Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 232: Cô cũng không muốn trở thành một đóa hoa tuyệt thế trên diễn đàn trường học

Editor: Puck -

“Dù sao tớ không có cảm giác với anh ta, cũng không muốn phản ứng đến anh ta.” Thiên Ca Tuệ dùng sức cắn một xâu nướng, thơm quá! Vẫn là mình tự tay làm ăn ngon, nhắm mắt lại tự mình say mê một hồi, mở mắt đã thấy người đàn ông đáng ghét lại qua tới.

Hạ Lan Thu quay lại nháy mắt một trận, xem đi! Xem đi! Lại tới.

“Tuệ Tuệ, uống chút thức uống đi.” Khoa Nhĩ cầm hai chai đồ uống tới đây, đưa cho Thiên Ca Tuệ cùng Hạ Lan Thu, Hạ Lan Thu là học tỷ của anh, hơn nữa anh nhìn ra được hai người là bạn tốt, cả ngày như hình với bóng.

Cho nên, lung lạc học tỷ tuyệt đối không sai, nói không chừng còn có thể giúp được mình.

“Cảm ơn, dạ dày tôi không được tốt, mới vừa ăn đồ nướng xong liền uống đồ uống, dễ bị tiêu chảy.” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ đau khổ.

Hạ Lan Thu mới vừa uống một ngụm nước bỗng cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng liếc nhìn người nào đó, khi nói chuyện cậu có thể nhìn thời điểm một chút không?

Khoa Nhĩ cũng bị lời của cô làm sặc, phụ nữ Trung Quốc nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao? Đột nhiên nhớ tới chị dâu của anh, cũng là một người vô cùng hoạt bát cởi mở, là bạn học đại học với anh cả anh, yêu nhau năm năm rồi kết hôn, hiện giờ có một cô con gái đáng yêu.

Những người khác trong xã đoàn coi như nhìn ra chút đầu mối, thì ra Khoa Nhĩ vẫn để ý Thiên Ca Tuệ trước sau như một! Thời gian lâu như vậy cũng không giảm bớt nhiệt tình của anh, hơi vô cùng tầm thường!

Ăn xong món nướng, mọi người liền nhất trí quyết định đi leo núi, buổi tối ngủ ngoài trời trên đỉnh núi, buổi sáng ngày mai ngắm mặt trời mọc, rất nhiều nữ sinh cũng hưng phấn không thôi, vô cùng đồng ý.

Thiên Ca Tuệ lập tức liên tưởng đến ông xã nhà mình, nếu như có thể cùng anh ngắm mặt trời mọc, vậy thì càng duy mỹ rồi, haizzz…

Đầu tiên cô còn bò lên rất hưng phấn, nhưng đến giữa sườn núi, cô liền hoàn toàn mệt lả, ngồi phịch ở trên cỏ thở hổn hà hổn hển, nói gì cũng không chịu cử động nữa, cho dù bạn học bên cạnh khuyên như thế nào cũng không chịu di chuyển. die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Không được, tôi thật sự không bò nổi, mọi người lên đi, tôi nghỉ một lát rồi từ từ đi xuống.” Thiên Ca Tuệ rất hiên ngang lẫm liệt phất phất tay, thật ra thì đáy lòng vô cùng buồn bã, tối nay một mình cô cô đơn lẻ loi ngây ngốc ở trên xe.

“Như vậy sao được, một mình em thân con gái một mình ở trong xe rất

nguy hiểm đó!”

“Nơi thôn quê hoang vu này, không bảo đảm được sẽ không có thú hoang gì đó nửa đêm ra ngoài hoạt động, rất dọa người!”

“Đúng vậy, trong xe cũng không nhất định hoàn toàn an toàn, cửa sổ thủy tinh đập một cái liền bể.”



Mọi người mồm năm miệng mười nói, nói đến trong lòng Thiên Ca Tuệ lạnh lẽo, tự dưng thấy lạnh cả người, cô vốn chưa cảm thấy điều gì, kết quả bọn họ vừa nói cô lập tức liên tưởng đến đủ loại tình trạng có thể xảy ra như trong ti vi chiếu, quả thật có thể dùng kinh hãi để hình dung!

“Tuệ Tuệ, nếu không anh cõng em lên đi?”

Hạ Lan Thu vừa mới chuẩn bị nói ”Tuệ Tuệ, không có việc gì, tớ ở cùng với cậu.” Kết quả bị Khoa Nhĩ giành trước một bước, liền nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái, người chung quanh cũng kỳ quái nhìn anh, đây… Đây là lời Khoa Nhĩ nói ra sao?

Toàn bộ nữ sinh dùng ánh mắt cực

kỳ hâm mộ nhìn Thiên Ca Tuệ, còn có người nổi lên ý ghen tỵ, tại sao lại là đóa hoa tầm thường Thiên Ca Tuệ trộm đi lòng của hoa hoa công tử Khoa Nhĩ?

Thiên Ca Tuệ cũng rất kinh ngạc, Khoa Nhĩ nói cõng nàng đi lên? Không phải chứ, rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì! dfienddn lieqiudoon

“Con đường núi này rất gập ghềnh! Tay không leo lên cũng tốn sức, huống chi anh còn mang túi ngủ lớn, hơn nữa thêm tôi, vậy phải mệt mỏi thành dạng gì! Tôi nhận lòng tốt của anh.”

“Nếu không, chúng tôi thay phiên cõng em đi lên?” Một nam sinh khác đề nghị.

Tầm mắt nữ sinh chung quanh nhất thời đồng loạt quét tới, trong lòng thầm nghĩ: Sớm biết mình cũng vậy giả bộ không nhúc nhích là được, được những trai đẹp này thay phiên cõng, diễm phúc lớn bao nhiêu!

Thiên Ca Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, phải! Cô vẫn đừng nên đứng đầu ngọn gió như thế, cô không muốn ngày mai sẽ trở thành một đóa hoa tuyệt thế trên diễn đàn trường học, được nhiều nam sinh thay phiên cõng lên núi, cảnh tượng náo động bao nhiêu!

“Không cần, mọi người vẫn tranh thủ thời gian lên đi, lại kéo dài tiếp trời có thể đã tối, có Cầu Cầu cùng với tôi không có việc gì.”

“Tuệ Tuệ nói không sai, mọi người vẫn tranh thủ leo lên đi, trước kia hai chúng tôi đã từng nhìn mặt trời mọc rất nhiều lần, cho nên đã không có cảm giác mới mẻ rồi.” Hạ Lan Thu nói tiếp.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Không thiếu một lần này, chiếc kia xe việt dã vẫn đủ kiên cố, không có việc gì, có chuyện chúng tôi liền trực tiếp lái xe chạy.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt nói.

Khoa Nhĩ cau mày, lúc này mới cảm giác Thiên Ca Tuệ quả thật hơi khác người khác, đổi lại là những phụ nữ khác, khẳng định lập tức đồng ý. Mà cô, từ chối được triệt để thế này? Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ cô thật sự không thích mình? Chẳng lẽ cô thật sự không bị mình mê hoặc?

Mọi người thấy hai người kiên trì như vậy, nên cũng không nói cái gì nữa, chia ra hành động.

Trên đường xuống núi, Thiên Ca Tuệ thân mật ôm cánh tay Hạ Lan Thu, “Cầu Cầu, cậu thật là quá cơ trí thông minh! Tớ bội phục

cậu sát đất!”

“Nịnh hót.” Hạ Lan Thu sẵng giọng.

“Hì hì… Nói thật, rốt cuộc cậu đã xem mặt trời mọc mấy lần rồi!”

“Ba lần thôi.”

“Mà tớ một lần cũng chưa từng xem…”

“Tìm ông xã cậu đi.”

“Đừng nhắc tới anh ấy, anh ấy không có tế bào lãng mạn này.”



Đêm nay, lặng yên không tiếng động trôi qua, Thiên Ca Tuệ và Hạ Lan Thu ngủ ngon giấc, không có xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng không biết Úy Nam Thừa thiếu chút nữa lật Provence mấy lần, vẫn không tìm được cô.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ngồi trên xe buýt đi về, trong lòng Thiên Ca Tuệ hơi thấp thỏm, qua hai ngày thời gian không có ông xã và con trai, có một cảm giác không giống nhau. Nhưng mà càng gần tới cửa nhà, trong lòng cô càng cảm thấy không nắm chắc.

Hạ Lan Thu an ủi cô, “Cậu muốn nghĩ cũng không được, cất kỹ tâm tình cho tớ.”

Vào nhà, phát hiện yên tĩnh hơi khác thường, Thiên Ca Tuệ rón rén hỏi dì Lâm, “Người đâu rồi?”

“Úy tiên sinh mang theo hai đứa bé ra ngoài, hình như… Nói đi nước Pháp?” Dì Lâm vừa lau bàn vừa trả lời.

“Đi nước Pháp?” Trong lòng Thiên Ca Tuệ thầm nói không được, vội vàng móc điện thoại ra gọi, kết quả máy đã tắt, trong lòng nói thầm: Lúc này thảm rồi!