Tôn Thượng Hương từ phía sau một cây lập trụ chậm rãi đi ra, trong ánh mắt mang theo lửa giận, nàng tuyệt đối thật không ngờ, vị đường huynh mà nàng vô cùng tôn kính lại là tiểu nhân đê tiện như thế.
Vì muốn đoạt vị từ huynh trưởng mình, mà không tiếc thi triển đủ loại thủ đoạn ti tiện, truyền bá đủ loại lời đồn nhằm bôi nhọ danh dự huynh trưởng, gây xích mích trong đám sĩ tử. Hiện tại lại còn muốn lợi dụng chuyện cưới xin của mình để làm khó khuynh trưởng.
Tôn Thượng Hương rốt cục đã không thể nhịn được nữa, xông ra, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Bí, nói:
- Vì sao ngươi không nói rõ cho mẫu thân, ngươi nghĩ là ngươi có thể ngồi lên chiếc ghế Ngô hầu sao?
- Thượng Hương, không nên nói bậy!
Ngô lão phu nhân ở một bên vô cùng không vui nói.
Tôn Thượng Hương bỗng nhiên xoay người đối nói mẫu thân:
- Con không nói quàng, vì mẫu thân không nghe thấy việc bên ngoài đấy thôi. Bên ngoài, mọi người ai mà không biết Tôn Kính An từ lâu đã muốn thay thế Ngô hầu làm quân chủ vùng Giang Đông cơ chứ. Hắn ở từ đường công khai chỉ trích huynh trưởng không xứng đứng đầu Giang Đông, liều mạng lôi kéo văn võ bá quan ủng hộ mình, ngay cả Chu Nhiên và Hàn Đương đều nói phải xem xét lại chức vị Ngô chủ. Hiện tại hắn lại muốn lợi dụng hôn sự của con đến đây kích động mẫu thân ra mặt, tâm tư đen tối như thế gϊếŧ cũng đáng.
Ngô lão phu nhân biết tính cách nữ nhi của mình tuy rằng tự do phóng khoáng, có đôi chút cương liệt, nhưng nàng không biết nói láo, càng sẽ không khuyếch đại suy đoán hão. Lão phu nhân cũng có chút nghi ngờ, dùng ánh mắt không hiểu nhìn Tôn Bí, bà hy vọng Tôn Bí có thể cho mình một lời giải thích.
- Ngươi… ngươi ngậm máu phun người!
Khuôn mặt Tôn Bí bỗng nhiên đỏ bừng chỉ vào Tôn Thượng Hương, vừa thẹn vừa giận nói:
- Ta chỉ có ý tốt, sợ ngươi phải chịu ủy khuất, lại càng không nguyện ý đem Công chúa Giang Đông gả cho kẻ thù, càng tệ hơn nữa là phải làm thϊếp. Đây là nỗi sỉ nhục của Giang Đông, làm tộc trưởng Tôn thị, ta đương nhiên muốn xen vào!
- Hừ, chỉ là ý tốt sao?
Tôn Thượng Hương lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại:
- Vậy vì sao ngươi phải bí mật phản đối? Vì sao không ở trong từ đường công khai phản đối việc này? Vì sao không đi tìm huynh trưởng nói lý lẽ? Lại tìm đến mẫu thân để cáo trạng, đây là ý tốt của ngươi sao?
- Ta cũng vừa mới biết việc này!
- Không thể nào! Chuyện này mười ngày trước đã truyền khắp Giang Đông, ngươi làm sao có thể vừa mới biết, là vì huynh trưởng ta hôm nay đi Ngô Quận, ngươi mới bắt lấy này thời cơ đến tìm mẫu thân dâng cáo trạng, muốn lợi dụng lúc mẫu thân không rõ chân tướng, để lừa gạt mẫu, nhằm để mẫu thân ra mặt.
Tuy tính cách Tôn Thượng Hương khá cương liệt, nhưng trên thực tế nàng cũng là một nữ tử thông minh sắc sảo, lúc nàng trở về Cam Lộ cung cũng đã tìm hiểu dụng ý của Tôn Bí khi gây xích mích giữa các sĩ tử.
Bởi vì hôm nay huynh trưởng nàng không ở Kinh Khẩu nên tướng quân giữ của thành cũng không thể bẩm báo với ai, dĩ nhiên sẽ phải sợ hãi quyền thế của Tôn Bí mà cho sĩ tử vào thành, khiến sĩ tử đại náo ở trong thành, làm giảm danh vọng của huynh trưởng, đợi khi huynh trưởng trở về gấp thì các sĩ tử đó đã tạo ra hậu quả vô cùng tồi tệ rồi.
Kỳ thật Tôn Thượng Hương còn không ngờ tới một lớp nguyên nhân sâu xa hơn. Tôn Bí đã cài người vào trong bộ máy quan lại của Ngô Quận, trước tiên gã cho Chu Nhiên và Hàn Đương đi bái kiến người quản lý binh quyền của Ngô Quận, Trình Phổ
Cùng lúc đó, Tôn Quyền cũng nhanh chóng phái Trương Chiêu đi ổn định thái độ của Trình Phổ, nhưng y rất lo lắng, sợ là Trương Chiêu không trấn an được Trình Phổ, một khi Trình Phổ bị xúi giục, hậu quả thiết tưởng không không cần nghĩ cũng biết. Vì thế Tôn Quyền phải đi suốt đêm để trở về Ngô Quận.
Lúc này Trương Chiêu, Trương Hoành đều không ở KInh Khẩu, Chu Du lại đang giằng co với Triệu Vân ở Giang Bắc, chỉ còn lại lão tướng Hoàng Cái trấn thủ ở Kinh Khẩu. Tôn Bí liền lợi dùng cơ hội này khiến Ngô lão phu nhân ra mặt để bảo vệ con gái.
Ngô lão phu nhân địa vị cao thượng, nếu bà tỏ vẻ không ủng hộ Tôn Quyền, quân tâm tất nhiên không xong rồi, quan trọng hơn là bà có thể trao quyền cho mình tạm thời chủ trì cục diện của Kinh Châu. Đây mới là mục đích thực sự của Tôn Bí khi Tôn Quyền rời khỏi Kinh Khẩu.
Một khi sĩ tử ở bên trong thành gây rối tạo nên hậy quả nghiêm trọng, Tôn Bí có thể được Ngô lão phu nhân trao cho quyền, thay thế Ngô hầu chủ trì tình thế của Kinh Khẩu. Tạm thời bình ổn sĩ tử gây rối, do đó khéo léo cướp lấy đại quyền của Kinh Khẩu.
Tôn Thượng Hương giận dữ mắng mỏ tố giác khiến Ngô lão phu nhân mơ hồ cảm giác được cái gì đó, bà tuy rằng tin Phật, nhưng cũng không ngu xuẩn, một khi có người nói cho bà biết chân tướng, bà tự nhiên sẽ không lỗ mãng lần nữa, bà khoát tay áo ra hiệu cho người bên cạnh:
- Nếu Ngô hầu không ở Kinh Khẩu thì cũng đừng có đi tìm, chờ hắn trở về rồi hãy nói sau.
Tôn Bí thấy việc sắp thành công lại bị Tôn Thượng Hương đảo loạn, trong lòng của gã càng khẩn trương, luôn miệng nói:
- Thượng Hương, muội sao lại hồ đồ như thế, việc này liên quan đến chuyện chung thân đại sự, loại đám hỏi sẽ hủy hoại hạnh phúc cả đời muội đấy, ta quan tâm muội nên mới trợ giúp muội, muội lại chỉ trích ngược lại ngu huynh, điều này làm cho người sống dựa vào tình cảm như huynh sao chịu nổi!
- Vậy thì phải đa tạ ngươi ‘quan tâm’ rồi!
Tôn Thượng Hương cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘quan tâm’, nàng cười ngạo nghễ nói:
- Hôn sự của ta tự mình làm chủ, hơn nữa gả cho Lưu Cảnh cũng là do ta nguyện ý, ta không cho rằng vì hôn sự này hạnh phúc cả đời ta sẽ bị hủy, việc giải thích với mẫu thân, không cần ngươi quan tâm.
Dừng một chút, Tôn Thượng Hương lại cười lạnh nói:
- Mặt khác, ta đã đề nghị Hoàng lão tướng quân đem đám sĩ tử tạm thời giam lỏng, không cho phép bọn họ gây rối ở Kinh Khẩu nữa, đồng thời đóng cửa thành, không cho một số người có lòng dạ khó lường vào thành, khả năng phải để cho ngươi thất vọng rồi.
Sắc mặt của Tôn Bí đại biến, gã chợt lùi lại phía sau một bước, không tự chủ được phải nắm lấy chuôi kiếm, Tôn Thượng Hương lại bỗng rút kiếm ra, chĩa ngay vào cổ họng của gã, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám vô lễ trước mẫu thân ta, ta sẽ dùng một kiếm gϊếŧ chết ngươi.
Ngô lão phu nhân cũng nhìn thấy động tác đè chuôi kiếm của Tôn Bí dù nó rất nhanh, trong nội tâm bà thực sự có chút giật mình, sắc mặt trầm xuống:
- Thượng Hương, không được vô lễ, hãy để Kính An đại ca rời đi.
Tôn Thượng Hương quát với mấy tên thị vệ ở bên cạnh:
- Ai cho các ngươi cho hắn mang kiếm vào cung, còn không mau đem hắn đưa ra ngoài!
Vài tên thị vệ liền vội vàng tiến lên cởi trường kiếm của Tôn Bí xuống, khoát tay nói với Tôn Bí:
- Tôn Thái Thú xin mời!
Tôn Bí bị Tôn Thượng Hương làm hỏng đại sự, trong lòng của gã hận đến cực điểm lại không dám phát tác, tức giận hừ một tiếng, xoay người bước nhanh rời khỏi chỗ này.