Khoái Lương là một người thích thanh tĩnh, thân thể không tốt lắm, với môi trường vô cùng chú ý, khi lão nghe nói thư viện Giang Hạ được thiết lập ở sơn trang Hoàng thị được xưng đệ nhất Giang Hạ, liền vui vẻ mang theo vợ già và vài người hầu đi theo bọn họ nhiều năm đến Giang Hạ nhậm chức.
Ngoại trừ bóng ma con cháu Hoàng gia ở sơn trang bị tàn sát, mặt khác thư viện bất luận phương diện gì đều làm lão hết sức hài lòng, lão chọn ở tòa viện yên tĩnh ưu nhã nhất, đó là viện của chủ cũ Hoàng Tổ, mấy ngày này đã thu thập dàn xếp rồi, Khoái Lương liền bắt đầu hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã nơi này.
Sáng sớm hôm nay, lão mặc áo tơi, đội lên nón tre, cầm cần câu sọt cá, đi theo vài lão nông địa phương đến bên hồ câu băng cá, cái gọi là câu cá băng, chính là ở băng kết trên mặt hồ đυ.c cái động, từ trong băng động mà câu cá.
Khi mùa đông, cá tươi trong thành giá rất đắt, cho nên không ít nông dân khi nông nhàn thì đến bên hồ câu cá, kiếm chút tiền chuẩn bị đón tân niên, mà Khoái Lương thuần túy chính là hứng thú và tò mò, cũng hưng trí dạt dào đi vào bên hồ cùng đám nông dân câu cá.
Khoái Lương mặc dù từng là quan lớn Kinh Châu, nhưng lão thôi chức nhiều năm, thêm với học thức uyên bác, là người dày rộng, bởi vậy cùng vài lão nông câu cá ở chung hòa hợp, mọi người cũng biết thân phận của lão tôn quý, đặc biệt giúp lão đυ.c động thả mồi, chưa tới một canh giờ, Khoái Lương liền câu lên hơn mười cá trích và cá chép, khiến tâm tình lão thật tốt.
- Khoái công thu hoạch không tệ lắm!
Khoái Lương bỗng nhiên nghe thấy được thanh âm của Lưu Cảnh, lão vừa quay đầu lại, chẳng biết lúc nào, Lưu Cảnh nhưng lại xuất hiện bên cạnh chính mình, lão cười ha hả,
- Đêm nay ta tính toán nấu một nồi canh cá đậu hũ, Cảnh công tử có hưng trí đến ăn chung không?
- Đa tạ ý tốt Khoái công, nhưng vẫn để hôm khác đi! Mới từ Hạ Khẩu trở về, việc thật sự nhiều lắm.
Khoái Lương biết rằng Lưu Cảnh tìm đến mình tất nhiên là có chuyện quan trọng, kỳ thật lão trên danh nghĩa là đảm nhiệm viện chủ thư viện Giang Hạ, nhưng trên thực tế lão làm chính là phụ tá Lưu Cảnh, trợ giúp Lưu Cảnh xem xét một vài quyết sách trọng đại.
Khoái Lương mời Lưu Cảnh ngồi xuống, lúc này mới thản nhiên cười,
- Là người Tương Dương đến sao?
Lưu Cảnh thấy lão lập tức liền đoán được ý đồ của mình, không khỏi khâm phục trong lòng, cười nói:
- Đúng vậy!
- Là ai tới hả?
- Lưu Biệt Giá, Khoái công quen thuộc đúng không?
- Hóa ra là y, ha hả! Sao ta không quen thuộc chứ, tuy nhiên người này đến đối với ngươi có lợi, hai đứa con trai y, một người cưới vợ Đặng thị Nam Dương, một người cưới nữ nhi Bàng Quý, mà vợ Bàng Quý, là muội ta.
- Nhưng thái độ y rất cứng rắn, ở chức vụ Thái Thú Giang Hạ thủy chung không chịu nhả ra.
Khoái Lương khẽ mỉm cười:
- Chỉ có thể nói ngươi không qua hiểu Châu Mục. Một chiêu Châu Mục am hiểu nhất đó là tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, nếu như nói y không chịu nhả chức Thái Thú ra, như vậy cái y thực sự muốn không phải Thái Thú, mà là có tính toán khác.
Lưu Cảnh gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng ý thức được điểm này, hắn khẳng định phải là chức Thái Thú. Lưu Tiên vì chức Thái Thú mà tranh chấp với hắn, thật sự là không cần phải..., như vậy thì Lưu Biểu nghĩ muốn cái gì?
- Khoái công nghĩ là Châu Mục tính toán gì?
Khoái Lương đem cần câu ném bỏ vào băng động, trầm tư một lát nói:
- Giang Hạ đối với Kinh Châu mà nói, trọng yếu nhất đơn giản là quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan, thuế má cùng với quân đội, trong chuyện này, bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên với Kinh Châu chỉ có điều chạy theo hình thức, không có ý nghĩa gì, mà thuế phú bọn họ cũng lấy không được một tiền một thước, còn dư lại là thuộc quân đội rồi, ngươi có thể tham chiếu lúc trước Hoàng Tổ và Châu Mục đạt thành thỏa hiệp, ngươi đại khái có thể hiểu được ý đồ đích thực trong lòng Châu Mục.
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút lại nói:
- Khoái công, lúc trước Châu Mục và Hoàng Tổ đạt thành thỏa hiệp chủ yếu có hai điểm, một là quan văn Giang Hạ nhất định phải do Tương Dương đến bổ nhiệm, tiếp theo là Châu Mục có quyền điều động đối với quân Giang Hạ, nhưng hai điểm này ta đều sẽ không đáp ứng.
- Trước khác nay khác đấy! Lúc trước Hoàng Tổ bị vây hoàn cảnh xấu, y không thể không đáp ứng yêu cầu hà khắc của Châu Mục, nhưng hiện tại ngươi không giống, ngươi có thể nhượng bộ cho Châu Mục chút mặt mũi, tỷ như quan văn Giang Hạ do Tương Dương bổ nhiệm, nhưng danh sách là ngươi quyết định vân vân.
Tiếp theo quân đội Giang Hạ vẫn như cũ trung thành với Châu Mục, sẽ tích cực trợ giúp nguy cơ Tương Dương, tỷ như chống lại Tào quân xuôi nam vân vân, làm đủ những việc trên mặt mũi và đạo nghĩa này, quan trường Kinh Châu vốn không có người nào có thể chỉ trích công tử.
Trong lòng Lưu Cảnh âm thầm bội phục, không hổ là gừng càng già càng cay, suy xét vô cùng chu đáo chặt chẽ, cẩn thận, hắn lại hỏi:
- Vậy Khoái công cảm thấy, mục đích đích thực của Châu Mục là cái gì?
Lúc này, cần câu vừa động, Khoái Lương vội vàng kéo cần câu, chỉ thấy một con cá chép từ trong động băng bay lên không, vây lưng màu vàng dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh, Khoái Lương hưng phấn giống đứa nhỏ lớn tiếng kêu quát lên,
- Kim lý! Là Kim lý, ta câu được Kim lý rồi!
Bốn phía vài lão nông vây lên trước, mồm năm miệng mười nghị luận, trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ hâm mộ, đều hướng về Khoái Lương để chúc mừng. Khoái Lương dương dương đắc ý nói với Lưu Cảnh:
- Đây là Kim lý nổi danh Giang Hạ, cực kỳ hiếm thấy, chỉ có trong Trường Giang mới có thể bắt được, không nghĩ tới ta lần đầu tiên câu cá, không ngờ đã bị ta câu được rồi, điều này nghĩa là sang năm ta sẽ có một năm thật là tốt.
Khoái Lương vuốt râu, cao hứng ha hả cười không ngừng.
- Chúc mừng Khoái Công!
Lưu Cảnh thấy mấu chốt suy nghĩ bị cắt đứt, lại cũng không thể tránh được, chỉ có thể cười khổ chúc mừng vận khí của Khoái Lương.
Khoái Lương lại vỗ vỗ bờ vai của Lưu Cảnh, đem Kim lý đưa cho hắn, ý vị thâm trường nói:
- Kim lý là bởi vì ngươi mà đến, đây là một ngụ ý đối với ngươi, nói rõ ông trời rất chiếu cố ngươi, vậy cá này ta sẽ tặng cho ngươi rồi.
Bên cạnh một tên binh lính vừa muốn tiến lên tiếp nhận, Lưu Cảnh lại lắc đầu, bước nhanh đi đến trước hồ, giơ tay lên, chuẩn xác mà đem Kim lý ném trở về băng trong động, hắn quay sang cười cười với Khoái Lương. Khoái Lương cũng mỉm cười, dựng ngón cái lên với hắn.
Khoái Lương thu hồi sọt cá, cùng sóng vai với Lưu Cảnh đi về hướng thư viện, vừa đi, vừa chậm rãi nói:
- Yêu cầu thật sự của Châu Mục nhất định là quân đội, nhưng cũng không nhất định là quyền điều động quân đội, nếu như ngươi đáp ứng trợ giúp nguy cơ Tương Dương, vậy điều này liền đối với y không có ý nghĩa gì rồi, ta lại cảm thấy y sẽ khống chế số lượng quân đội của ngươi.
- Ông có thể khống chế được sao?
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng nói:
- Ta có thể huấn luyện dân đoàn, bất cứ lúc nào cũng chuyển thành quân đội, hoặc là ta âm thầm tăng binh, ông cũng không thể biết được, có ý nghĩa gì đâu?
Khoái Lương cũng mỉm cười:
- Bất cứ chuyện gì đều có chỗ trống có thể chui, cái này gọi là trên có chỉ lệnh, dưới có đối ứng, kỳ thật mặt trên cũng hiểu được, chẳng qua là cũng yêu cầu làm tốt mặt dưới, kỳ thật nói cho cùng, Châu Mục muốn vẫn là muốn mặt mũi mà thôi.
.....
Đang lúc hoàng hôn, Lưu Cảnh và Lưu Tiên đã đạt thành thỏa hiệp, lấy điều kiện tiên quyết Lưu Cảnh đảm nhiệm Thái Thú Giang Hạ, đã đạt thành hai mươi bốn hiệp nghị, có vài điều là quan trọng nhất.
Một, Lưu Cảnh phóng thích vô điều kiện bốn ngàn năm trăm tù binh Kinh Châu trở về quê, không có bất kỳ thủ đoạn nào ngăn trở.
Hai, quan viên quận Giang Hạ do châu phủ bổ nhiệm, nhưng danh sách hậu tuyển do quận Giang Hạ phác thảo, hoặc là sau khi châu nha phác thảo, cần phải được quận Giang Hạ đồng ý.
Ba, quân đội Giang Hạ không được tự nghĩ ra cờ xí, không được tự lập quân số, nhất định phải duy trì nhất trí với quân Kinh Châu.
Bốn, tổng số người trong quân đội Giang Hạ không được vượt qua một vạn hai ngàn người, chiến thuyền không được vượt qua năm trăm thuyền.
Năm, thuỷ quân Kinh Châu trên Hán Thủy không được ngăn trở bất luận thương thuyền nào của Giang Hạ.
Sáu, chiến thuyền thuỷ quân Giang Hạ có thể đi ở trong Kinh Châu, nhưng chiến thuyền không được vượt qua ba mươi thuyền, số lượng không được vượt qua năm trăm người.
.....
Vào ban đêm, Lưu Tiên liền đi thuyền suốt đêm quay trở về Tương Dương, đạt thành hai mươi bốn hiệp nghị, nhất định phải do Lưu Biểu phê chuẩn mới có thể có hiệu lực.
Trên bến thuyền, Lưu Tiên cảm kích quay về phía Lưu Cảnh đưa tiễn gửi tới lời cảm ơn:
- Hai ngày này đa tạ Cảnh công tử phối hợp, Tiên mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, bày tỏ lòng cảm tạ lần nữa!
Lưu Cảnh cũng ôm quyền hồi lễ:
- Lưu công mấy ngày liền bôn ba đường xá, khổ cực, hy vọng có thể sớm ngày truyền đến tin lành, cũng chúc Lưu công lên đường bình an.
Lưu Tiên gật gật đầu, lại cười hỏi:
- Công tử có lời gì cần ta chuyển đạt cho Châu Mục không?
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Hy vọng ông ấy bảo trọng thân thể!
- Ta nhất định sẽ chuyển cáo.
Nói đến đây, Lưu Tiên do dự một chút nói:
- Ta nghe nói công tử khát hiền tài, ta có một cháu ngoại trai, tên Chu Bất Nghi, cũng là tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt, hiện tại ở Tương Dương thay ta làm việc, ta nguyện đề cử cho công tử, không biết công tử có thể tiếp nhận hay không.
Lưu Tiên nhắc nhở một lời này, Lưu Cảnh lập tức nhớ tới, thời Tam quốc là có một thần đồng Chu Bất Nghi, quan hệ chặt chẽ với Tào Xung, sau lại bị Tào Tháo gϊếŧ chết. Người này hắn không quá hiểu rõ, tuy nhiên nể mặt mũi của Lưu Tiên, hắn cũng muốn trọng dụng người này để lôi kéo Lưu Tiên.
- Đa tạ Lưu công tiến nhân tài, không ngại mời y đến thư viện Giang Hạ đọc sách, ta nhiệt liệt hoan nghênh.
Lưu Tiên vui vẻ đáp ứng, chắp tay cười nói:
- Công tử, cáo từ! Các vị cáo từ!
- Lưu Biệt Giá thuận buồm xuôi gió! Bảo trọng!
Đang lúc mọi người lưu luyến, Lưu Tiên đi lên tòa thuyền, thuyền lớn nhanh chóng rời bến thuyền, dưới ánh nắng chiều đỏ sẫm chiếu rọi, chạy tới hướng tây bắc.
Từ Thứ vẫn nhìn con thuyền đi xa, rồi mới hướng mọi người cười nói:
- Khi nào chúng ta mới có thể đổi Tư Mã là Thái Thú, ta cảm thấy đợi rất lâu rồi, bây giờ sắp có thể sửa lại.
Mọi người cười to, Tô Phi cười lớn nhất:
- Hẳn là nên rồi, đã sớm nên sửa lại, nước một ngày không thể không quân, quận một ngày không thể không Thái Thú, về sau Lưu Tư Mã liền đổi thành Lưu Thái Thú.
Lưu Cảnh khoát tay cười nói:
- Chờ một chút đi! Không vội một hai ngày, đợi Châu Mục phúc đáp ý kiến rồi nói sau, miễn cho bị người ta bắt được cớ.
Lúc này, xa xa bỗng nhiên có người hô to:
- Nguyên Trực!
Từ Thứ vừa quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa một con thuyền đang ở cập bến thuyền, trên thuyền năm sáu sĩ tử đang hướng Từ Thứ phất tay.
Tất cả mọi người có chút kỳ quái, đó là ai? Từ Thứ mỉm cười:
- Xem ra có người gấp gáp tới trước rồi!
Y vội vàng tiếp đón, cười nói:
- Tử Nguyên huynh sao tới Giang Hạ vậy!
Một gã sĩ tử chừng ba mươi tuổi nhảy xuống thuyền, liền vội vàng tiến lên chắp tay cười nói:
- Chúng ta nghĩ đến Giang Hạ có một chút chuyện cần làm, Nguyên Trực có thể giới thiệu một chút lối đi hay không?
Từ Thứ cười nói:
- Không phải đang triệu tập nhân tài dự thi thư viện Giang Hạ học sao? Các ngươi tại sao không đi thử một lần?
- Làm sao có thể thi được với mấy nghìn người báo danh mà chỉ chiêu hơn trăm người, không tới phiên chúng ta đâu, dù sao ở Tương Dương cũng không được coi trọng, đơn giản đến Giang Hạ thử vận may.
Mọi người vây quanh Từ Thứ mồm năm miệng mười, đều khẩn cầu y giới thiệu biện pháp, lúc này, Lưu Cảnh chậm rãi đi tới, hỏi Từ Thứ nói:
- Những thứ này đều là bằng hữu của ngươi à?
Lúc này trời chưa tối hẳn, ánh nắng chiều đã hơi biến mất, nhưng ánh sáng mờ, tầm nhìn rõ ràng, chúng sĩ tử một chút nhận ra Lưu Cảnh, lập tức lặng ngắt như tờ, đều lặng lẽ lui về phía sau hai bước, bọn họ và Từ Thứ có quan hệ rất tốt, nhưng có chút e ngại Lưu Cảnh.
Từ Thứ gật gật đầu cười nói:
- Bọn họ đều là con cháu sĩ tộc phương bắc, có người cùng vợ con tới Tương Dương, có người là đi theo cha mẹ tiến đến, nhập cư ở Tương Dương, lăn lộn đã nhiều năm, cũng không có tiền đồ gì.
Y lôi mấy tên sĩ tử kia ra đến giới thiệu:
- Vị này chính là Dĩnh Xuyên Tào Tử Nguyên, cháu nhà thông thái Dĩnh Xuyên Tào Bạch Phủ.
Sĩ tử liền vội vàng khom người thi lễ:
- Tiểu dân Dĩnh Xuyên Tào Lâm, tham kiến Cảnh công tử!
Có Tào Lâm đi đầu, các sĩ tử khác thay phiên tiến lên thi lễ:
- Tại hạ Trường An Hoàng Uẩn, tự Minh Hán, tham kiến Cảnh công tử!
- Tại hạ Trần Lưu Lý Tốn, tự Tử Tư, nguyện vì Cảnh công tử dốc sức.
Vài sĩ tử từng người tiến lên chào, Lưu Cảnh cũng cười chắp tay đáp lễ, lúc này, một gã sĩ tử trẻ tuổi cuối cùng tiến lên, chắp tay cười nói:
- Kính ngưỡng đại danh Cảnh công tử đã lâu, tại hạ Đổng Doãn Ba Thục, đặc biệt đến Giang Hạ du lịch, có thể được gặp Cảnh công tử, thật sự là may mắn ba đời.
......