Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 23: Một trận thành danh

Lưu Cảnh ném vỏ kiếm ra xa, hoành kiếm ngang ngực, ánh mắt trời chiếu vào Huyền Lân kiếm lấp lánh.

Ánh mắt của hắn như mắt mèo, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, con ngươi co lại thành một đường, ánh mắt vốn bình thản nay trở nên sắc bén.

Nhược điểm của Thái Tiến rất rõ, từ lúc đi lên đài đấu kiếm, Lưu Cảnh đã chú ý tới việc Thái Tiến dùng tay trái cầm chuôi kiếm, nhưng bây giờ lại cầm kiếm bằng tay phải, trước đây Lưu Hổ đã nói với mình là Thái Tiến dùng kiếm bằng tay phải.

Lúc nãy, khi Thái Tiến cầm kiếm bằng hai tay, tay trái của hắn cầm dài hơn tay phải, hơn nữa ngón tay trái của hắn dùng lực rất nhiều, từ những chi tiết này, Lưu Cảnh liền đoán ra, Thái Tiến dùng kiếm bằng tay trái, tay phải chỉ là hư chiêu.

Nếu là như vậy thì sơ hở của Thái Tiến sẽ ở bên phải, mặc dù thấy được nhược điểm của Thái Tiến nhưng muốn tận dụng được cơ hội không phải chuyện dễ, việc đầu tiên cần làm là hóa giải thế tấn công ác liệt của Thái Tiến.

Thái Tiến hét lớn một tiếng, chợt phát động tấn công, hai chân chạy gấp, một kiếm đâm tới như chớp, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên, kiếm thế như điện, đâm thẳng vào ngực trái của Lưu Cảnh.

Bốn phía kinh hô, Lưu Hổ là người quát to nhất:

"Cảnh đệ coi chừng!"

Lưu Cảnh cũng có chút tức giận, mình và Thái gia không thù không oán, vậy mà kiếm này lại ép người ta vào đường chết, ra tay độc ác như vậy có phải hắn muốn mạng của mình không?

Hắn không do dự nữa, trường kiếm xuất thủ, hàn quang của Huyền Lân kiếm lóe lên, ra sau tới trước, 'keng!' một tiếng vang thật lớn, một kiếm này đã chém thẳng vào mũi kiếm của đối phương. Chiêu này hắn dùng kiếm như đao, lực đạo mạnh mẽ khiến cánh tay Thái Tiến tê dại, suýt nữa rơi kiếm.

Thái Tiến thầm kêu không ổn, muốn tung người nhảy ra phía sau nhưng tiếc rằng quán tính lúc lao tới rất lớn, không cách nào thu mình lại được cho nên động tác hơi chậm. Lưu Cảnh dùng chân trái quét tới, đây là một chiêu Teakwondo của đời sau, nhưng Teakwondo cũng chỉ là động tác, quan trọng vẫn là phương pháp tụ lực của Triệu Vân.

Một cước này rất đơn giản nhưng lực đạo lại mạnh vô cùng, cú đá dính luôn vào sườn phải của Thái Tiến, đây chính là nhược điểm của đối phương. Thái Tiến đánh không kịp, bực bội kêu một tiếng, lảo đảo một cái, liên tiếp lui về phía sau năm sáu bước.

Lưu Cảnh không đuổi theo, trường kiếm rạch một cái, lại thủ như Thái Sơn, Thái Tiến mắc cỡ đỏ mặt, mặc dù sư phụ liên tục dặn hắn là không nên khinh địch nhưng hắn vẫn thích oai phong, dùng kiếm bằng tay phải nên lực đạo hơi yếu. Hắn định gạt Lưu Cảnh một phe, ai ngờ lực lượng của Lưu Cảnh lại mạnh như vậy, suýt nữa một kiếm đánh bại hắn.

Hắn giờ mới hiểu lời cảnh cáo của sư phụ, 'Kiếm lấy vương đạo thắng người, nếu nặng về quỷ đạo sẽ tự rước lấy nhục.'

Nếu như ngay từ đầu hắn dùng kiếm bằng tay trái thì chắn chắn không thê thảm như vừa rồi, xương sườn của hắn bị Lưu Cảnh đá tý nữa thì gãy, đau đớn khiến cho hắn đứng không vững, đối phương sử dụng chiêu này có phạm quy hay không?

Bốn phía yên lặng như tờ, không có ai khen ngợi, mọi người trợn mắt há mồm, trên đài đấu kiếm này đã có không biết bao nhiêu người so tài nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp dùng chân đá người, việc này xử ra sao? Ánh mắt của mọi người dồn về phía tổ trọng tài.

Vương Uy có chút khó nghĩ, kiếm đạo tỷ võ chỉ có thể dùng kiếm quyết định thắng bại, mặc dù không quy định không được dùng chân, nhưng đã trăm năm rồi chưa thấy ai dùng chân đá người trong đấu kiếm.

Việc này tính thế nào? Vương Uy nhìn Hoàng Trung nói:

"Hán Thăng, ông xem có nên cảnh cáo một chút không?"

Không đợi Hoàng Trung mở miệng, Văn Sính ở phía sau lạnh lùng nói:

"Hai quân đối trận, lấy gϊếŧ địch làm mục tiêu, chẳng lẽ trên sa trường định quy tắc cho địch nhân hay sao?"

Văn Sính cực kỳ bất mãn với Thái Tiến, hắn đã liên tục dặn dò đồ đệ không được khinh địch, vậy mà Thái Tiến còn dùng kiếm bằng tay phải, tự cho là thông minh, suýt nữa bại trong một kiếm.

Đây cũng là chỗ thất vọng của Văn Sính đối với Thái Tiến, Thái Tiến mặc dù rất xuất chúng nhưng cũng có một nhược điểm trí mạng là kiêu ngạo tự phụ, đây chính là nhược điểm cố hữu do thế gia mang lại, nếu không khắc phục được, Thái Tiến khó mà thành người tài.

Văn Sính cũng rất hy vọng cú đá vừa rồi khiến cho Thái Tiến tỉnh táo.

Hoàng Trung gật đầu:

"Nếu Văn tướng quân cũng không có ý kiến gì, vậy thì tiếp tục so kiếm!"

'Keng!' hắn lại gõ chiêng đồng, người điều khiển trận đấu hô to:

"Tiếp tục so kiếm!"

Mấy ngàn người xung quanh ồn ào, hóa ra có thể dùng chân trong lúc tỷ kiếm.

Lúc này Văn Sính cũng phát hiện ra điểm không tầm thường của Lưu Cảnh, hắn nhận ra đứa nhỏ này không giống con em nhà quan lại, mà giống như một binh lính thân kinh bách chiến, có thể nhận ra nhược điểm của đối phương. Điều này làm Văn Sính rất mặc cảm.

Hắn cảm thấy trận này sợ rằng Thái Tiến dữ nhiều lành ít.

... .

Thái Tiến đã ổn định lại, hắn dùng tay trái nắm chặt kiếm, cũng không dám lơ là chút nào, áp dụng thế thủ, mắt nhìn Lưu Cảnh, chú ý nhất cử nhất động của đối phương.

Lưu Cảnh vẫn dùng thế thủ như trước, lấy kiếm làm đao, trường kiếm chỉ ngang xuống dưới, chiêu này chính là chiêu Triệu Vân đã dùng, phong bế tất cả đường tấn công của địch nhân.

Hai người giống như biến thành tượng đá, không nhúc nhích đợi đối phương tấn công, thời gian từng phút trôi qua, đã hết một nén nhang mà song phương vẫn bất động, giống như hai lão tăng đang ngồi nhập định.

Bốn phía xung quanh đã có người không nhịn được, càng ngày càng huyên náo, tiếng bàn luận xôn xao một vùng, Thái Thiếu Dư cũng không nhịn được nhìn tộc huynh Thái Hoành nói:

"Tên Lưu Cảnh này chỉ là một tiểu nhân hèn hạ dùng chân đá người, tức quá, Tam ca một kiếm làm thịt hắn cho rồi, không biết huynh ấy còn chờ cái gì nữa?"

Thái Hoành hiểu Thái Tiến, hắn thấy Thái Tiến dùng kiếm tay trái, trong lòng cũng có chút lo lắng, cười khổ nói:

"Có lẽ là cú đá kia quá mạnh, Tam ca cần thời gian khôi phục."

Thời gian đã qua một khắc đồng hồ, hai người vẫn không nhúc nhích, bốn phía đã trở nên ầm ĩ, có người rống to:

"Hai thằng cứt chó, có so kiếm nữa không?"

"Không đấu nữa thì cút xuống đi!"

Tiếng mắng chửi liên tiếp tuôn ra, bỗng nhiên Thái Tiến hét lớn một tiếng, giơ kiếm xông tới, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Thái Tiến, hy vọng hắn dùng chiêu này có thể kết thúc trận tỷ võ, nhưng Hoàng Trung và Văn Sính lại đồng thời thở dài, Thái Tiến đã thua.

Lưu Cảnh nhìn chằm chằm vào Thái Tiến đang chạy tới, nở nụ cười tàn khốc, Thái Tiến còn kém xa hắn ý chí quyết chiến nơi sa trường!

Thái Tiến không kiên nhẫn nổi, hắn tập trung lực lượng toàn thân bổ thẳng vào Lưu Cảnh, coi Lưu Cảnh như một mộc nhân để luyện tập.

Khi kiếm còn cách đỉnh đầu Lưu Cảnh một thước, thân hình Lưu Cảnh chợt chuyển động ngược chiều kim đồng hồ, tránh thoát một kiếm này của Thái Tiến, kiếm của hắn đồng thời bổ ngang, nhìn như chậm chạp nhưng lại không hề có quỹ tích, trong nháy mắt đã chém tới sườn phải của Thái Tiến.

Thái Tiến thất kinh định lách người tránh nhưng đã chậm, chỉ thấy máu tươi tóe ra, trường kiếm bắn ra, tay che sườn phải lảo đảo lui về phía sau mấy bước, quỳ một gối xuống đất.

Lưu Cảnh lấy tay vuốt vết máu trên kiếm, lạnh nhạt nói:

"Ngươi thua rồi!"

Bốn phía yên lặng như tờ, Văn Sính chạy lên đỡ Thái Tiến, hắn cẩn thận kiểm tra thương thế, thấy vết thương không nặng thì thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Lưu Cảnh gật đầu:

"Đa tạ công tử Cảnh hạ thủ lưu tình."

Lưu Cảnh quay đầu nhặt vỏ kiếm, thu kiếm vào vỏ, người điều khiển trận đấu quay đầu nhìn Hoàng Trung và Vương Uy, thấy bọn họ gật đầu thì hô lớn:

"Đấu kiếm kết thúc, Lưu Cảnh thắng!"

Bốn phía hoan hô như sấm động, Lưu Hổ giống như đứa bé la to, kích động đến nước mắt tràn ra, cởϊ áσ ném lên bầu trời.

Đám đệ tử Thái gia thì mặt mũi âm trầm, không nói một lời rời khỏi đài đấu kiếm, Thái Thiếu Dư quay đầu nhìn Lưu Cảnh một cái đầy cừu hận, nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục gấp 10 lần so với Thái Tiến.

... . . .

Đấu kiếm kết thúc, đám người bắt đầu tản đi, rất nhiều người có ý định kể lại cuộc đấu kiếm đặc sắc này cho người khác.

Lưu Cảnh được hơn 10 thiếu niên vây quanh đi tới trước mặt Vương Uy và Hoàng Trung, thắng trong trận đấu kiếm không chỉ được vinh dự mà còn được những phần thưởng khác.

Vương Uy cười híp mắt nói:

"Ta nghe Trấn Nam tướng quân thường nhắc tới công tử, nói công tử Cảnh kiến thức bất phàm, biết đại thế thiên hạ, không nghĩ tới kiếm thuật cũng cực cao, có thể nói văn võ toàn tài, là hi vọng tương lai của Kinh - Tương chúng ta."

Lưu Cảnh vội vàng khom người nói:

"Vương tướng quân quá khen, tiểu tử kiến thức nông cạn, không dám nhận sự hi vọng này."

Hoàng Trung trầm ngâm một chút, tò mò hỏi:

"Ta cảm thấy công tử có kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, không biết công tử đã trải qua chiến trước hay làm thợ săn?"

Lưu Cảnh giật mình, tim đập thình thịch, hắn vạn lần không ngờ bí mật thợ săn của mình lại bị Hoàng Trung nhìn thấu, nếu Lưu Bị mà biết thì đúng là chuyện xấu bằng trời.

Hắn vội vàng đáp:

"Bẩm Hoàng lão tướng quân, Lưu Cảnh không có kinh nghiệm thực chiến gì cả, chẳng qua là từ nhỏ đã thích tính toán, khi còn bé cũng thường xem quân đội huấn luyện, thật ra tôi học võ mới chỉ có một tháng."

"Một tháng!"

Vương Uy và Hoàng Trung kêu lên kinh ngạc, hai người bọn họ trố mắt nhìn nhau, luyện võ mới một tháng ư?

Lúc này, Tôn Càn ở bên cạnh đi lên cười nói:

"Điều này ta có thể chứng minh, công tử Cảnh quả thật mới chỉ học võ với Tử Long một tháng, ngay cả Tử Long cũng rất khen ngợi, nói công tử Cảnh là kỳ tài luyện võ."

Lưu Cảnh có thể là tự khiêm nhường, nhưng điều Tôn Càn nói ai cũng tin, Vương Uy cười to:

"Hóa ra công tử Cảnh là đồ đệ của tướng quân Triệu Vân, khó trách lợi hại như vậy."

Trong tiếng cười của hắn có chút khổ sở, vốn là chủ công từng nói hắn có thể thu Lưu Cảnh làm đồ đệ, không ngờ lại bị Triệu Vân giành trước.

Tôn Càn lắc đầu một cái, giải thích:

"Vốn là Triệu tướng quân muốn thu công tử Cảnh làm đồ đệ, nhưng Lưu hoàng thúc cảm thấy phải hỏi qua châu mục mới được, cho nên tướng quân Triệu Vân hiện mới chỉ điểm võ nghệ cho công tử Cảnh, không thu làm học trò."

Những lời này khiến Hoàng Trung giật mình, hắn vuốt râu âm thầm nghĩ ngợi, 'nếu Triệu Vân không thu học trò, mình có thể thu đứa nhỏ này làm đồ đệ không, có lẽ hắn không phải là người bình thường.'

Hoàng Trung đã sớm chú ý tới Lưu Cảnh, hắn thấy Lưu Cảnh thân cao tám thước, hai vai rộng, khuôn mặt hơi dài, hai hàng lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, nghi biểu phi phàm, trong lòng vô cùng yêu thích, đây mới là dáng vẻ của nam nhi oai hùng.

Hoàng Trung nghĩ như vậy nhưng không bộc lộ ra ngoài, chỉ ha hả cười một tiếng, cầm một cái bọc vàng đưa cho Lưu Cảnh:

"Đây là phần thưởng cho người thắng trận, sáu mươi lượng hoàng kim, cũng là tâm ý của Khoái công, xin công tử Cảnh cất đi!"

Trong lòng Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn đang bị viêm màng túi, không ngờ tỷ kiếm cũng nhận được sáu mươi lượng hoàng kim, hắn cũng không khách khí, tiếp nhận túi vàng rồi hướng Khoái Việt thi lễ:

"Đa tạ Khoái công ban thưởng!"

Khoái Việt khẽ mỉm cười:

"Nếu công tử Cảnh muốn cám ơn ta, xin nể mặt tới nhà dùng một bữa cơm, được không?"

"Khoái công không chê Lưu Cảnh thô lỗ, Lưu Cảnh sẽ tuân lệnh."

"Tốt lắm!"

Khoái Việt không ngờ Lưu Cảnh lại đồng ý thoải mái như vậy, không khỏi hớn hở nói:

"Vậy thì tối nay đi”.

Hắn nhìn Vương Uy và Hoàng Trung nói:

"Cũng xin phiền hai vị tướng quân tới dự chung."

Vương Uy và Hoàng Trung biết đây chỉ là lời khách khí, hai người vội vàng từ chối, Khoái Việt cũng không miễn cưỡng, vuốt râu nhìn Lưu Cảnh cười nói:

"Tối nay Dị Độ quét nhà đợi đại giá công tử!"