Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 48: Ly biệt lại trùng phùng

Lưu Cảnh ngồi thẳng người, thái độ cung kính, hắn cảm kích Ngọc Chân nhân tự trong đáy lòng.

Ngọc chân nhân hơi mỉm cười nói:

"Huấn luyện đã hai mươi ba ngày, công tử cảm thấy hiệu quả thế nào?"

"Hồi bẩm chân nhân, cháu cảm thấy mình như được thoát thai hoán cốt, rất nhiều chuyện lúc trước không làm được thì bây giờ có thể làm được một cách tương đối dễ."

"Ví dụ xem nào?"

"Ví như chuyện chạy bộ, ngày đầu tiên cháu chạy từ đây đến phía tây thành Tương Dương phải mất ít nhất nửa giờ, hơn nữa mệt tưởng như chết đi được. Nhưng bây giò cháu chạy mà không mất bao nhiêu sức lực, mặc dù thời gian không rút ngắn được bao nhiêu nhưng cháu có thể chạy hai vòng mà không biết mệt mỏi.

Ngoài ra ngày hôm qua cháu đã nhấc nổi được khối đá kia, miễn cưỡng có thể di chuyển một chút, đây chính là sự tiến bộ của lực lượng."

Ngọc chân nhân cảm thấy trong giọng nói của Lưu Cảnh có một sự đắc chí, ánh mắt lập tức nghiêm nghị:

"Tử Long mặc dù nói đúng, công tử là một thiếu niên có tư chất cực cao, không thua gì nó năm đó, nhưng con đường của công tử đi còn rất khó khăn, tốt nhất đừng có dương dương đắc ý, hiểu ý của ta không?"

Lưu Cảnh giống như bị đánh một côn, tâm trạng vui sướиɠ không còn tồn tại nữa, hắn yên lặng gật đầu, ý của Ngọc chân nhân chính là với tư chất của Triệu Vân còn phải khổ luyện năm năm, con đường của hắn còn dài lắm!

"Cháu hiểu rồi."

Lưu Cảnh xấu hổ nói.

Ngọc chân nhân lại tỏ ra ôn hòa cười nói:

"Nhắc tới cũng xấu hổ, ta mặc dù nhận tới hơn ba chục tên đồ đệ, nhưng người thực sự luyện thành võ công của ta chỉ có ba người, đại đồ đệ Đồng Uyên và thứ đồ Lý Ngạn, ngoài ra còn đệ tử cuối cùng là Triệu Vân, Đồng Uyên và Lý Ngạn đã qua đời, nhưng mà chúng cũng thu không ít học trò, có chút danh tiếng, chắc công tử cũng nghe qua Trương Tú và Trương Nhậm rồi chứ!"

Trong lòng Lưu Cảnh có chút kinh ngạc, hắn đương nhiên biết Bắc Địa Thương Vương Trương Tú, Tây Xuyên Thương Vương Trương Nhậm, hai người này đều dùng thương pháp để dương danh thiên hạ, hóa ra lại cùng là đồ tôn của Ngọc chân nhân.

Ngọc chân nhân cười tiếp tục nói:

"Trương Tú và Trương Nhậm thì ta đã gặp, chúng bắt đầu luyện võ từ khi bảy tuổi, hoàn toàn dựa theo công pháp của ta để luyện tập, tư chất chúng mặc dù tốt nhưng vẫn kém xa Tử Long, thiên phú của Tử Long là độc nhất vô nhị trong vòng trăm năm qua.

Trong khi đó công tử lại có cơ duyên xảo hợp, thẳng thắn mà nói, bàn về tư chất thể hình, công tử thật sự thực kém Tử Long rất nhiều, nhưng công tử lại có ngộ tính, điểm này hấp dẫn ta, khiến ta hi vọng rất nhiều vào công tử."

"Xin chân nhân yên tâm, Lưu Cảnh tuyệt không cô phụ kỳ vọng của chân nhân."

Ngọc chân nhân lấy ra một cái bình hồ lô đỏ rực và một cái hồ lô đen nhánh ở trong rương, đặt lên bàn nói:

"Bên trong hồ lô đỏ là Tẩy Tủy phấn mà ta đã điều chế sẵn, một bầu rượu một bọc nhỏ là được, bên trong Hồ lô đen chính là Dịch Cân đan mà ngày thường công tử vẫn dùng, mỗi ngày uống sau dùng với nước tắm thảo dược là được. Ta đã nhờ đạo trưởng La Lục chiếu cố cho công tử, ông ấy sẽ giúp công tử thu thập và chế biến thảo dược."

Lưu Cảnh cả kinh:

"Chân nhân phải đi sao?"

Ngọc chân nhân thở dài một tiếng nói:

"Vốn ta định huấn luyện công tử hai tháng, nhưng lúc này ta cảm thấy không ổn, nhất định phải trở về, chỉ mong còn kịp."

"Chân nhân có thể cỡi ngựa của cháu trở về, ngựa của cháu đi nhanh hơn."

Lưu Cảnh vội vàng nói.

Ngọc chân nhân cười có chút thê lương:

"Đứa nhỏ ngốc này, ta nói không kịp không phải là không kịp hành trình, mà chính là thời khắc sinh tử của đời người, công tử đừng hỏi nữa."

Ngọc chân nhân không nói rõ, có một số việc không thể nói cho Lưu Cảnh, đại hạn của lão sắp tới, lão nhất định phải trở về núi tu hành nốt phần còn lại.

Ngọc chân nhân lại lấy ra một quyển sách thật dầy, trịnh trọng đưa cho Lưu Cảnh:

"Đây là những thứ ta viết mấy ngày qua, công tử phải nghiên cứu thật kỹ sẽ biết sau này nên làm thế nào. Trong đó còn có phương pháp điều chế thuốc, đây là bí mật bất truyền của Lạc Phượng môn, còn quan trọng hơn cả công pháp Lạc Phượng và Bách Điểu Triều Phượng thương, công tử phải thề với ta là tuyệt đối không tiết lộ cho người thứ ba."

Lưu Cảnh nhận sách, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Cháu xin thề với chân nhân, tuyệt đối không cho người thứ ba biết!"

Ngọc chân nhân lại nở nụ cười:

"Là ta suy nghĩ không chu toàn, độ đời cứu người thì có bí mật gì không thể nói, toa thuốc có truyền ra thế gian cũng không sao, công tử cứ căn cứ theo tình hình mà làm, không cần câu nệ hình thức, ta xóa bỏ lời thề của công tử."

"Đệ tử nhớ rồi."

Ngọc chân nhân lại chỉ sách nói:

"Nội dung trong sách phải nghiên cứu thật kỹ, nghiêm khắc dựa theo phương pháp của ta hoàn thành từng bước một, không thể nóng lòng cầu thành, ngoài ra ở hai trang cuối cùng có một thức đao pháp, là ta sáng tạo riêng cho công tử, ta thấy tốc độ của công tử rất nhanh, tương lai có thể lấy nhanh khắc chế địch thủ."

Lưu Cảnh nghĩ đến thời điểm sau này không còn gặp Ngọc chân nhân, mình còn chưa kịp báo đáp công ơn to lớn của ông ấy, trong lòng hắn chua xót, quỳ xuống dập đầu ba cái:

"Đại ân của chân nhân, Lưu Cảnh khắc trong tâm khảm, cháu nhất định sẽ hồi báo chân nhân."

Ngọc chân nhân khẽ mỉm cười:

"Tương lai nếu công tử luyện thành, tốt nhất nên chiếu cố cho hương dân quận Thường Sơn, đây coi như là một việc báo đáp ta. Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp gỡ theo hình thức nào đó, hi vọng khi đó người xuất hiện trước mặt ta sẽ là công tử Cảnh võ công cao cường, chính trực công minh."

"Đệ tử nhớ!"

... . . .

Trong phòng, Lưu Cảnh yên lặng đặt sach lên bàn, lật xem từng trang, nội dung trong sách vô cùng tỉ mỉ, sau này khi võ công tăng tiến hắn phải áp dụng phương thức gì, cần tập luyện bao lâu, có thể gặp nguy hiểm gì, làm sao hóa giải trong sách đều nói rõ.

Ở trong sách. Ngọc chân nhân liên tục dặn dò hắn, ngàn vạn lần không được cầu nhanh, làm vậy nguy hiểm quá lớn, cần tiến hành từ từ, kiên trì bền bỉ, ba bốn năm sau mới thấy hiệu quả là được.

Ngoài ra, Bách Điểu Triều Phượng thương mà Triệu Vân dạy hắn chẳng qua chỉ là chiêu thức cơ bản, cũng không hoàn chỉnh, Bách Điểu Triều Phượng thương chân chính có mười ba thức, 281 loại biến hóa, là tuyệt bí bất truyền của Lạc Phượng môn, không có Ngọc chân nhân đồng ý, Triệu Vân cũng không dám truyền thụ cho hắn.

Ngọc chân nhân đã nói với Triệu Vân, có thể đem Bách Điểu Triều Phượng thương thực sự truyền thụ cho Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh không phải là một người dễ cảm động, nhưng ân tình của Ngọc chân nhân lại khiến hắn cay cay, ân đức này hắn không biết phải báo đáp ra sao.

Lưu Cảnh lật tới trang cuối cùng, sau đó thì ngẩn người, Ngọc Chân nhân bảo hắn rằng, hai trang cuối cùng là một chiêu đao pháp được sáng tạo riêng cho hắn, nhưng hắn thấy trong họa đồ không phải là một chiêu, mà có tận hai mươi bốn hình đồ, mỗi bức hình là một đao thế bổ ra từ góc độ khác nhau.

Hắn cẩn thận nghiên cứu một lúc sau đó mới hiểu rõ, thật ra đây vẫn chỉ là một chiêu, chẳng qua chiêu này gồm 24 thế khác nhau, nhìn như phức tạp vô cùng nhưng ra chiêu sau mà đến trước, đem hai mươi bốn thế hóa thành một đao, mau lẹ vô cùng.

Ngọc Chân chân có viết thêm một câu, một đao như sấm chớp này có thể gọi là Phong Lôi Biến.

Hai mươi bốn đao phức tạp biến thành một đao đơn giản, Lưu Cảnh dường như suy nhĩ tới điều gì đó, hắn trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên có chút hiểu rõ, tại sao các đại sư vẽ tranh chỉ tùy ý vẽ vài nét bút liền có ý cảnh vô cùng, nhìn như đơn giản nhưng người thường không cách nào làm được.

Hoặc giả đây chính là thứ hóa phức tạp thành đơn giản, chỉ vài nét bút tùy ý nhưng phải hao tổn hết bao nhiêu công sức, tâm huyết và thời gian của họ.

Nếu mà như thế, Triệu Vân dùng một chiêu tưởng như tùy ý gϊếŧ hắn cũng phải được tạo thành từ rất nhiều loại biến hóa, khó trách Triệu Vân lại dạy mình mười ba thức thương pháp cơ bản chứ không phải hoàn chỉnh. Bách Điểu Triều Phượng thương hoàn chỉnh tuy chỉ có 13 chiêu nhưng trong mỗi thức đều ẩn chứa rất nhiều tinh túy.

Muốn hiểu những biến hóa này nhất định phải học công pháp Lạc Phượng, nếu không có lực lượng làm căn bản thì không cách nào học được công pháp Lạc Phượng. Cho đến lúc này, Lưu Cảnh mới hiểu, võ nghệ cao cường chẳng qua chỉ là từ phức tạp biến thành đơn giản.

Hội họa, thư pháp, văn chương, thậm chí tài nấu nướng, tất cả kỹ nghệ trong thiên hạ chẳng phải là như thế hay sao (đây chính là đạo lý cơ bản khi Hoàng Dung toàn nấu những món kiểu như Rau cải xào cho Hồng Thất Công ăn).

Hắn nhảy nhảy lên một cái, rút đao ra, hoắc mắt chém xéo một cái, ánh đao lóe lên như nửa vầng trăng, đây là thế đao trong hình vẽ thứ nhất, tổng cộng có hai mươi bốn hình vẽ, hiểu được toàn bộ tinh túy trong hai mươi bốn thế này hắn có thể học được chiêu thức Phong Lôi Biến.

Mỗi một thức bổ ra đều mang tới cho Lưu Cảnh sự hưng phấn dị thường, trong mỗi thức đao pháp đều ẩn chứa công pháp Lạc Phượng mà hắn đã học, nói cách khác, đây là một chiêu mà Ngọc chân nhân đặc biệt sáng tạo ra cho hắn.

Cho đến lúc này, Lưu Cảnh mới thật sự hiểu được con đường võ học của Ngọc chân nhân, mặc dù chỉ có một chiêu, nhưng nó ẩn chứa hết đạo lý của võ học.

... . . .

Buổi tối hôm đó, Ngọc chân nhân liền cáo biệt Thanh Trúc quan, cả đêm ra bắc, chạy về quận Thường Sơn, Lưu Cảnh tiếp tục ở lại Thanh Trúc quan tập luyện,, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối đều trèo non lội suối, chạy đường dài, không dám lười biếng dù chỉ một chút.

Lại qua mười ngày, Lưu Cảnh chính thức hoàn thành giai đoạn huấn luyện thứ nhất, rời khỏi Long Trung tới Phàn thành.

... . .

Phàn thành ở bờ bắc sông Hán Thủy, cách sông có thể nhìn thấy thành Tương Dương ở bên kia, mặc dù diện tích thành trì nhỏ hơn so với thành Tương Dương, nhưng dân số và độ phồn hoa lại vượt xa Tương Dương, đây là thành trì tập trung rất nhiều nghề thủ công nghiệp và là nơi tập kết hàng hóa, vật phẩm.

Trên bến tàu thương thuyền tập trung khá nhiều, bên trong thành các loại cửa hàng mọc như rừng, các loại hàng hóa đến từ Giang Đông, Ba Thục và Kinh Tương đều tập trung ở nơi này, thậm chí còn nhiều thương đội toàn la, ngựa đến từ phương bắc chở đầy các loại hàng hóa.

Bên trong thành không chỉ có cửa hàng, còn có các xưởng như: dệt vải, đóng giày, làm nghề nguội, tạo giấy, đồ gỗ, đồ đồng, đồ sơn… ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có.

Dân cư sống trong thành lên tới hai mươi vạn người (200.000 người), mỗi ngày còn có mấy vạn người đi thuyền qua sông, tới Phàn thành kiếm sống, còn có thương nhân đến từ khắp nơi nam bắc, cùng với dân tỵ nạn từ bốn phương chạy tới, nông phu ở khắp Kinh châu tới mưu sinh. Cho nên, dân số thực tế của Phàn thành đã vượt quá ba trăm ngàn người, chỉ tính riêng số lượng phu khuân vác, thuyền phu ở bến tàu cũng đã có gần hai chục ngàn người.

Lưu Cảnh tìm thấy căn nhà mà Lưu Kỳ bố trí cho hắn khá dễ dàng, căn nhà nằm ven sông ở thành nam, diện tích chừng một mẫu, trước cửa nhà trồng một hàng dương liễu xanh um, vạn chiếc lá đang tung bay như diều.

Đây là căn nhà của một gã Tòng sự cũ nhưng hiện giờ đang bỏ không, Lưu Kỳ liền bố trí thành nơi ở tạm cho Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh vừa dắt ngựa tới cửa thì đã thấy cổng nhà mở ra, Mông thúc đi tới, hai người liếc nhau một cái, Lưu Cảnh nhất thời kinh ngạc vui mừng hô to:

"Mông thúc."

Mông thúc cười mà lệ tràn mi:

"Công tử, người rốt cuộc đã tới rồi."

Lão định quỳ xuống hành lễ nhưng Lưu Cảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn một cái rồi nói:

"Mông thúc, đừng có quỳ!"

Mắt Mông thúc ươn ướt, nghẹn ngào nói:

"Không ngờ có thể gặp lại công tử."

"Cháu cũng vậy!"

Lưu Cảnh vui như mở cờ trong bụng, hắn rất lo lắng Mông thúc sẽ bị Thái phu nhân ngược đãi, bây giờ ông ấy ở đây chứng tỏ sau này ông ấy sẽ theo mình.

Đây là thời gian mà hắn vui vẻ nhất, hắn cũng biết, điều này là do Lưu Kỳ tận lực an bài, người này hành sự thận trong và thân thiện khiến Lưu Cảnh âm thầm cảm kích.

"Công tử, tại sao người lại gầy như vậy?"

Mông thúc lúc này mới phát hiện Lưu Cảnh đã gầy đi rất nhiều, da cũng biến thành ngăm đen, khiến lão sợ hết hồn.

"Nói ra thì rất dài, chúng ta vào nhà rồi nói."

Lưu Cảnh cười dắt ngựa đi vào trong phòng, lúc này ở trong nhà lại có một cô bé chạy ra, ước chừng mười một mười hai tuổi, mặt trắng mà tròn như vầng trăng, mắt khá lớn lại sáng.

"Mông thúc, hắn là ai vậy?"

Tiểu nha đầu tò mò quan sát Lưu Cảnh.

"Đây chính là công tử Cảnh, mau tới bái kiến."

Mông thúc cười ha hả giới thiệu với Lưu Cảnh:

"Đây là con gái của Triệu Nhị nương làm việc ở phòng bếp, tên là A Đa, ban đầu làm việc trong phòng dược ở Lưu phủ, công tử Kỳ điều nó tới đây để cùng ta hầu hạ công tử."

Tiểu nha hoàn khéo léo tiến lên thi lễ:

"A Đa có lễ ra mắt công tử!"

Thanh âm ngọt lại giòn giống như một trái táo.