Tuy Bàng Đức lợi dụng hậu quân của quân Tào hỗn loạn mà đánh lén, đánh bại được ba nghìn hậu quân nhưng dù sao quân số của quân Tào quá đông, nhìn trung quân và tiền quân khoảng hơn năm ngàn người đánh tới, quân số cao gấp hai lần mình nên Bàng Đức liền ý thức được nếu có thể hạ gục được chủ tướng quân địch may ra còn cơ hội.
Y không nói một lời giục ngựa chạy đến, dùng thương đâm thẳng vào cổ họng Trương Cáp. Trương Cáp được vinh danh là danh tướng Hà Bắc, sử dụng một cây thép giáo sáu mươi tám cân, là người văn võ song toàn, võ nghệ không thua gì Trương Liêu, Từ Hoảng. Tuy Bàng Đức dũng mãnh nhưng Trương Cáp cũng không phải là người không danh, gã cười lạnh vung giáo đánh vào Bàng Đức, hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Quân đội hai bên gõ trống trận, tiếng kêu la như sấm, trên chiến trường bụi vàng cuồn cuộn, hai người đã đánh hơn ba mươi hiệp bất phân thắng bại. Trương Cáp thấy Bàng Đức dùng thương pháp khá tốt, không hề có sơ hở trong lòng không khỏi thầm khen ngợi, nhưng gã không có thời gian cùng Bàng Đức tiêu diêu, thấy Bàng Đức có sơ hở nhanh chóng thoát ly vòng chiến nâng giáo hô quân:
- Gϊếŧ cho ta.
Trống tiến công quân Tào vang dội, năm nghìn binh lính trào lên như nước lũ từ ba hướng đánh tới, quân Hán cũng nhanh chóng lên nghênh chiến, hai đội quân chiến đấu kịch liệt trên chiến trường rộng lớn.
Ngay tại thời điểm Bàng Đức và quân Tào ở cửa sông chiến đấu kịch liệt thì tại bên ngoài Phàn Thành trên Hán Thủy dân chúng và vật tư đang rút đi với quy mô cực lớn.
So với sự rút lui có vẻ hỗn loạn ở Tân Dã, Phàn Thành cùng Đặng huyện và những nơi khác rút lui một cách êm ả. Trên sông Hán Thủy có xây dựng hai tòa cầu nổi, hơn mười thuyền lớn đóng neo trên bờ biển, quân lính mang lương thực ở Phàn Thành lên thuyền di chuyển về Tương Dương.
Còn mấy vạn dân chúng rút lui qua cầu nổi, toàn bộ đồ vật được mang qua bờ bên kia, thậm chí có người ngay cả vại nước cũng mang đi theo. Các thương nhân nhanh chóng mang hàng hóa tiền bạc vận chuyển đến bờ bên kia, gửi vào kho hàng của Đào gia.
Lúc này dân tị nạn được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với mấy năm trước, ở cánh đồng phía Nam Tương Dương xây dựng hơn vạn lều trại kéo dài gần trăm dặm, gần như là một lều trại gia đình, điều kiện đã được cải thiện nhiều.
Mặc khác, cư dân phía Bắc Hán Thủy không nhiều lắm chỉ hơn vạn gia đình, dễ dàng chiếu cố, về phương diện khác cũng bởi thực lực bản thân họ cũng dần dần hùng mạnh. Kinh Châu thống nhất, lại có Ích Châu và Hán Trung, đồng cỏ phì nhiêu mấy ngàn dặm, nhân khẩu mấy trăm vạn, có thực lực hùng mạnh làm lá chắn nên đãi ngộ với dân chúng đương nhiên cũng thỏa mái hơn trước.
Ở bến tàu phía Nam sông Hán Thủy, một loạt bàn thật dài được đặt ra, gần trăm danh sĩ Tương Dương đứng xếp hàng đăng ký tên, trước bàn cũng chuẩn bi cho dân chạy nạn đăng ký, bọn họ đứng xếp theo gia đình, hàng xếp rất dài theo thứ tự tiến hành đăng ký, khi đăng ký cũng thẩm tra đối chiếu từng hộ gia đình, gia đình nào được tặng khối đồng bài thì có thể có chỗ ở, lĩnh lương và chăn bông.
Thái thú Tương Dương Thái Diễm mang theo hơn mười quan viên thị sát dân chạy nạn từ bờ Bắc trốn tới. Y và Quận thừa Đổng Doãn phân công hợp tác, Đổng Doãn phụ trách việc sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho dân chúng còn Thái Diễm phụ trách hướng dẫn đưa bọn họ đến ghi danh sau đó dẫn vào đại doanh thành nam.
Thái Diễm khoanh tay đứng trước bến tàu, nhìn dân chúng trên cầu nổi từ Nam chí Bắc, trong lòng y thật sự khá lo lắng. Dân chúng hai huyện Phàn Thành và Đặng Huyện cơ bản đã rút lui an toàn nhưng dân chúng bên Tân Dã lại chậm chạp hơn lúc này chưa thấy đến, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Dù có hơn một vạn dân nhưnh nếu bọn họ gặp chuyện gì không may thì Thái Diễm thật không biết phải báo cáo với Châu Mục thế nào.
Lúc này một binh lính chạy vội tới hướng về Thái Diễm khom người thi lễ nói:
- Khởi bẩm Thái thú, Văn đô úy cho mời!
Thái Diễm cũng đang muốn gặp Văn Sính một lần, y gật đầu theo binh lính đi dọc bờ sông, một chiếc thuyền đang thả neo gần bờ sông, Văn Sính đang đứng đầu thuyền chờ Thái Diễm. Tuy tiến quân Ba Thục, tấn công Hán Trung cùng Bắc chinh Lũng Tây đều không có phần Văn Sính nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc thăng quan của Văn Sính. Văn Sính được thăng quan làm Bì tương, đồng cấp với Triệu Vân, mặc dù ta không tham chiến nhưng trên vai gánh vác trách nhiệm nặng nề, thủ vệ cửa Bắc Kinh Tương.
Lần này quân Tào lại từ Uyển Thành xuôi Nam đã trực tiếp tấn công vào phạm vi phòng ngự của Văn Sính, Văn Sính đứng đầu thuyền chăm chú nhìn về phương Bắc. Hai năm qua ông không tham gia cùng quân Hán mở rộng phía Tây mà vẫn trấn thủ Tương Dương, mặc dù không có chiến tích gì nhưng lại được đề bạt lên cao, điều này đã khiến không ít tướng sĩ quân Hán xôn xao, điều này trong lòng Văn Sính cũng hiểu rõ, cũng chính vì nguyên nhân này nên khi quân Tào theo Uyển Thành xuôi Nam đã khiến Văn Sính cảm nhận áp lực cực lớn.
Nếu trận chiến này ông đánh không tốt hoặc tổn thất đặc biệt nghiêm trọng tất ông không còn mặt mũi nào đứng trước quân Hán. Lúc này Văn Sính lo lắng nhất chính đội quân Bàng Đức gặp nguy, ông đã nhận được tin tức Bàng Đức phái người tới đưa tin, gần mười ngàn quân tiên phong Tào đã xuôi Nam, Bàng Đức đang suất quân nghênh chiến ngăn chặn quân Tào xuôi Nam nhưng trong tay Bàng Đức chỉ có hai nghìn năm trăm quân thôi.
Văn Sính không nén được thở dài, ông đã phái Thái Tiến dẫn trăm chiến thuyền xuôi Bỉ Thủy Bắc thượng tiếp ứng cho quân Bàng Đức và dân chúng Tân Dã, cũng không biết có giữ được đội quân Tân Dã không.
Lúc này phía sau có binh lính bẩm báo:
- Văn đô úy, Thái Thái thú đến rồi ạ.
Văn Sính quay đầu, đã thấy Thái Diễm nhanh chóng bước chân lên thuyền, Văn Sính và Thái Diễm quen biết nhau mấy chục năm, hơn nữa Thái Diễm là cha của đồ đệ Thái Tiến, nên quan hệ của hai người dĩ nhiên không tầm thường, Văn Sính cười ngênh đón:
- Mời Thái Thú đến nơi này, đã quấy rầy đến Thái thú rồi.
Thái Diễm khoát tay nói:
- Văn Đô úy không cần khách khí, chỉ là ta thật sự rất lo cho tình hình của dân chúng Tân Dã, không biết tướng quân có tin gì không?
Văn Sính gật đầu nói:
- Ta cho gọi Thái thú đến cũng vì việc này, ta vừa nhận tin tức quân Tào đã cho quân xuôi Nam, đã bị Bàng Đức ngăn chặn, trước mắt dân chúng Tân Dã qua Bỉ Thủy tiến sâu vào rừng rậm phía đông, ta đã phái một đội tàu tiến Bắc thượng nghênh đón, sẽ nhanh có tin thôi.
Dân chúng Tân Dã trốn vào rừng rậm, điều này khiến cho Thái Diễm nhẹ nhõm hơn, nhưng nhanh chóng y ý thức được nguy hiểm cận kề, khẩn trương hỏi:
- Quân Tào xuôi Nam sao?
- Đúng thế!
Văn Sính gật đầu nói:
- Quân tiên phong đã xuôi Nam, đội quân chủ lực chỉ xuất phát sau một ngày, ta mời Thái thú đến đây chính cũng muốn nói với Thái thú chuyện này, hai canh giờ sau ta sẽ dỡ bỏ cầu nổi, xin Thái thú hãy thông báo với dân chúng Phàn Thành nhanh chóng dời đi.
Thái Diễm yên lặng gật đầu, lúc này lại nghĩ đến một chuyện liền vội vàng hỏi:
- Không biêt thủy quân của Cam tướng quân khi nào mới có thể đến được Tương Dương?
- Chắc hẳn đang trên đường đến, đoán chừng ngày mai có thể đến Tương Dương, còn có mười ngàn viện quân của Giang Lăng hai ngày nữa đến rồi, xin Thái Thú yên tâm. Hán Thủy không đóng băng nên dù là mùa đông quân Tào cũng khó có thể đột phá được Hán Thủy, chỉ cần cho dân chúng rút lui đến bờ Nam là tuyệt đối an toàn, không có gì sai xót.
Thái Diễm nhẹ nhàng thở ra:
- Mấy ngày nữa là đến năm mới rồi, ấy vậy quân Tào cũng không để chúng ta sống yên ổn.
Y lại nói với Văn Sính:
- Mặt khác, ta còn cần năm trăm binh lính thay ta duy trì trật tự trại dân tị nạn, Thái đô úy có giúp đỡ được không?
- Không có vấn đề gì, ta sẽ cấp năm trăm binh lính cho Thái thú.
Thái Diễm cảm ơn nhanh chóng rời đi, Văn Sính trầm tư suy nghĩ một lát, ông thật sự vẫn không quá yên tâm về phòng ngự của Long Trung, hiện giờ Cam Ninh chưa tới, trong tay ông chiến thuyền không đủ, một khi quân Tào từ Phòng Lăng vượt sông đối với Tương Dương mà nói là sự uy hϊếp khá lớn, nhất định ông phải phòng ngự tốt ở Long Trung, không thể có sơ suất được.
Nghĩ thế Văn Sính nhanh chóng ra lệnh binh lính:
- Chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đến Long Trung.
Một đội tàu khoảng hai trăm chiến thuyền tạo thành dọc theo Bỉ Thủy chạy về hướng Bắc, các chiến thuyền đều là thuyền loại nhỏ từ ba trăm thạch đến năm trăm thạch, trên mặt nước có lớp băng mỏng, nhưng trong nước sông lại không kết băng, hai trăm thuyền dọc theo đường sông hẹp đi theo thứ tự trước sau, đội tàu kéo dài hơn hai mươi dặm, có khoảng hai ngàn binh lính đi theo.
Dẫn đầu thuyền lớn này chính là Thái Tiến, y cầm vải che ánh mặt trời chiếu rọi, nhìn hai bờ sông tìm kiếm bóng dáng dân chúng Tân Dã. Từ đêm qua tuyết rơi khá dày khiến rừng rậm được phủ đầy tuyết trắng, tuyết bao phủ lên khắp mặt đất, bốn phía không một bóng người, từ năm đó sau khi trấn Hà Khẩu này bị thiết kỵ quân Tào tắm máu, toàn bộ trấn nhỏ đã bị vứt bỏ, không ai ở lại, cũng từ đó vùng này ít ai lui tới.
Căn cứ theo tin tức họ lấy được, dân chúng Tân Dã đã qua Bỉ Thủy, nhưng lúc này y chưa tìm thấy bóng dáng của dân chúng trốn nơi đây, chưa nói đến đội quân của Bàng Đức, điều này càng khiến Thái Tiến thêm lo lắng, chẳng lẽ toàn bộ đội quân của Bàng Đức bị tiêu diệt rồi sao? Quân Tào đã gϊếŧ hại tất cả dân chúng trốn đi rồi ư? Nếu thật sự có chuyện này thì ít nhất cũng có vài tên lính chạy đi hoặc dân chạy nạn chạy thoát được mới đúng chứ, nhưng thuyền y đi một ngày rồi cũng không phát hiện một bóng người.
Đúng lúc này binh lính chỉ vào rừng rậm hô lớn:
- Tướng quân, dường như bên kia có người.
Thái Tiến nhìn theo hướng chỉ của gã, thấy ven rừng rậm ở hướng Đông Bắc vài dặm xuất hiện nhiều điểm đen di chuyển, không phải lộc cũng không phải dã thú mà giống người, Thái Tiến nhanh chóng ra lệnh:
- Nâng cao quân kỳ ra hiệu.
Hai tên lính nhanh chóng giơ cao chiến kỳ quân Hán đứng trên thuyền vung cao, chỉ trong chốc lát đã thấy một nhóm chấm đen lớn trong rừng rậm chạy ra, đúng là người, bọn họ liều mạng chạy về hướng bên có cờ phất, trong đó còn có con nít. Thái Tiến biết chắc đã tìm được dân Tân Dã trốn đi, y nhanh chóng ra lệnh:
- Tăng thêm tốc độ.