Đội kỵ binh thần bí kia xuất hiện tại Kỳ Sơn đạo đúng là kỵ binh Đê Hồ từ Bạch Thủy đến, Đê vương Dương Thiên Vạn nhận được lệnh của Tào Tháo đã tự mình suất lĩnh hai vạn kỵ quân đến quận Thiên Thủy trợ giúp quân Tào, đồng thời ông ta lệnh điệt tử Dương Chỉnh dẫn hai ngàn kỵ quân dọc theo Bạch Thủy tiến vào Kỳ Sơn tập kích đường vận chuyển lương thực của quân Hán.
Đối với người Đê và người Khương mà nói mùa đông ở Kỳ Sơn hoạt động không gặp khó khăn gì, bọn họ sớm đã hình thành thói quen kỵ binh hành quân trên vùng tuyết trắng, có thể bới tìm cỏ nuôi súc vật trong tuyết, bản năng sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ và vô cùng nhạy bén, luôn trốn tránh được sự tuần tra của quân Hán, rồi nhân cơ hội đêm đến bất ngờ đánh trạm nghỉ chân cùng đội ngũ vận chuyển lương.
Lúc này kỵ binh Đê Hồ đã dọc theo Bạch Thủy thối lui khỏi lòng núi Kỳ Sơn, thật sự thì bọn chúng không rời khỏi mà như sói đang rình ẩn núp, chuẩn bị lần hai tiến vào Kỳ Sơn tập kích đội quân vận chuyển lương thực của quân Hán.
Dương Chỉnh năm nay ước chừng ba mươi, cao khoảng tám thước hai, cao to lực lưỡng, hai mắt lồi to chứa đầy tơ máu, tướng mạo vô cùng hung ác, gã dùng đồng chùy nặng sáu mươi cân cán dài, có sức mạnh của vạn người, gã nổi danh là mãnh tướng, không những tàn bạo mà còn vô cùng xảo quyệt, ở vùng Lũng Tây đi săn bắn nhiều năm, có kinh nghiêm phong phú.
Lúc này Dương Chỉnh cùng bộ hạ ẩn thân trong sơn cốc cách Tây Kỳ Sơn ước chừng năm mươi dặm. Trong thung lũng chúng dựng lên hơn trăm lều trắng, thung lũng này lối vào khá hẹp bốn phía lại là vách núi, hơn nữa vách núi nào cũng cao chót vót được tuyết trắng bao phủ nên bọn chúng khó bị phát hiện.
Lần này Dương Chỉnh mang đến một ngàn ba trăm người, trong đó có hơn một ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất, mặt khác còn có hơn ba trăm người tiếp tế. Lần đầu tiên tập kích thành công bọn chúng cũng biết quân Hán sẽ phái quân truy kích nên đã nhanh chóng ẩn mình kiên nhẫn đợi cơ hội thứ hai.
Trong lều phía trước hai gã thám báo kiên nhẫn chờ đợi, trong trướng truyền đến tiếng gầm lỗ mãng của nam nhân và tiếng khóc nỉ non của nữ nhân. Âm thanh phát ra khiến mười người thân binh nôn nóng chờ đợi, nhìn bọn họ chẳng khác nào một đám chim kền kền chờ đợi canh thừa thịt thừa.
Đúng lúc này những âm thanh phát ra từ lều lớn dừng lại, ngay sau đó là tiếng rêи ɾỉ đau đớn phát ra, một cô gái trẻ tuổi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị ném ra khỏi đại trướng, hơn mười thân binh cùng đồng loạt tiến lên túm lấy nữ nhân kia, nàng ta la khóc bên cạnh doanh trướng, rất nhanh, những tiếng cười độc ác đã che giấu tiếng khóc của nữ nhân kia.
- Tiến vào bẩm báo.
Tại lều lớn truyền đến âm thanh hung ác.
Hai gã do thám nhìn nhau khϊếp đảm đi vào lều lớn, trong đại trướng được phủ một lớp da thú, đồ vật bừa bãi lộn xộn. Một gã thể trạng hùng tráng đang ngậm uống rượu từ túi da, tóc tai gã bù xù, làn da ngăm đen thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, phía dưới cũng chỉ buộc một khối da thú, hai mắt lồi ra, trong khe mắt chứa đầy gân máu, hung tợn quay đầu nhìn hai gã thám tử nói:
- Có tin gì mới không?
Hai gã thám báo vội quỳ xuống, một gã cầm đầu nói:
- Chúng tôi ở Kỳ Sơn phát hiện một nhóm quân Hán đã xuôi Nam, ước chừng sáu ngàn người hướng về Bạch Thủy.
- Con mẹ nó, cũng không phải ngu xuẩn đó chứ.
Dương Chỉnh mắng một tràng dài, gã lại tiếp tục uống hai ngụm rượu, lạnh lùng nói:
- Tiếp tục giám sát bọn chúng, chú ý không nên bại lộ hành tung.
- Vâng!
Hai gã thám tử trả lời sau đó nhanh chóng rời khỏi lều mà đi.
Dương Chỉnh không lo lắng về quân Hán lắm, trong thâm tâm gã nắm chắc rằng quân Hán không thể nào tìm được thung lũng này, chỉ cần tránh thoát được truy tìm của quân Hán, ẩn nấp rồi lại đánh tập kích xe lương thực. Lương thực quân Hán quả thật không tệ, đáng tiếc bọn họ không thể nào dùng được chỉ có thể cướp lấy rồi thiêu hủy chúng mà thôi. Lúc này gã ta cảm thấy có chút hối hận, không nên đưa nữ nhân kia cho cấp dưới, không có nữ nhân sao có thể sống qua ngày được.
Gã vừa đứng lên đã nghe doanh trướng bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, Dương Chỉnh cúi đầu mắng một câu:
- Thằng khốn Nhất Bang này.....
Gã đành phải ngồi xuống, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú mặt đất, không biết đang suy nghĩ về cái gì.
Bạch Thủy bắt nguồn từ Tần Lĩnh, đi ngang qua địa khu Kỳ Sơn chảy về phía quận Lũng Tây, cuối cùng tiến vào Thao Thủy. Đại bộ phận khúc sông Bạch Thủy đều chạy qua Kinh Sơn, dòng nước chảy xiết, hai bờ dốc rất khó đi, hai mùa xuân hạ không thể lợi dụng lòng sông này đi về phía Tây nhưng đến mùa Đông nước sông kết thành những tảng băng dày, lại bị tuyết bao trùm, vừa đúng lúc hình thành một còn đường băng từ Lũng Tây tiến vào Kỳ Sơn.
Dưới ánh trăng ảm đạm, một đội quân hơn trăm người hành quân dọc theo sông Bạch Thủy hành quân về hướng Tây, đội quân đó chính là một nhánh của Ưng Kích Quân, cầm đầu tướng lĩnh là Nhậm Bình. Nhậm Bình bởi vì đã lập nhiều công lớn cướp đoạt được Lịch Thành nên được đề bạt thăng làm Nha tướng.
Gã cũng vì trận chiến tại Lịch Thành mà thanh danh đại chấn trong quân Hán, hơn nữa gã lại giỏi dùng hỏa, lại giỏi leo núi nên có biệt hiệu là "Vượn lửa" nên gã trở thành nhân vật thứ ba trong Ưng Kích Quân đứng sau Ưng hầu Lưu Chính và Phó tướng Ngô Ban.
Nhiệm vụ của Ưng Kích Quân ở hai bờ Bạch Thủy tìm kiếm vết tích của kỵ binh Đê Hồ, vì hai bờ sông Bạch Thủy núi non trùng điệp, có thể có người ẩn thân trong thung lũng, muốn trong phạm vi mấy trăm dặm tìm nơi có thể che dấu quân đội chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lúc này trời đã tối, ánh trăng vô cùng sáng tỏ, hai bên bờ sông Quái Thạch và Sơn Lĩnh xuất hiện một tầng màu bạc, đi lại trên mặt băng. Từng đợt không khí lạnh xông lên từ chân, dù thể trạng của Ưng Kích Quân mạnh hơn so với binh lính bình thường nhưng vẫn lạnh run cả người.
Đúng lúc này một binh lính chỉ vào sườn núi hô:
- Thủ trưởng, người xem kìa.
Nhậm Bình cũng nhìn thấy ở giữa sườn núi xuất hiện ánh sáng, không phải ánh sáng trăng chiếu rọi mà là ánh lửa, gã khoát tay chặn lại hạ giọng nói:
- Tiến lên.
Binh lính nhanh chóng rời khỏi mặt băng, dọc theo đường núi được tuyết bao phủ thật dày leo lên trước, không bao lâu sau liền bò lên giừa sườn núi. Lúc này họ mới phát hiện ở sườn núi có một nhà tranh được dựng lên tuy nhiên nó đã bị phá hủy cách đây không lâu. Tường đất sụp xuống một nửa, những vật phẩm trong nhà bị đập vỡ toang, một vàii bộ quần áo bị xé thành mảnh vải.
Trên tường còn bày một chén đèn dầu, một ngọn lửa to bằng hạt đậu, ngọn đèn vừa nhìn thấy chính là nó, chỉ có điều bốn phía không có ai. Nhậm Bình nhìn thoáng qua ngọn đèn, hơn một trăm người không ai không phát hiện ra ánh đèn, chỉ có thể nói nó vừa mới được thắp sáng lên liền bị binh lính phát hiện.
Như vậy người trốn ở đâu?
Nhậm Bình bỗng nhiên xoay người nói:
- Tìm kiếm khắp nơi cho ta.
Binh lính chia ra tìm kiếm bốn phía, đúng lúc này một bóng đen từ trên sơn nham nhảy xuống, nhanh nhẹn như khỉ chạy xuống dưới chân núi.
- Ở kia, bắt lấy hắn.
Binh lính bốn phía vây quanh bọc đánh, nhanh chóng chặn đường bóng đen kia, nhưng bóng đen vẫn nhanh nhẹn vô cùng, đối mặt với gã là trăm Ưng Kích Quân, binh lính tinh nhuệ nhất của quân Hán, gã rít gào như mãnh thú vung đao lao ra nhưng đã bị ba người lính đánh gục, đè gã ta lại đoạt đao rồi trói gã lại.
Nhậm Bình đến trước mặt gã ta lúc này mới nhìn rõ mặt, gã ta còn khá trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người không cao không thấp, vô cùng khỏe mạnh, nhìn cách ăn mặc giống như người Hán nhưng ánh mắt lại tràn đầy thù hận, gã ta nghiến răng căm phẫn như muốn cắn chết Nhậm Bình ngay tức khắc.
- Ngươi là ai?
Nhậm Bình cảm giác gã đó không phải thám báo quân Tào, nhìn có vẻ giống tiều phu hoặc thợ săn bắn ở Kỳ Sơn.
Gã ta trừng mắt, hai mắt đỏ ngầu, cổ họng rít gào như tiếng dã thú, gã cố liều mạng giẫy dụa, Nhậm Bình giận dữ, vung tay tát gã ta hai cái:
- Ngươi điên rồi sao?
Gã ta dường như tỉnh ra một chút, lúc này mới quan sát Nhậm Bình, sau một lúc gã khàn giọng hỏi:
- Các người có phải người Hồ không?
- Chúng ta là quân Hán, ngươi hẳn là biết chứ.
Sự thù hằn trong mắt nam tử nhanh chóng biến mất, gã ta nhếch nhếch miệng bỗng nhiên gào khóc lớn, cả người co rút lại, Nhậm Bình có thể đoán được người nam tử này đã gặp qua người Đê Hồ, đấy là một manh mối cực kỳ quan trọng. Đê Hồ nhất định mặc áo giáp quân Tào nên gã mới cho là mình cũng là quân Tào.
Nhậm Bình chờ gã ta khóc một lúc mới vỗ vai dịu dàng nói:
- Chúng ta đang đuổi gϊếŧ Đê Hồ, bọn chúng hẳn đã gϊếŧ người nhà của ngươi đúng không.
Nhậm Bình lệnh binh lính thả gã ra, lúc này mới ngồi xổm bên cạnh gã, nói:
- Hãy nói với chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi.
Cuối cùng người nam tử này cũng kể ra sự bất hạnh gã gặp phải, nguyên gã sống tại Lịch Thành, là y tượng tên là Lâm Tiến, gã cùng phụ thân mở một hiệu thuốc bắc, gã có người vợ trẻ cùng đứa con nhỏ đáng yêu.
Năm trước lần đầu tiên quân Hán tấn công Lịch Thành, cả nhà bọn họ chạy ra khỏi thành, phụ thân lúc chạy trốn trượt chân ngã gãy xương cột sống không thể cử động được nên bọn họ tạm thời xây cất gian nhà lá tại đây, cố gắng chữa trị cho phụ thân để người nhanh chóng bình phục, cả nhà phải dựa vào tài săn bắn và hái thuốc của gã mà sống.
Trước đây bốn ngày hắn săn thú trở về đã phát hiện ra nhà tranh bị phá hủy, phụ thân cùng đứa con nhỏ bị gϊếŧ, thê tử chẳng biết ở đâu, gã ta nổi điên tìm kiếm khắp nơi. Hai ngày trước gã bất ngờ phát hiện một gã thám báo người Hồ, đã bắt giữ lại, từ miệng tên này gã biết được thê tử mình bị người Hồ bắt, phụ thân cùng đứa con thì bị kỵ binh người Hồ gϊếŧ chết.
Gã gϊếŧ tên thám báo người Hồ, chiếm giữ cung tên và đao chuẩn bị về nhà tìm một vài thứ thì lại bị quân Hán bắt được. Lúc này hai mắt nam tử đã khô giọt lệ, trong đó chỉ còn lại sự thù hận vô cùng sâu đậm.
Gã ta cắn răng nhỏ giọng nói:
- Thê tử của ta rơi vào tay bọn chúng, cũng sẽ bị bọn chúng làm nhục mà chết, ngoại trừ báo thù cuộc đời ta không còn tâm niệm nào khác.
Trong lòng Nhậm Bình tràn đầy sự cảm thông, gã thở dài nói:
- Bọn kỵ binh người Đê này tập kích đội vận lương của chúng ta, sát hại mấy trăm người, chúng ta cũng phụng mệnh tìm bọn họ để tiêu diệt sạch không tha.
Nam tử trẻ tuổi nhìn Nhậm Bình lắc đầu:
- Người các ngươi quá ít không phải là đối thủ của chúng.
Nhậm Bình cười:
- Chúng ta đang tìm kiếm hành tung của chúng, tác chiến cụ thể không phải chúng ta mà là nhóm quân khác. Mặt khác quân Hán có mấy ngàn người, chúng ta chỉ tìm nơi ẩn thân của chúng thôi.
Sau một lúc nam tử trẻ tuổi nhỏ giọng nói:
- Có lẽ ta biết nơi bọn chúng ẩn thân.
Sáu ngàn binh lính tinh nhuệ quân Hán được Mã Đại cùng Vương Bình tập hợp tại Kỳ Sơn thành, Kỳ Sơn thành là một tòa quân thành được mới tu sửa xây dựng nên, chu vi ước chừng sáu lý, nằm ở phía nam Kỳ Sơn bảo lúc trước của quân Tào, tường thành của tòa quân thành cao ba trượng, trú cả ngàn binh. Quân thành chủ yếu dùng để trữ lương thực, là một khâu quan trọng trong hệ thống vận chuyển lương thực của quân Hán mới xem vận chuyển lương thực là khâu quan trọng.
Lúc này trời đã tối, Vương Bình thương lượng với Mã Đại một chút rồi nhanh chóng quyết định qua đêm ở Kỳ Sơn, khi bọn họ chuẩn bị vào thành lại nghe một tên lính hô:
- Vương tướng quân, Mã tướng quân, Ưng Kích Quân phái người truyền tin đến.
- Cho hắn ta vào.
Một lát sau một gã Ưng Kích Quân được binh lính dẫn vào, gã ta quỳ một gối mang trình giấy báo:
- Tướng quân, tại hạ bẩm báo tin khẩn.
Vương Bình tiếp nhận tờ giấy, đưa lên gần ánh lửa xem qua, sau đó không kìm nén được gã mừng rỡ nói với Mã Đại:
- Bọn họ tìm được nơi ẩn thân của quân địch rồi.