Dương chưởng quầy chậm rãi đứng thẳng người, hung dữ trợn mặt với người thanh niên:
- Không lo đi kiếm sống, chạy tới đây làm gì?
- Chưởng quầy, ta có việc mà! Trời sắp mưa rồi.
“Trời sắp mưa” là một ám hiệu, chứng tỏ gã có việc rất quan trọng, Dương chưởng quầy gật đầu, thấy hai bên không có ai chú ý liền rút ra một miếng nha bản màu đen đưa cho gã:
- Tự mình đi đi!
Người thanh niên nhận lấy nha bản, bước nhanh vòng qua cửa sau, đi vào trong sân, gã xuyên qua căn phòng trệt phía sau, đi đến góc trong cùng, ở đó có một cánh cửa nhỏ rất bình thường, người này gõ cửa, nhét miếng nha bản vào khe cửa rồi bước vào, lát sau, cửa mở kẹt cái hé ra khe nhỏ, gã lách người đi vào.
Phía bên kia của cánh cửa nhỏ là tòa nhà sâu thẩm, toàn bộ sân nhà đều mang vẻ âm u, bóng cây dày đặc trong sân, đa số các cửa sổ đều khép kín, ánh mặt trời khó len lỏi vào, tạo cho người ta cảm giác u ám, đặc biệt không nhìn thấy bóng người, giống như một tòa nhà bỏ không.
Người thanh niên đi theo một gã có dáng vẻ quản gia vội bước vào nội viện, hai người không nói không rằng, thậm chí cũng chẳng chào nhau, như thể hai người vốn không quen biết, hai người bước vào bên trong, dừng lại trước một căn phòng, gã quản gia gõ cửa, bên trong cuối cùng cũng có người trả lời:
- Ai đấy!
- Là ta, La Thanh.
Người thanh niên trả lời.
- Vào đi!
Quản gia né sang một bên, người thanh niên đẩy cửa bước vào, căn phòng ánh sáng tối tăm, trong chiếc lư đồng ở góc phòng nhả ra những làn khói xanh lượn lờ, làm cho căn phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát dịu nhẹ, chỉ thấy đối diện một người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi đó, khuôn mặt hơi gầy, ánh mắt sắc sảo, trông cực kỳ tinh nhanh, người này chính là tổng quản tình báo của quân Hán ở Nghiệp Đô, nhậm chức Tham quân ở phủ tướng quân tên là Lý Phù.
Lý Phù ở Nghiệp Đô đã nhiều năm, xây dựng được một mạng lưới tình báo hoàn thiện, mấy năm nay, y bố trí hơn ba trăm tình báo khắp các vùng Nghiệp Đô, Hà Bắc, Hứa Xương và Trung Nguyên, đồng thời đặt cơ sở ngầm trong triều đình, y đã đưa cho Lưu Cảnh rất nhiều tin tức tình báo có giá trị, cực kỳ được Lưu Cảnh trọng dụng, Lý Phù đã được thăng làm Giáo Úy Tham quân.
Lý Phù đang viết báo cáo cho Lưu Cảnh, thấy người thanh niên bước vào, y dừng bút hỏi:
- Có tin tức gì sao?
Người trẻ tuổi tên là La Thanh, một gã thị vệ trong cung, năm nay hai mươi tuổi, vốn là túc vệ quân của Bắc Thành, võ nghệ cao cường, ba năm trước được chọn đưa vào cung, làm thị vệ bên cạnh Lưu Hiệp, gã là người Ba Quận, hai năm trước được Lý Phù phát triển làm cơ sở ngầm, trực tiếp báo cáo với Lý Phù.
Gã khom người thi lễ:
- Khởi bẩm Tham quân, quả thật có tin tức quan trọng, chiều hôm qua Phục Hoàn vào cung âm mưu với Thánh Thượng hơn một canh giờ, sau khi Phục Hoàng đi, Thánh Thượng vô cùng vui vẻ, tối qua còn uống hẳn một bầu rượu, nói những lời kỳ quái, cái gì mà “rốt cuộc phải làm đến cùng”, “mười bảy năm rồi”…
Lý Phù cười nhạt một tiếng lại hỏi:
- Vậy Phục hoàng hậu thì sao?
- Phục hoàng hậu vẫn rất bình tĩnh, không ngừng ngăn Thánh Thượng nói huyên thuyên, sau đó liền đuổi bọn tại hạ ra.
Lý Phù trầm tư một lát hỏi tiếp:
- Mễ hoạn quan có gì khác thường không?
- Mễ Công công nói bị bệnh, hôm nay không đến.
Lý Phù gật đầu, tình hình đã rất rõ, cuối cùng Phục Hoàn sắp động thủ, lúc này Tào Tháo đang nam chinh Kinh Châu, Nghiệp Đô chỉ có ba mươi ngàn quân đội, đây là thời điểm có ít quân đội nhất mấy năm nay, một cơ hội khó có được, Phục Hoàn nhất định sẽ nắm lấy.
- Còn tình hình gì nữa không?
Lý Phù lại hỏi.
- Cái khác thì không có.
Lý Phù chắp tay đi đi lại lại trong phòng, hôm qua y vừa hay cũng nhận được lệnh khẩn cấp của Châu Mục, bảo y phải giám sát nghiêm ngặt hành động của Phục Hoàn, cố hết sức kéo dài hành động cử binh của bọn chúng, nhưng Lý Phù biết, Phục Hoàn cử binh đã vô cùng cấp bách rồi, bọn họ rất khó trì hoãn, chỉ có thể cố gắng giữ Phục hoàng hậu lại.
Nghĩ tới đây, Lý Phù lập tức dặn dò kỹ lưỡng La Thanh vài câu, La Thanh khϊếp sợ trong lòng, gã vội thi lễ:
- Ty chức xin ghi nhớ, tuyệt sẽ không hỏng việc!
Gã vội vã cáo lui.
Trong lúc La Thanh bẩm báo tình hình với Lý Phù thì tại phủ đệ của Phó Thừa tướng Tào Phi, Tào Phi cũng đang ngồi trước bàn xem kỹ bức mật thư mà Hoạn Quan Mễ sai người đưa tới, y xem đi xem lại hai lần rồi cười nhạt một tiếng, nói với Ngự Sử đại phu Hoa Hâm:
- Hắn tốt xấu gì cũng làm Hoàng đế hai mươi năm rồi, sao càng lúc càng yếu trí thế, năm đó viết Đai Y Chiếu còn có cả Lưu Bị và Mã Đằng nắm quân quyền, nhưng giờ lại phó thác cho một lão già hom hem sắp xuống lỗ, hắn thật sự nghĩ có thể làm nên chuyện sao?
Hoa Hâm khẽ cười nói:
- Trước đây còn có những đại thần có chút thực quyền như Đổng Thừa, Vương Tử Phục giúp hắn, nhưng hiện giờ, đại thần trong triều ai cũng tránh không kịp hắn, dòng họ hoàng thất cũng tìm đủ lý do để không phải yết kiến hắn, có thể nói, hắn đã là tên Hoàng Đế hư danh rồi, trên thực tế đã đến bước bị mọi người xa lánh, bản thân hắn chắc cũng rõ điều này, vì thế hắn sốt ruột không chịu được phải cử binh.
- Đại phu nói không sai, quả đúng là như vậy, nhưng tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh này?
Hoa Hâm hơi tỏ vẻ xấu hổ, mãi không nói nên lời, Tào Phi liếc nhìn y, cười nói:
- Giữa ta và Đại phu còn có gì không thể nói được sao?
Hoa Hâm thở dài:
- Thật ra công tử hẳn cũng biết nguyên nhân trong đó mà.
- Ngươi muốn nói đến Lưu Cảnh?
Hoa Hâm gật đầu:
- Thế lực lớn mạnh của Lưu Cảnh trỗi dậy, đổi quân hiệu là Hán, rất nhiều đại thần thân thích trung thành với Hán thất đều đặt hy vọng phục hưng Hán thất lên vai Lưu Cảnh, Lưu Hiệp mặc dù không ngu ngốc nhưng yếu đuối, bất lực, đăng cơ hơn hai mươi năm mà lòng tin của mọi người với hắn đều bị quét sạch.
Sắc mặt của Tào Phi trở nên hết sức khó coi, mãi sau y mới hừ một tiếng thật mạnh:
- Chưa biết ai thắng ai, Lưu Cảnh nhiều nhất cát cứ Kinh Thục mà thôi, chứ hắn muốn thống trị thiên hạ thì e rằng chỉ là mộng tưởng hão huyền.
Nói đến đây, Tào Phi khoát tay:
- Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa, bảo Phàn Phổ tới gặp ta, phải hết sức bí mật.
Phục Hoàn là phò mã của Hán Hằng Đế Lưu Chí, cưới con gái của Hằng Đế Lưu Hoa làm vợ, mười năm trước, Lưu Hoa bị bệnh qua đời, Phục Hoàn lại cưới Phàn thị làm vợ nữa, lão đã gần sáu mươi, cơ thể gày yếu nhiều bệnh tật, khí huyết suy kiệt, trong khi đó Phàn thị mới bốn mươi tuổi, đang lúc sức sống tràn đầy nhất, chồng già vợ trẻ, Phục Hoàn cực kỳ sợ thê tử Phàn thị, trong nhà chuyện lớn nhỏ gần như đều do Phàn thị làm chủ.
Phàn thị có một đệ đệ tên là Phàn Phổ, giữ chức Chấp Kim Ngô, trên danh nghĩa là Thống soái tối cao của Cấm vệ quân Hoàng thành, nhưng thực tế Cấm vệ quân đã bị quân Tào thay thế, Chấp Kim Ngô cũng chỉ là hư danh, có điều tên Phàn Phổ này rất linh hoạt, giao thiệp cực rộng, rất nhiều người cầu quan cầu chức thông qua y đều có được chức quan, hơn nữa y có tư duy nhanh nhẹn, Phục Hoàn có chuyện quan trọng thường tìm y bàn bạc.
Chỉ có điều Phục Hoàn nằm mơ cũng không ngờ rằng, cậu em vợ đã bán rẻ bí mật của lão từ lâu.
Sau nửa canh giờ, một chiếc xe ngựa bí mật dừng ở cửa sau của phủ Tào Phi, phủ Tào Phi cũng chính là phủ Thừa tướng trước kia, sau khi Tào Tháo chuyển tới Đồng Tước đài, đã giao lại phủ Thừa tướng cho con trai trưởng Tào Phi, cả chuyện xử lý chính vụ hàng ngày cũng giao luôn cho y, còn bổ nhiệm Trình Dục làm quân sư cho Tào Phi để trợ giúp y xử lý chính vụ.
Phàn Phổ xuống xe ngựa, được thị vệ dẫn vào cửa sau, một con đường xuyên qua tòa nhà, tới quan phòng của Tào Phi, Hòa Hâm đã ở cửa chờ y, thấy y đến liền vội vàng tiến lên cười nói:
- Văn Trọng cuối cùng đã đến, Trưởng công tử đợi ngươi đã lâu.
Phàn Phổ vội khom người hành lễ và giải thích:
- Sáng sớm đã cùng Phục Điển ra khỏi thành, vừa mới trở về nên để Hoa đại phu và Trưởng công tử chờ lâu.
Hoa Hâm cười ha hả:
- Văn Trọng không cần giải thích với ta, Trưởng công tử vẫn đang đợi ngươi kìa, đi theo ta!
Gã dẫn Phàn Phổ vào quan phòng của Tào Phi, cười nói với Tào Phi:
- Công tử, Phàn tướng quân đến rồi.
Phàn Phổ tiến lên một bước quỳ xuống bái lễ:
- Ty chức tham kiến Tào Thừa tướng!
Đây chính là chỗ linh hoạt của Phàn Phổ, người bình thường đều gọi Tào Phi là Trưởng công tử, cũng có một số quan viên gọi y là Phó Thừa tướng, duy chỉ có Phàn Phổ tự bỏ chữ “Phó” đi, thêm họ y đổi thành Tào Thừa tướng, mặc dù về xưng hô không có vấn đề gì, nhưng kiểu nịnh hót trắng trợn này khiến Hoa Hâm nghe thấy liền trợn mắt lên, tự thẹn mình không bằng.
Tâm nguyện lớn nhất của Tào Phi là sớm được phong Thế tử, chỉ có điều vấn đề này phụ thân vẫn cứ không làm rõ, còn có tin tức nói rằng, đám Quốc Uyên, Lưu Diệp từng dâng tấu lên phụ thân, ủng hộ Tam đệ làm Thế tử, điều này khiến Tào Phi rất buồn phiền, Tam đệ mặc dù năng lực không được nhưng phụ thân lại yêu quý nó một cách đặc biệt.
Điều càng làm cho Tào Phi khó chấp nhận là, phụ thân một mặt bổ nhiệm mình lo liệu chính vụ hàng ngày, mặt khác lại sai Tam đệ đi Quan Trung quản lý quân quyền của hai trăm ngàn đại quân, đây là nỗi buồn phiền lớn nhất hiện giờ của Tào Phi.
Phàn Phổ gọi y là Tào Thừa tướng, nghe có chút đường đột, nhưng trong lòng Tào Phi quả là có chút dễ chịu, hắn khoát tay cười tủm tỉm:
- Phàn tướng quân, mời ngồi!
Phàn Phổ ngồi xuống, Tào Phi lại nói với y:
- Gọi Phàn tướng quân tới đây, ta muốn tìm hiểu một chút động tĩnh của Phục Hoàn, ta biết hôm qua Phục Hoàn đã gặp Lưu Hiệp, bàn luận hơn một canh giờ, hẳn là bọn họ đã có hành động, ngươi có thể cho ta biết tin tức gì không?
Phàn Phổ vội đáp:
- Kể cả Thừa tướng không tìm ta, ta cũng sẽ tới bẩm báo, Phục Hoàn khởi binh ngay trong đêm nay!