Minh Thần

Chương 57

“Sự nhẫn nại của em thật kém, nhưng tôi thích.” Hoảng hốt, hơi thở nóng bỏng thổi qua vành tai nhạy cảm, thắt lưng Cố Hoài Dương vọt lên một cỗ tê dại, đôi tay thon dài mò mẫm đùi trong bóng loáng, đầu ngón trỏ cùng móng tay ma sát khều khều làn da nơi đó, Cố Hoài Dương liền như phản xạ có điều kiện giật bắn người lên, da thịt nơi vùng cổ đỏ ửng, “Ngô…”

“Để tôi nhìn nơi tư mật của em.” Thanh âm Nhϊếp Minh Viễn vững vàng, không những thế còn mang theo tia tìиɧ ɖu͙© khàn khàn, hắn cầm lấy đầu gối Cố Hoài Dương, hướng trái phải hai bên tách rộng ra, phảng phất ý thức được tư thế dâʍ ɭσạи của mình, Cố Hoài Dương vô thức chống cực, bắp đùi càng lúc càng bị mở rộng, ngay sau đó, ánh mắt Nhϊếp Minh Viễn dán chặt vào bộ vị khó nói kia.

Cố Hoài Dương tốn sức muốn mở mắt ra, cám giác mệt mỏi lại bao trùm lấy thân thể khiến y chỉ có thể luống cuống xụi lơ trên giường, không hay biết giờ phút này chính y lấy loại tư thế gì mở chân ra, Nhϊếp Minh Viễn mê mụi đem ngón tay di chuyển xuống.

Nhϊếp Minh Viễn xoa nắn cái mông rắn chắc của y, ngón tay trắng nõn lướt xuống mật huyệt đạm màu, hắn muốn được xỏ xuyên qua địa phương ngọt ngào đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên, kéo Nhϊếp Minh Viễn nhiệt huyết sôi trào trở về thực tại, thân thể hắn cứng đờ, hàn khí băng lãnh bao phủ gương mặt tuấn mỹ, không nghĩ chú ý đến điện thoại.

Điện thoại di động bám riết không tha, Nhϊếp Minh Viễn khẽ khép mắt lại một chút rồi mới mở ra, lấy điện thoại ra tiếp cuộc gọi, là Karl gọi đến hỏi thăm buổi chiều có tiếp tục quay hay không, Nhϊếp Minh Viễn sắc mặt âm trầm nói, “Không.”

“Được, tôi biết.” Karl đáp một tiếng rồi vội vàng cúp điện thoại, vốn là Lâm đ*o diễn muốn gọi hỏi Nhϊếp Minh Viễn nhưng gã ta tựa hồ không có dũng khí mới giao cho anh, không nghĩ tới khẩu khí Nhϊếp Minh Viễn lại hung ác như vậy.

Nếu là người khác, chuyện đang tốt đẹp bị người ta phá hủy khẩu khí khẳng định cũng không tốt, Nhϊếp Minh Viễn đem điện thoại vứt qua một bên, cúi đầu nhìn Cố Hoài Dương mê man ngủ, khuôn mặt cùng thân thể y vẫn đỏ hồng như cũ, đầu óc nhất thời thanh tỉnh hơn phân nửa, hắn biết giờ phút này y không có khả năng tiếp nhận hắn, mà hắn suýt chút nữa đã không khống chế được du͙© vọиɠ của mình ôm y, hắn đưa tay kéo lại trang phục cho Cố Hoài Dương, ánh mắt nhìn y làm người khác nhịn không được mà đỏ mặt, “Sau này em sẽ phải bồi thường cho tôi gấp bội.”

Khi Cố Hoài Dương lần nữa tỉnh dậy đã là sáu giờ tối, mở mắt ra nhìn thấy thân ảnh hoàn mỹ của Nhϊếp Minh Viễn, trong giây lát không rõ bản thân y đang ở chỗ nào. Nhϊếp Minh Viễn thấy y tỉnh, đôi con ngươi màu vàng tràn ngập nhu tình và ân cần, “Em tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có.” Cố Hoài Dương chóng mặt, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mơ hồ cảm thấy thân thể hơi khang khác so với bình thường, tinh thần sảng khoái, ngay cả cảm mạo nghiêm trọng cũng biến mất không thấy. Tròng mắt rủ xuống nhìn quần áo trên người, áo sơ mi và quần đùi, chẳng phải lúc y hôn mê còn mặc trang phục cổ trang sao, thanh âm từ tính của Nhϊếp Minh Viễn kịp thời vang lên trong không khí hóa giải mối nghi hoặc của y, “Trang phục của em dính đầy mồ hôi, tôi giúp em đổi một bộ quần áo khác sạch sẽ.”

“Nga… Cám ơn…” Cố Hoài Dương gãi gãi tóc, không phát hiện tóc y rất nhanh bị vò thành một đống rối bù như cỏ dại, nếu không phải còn có gương mặt anh tuấn nhất định nhìn y sẽ chẳng khác nào mấy công nhân lao động ngoài công trường, y nhìn Nhϊếp Minh Viễn bên cạnh, trong thanh âm còn mang theo giọng mũi dày đặc, nghe đặc biệt liêu nhân, “Tôi ngủ lâu rồi sao?”

Ánh mắt Nhϊếp Minh Viễn vốn nhu hòa thoáng hiện qua một tia u ám, “Không lâu lắm.” Đưa tay sờ trán y, “Nhiệt độ trên người em cuối cùng cũng giảm xuống, bác sĩ nói em bị cảm nắng, còn có chút phát sốt.”

Ngón tay hắn lành lạnh, dính trên trán mang đến một cảm giác kỳ lạ không khỏi làm Cố Hoài Dương khó thở, trong đầu hiện lên tình cảnh trước khi y ngất xỉu được hắn ôm lấy cùng với hình ảnh mập mờ thân thiết trên giường với hắn, nhất thời cảm thấy quá mức xấu hổ, Nhϊếp Minh Viễn làm sao có khả năng đối với y làm ra những hành động loạn thất bát tao, còn nữa khi tỉnh lại trên người không có một chút dấu vết khả nghi cho nên y không có biện pháp xác nhận chuyện làm cho sống lưng y tê dại liệu có phát sinh hay không, y ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Minh Viễn, hỏi: “Anh vẫn luôn ở đây?”

Nhϊếp Minh Viễn không phủ nhận nói cho y biết, “Đúng vậy.”

Nhịp tim Cố Hoài Dương mạc danh kỳ diệu mà tăng nhanh, chỉ thế thôi đã làm y cao hứng, một người nam nhân quyền thế canh giữ bên người mình, lo lắng cho tình trạng thân thể mình, Cố Hoài Dương không khỏi sinh ra hảo cảm, y miên man suy nghĩ không chú ý đến tầm mắt của Nhϊếp Minh Viễn. Hắn nhìn chăm chăm vào vết đỏ hồng trên chân y, “Lúc quay phim bị phỏng sao?”

Cố Hoài Dương sửng sốt một chút, vì để tránh khỏi phiền toái không cần thiết, y đơn giản nói qua, “Ngoài ý muốn mà thôi.”

“Còn đau không?” Nhϊếp Minh Viễn nhíu chặt chân mày.

Cố Hoài Dương cười cười nói: “Đã hết đau rồi, anh thoa thuốc cho tôi sao?”

“Ừ.” Ngữ điệu trong giọng nói Nhϊếp Minh Viễn thoáng gấp gáp, “Lúc bị phỏng tại sao lại không chịu thoa thuốc liền?”