Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 47

“Ở một đêm mất 9 triệu, đắt quá đi, còn đắt hơn ăn cướp nữa.” Phục Thần sắp đau lòng muốn chết, tiền đều là bảo bối a, thế mà muốn ngủ qua đêm phải mất 9 triệu. Nếu không phải sợ Tiểu Sơ chịu không nổi, nó ngược lại tình nguyện đông lạnh bên ngoài 1 đêm cơ. Không, vài giờ là được. Hiện tại trời cũng sắp sáng, tùy tiện tìm 1 chỗ ngồi là được.

Thiện Sơ

mặt mày đắc ý: “Cứ yên tâm đi, lúc ra ngoài anh có lấy trộm thẻ hội viên khách sạn của ba theo rồi. Chỉ cần quẹt thẻ là được, chúng mình không cần tiêu tiền đâu. ”

“Ba thích thu thập thẻ hội viên khách sạn sao?” Phục Thần nghĩ không ra đó là cái sở thích gì? Chẳng lẽ thẻ hội viên khách sạn đều được chế tác cực kì tinh mỹ, hoặc là có cái gì công nghệ cao gì ở bên trong sao? Nếu không phải, ba thu thập nó để làm chi?

Thiện Sơ vừa mở cửa phòng, vừa đáp: “Đúng vậy, ba có thiệt nhiều đó, hầu như khách sạn tốt nào ba cũng có. Anh cũng không rõ ba thu thập thẻ hội viên làm gì? Mau vào cho ấm, xem em đông lạnh đến đỏ bừng mũi rồi kia kìa. ”

Hai đứa nhỏ ăn khay hoa quả khách sạn đưa tới, vô cùng nhàn nhã tự tại. Thời gian này, trong nhà hai người lớn còn chưa ngủ tỉnh đâu.

“Anh à, trước kia anh rời nhà trốn đi, cuối cùng đều như thế nào?” Ba hẳn sẽ không đánh người đi, tuy rằng thoạt nhìn rất hung dữ nhưng đối với mình tốt lắm a. Phục Thần lần đầu tiên làm việc này, khó tránh khỏi trong lòng thấp thỏm.

Thiện Sơ

ủ rũ nói: “Bị bắt trở về a. Ở khách sạn thì siêu cấp mau, ngược lại phải đến nhà ông nội hay cụ thì ba đã khuya mới tìm đến. ”

Phục Thần liền không hiểu: “Vậy tại sao chúng ta còn muốn ở khách sạn?”

Thiện Sơ

đương nhiên nói: “Nhà ông nội với cụ không thể đi, chúng ta cũng chỉ có thể ở khách sạn nha. Không phải chúng ta thật sự muốn lưu lạc đầu đường thảm như vậy chứ?”

Không ở khách sạn có thể đi khu mua sắm chơi điện tử mà, sao chỉ còn nước lưu lạc đầu đường chứ? Phục Thần cào cào đầu: “Lần trước em nghe ba nói, có quét thẻ thì

có thể tùy thời tra tiêu phí. Ba mà tra thì chúng ta không phải bại lộ sao.”

“Bại lộ thì bại lộ chứ sao, kết quả cuối cùng không quan trọng, quan trọng là … thái độ thề sống chết bảo vệ địa vị của mẹ của chúng ta phải để cho ba thấy rõ.” Thiện Sơ

đổ xoài sang bên Phục Thần. Khách sạn thì có cái gì tốt chứ, trang trí không đẹp được như trong nhà không nói, ngay cả đưa cái khay đựng trái cây cũng có xoài, còn không bằng người hầu nhà bọn họ, không hiểu làm sao ba lại cứ thích ở khách sạn nữa?

Phục Thần lắc đầu: “Không rõ.”

“Chính là hù dọa ba 1 chút. Trước kia còn có thể nhờ ông nội với cụ mắng ba, nhưng giờ chúng ta cũng chỉ có mẹ. Em chẳng lẽ thực cho rằng chúng ta sẽ quan sát ba mười năm, anh còn lâu mới làm, anh không nỡ xa mẹ mà. ”

“Chính là chúng ta lập tức sẽ bị tìm được, như vậy có thể hù dọa được ba sao?” lại còn đổ thêm vào 9 triệu, tuy là tiền của ba nhưng khách sạn là người ngoài mà, tính ra thì bọn họ thiệt lớn rồi.

“Anh cũng biết mức độ hù doạ không đủ lớn, bằng không đợi tới lúc ba đến tìm, mình tránh sau màn bắt ba đi tìm 1 hồi, vậy mới tăng mức độ lên được.” Thiện Sơ

lau lau miệng, chuẩn bị mở máy tính lên mạng mua chút đồ tốt chuẩn bị cho vụ ra ngoài sắp tới, hy vọng nhân viên giao hàng đến nhanh hơn ba.

Phục Thần thở dài, nó biết, anh trai nó căn bản là bộ dáng 7t, chỉ số thông minh 3t, nào có sự trầm ổn thành thục của 5t chứ?

Trong nhà.

Phục Kỳ vội vàng thay áo lông, nghe Thiện Diệu bảo mới phát hiện mình chỉ đeo mỗi 1 cái tất.”Quên đi, không mặc nữa, tìm bọn nhỏ quan trọng hơn.”

“Yên tâm, bọn nó không có việc gì.” Thiện Diệu đi vào phòng mình mở ngăn kéo, quả nhiên thẻ hội viên khách sạn của hắn lại biến mất. Thẻ hội viên tốt ở chỗ, có thể không cần xoát giấy căn cước, giữ bí mật tin tức của mình, vào lúc Thiện Sơ trốn nhà đi còn có thể chuẩn xác định vị nơi Thiện Sơ đang trốn.

“Không có việc gì, không có việc gì? Bọn nó là con anh mà, thế mà anh không lo tí nào hết. Anh làm tôi thất vọng quá đấy Thiện Diệu.” Phục Kỳ lãnh tĩnh không dưới đến, thái độ của Thiện Diệu hoàn toàn chọc giận cậu.

Đối với Phục Kỳ đột nhiên đại bùng nổ, Thiện Diệu có chút thích ứng không được: “Cậu làm sao vậy, đừng kích động, hãy nghe tôi nói…”

“Còn muốn nói gì nữa?” Phục Kỳ hô to.”Tôi vốn làm gì có tâm tư muốn đoạt cái gì với anh, 2 đứa nhỏ hướng về tôi, tôi còn lo lắng tình cảm cha con của 3 người sẽ có ngăn cách. Thực mẹ nó ngốc, tôi khờ quá mà. Tôi hôm nay mới hiểu được một chân lý, mợ nó ai cũng không bằng dựa vào chính mình mới đáng tin nhất. Làm sao tôi lại nghĩ cuối cùng sẽ giao bọn nhỏ cho anh nuôi cơ chứ, nói không chừng về sau vợ anh tra tấn chết con tôi thì sao, mẹ nó đến lúc ấy anh còn không biết đâu. ”

“Phục Kỳ.” Thiện Diệu quát, tạo phản hả!

“Đừng gọi tôi. Đã biết mà, không thể yên tâm giao con cho anh được. Anh có ngon thì đánh chết tôi đi, chỉ cần còn 1 hơi thở tôi cũng giành con với anh. Tôi không sợ anh nữa đâu, cùng lắm thì chết, cũng chưa phải chưa chết qua. ” Phục Kỳ như sắp điên đến nơi, còn chưa kịp xỏ giày, chỉ muốn đi tìm con.

Thiện Diệu dựa vào cửa, khoanh tay, hừ nói: “So với chết thảm hơn nhiều, ví như đánh gãy 2 chân cậu, ném vào trại kĩ Việt Nam, không phải cậu thích bị người thượng sao, tôi thành toàn cho cậu đó, xem cậu đoạt con với tôi làm sao. ”

“Được, tôi chờ, cho dù không đi nổi, tôi cũng sẽ bò đến.” tay Phục Kỳ đang mở cửa dừng lại, rốt cục vẫn nhịn không được quay đầu lại khóc rống: “Trước kia làm sao tôi lại yêu phải cái tên vô tâm vô phế như anh chứ, coi như mắt tôi mù rồi. Còn may ông trời cho tôi cơ hội khác, tôi mới thấy rõ điều quan trọng nhất với mình, phải chặt chẽ nắm chặt, ai cũng không thể đoạt với tôi, anh cũng đừng hòng. ” Nói xong mở cửa bước đi.

Thiện Diệu đuổi theo ra đi, kéo tay Phục Kỳ: “Yêu tôi? Đừng có nói mình cao thượng như thế, còn không phải là vì danh lợi mới bò lên giường tôi chắc.”

Phục Kỳ quay đầu lại nhìn Thiện Diệu, môi mấp máy nửa ngày, cũng không có thể phát ra âm thanh.

“Tốt lắm, chúng ta đừng cãi nhau nữa, chuyện trước kia quên hết đi. Tôi biết bọn nhỏ đi đâu, tôi lên mạng tra xem tin thẻ hội viên của mình 1 chút là ra. Cậu trước về nhà rửa mặt, tôi lái xe qua đây.” Phục Kỳ biểu tình rất thống khổ, Thiện Diệu cũng không nỡ nhìn thẳng. Hắn hối hận vì đã nặng lời, tuy trong tâm quả thật xem thường Phục Kỳ, nhưng hiện tại hắn còn muốn cùng Phục Kỳ sống cùng nhau thêm vài ngày.

Hai người lên xe, Thiện Diệu đã xác nhận với khách sạn, 2 đứa nhỏ đang ở khách sạn lớn nhât ở trung tâm thành phố. Buổi sáng năm giờ rưỡi hơn đi đặt phòng, 10h ra ngoài chơi, đến giờ vẫn chưa về.

“Là sao, bọn nó đi ăn sáng sao?” Phục Kỳ chưa trải qua việc con trai trốn nhà, hoàn toàn không có lý trí.

Thiện Diệu loay hoay với di động 1 hồi rồi chỉ lên màn hình dò đường trong xe: “Tôi có thể truy được vị trí cụ thể của di động 2 đứa nó, cái điểm đỏ này là chỗ bọn nhỏ, 2 đứa ở cùng 1 chỗ nên điểm đỏ trùng nhau. Đại khái là ở núi Hồng ngoại thành, chúng ta trước cứ tới đó, sau đó mới tìm vị trí cụ thể. ”

Thiện Diệu nói xong, nhìn Phục Kỳ còn đỏ mắt, thở dài nói: “Cậu đừng quá lo lắng, lúc Tiểu Sơ khoẻ hơn 1 chút, 1 năm ồn áo đòi trốn nhà mấy lần cơ. Nó cũng không ngốc, chưa lần nào phải khiến mình chịu tội cả. Huống chi lần này còn có tiểu Thần, cậu không tin Tiểu Sơ có thể tự chăm lo bản thân nhưng lại không tin tiểu Thần sao, thằng nhóc này tinh ranh lắm. ”

“Hai đứa tôi đều không tin, bọn nó mới 5t, có thông minh có năng lực đến đâu thì sao. Bọn nó giống như trang giấy trắng vậy, làm sao chống lại được thời gian đen tối này được.” Phục Kỳ nói xong đột nhiên thở dốc, Thiện Diệu kinh ngạc, vội vàng dừng xe, cúi người vuốt khí cho Phục Kỳ.

Phục Kỳ né tránh tay hắn, một hồi lâu mới bình phục lại, buông mắt, nói: “Thực xin lỗi, hôm nay đầu óc có chút loạn, nói gì đó anh đừng để ý. ”

“Cậu có khỏe không?” Thiện Diệu thân thiết hỏi.

“Có chút kích động mà thôi, chúng ta nhanh đến núi Hồng đi.”

Núi Hồng.

Phục Thần nâng cằm hỏi, “Anh ơi, không phải chúng ta định đến 1 sơn động thưa người trốn sao, sao càng đi em càng thấy chỗ này còn đông hơn trung tâm thành phố vậy.” Mấu chốt là đi vào còn phải mất tiền, tuy rằng lúc xoát thẻ căn cước, người bán vé nói chưa đủ mười hai tuổi có thể giảm giá một nửa, nhưng một nửa cũng là tiền a.

“Nhóc con, nhường một chút.” Một người lớn ôm đứa nhỏ lách qua 2 đứa đi vào.

Phục Thần nhìn thấy Thiện Sơ ánh mắt dõi theo, nó đoán Thiện Sơ nhất định là nhớ mẹ, Thiện Sơ

đối với sự ôm ấp của mẹ có siêu cấp nhiệt tình yêu thích. Nó cũng tương đối yêu thích được

ba ôm, an toàn mạnh mẽ, có đôi khi còn có thể cưỡi trên đầu ba nữa. Lúc nó cưỡi trên đầu ba, luôn hy vọng có đứa nhỏ khác chú ý tới nó, làm bọn đó cũng hâm mộ nó.

Thiện Sơ

cũng có chút không hiểu tình huống: “Đại khái hôm nay là cuối tuần, cho nên tất cả mọi người đều đi leo núi.” Nó cũng không có nhiều kinh nghiệm ra ngoài đi chơi, 3 đời Thiện gia trước nó có dẫn nó ra ngoài cũng không thích cảnh thiên nhiên cho lắm, ngẫu nhiên đi được đến bờ biển cũng rất không tồi.

“Chúng ta phải đi đâu tìm sơn động, chính là tại đỉnh núi sao?” Phục Thần hỏi.

Thiện Sơ nhíu mày: “Vì sao lại ở đỉnh núi?”

Phục Thần đáp: “Em nhớ rõ chẳng phải có ‘Người động núi’ hay sao, bọn họ không phải là sống trong hang động trên đỉnh núi sao, cho nên đỉnh núi khẳng định có sơn động.”

“Ngốc.” Thiện Sơ

điểm điểm trán Phục Kỳ: ” ‘Người động núi’ đã sớm biến thành xương trắng hết rồi, em lại muốn đến nhà bọn họ tá túc nữa. ”

“Không tá túc thì chỉ cần đợi 1 lúc thôi, đợi đến lúc ba tìm được chúng ta, ừm, nửa ngày là được, buổi tối chúng ta vẫn phải trở về ăn cơm, nếu không cha sẽ lo lắng.”

“Đúng a, mẹ khẳng định sẽ lo lắng.” Thiện Sơ

tìm 1 khối đá lớn ngồi xuống, chỉ huy em trai đến hàng nước bên cạnh mua 2 bình nước ấm.

“Chúng ta nhất định phải kiên định niềm tin, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đau dài không bằng đau ngắn.” Phục Thần mua nước trở về, chợt nghe thấy anh trai vốn đang ủ rũ lại sung sức lên rồi.

Phục Thần nói: “Không hiểu lắm?” Từ ngữ thì hiều, anh trai vẫn thích nói mấy cái này, nhưng nó không hiểu anh nó muốn nói gì.

“Chính là chúng ta không thể bởi vì đau lòng mẹ, mà vứt bỏ kế hoạch bắt ba phải đối tốt với mẹ được, chúng ta phải hướng đến hiệu quả lâu dài, vì hạnh phúc cả đời mẹ mà phấn đấu. ” Thiện Sơ

nắm tay, ý chí chiến đấu tràn đầy.

Phục Thần vò đầu: “Cái gì gọi là hạnh phúc cả đời?”

“Đừng vò đầu, còn vò nữa nửa đầu bên kia cũng trọc nốt cho xem.” Thiện Sơ không chịu nổi ‘bộ dạng ngốc nghếch’ của em trai nhà mình. “Chính là có thể vẫn luôn sống cùng nhau, bạc đầu cũng không rời xa nhau, có một câu thơ là ‘Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly’

(nguyện có được trái tim người, đến bạc đầu cũng không rời xa), chính là ý này.”

“Cha cùng ba vĩnh viễn sống cùng nhau, chính là hạnh phúc cả đời sao?” Phục Thần mơ hồ lý giải, nói rằng: “Em muốn cùng ba cha còn có anh nữa sống cùng nhau, vậy mới hạnh phúc cả đời được. ”

Thiện Sơ

nghĩ nghĩ, nói: “Anh cũng vậy, 3 người thiếu ai cũng không được.”

“Hai đứa đang tìm sơn động sao?” Phía sau đột nhiên nhảy ra 1 người đàn ông trung niên, mặc áo vải bông, đội 1 cái mũ vải bông có dây kéo màu đen.

Phục Thần còn chưa kịp nói chuyện, Thiện Sơ

đã mở miệng: “Đúng thì sao, mắc mớ gì tới ông?”

Ông chú màu đen kia cũng không để ý Thiện Sơ

không lễ phép, ngược lại cười hì hì nói: “Chú biết nơi nào có sơn động đấy, 2 đứa tự đi tìm không ra được đâu. ”

Cửa vào khu vực núi Hồng.

“Anh ơi, phải quét thẻ căn cước mới được đi vào, đây là quy định, cũng là vì bảo vệ an toàn cho sinh mệnh và tài sản của anh, xin anh phối hợp cho?” Người bán vé tuy rằng biết 2 vị đẹp trai với xinh đẹp trước mắt là đi vào tìm con, nhưng cô vẫn phải làm theo qui định.

Phục Kỳ sắp điên rồi, lúc cậu cùng Thiện Diệu đạt thành hiệp nghị, Thiện Diệu cũng nói, áp chế giấy chứng nhận thân phận cũng với hợp đồng cậu kí với LK đều là Thiện Diệu khống chế cậu, là thủ đoạn để cậu càng nghe lời hơn. Cậu sống tại Thiện gia, vừa không cần đền thẻ ngân hàng, bình thường cũng không cần ra ngoài, chuyện công việc cũng không cần cậu quan tâm, cơ bản dùng không đến giấy căn cước, cho nên cũng đáp ứng, lúc ấy chính là liều mạng muốn để Thiện Diệu đáp ứng thỉnh cầu của mình, ai ngờ gặp phải chuyện này, điên chết người đây.

“Đừng nóng vội, tôi vào xem, cậu về trong xe chờ tôi đi. Trên xe có điện thoại, 102 là tôi, 20 với 30 là Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần, cậu cứ gọi điện cho bọn nó không ngừng, nói không chừng bọn nó sẽ khởi động máy.” Thiện Diệu bây giờ là sợ Phục Kỳ nổi điên. Hắn rốt cục nhớ tới, năm đó Phục Kỳ đi bắt quả tang hắn hẹn hò với tình nhân khác, cũng có vẻ không cần tiền không cần mạng như thế này. Đừng nhìn Phục Kỳ bình thường nhìn qua khúm núm yếu đuối như thịt xay, kỳ thật lúc chui vào sừng trâu thì bướng bỉnh hơn ai hết.

Phục Kỳ thất hồn lạc phách gật đầu, Cậu càng hoảng lại càng không biết làm gì: “Được, tôi về trong xe.” Chính là, một mình anh có thể đi tìm được không? ”

Thiện Diệu đột nhiên nhớ lại cái gì, nói với người bán vé: “Chỗ này mấy người hẳn là có radio, video theo dõi nữa đúng không, tôi đến chỗ video theo dõi xem sao, ở đâu?”

Anh ta không hỏi có thể đi hay không, mà là “tôi đi nhìn xem”. Người bán vé bị khí thế của hắn đè nặng, cũng không dám nói không thể, chỉ nói sẽ báo cáo lên trên.

“Nói cho tôi biết ở đâu, còn lại không cần cô quan tâm.” Thiện Diệu luôn luôn là vip, không bao giờ chịu theo qui củ cả, đương nhiên công nhân của hắn đều phải giữ nghiêm qui định của công ty.

“Ở bên ngoài, cậu đi theo tôi luôn.” Thiện Diệu không quá yên tâm về trạng thái hiện tại của Phục Kỳ.

Hai người đến phòng theo dõi, vừa thông suốt tìm kiếm, lúc vài người tìm mỏi cả mắt rốt cuộc thấy được 2 đứa nhỏ đi theo sau 1 người đàn ông đội mũ đen.

“Bọn họ ở đâu, không nghe được radio sao?” Thiện Diệu hỏi đội trưởng đội bảo an. Hai đứa nhỏ thoạt nhìn hoàn toàn không nghe được radio tìm người.

Đội trưởng đội bảo an trán toát mồ hôi: “Các người biết người đàn ông này không? ”

“Không biết.” Phục Kỳ vội vàng đáp.

Đội trưởng đội bảo an nói: “Bọn họ đến chỗ không thích hợp, chỗ đó không phải khu phong cảnh, du khách không thường đến đó, chỗ đó cũng không có thiết bị theo dõi. Nếu lại đi tiếp, chúng ta sẽ không nhìn thấy bọn nhỏ nữa. ”

“Cái gì gọi là không thích hợp?” Phục Kỳ ngây người.

Thiện Diệu nói: “Trước báo nguy đã, anh phái vài người quen thuộc địa hình vào theo tôi đi tìm, để lại 1 người để ý cậu ta, còn 2 người đợi tại phòng theo dõi, có động tĩnh gì giữ liên lạc.”