vậy liền có thể hạ gục mình, thật vô dụng. Như vậy, nếu chính mình say, là Hạ Linh mang hắn về nhà? Tiểu Trĩ nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện hắn chính là ngủ trong phòng Hạ Linh, mặt không khỏi đỏ hồng, trong lòng âm thầm cầu nguyện hy vọng hắn không có làm chuyện gì mất mặt.
Tiểu Trĩ xoay người xuống giường, từ túi quần lấy ra điện thoại, phát hiện thời gian đã muốn gần 12 giờ, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, vội vã vọt vào phòng rửa mặt, bằng nhanh nhất tốc độ rửa mặt xong, lại lao xuống lâu. Hạ Linh đã sớm đến công ty, phòng khách chỉ còn có quản gia cùng vài người hầu đang quét tước.
“Đào thúc! Không xong, con trễ giờ rồi, người đưa con đến công ty được không?” lời của Hạ Trĩ thực vội vàng.
“Tiểu Trĩ thiếu gia, cậu đừng vội, đại thiếu gia nói cậu hôm nay không cần đến công ty.” Đào thúc trấn an nói:“Cậu ngồi một lát, tôi đến phòng bếp làm bữa sáng cho cậu. Say rượu rất khó chịu đi.”
“A, cám ơn Đào Thúc.” Nghe xong lời nói của Đào Dương, Hạ Trĩ yên lòng, gật gật đầu ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn. Dùng thời gian buổi trưa ăn sáng, Hạ Trĩ nằm ở sopha trải qua buổi chiều vui vẻ. Lúc trưa, Hạ Linh đã gọi điện thoại về, hỏi thân thể hắn có gì không thoải mái, bảo hắn hảo hảo nghĩ ngơi, phải ngủ nhiều hơn một chút, cứ lải nhải như mẹ hắn. Hạ Trĩ vui vẻ cười cười mà gật đầu, Hạ Linh phải đi họp nên cuộc điện thoại mới bấc đắc dĩ mà kết thúc.