Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 418: Nguy cơ của Hạ Trĩ

Lưu Cảnh vừa trở về Vũ Xương, liền nhận được tin tức Sài Tang thất thủ, lúc này Ngụy Diên đã điều tra rõ nguyên nhân, quân Giang Đông giả mạo làm giang tặc đầu hàng, bởi vì đã thực thi kế sách kín cổng cao tường, nên bị quân Giang Đông lợi dụng kẽ hở, dẫn lầm kẻ giả mạo vào trong thành, quân Giang Đông nội ứng ngoại hợp làm cho thủy môn thất thủ.

Ngoài ra Ngụy Diên cũng thừa nhận mình uống rượu làm hỏng việc, thỉnh cầu chịu phạt nặng, dưới cơn thịnh nộ, Lưu Cảnh đã phế đi chức vụ Giáo úy của Ngụy Diên, giáng một bậc làm Biệt bộ Tư mã, bảo vệ tốt được huyện Hạ Trĩ sẽ đoái công chuộc tội, nếu như huyện Hạ Trĩ thất thủ, nhất định sẽ mang đi trảm thủ bất luận tội.

Tuy là như thế, Lưu Cảnh vẫn cực kỳ lo lắng cho an nguy của huyện Hạ Trĩ, hơn nữa hắn còn lo lắng bí mật luyện dầu bị tiết lộ, hắn lập tức lệnh cho Lý Tuấn dẫn hai ngàn thủy quân đi huyện Hạ Trĩ chi viện cho Ngụy Diên, sử dụng chim bồ câu để truyền tin báo cho tướng thủ thành của huyện Hạ Trĩ, nếu quân Giang Đông có ý đồ tiến công huyện Hạ Trĩ, có thể phóng hỏa thiêu hủy những xưởng luyện dầu.

Trên đại sảnh, Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi qua đi lại, vẻ mặt tức giận mà lại sầu lo, hắn vừa trở về Vũ Xương chưa đến nửa canh giờ, liền nghe được tin tức nghiêm trọng như vậy, một mặt dĩ nhiên là trong cách thu nhận giang tặc của bọn họ có lỗ hổng, mặt khác là Ngụy Diên say rượu làm hỏng việc làm Lưu Cảnh tức giận vô cùng.

Từ đầu đến cuối đại chiến Xích Bích, biểu hiện kiêu căng tự mãn của Ngụy Diên khiến Lưu Cảnh hết sức bất mãn, mới biếm chức y đi trấn thủ Sài Tang, lại không ngờ tâm tình của Ngụy Diên bị đả kích, mượn rượu giải sầu, dẫn đến việc Sài Tang bị chiếm đóng.

Nhưng lúc này Lưu Cảnh càng lo lắng cho huyện Hạ Trĩ, một khi quân Giang Đông phát hiện ra phương pháp chiết xuất dầu hỏa, cũng thu hoạch dầu hỏa, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi, Tào Tháo có được dầu hỏa Lưu Cảnh cũng không lo lắng lắm, dù sao bản thân Tào Tháo thủy quân yếu nhược, nhưng quân Giang Đông thủy quân cường đại nếu mà có được dầu hỏa, không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh, sẽ tạo thành hậu quả không thể bù đắp được.

Lúc này ở ngoài truyền đến âm thanh của Giả Hủ:

- Châu Mục vẫn vì Sài Tang thất thủ mà tức giận sao?

Lưu Cảnh không quay đầu lại, hắn khoanh tay nhìn lên trần nhà thở dài, nói:

- Là ta dùng người thất sách, đặt Ngụy Diên ở Sài Tang, kỳ thực đây là trách nhiệm của ta.

Giả Hủ đi lên cười nói:

- Lúc ban đầu khi phái Ngụy Diên đi Sài Tang, vẫn còn chưa có tin tức phong phanh là Giang Đông sẽ trở mặt, chính là lúc quan hệ song phương tốt nhất, kỳ thực việc này cũng không thể trách Châu Mục, chỉ có thể nói trời nắng mưa thất thường.

Lưu Cảnh vẫn lắc lắc đầu:

- Trong việc Sài Tang bị chiếm đóng lần này có rất nhiều bài học, nếu như ta không thể rút kinh nghiệm, vẫn nhất quyết tìm lời giải thích, vậy sau này sẽ xảy ra chuyện, giống như việc thu nhận phỉ tặc, đây chính là một bài học khắc sau vào tâm! Không riêng gì đạo phỉ, còn có cái gọi là hương dân đến khao quân, còn có đại đội thương nhân, vân vân, đều có thể bị quân địch trà trộn vào thành, nội ứng ngoại hợp, chúng ta nhất định phải định ra một chế độ phòng bị.

Giả Hủ cũng đồng ý với ý tưởng của Lưu Cảnh:

- Nói đến chế độ, hai ngày nay thuộc hạ cũng đang suy nghĩ, kỳ thực việc thương nhân lui tới chúng ta không thể cắt đứt hoàn toàn, nhưng chúng ta có thể thiết lập cấp bậc, tỷ như cấp giáp biểu thị chiến tranh, cấp ất biểu thị chuẩn bị chiến tranh, cấp bính biểu thị hòa bình, ở những thời kỳ khác nhau thì thực hiện mức độ cảnh giới khác nhau, về sau thành trì chúng ta chiếm lĩnh đã nhiều rồi, cũng chưa chắc đã có thể để tâm đến, nhưng chỉ cần tiến hành chế độ cấp bậc, vậy thì thành trì ở tiền tuyến đương nhiên biết phải làm cách nào.

- Quân sư nói rất hay, chế độ cấp bậc này vẫn phải mời tiên sinh lập ra.

Nói đến đây, Lưu Cảnh lại thở dài:

- Hay là chúng ta cứ nói đến việc trước mắt đi! Sài Tang rơi vào tay giậc, quân sư cảm thấy chúng ta nên ứng đối như thế nào?

Giả Hủ mỉm cười:

- Kỳ thực Từ Thịnh đã phạm vào tối kỵ của binh gia, chủ lực chưa tới, tiên phong là hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì sách lược ứng đối rất đơn giản, nếu quân Giang Đông chiếm lĩnh Sài Tang, chúng ta liền chiếm lại quận Kỳ Xuân, di tản tất cả nhân khẩu của quận Kỳ Xuân đến Giang Hạ, ngoài ra, Bành Trạch tất cũng trống rỗng, phái một đội thủy quân trực tiếp gϊếŧ vào Bành Trạch, phá hủy thủy trại của bọn chúng, làm cho Từ Thịnh gieo gió gặt bão.

Lưu Cảnh chậm rãi gật đầu:

- Quân sư quả nhiên cao minh!

Đúng như lo âu của Lưu Cảnh, sau khi chiếm lĩnh Sài Tang, Từ Thịnh lập tức ra lệnh cho Đinh Phụng dẫn ba ngàn quân dùng thuyền tốc độ nhanh chạy đến huyện Hạ Trĩ, cố gắng cướp lấy tiểu huyện chiến lược quan trọng này, đây cũng là nhiệm vụ quan trọng Tôn Quyền giao cho y, khám phá ra phương pháp tinh luyện dầu hỏa của quân Giang Hạ.

Từ Thịnh cũng biết, dầu hỏa quân Giang Hạ bán cho bọn họ là một loại chất lỏng rất sệt, màu đen, khả năng bắt lửa rất yếu, còn lâu mới có thể sánh với dầu hỏa do quân Giang Hạ sử dụng, bí mật bên trong giấu tại huyện Hạ Trĩ, Từ Thịnh vài lần phái người đến huyện Hạ Trĩ điều tra bí mật dầu hỏa, đều phải trở về trắng tay, cơ hội này y không thể buông tha lần nữa.

Dưới sự chỉ hủy của Đinh Phụng, ba ngàn quân Giang Đông chia ra hơn hai trăm thuyền chạy suốt đêm về hướng tây, cùng lúc đó, Ngụy Diên cũng chỉ huy hai ngàn bại binh gấp gáp chạy về huyện Hạ Trĩ.

Thảm bải Sài Tang đã làm Ngụy Diên tỉnh ngộ, sự bất mãn và kiêu ngạo tích tụ trong lòng y đã không còn chút nào, chỉ còn lại sự xấu hổ và tự trách vô tận, trong lòng y chỉ có một ý niệm, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ được huyện Hạ Trĩ.

Huyện Hạ Trĩ là nơi sản xuất dầu hỏa của Giang Hạ, có thể nói là tòa thành chiến lược quan trọng nhất toàn bộ Kinh Châu, có một ngàn quân đồn trú.

Từ sau khi bí mật luyện dầu bị quân Tào điều tra ra được vào năm ngoái, phòng ngự của huyện Hạ Trĩ đã điều chỉnh rất nhiều, đầu tiên là di dời tất cả cư dân đến huyện Dương Tân, không cho bất kỳ người dân thường nào tiến lại gần xưởng luyện dầu.

Tiếp theo là gia tăng nhân số của quân đội, từ năm trăm người lên đến một ngàn người, biến huyện Hạ Trĩ trở thành một toàn quân thành.

Chủ tướng trấn thủ huyện Hạ Trĩ là một Nha tướng, tên là Lư Tiến, cũng là lão binh theo Lưu Cảnh từ rất sớm, từ tên thập trưởng từng bước từng bước tích lũy công lao thăng làm Nha tướng.

Lúc này lửa hiệu ở cửa sông Phú Thủy đã được đốt lên, truyền đi lời cảnh báo quân địch đang xâm nhập ồ ạt, cùng lúc đó, Lư Tiến cũng nhận được tin tức Sài Tang thất thủ từ chim bồ câu do quân Giang Hạ ở Sài Tang gửi đến, điều này là trong lòng y cực kỳ khẩn trương, y biết rõ, sau khi quân Giang Đông công hãm Sài Tang, ắt sẽ tiến công huyện Hạ Trĩ.

Lúc này y phái ra ba mươi mấy thám báo, phân công theo hai đường thủy bộ thăm dò tình hình địch.

Màn đêm buông xuống, Lư Tiến đứng trên đầu thành, bất an chờ đợi tin tức của thám báo, dựa theo tốc độ hành quân bình thường, bất kể là bại quân Sài Tang hay là quân Giang Đông, lúc này hẳn là đều đã đến huyện Hạ Trĩ rồi.

Vừa rồi, Lư Tiến nhận được bồ câu đưa tin khẩn từ Châu Mục, lệnh cho y một khi phát hiện tình hình địch, lập tức thiêu hủy xưởng luyện dầu, tất cả binh sỹ nắm giữ bí mật đều đưa đến huyện Dương Tân.

Lư Tiến đã chuẩn bị tốt việc thiêu hủy xưởng luyện dầu, hiện tại y muốn biết tình hình của quân địch, bỗng nhiên, từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, rất nhanh, chỉ thấy dưới ánh trăng có một tên thám báo cưỡi ngựa gấp gáp chạy đến.

Lư Tiến lập tức khẩn trương lên, y biết rằng thám báo nhất định mang đến tin tức, trong nháy mắt, tên thám báo đã chạy đến dưới thành, gã nhìn thấy Chủ tướng, liền lớn tiếng nói:

- Khởi bẩm Lư tướng quân, ở cửa sông Phú Thủy phát hiện thuyền cao tốc của quân địch, có hơn mấy trăm chiếc, đã tiến vào Phú Thủy, đang tiền về huyện Hạ Trĩ.

Trong lòng Lư Tiến lập tức thấp thỏm, quả nhiên quân Giang Đông đã đến, xem ra y nhất định phải thiêu hủy xưởng luyện dầu, y xoay người vừa muốn đi, lúc này binh sỹ bên cạnh bỗng hô to:

- Tướng quân, có quân đội đang đến!

Trong lòng Lư Tiến như nhảy dựng lên, xoay người nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy dưới ánh trăng bàng bạc, một đội quâng đang cấp tốc hành quân dọc theo bờ đối diện về hướng huyện thành, chỉ là khoảng cách còn khá xa, không thấy cờ hiệu của đội quân này.

Lư Tiến nói với thám báo dưới thành:

- Mau đi điều tra!

Tên thám báo quay đầu ngựa chạy về phía xa, không lâu sau lại trở về bẩm báo:

- Khởi bẩm Tướng quân, là quân của chúng ta, từ Sài Tang lui về, Đại tướng dẫn đầu chính là Ngụy Diên tướng quân!

Lư Tiến buông lỏng một chút, Ngụy Diên đã đến, không thể nghi ngờ chính là cho Lư Tiến uống một viên thuốc an thần, y vội vàng ra lệnh:

- Mở thành bắc cầu!

Cửa thành của huyện thành huyện Hạ Trĩ mở ra, các binh sỹ nhanh chóng bắc một chiếc cầu nổi trên sông, dẫn đường cho quân Giang Hạ qua sông, tuy quân Giang Hạ đi ròng rã một ngày một đêm đã lộ vẻ mệt mỏi, mấy mươi con chiến mã cũng không ngừng thở khì khì.

Nhưng trên mặt của những binh sỹ Giang Hạ này càng uất ức và phẫn hận hơn, không có chút chống cự, liền dễ dàng vứt bỏ Sài Tang, khiến tất cả binh sỹ đếu không cam lòng.

Trong lòng Ngụy Diên lại nóng như lửa đốt, y thấy Lư Tiến chạy đến, lập tức hỏi:

- Lư tướng quân, có tin tức của quân Giang Đông không?

Lư Tiến liền vội vàng khom người nói:

- Vừa mới nhận được tình báo, mấy trăm chiến thuyền của quân Giang Đông đã tiến vào cửa sông Phú Thủy, đang chạy về hướng này, nhiều nhất hai canh giờ sẽ đánh đến huyện thành.

Ngụy Diên đang muốn hỏi tiếp, lại thấy Lư Tiến chần chừ, dương như có điều muốn nói, liền ngưng dòng suy nghĩ của mình, hỏi:

- Ngươi có lời gì muốn nói?

- Hồi bẩm Tướng quân, ty chức vừa mới nhận được lệnh của Châu Mục, một khi phát hiện tình hình quân địch, yêu cầu lập tức thiêu hủy xưởng luyện dầu, hiện tại quân địch đã xuất hiện, ty chức có chấp hành mệnh lệnh của Châu Mục nữa hay không, xin Ngụy tướng quân đưa ra chỉ thị.

Ngụy Diên do dự một chút, nếu như là trước đây, y sẽ có cách nghĩ của riêng mình, nhưng hiện tại Sài Tang đại bại, y không dám có quá nhiều tạp niệm, huống chi huyện Hạ Trĩ lệ thuộc trực tiếp vào Vũ Xương, không phải trong tầm quản lý của y, nếu y vượt quyền kháng lệnh, tất sẽ chọc giận Lưu Cảnh, từ đó mà bị nghiêm trị.

Ngụy Diên đành phải thở dài, nói:

- Tuy rằng ta cảm thấy đến thời khắc cuối cùng mới nên thiêu hủy xưởng luyện dầu, nhưng quân lệnh như sơn, mệnh lệnh của Châu Mục chúng ta không thể vi phạm, chấp hành đi!

- Ty chức tuân lệnh!

Lư Tiến lập tức căn dặn thủ hạ:

- Đốt lửa thiêu hủy xưởng luyện dầu!

Mấy tên thủ hạ chạy như bay, Ngụy Diên lại không rảnh nghỉ ngơi, quân Giang Đông cách huyện Hạ Trĩ còn có hai canh giờ, y nhất định phải đánh bại quân Giang Đông, giảm bớt tội lỗi của mình, y nghĩ một chút, trong lòng có một phương án.

Ngụy Diên lại hỏi:

- Trong thành còn bao nhiêu dầu hỏa tồn kho.

- Hồi bẩm Tướng quân, còn có một ngàn ba trăm thùng dầu hỏa đã luyện chế, chưa vận chuyển đi.

Ngụy Diên liền ghé vào tai của Lư Tiến nói nhỏ vài câu, Lư Tiến lộ vẻ khó xử:

- Việc này ty chức chỉ sợ không có quyền sử dụng nhiều dầu hỏa như vậy.

Ngụy Diên trừng mắt:

- Sao lại không thể dùng, nếu ngươi không dùng, thì sẽ làm càng nhiều huynh đệ phải chết, sau cùng dầu hỏa cũng sẽ rơi vào trong tay quân Giang Đông, bây giờ ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ta!

Quân Giang Hạ phân cấp bậc sâm nghiêm, tuy Ngụy Diên vượt quyền chỉ huy có thể sẽ bị phạt, nhưng kẻ làm hạ cấp như Lư Tiến nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Ngụy Diên, Lư Tiến bất đắc dĩ, đành phải khom người nói:

- Tuân mệnh!

Lúc này, Lư Tiến liền hạ lệnh cho quân thủ thành đem một ngàn thùng dầu hỏa trong kho toàn bộ đổ xuống Phú Thủy, tạo thành một lớp dầu thật dày trên mặt sông Phú Thủy, thuận theo dòng nước trôi xuống hạ du, lúc này, xưởng luyện dầu cũng bị châm lửa, lửa lớn bùng lên, bay lên tận trời, khói đen cuồn cuộn, ngoài mấy chục dặm vẫn có thể thấy được.

Từ Phú Thủy vào Giang Khẩu đến huyện Hạ Trĩ khoảng năm mươi dặm đường, bình thường thuyền cần hai canh giờ, nhưng thuyền của quân Giang Đông là thuyền cao tốc có mười sáu mái chèo, tốc độ rất nhanh, hơn nữa từ tình hình thám báo phát hiện trở về bẩm báo, lúc này đã qua hơn nửa canh giờ.

Lúc này, Đinh Phụng đã dẫn quân tiến đến gần ba mươi dặm, khoảng cách đến huyện Hạ Trĩ chỉ còn có hơn hai mươi dặm, Đinh Phụng cũng đã nghe nói qua chuyện năm đó, năm đó Hàn Đương chính là trên đường tiền công huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân gặp phải phục kích của quân Giang Hạ, gần như toàn quân bị diệt.

Cho nên Đinh Phụng vô cùng cẩn thận, dọc đường phái thám báo đến phía trước điều tra, trong lòng y biết rất rõ, huyện Hạ Trĩ là nơi sản xuất dầu hỏa quan trọng nhất của quân Giang Hạ, tất phải có trọng binh đóng quân.

Hai bên bờ sông có mấy trăm binh sỹ đang thăm dò ở phía trước, thuyền thì bơi trong Phú Thủy, chở hơn hai ngàn binh sỹ Giang Đông, Đinh Phụng tay cầm thiết thương ngồi ở trên đầu thuyền, khẩn trương để ý tình hình hai bên bờ phía trước, trong màn đêm yên tĩnh, không ngừng có binh sỹ truyền đến tin tức:

- Không có phục binh!

Đúng lúc này, bỗng có binh sỹ chỉ tay về bầu trời phía xa, hô to:

- Đinh tướng quân, mau nhìn xem!