Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 94-1: Không ngờ gặp mặt 1

- Được. Có những lời này của ngươi, ta an tâm rồi!

- Vậy mạt tướng cáo lui trước. Cảnh công tử bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm thuộc hạ.

Lưu Biểu đã phái người đi tìm Lưu Cảnh, cũng không biết bao lâu hắn mới đạt được tài năng như lão. Ông không có giữ Hoàng Trung lại, gật gật đầu bảo:

- Ngươi đi trước đi! Có gì ta sẽ nói chuyện với nó.

Hoàng Trung thi lễ, chậm rãi lui xuống, trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Biểu.

Lưu Biểu chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, vẻ mặt vẫn trang nghiêm lo lắng. Tháng trước Kinh Châu đã xảy ra một sự kiện, tại kho binh khí Tương Dương kiểm kê phát hiện thiếu một ngàn bộ nỏ và năm nghìn cây đao.

Lúc đó ông thịnh nộ truy xét điều tra binh khí cấp phát đi đâu thì Thương Tào bị bắt trong ngục đột nhiên tử vong. Nhân vật mấu chốt này vừa chết, manh mối vụ án binh khí bị mất tức thị b đứt đoạn.

Vụ đại án này bởi vì Tào quân xâm lấn đã không giải quyết được gì, nhưng trong lòng Lưu Biểu lại có dự cảm không hay, ông biết rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến mấy đại thế gia. Thế gia trên danh nghĩa là hiệu trung với ông, nhưng trên thực tế lại đang âm thầm nuôi trồng thế lực.

Mặc dù ngày hôm qua đã đồng ý hôn sự với Khoái gia, cũng không có nghĩa là ông sẽ tin tưởng Khoái gia, hôn sự chắng qua là một loại thủ đoạn chính trị, để cột thế gia cột vào Lưu Biểu ông.

Thế gia mạnh mẽ, cứng rắn và âm thầm phát triển thế lực, khiến Lưu Biểu cũng ý thức được sâu sắc, đó là người ngoài không đáng tin, chỉ có con cháu gia tộc Lưu thị ở Kinh Châu mới là những người mà ông cần kiên định bảo vệ và duy trì.

Ngay từ đâu ông chưa từng coi trọng con cháu gia tộc, ngoại trừ mệnh tộc đệ Lưu Độ thủ quận Linh Lăng. Ông còn tính toán để cháu trai Lưu Khánh chưởng quản quận Trường Sa, chỉ có điều năng lực không đủ, kinh nghiệm sự từng trải cũng không có; cho nên Lưu Biểu tạm thời bổ nhiệm Lưu Khánh là Quận Thừa Trường Sa.

Còn thêm một Lưu Cảnh nữa, đây cũng là cháu trai mà ông có hy vọng rất lớn, hơn nữa trong chiến dịch Tân Dã lần này, biểu hiện của Lưu Cảnh đã làm ông nhìn với cặp mắt khác xưa. Ông đã quyết định, phải bồi dưỡng thật tốt con cháu ưu tú này của Lưu gia.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng bẩm báo của thị vệ:

- Chủ công, Cảnh công tử đã đến!

- Để nó tiến vào!

Lưu Biểu trở về chỗ ngồi ngồi xuống. Vài ngày trước, Lưu Cảnh ở Tân Dã bị thương, bộ dáng kia khiến ông giật mình, cũng không biết hắn hiện tại đã tốt hơn chút nào chưa.

Cửa mở, Lưu Cảnh thân mặc quân phục, đầu đội mũ quân lại mềm bước nhanh đi vào, quỳ xuống đi bái lễ:

- Cháu họ bái kiến bá phụ!

Lưu Biểu cẩn thận đánh giá hắn trên dưới một lượt, thấy khí sắc hắn so với lần trước tốt hơn một chút rồi, tuy nhiên Lưu Biểu lần trước không chú ý tới biến hóa của Lưu Cảnh. Hôm nay Lưu Biểu mới phát hiện, so với mấy tháng trước thì Lưu Cảnh đã trở nên càng thêm khôi ngô cường tráng, hơn nữa hắn dường như cao lớn hơn một chút.

Trong lòng Lưu Biểu hơi sửng sốt, tưởng mình hoa mắt, không ngờ hắn đã cao lớn như thế.

- Cảnh nhi, ta cảm thấy hình như cháu cao lớn hơn?

Trước trận chiến tại Tân Dã, Lưu Cảnh đã ở đáy sông luyện võ ba tháng, mỗi đêm gian khổ huấn luyện khiến thân thể của hắn càng trở nên cường kiện, sức lực tăng gấp bội, hơn nữa hắn cũng phát hiện mình cao lớn hơn.

ước chừng cao hơn một tấc. Lưu Cảnh hơi ngượng ngùng cười nói:

- Hồi bẩm thúc phụ, cháu quả thật cao hơn một tấc ạ!

- Ha ha! Đây là chuyện tốt, thương thế của cháu khỏe chưa?

Lưu Biểu quan tâm hỏi han.

- Hồi bá phụ, đã đóng vảy hết rồi. Y sĩ nói không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn.

Lưu Biểu gật gật đầu, vừa chuyển đề tài, trở về chuyện chính sự hôm nay, từ trên bàn lấy ra một phần báo cáo, cười nói:

- Hôm qua Văn Sính tướng quân trình lên cho ta một bản báo cáo chính thức. Y rất khen biểu hiện của cháu trong chiến dịch, nói cháu có tài, thiên bẩm thống soái, đề nghị ta bồi dưỡng, trọng dụng cháu thật tốt. Tối hôm qua suy tính thật lâu, ta quyết định để lão tướng quân Hoàng Trung dạy cháu võ nghệ thao lược. Hoàng lão tướng quân vừa rồi đã đáp ứng rồi.

Nói xong, ánh mắt sắc bén của Lưu Biểu chăm chú nhìn Lưu Cảnh, ông không hy vọng nghe Lưu Cảnh cự tuyệt nữa.

Trong lòng Lưu Cảnh dâng lên một loại tư vị phức tạp, có vui mừng có tiếc nuối. Hắn không rõ dụng ý của Lưu Biểu, chắng lẽ ông ta vẫn không hy vọng mình cùng Triệu Vân quá thân cận, hoặc là nói, không hy vọng mình cùng Lưu Bị quá thân cận, cho nên tìm cho mình một sư phụ khác.

Nếu như là người khác, hắn đương nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng bây giờ là Hoàng Trung, là một trong Ngũ Hô thượng tướng Quan, Trương, Triệu, Mã, Hoàng; hắn sao có thê không dao động?

Chỉ có điều hắn nên giải thích với Triệu Vân như thế nào đây? Dù sao Triệu Vân cũng toàn tâm dạy võ nghệ cho mình, mặc dù không có danh thầy trò, nhưng đã có tình cảm thụ nghệ. Nếu như mình thật sự bái Hoàng Trung làm sư phụ, trong lòng Triệu Vân sẽ có cảm thụ gì?

Trong lòng Lưu Cảnh cũng thật khó xử, hắn không biết nên trả lời như thế nào? Nhưng trong lòng của hắn hiểu được, lúc này đây hắn không thể lại cãi lời sắp xếp của Lưu Biểu, sẽ phí công vất vả của hắn ở trong chiến dịch Tân Dã làm thay đổi cái nhìn của Lưu Biểu với mình.

Nếu không quý trọng cơ hội lần này mà lại cự tuyệt, sẽ cực kỳ bất lợi đối với tiền đồ của hắn về sau. Tthôi được, cứ đáp ứng trước rồi nói sau.

- Cháu nguyện ý nghe theo bá phụ sắp xếp!

Lưu Cảnh tỏ thái độ khiến trong lòng Lưu Biểu cực kỳ vui mừng, khó được đứa cháu sáng khoái đáp ứng sắp xếp của mình như vậy.

- Chuyện này quyết định như vậy đi, sáng mai cháu tới đại doanh phía nam tìm Hoàng Trung tướng quân, bên Vương Uy tướng quân, ta sẽ giải thích cho y.

- Cháu tuân mệnh!

Tâm tình của Lưu Biểu vô cùng tốt, càng thêm yêu thích Lưu Cảnh, lại cười hỏi:

- Sau chiến dịch Tân Dã lần này có ảnh hưởng gì đối với cháu không? Tỷ như cháu có cảm thấy bất công hay không?

Sau chiến dịch Tân Dã, Lưu Biểu thưởng lớn tam quân, đại bộ phận mọi người đều được phong thưởng, thậm chí ngay cả thuỷ quân không tham chiến cũng ban cho. Duy chỉ có chiến công của Lưu Cảnh và Lưu Hổ thì ông giữ lại, xóa tên của hai người họ từ trong chiến báo đi.

Cho nên thành Tương Dương gần như không có ai biết Lưu Cảnh lập nhiều công lớn, không có người nào đàm luận đến hắn. Khi Lưu Bị thấy vậy đã bày tỏ cảm kích Lưu Biểu đã trợ giúp, đồng thời cũng hàm súc nhắc nhở Lưu Biểu, Lưu Cảnh có lập công tích.

Nhưng Lưu Biểu lại bất động, thủy chung không tỏ thái độ gì, vẫn để Lưu Cảnh đảm nhiệm chức vụ ban đầu, vẫn là quân hầu thủ vệ Phàn Thành.

Lưu Biểu tự có lo nghĩ của mình, nhưng ông muốn biết, Lưu Cảnh có ý kiến bất công gì đối với mình hay không?

Lưu Cảnh lắc lắc đầu, hắn không thèm để ý phong thưởng gì, trong lòng của hắn chỉ thấy đau thương đối với cái chết của Đặng Võ, thậm chí hắn cảm thấy bản thân nhận bất luận phong thưởng gì đều là thể hiện không tôn trọng Đặng Võ. Làm thế nào thì hắn cũng không quên được, ánh mắt tuyệt vọng của Đặng Võ trước khi chết nhìn mình.

Lưu Biểu không phong thưởng cho hắn, cũng là hợp tâm ý của hắn.

- Cháu cảm tạ bá phụ phong thưởng cho Đặng Võ, cảm tạ bá phụ hậu đãi trợ cấp với binh lính đã chết trận! Cháu khẩn cầu bá phụ sắp xếp cho con trai của Đặng Võ đi thư viện Lộc Môn, đây là thỉnh cầu duy nhất của cháu, ngoài ra cháu không có thỉnh cầu nào khác.

Lưu Biểu vuốt râu thở dài một tiếng:

- Cháu là một người trọng tình trọng nghĩa, ta sẽ viết thư xin Bàng Đức Công nhận con trai của Đặng Võ. Kỳ thật Văn Sính cũng thỉnh cầu ta, với việc Đặng Võ bỏ mình, y cũng rất đau đớn.

- Cảm tạ bá phụ sắp xếp!

Lưu Cảnh đứng lên, áo từ: - Vậy cháu xin cáo lui!

Lưu Biểu gật gật đầu, bảo:

- Về sau có chuyện gì có thể trực tiếp tới tìm ta, có thể tới châu nha cũng được, không cần băn khoăn gì.

- Cháu nhớ kỹ!

Lưu Cảnh thi lễ, lui xuống, Lưu Biểu nhìn bóng lưng cường tráng cao lớn của hắn, trong lòng thầm nghĩ: Di Độ nói đúng, Kỳ nhi quá mức nhu nhược, khó có thể gánh vác nghiệp lớn Kinh Châu, cần người giúp nó một tay. Cảnh nhi thật sự có thể trở thành phụ tá đắc lực của Kỳ nhi.



Lưu Cảnh rời khỏi thư phòng của Lưu Biểu, bước nhanh ra phía ngoài tòa nhà. Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, vừa đi ra một tòa Viện, gặp ngay Thái phu nhân đang đi tới cửa sân.

Lưu Cảnh bước hơi nhanh, thiếu chút nữa hai người đυ.ng vào nhau, đầu tiên Thái phu nhân là nhướn mày, đợi bà ta thấy rõ ràng quan quân mặc khôi giáp trước mắt này là Lưu Cảnh, hai lông mày của nàng lập tức bị dựng lên, thốt lên:

- Là ngươi!