Nghe vậy, ánh mắt Nhϊếp Minh Viễn không khỏi hứng thú, “Vậy em có còn muốn trở lại rạp hát xem tiếp không?”
“Tất nhiên, nếu nội dung không hay thì nhìn diễn viên biểu diễn để học tập cũng được vậy.” Cố Hoài Dương nở nụ cười nhạt.
Nhϊếp Minh Viễn nói ra lời thật lòng, “Em thật sự rất thích diễn xuất.”
“Chẳng qua tôi cảm thấy mình phù hợp với công việc này nhất mà thôi.”
“Trước kia đã từng làm qua nghề khác sao?”
“Lúc túng thiếu quá hiển nhiên từng thử qua, nhưng vẫn phát hiện tổ kịch phù hợp với tôi nhất.”
“Đúng là, em không làm diễn viên thật đáng tiếc.”
Nhϊếp Minh Viễn nhớ đến biểu hiện quay phim nghiêm túc của y, hắn phát hiện nếu để y diễn kịch nói cũng sẽ không có vấn đề gì. Kịch nói có yêu cầu diễn viên rất hà khắc, rất nhiều diễn viên bên kịch truyền hình sau khi mất đi phối âm liền không diễn được, mà diễn viên bên mảng kịch nói lại không dùng đến phối âm, cũng không có biện pháp phối âm giúp ngươi gọt dũa phía sau màn, NG bên kịch nói càng không có, này là loại biểu diễn trực tiếp trước mặt khán giả, sẽ nảy sinh rất nhiều áp lực.
Rất nhiều diễn viên ưu tú đều từng thử thách lâu dài trên sân khấu kịch nói mới bước chân ra ngoài, đây là con đường tắt tốt nhất để nâng cao khả năng diễn xuất, lúc trước hắn từng đề nghị qua để Quý Mộ Ảnh trước tham gia vài bộ kịch nói rồi mới nhảy qua mảng truyền hình, nhưng công việc của cậu ta dày đặc, chuyện này nhanh chóng bị bỏ qua. Đôi mắt của một diễn viên ưu tú rất lợi hại, bởi vì đã từng diễn qua nhiều loại hình nhân vật nên rất biết cách nhìn người, nhưng vì sao Cố Hoài Dương lại không nhìn ra được tình cảm hắn cất giấu trong đáy mắt? Chẳng lẽ lực chú ý của y không đặt lên chuyện tình cảm.
Đường nhìn Nhϊếp Minh Viễn lặng lẽ chuyển đến Cố Hoài Dương, Cố Hoài Dương cúi đầu lật nhìn tờ rơi trong tay, loại hành vi này không thể nói không lễ phép vì bọn họ cũng đang bàn luận đến nội dung vở kịch, nhưng mà y thế nhưng lại quên đi sự hiện hữu của hắn, Nhϊếp Minh Viễn vươn tay, rút tờ rơi khỏi tay y, “Nóng không? Tôi mời em ăn đồ ngọt.”
Cố Hoài Dương khách khí cự tuyệt, “Không cần.”
“Ở gần đây thôi, đi nào.” Nhϊếp Minh Viễn nhìn như dịu dàng lại bá đạo, mang y đến nhà hàng Haagen-Dazs ven đường, nhân viên phục vụ giới thiệu cho y socola nhân cam cùng một số món ngọt khác, sau đó đưa một phần cho Cố Hoài Dương.
“Cảm ơn.” Cố Hoài Dương cười nhận lấy.
Giữa hè, ban đêm như cũ vấn ấm như ban ngày, luồng không khí nóng thổi tới, mùi hương cây ngô vụ Pháp ngọt ngào lan tỏa, vô số cô gái điểm phấn to son đi đi lại lại, ánh đèn xa xỉ lấp lánh, tủ kính bên trong không dính lấy một hạt bụi, những bức ảnh người mẫu thịnh hành nhất bây giờ được lưu dán cẩn thận, bọn họ cùng một dạng với Nhϊếp Minh Viễn, khuôn mặt hoàn mỹ, vóc dáng cao gầy, mị lực phái nam tỏa ra khó có thể chống cự, chỉ cần bọn họ dùng ánh mắt mị hoặc kia nhìn ngươi, vô luận nam hay nữ đều sẽ bị cuốn hút.
Nhϊếp Minh Viễn cùng Cố Hoài Dương trò chuyện với nhau, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại rơi trên người Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương dưới tầm mắt của hắn dần dần trở nên không được tự nhiên, cảm thấy ánh mắt hắn nồng cháy như ngọn lửa, thế nhưng y vốn là nam nhân, lại không có mị lực, nếu không làm sao đến bạn gái cũng không có, không khỏi ngượng ngùng cúi đầu ăn kem.
Hương vị kem lạnh tuyệt đối ngon miệng, ăn vào cả người liền có một cỗ khí lạnh bao trùm, cảm giác ấy giữa mùa hè nóng bức thật vô cùng sảng khoái, không khỏi ăn nhanh hơn, một ít kem tan ra theo khóe miệng chảy xuôi xuống, vừa muốn lau đi thì động tác Nhϊếp Minh Viễn so với y còn nhanh hơn. Nhϊếp Minh Viễn bất động thanh sắc dùng đầu ngón tay lau đi, vốn hành động ấy xem như cũng không có gì đặc biệt, nhưng một giây tiếp theo, hắn bỗng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ đi kem trên đầu ngón tay, cười cười nhìn y, “Sweet!”
Đầu óc Cố Hoài Dương rối bời, trống rỗng, nhìn chất lỏng màu sắc biến mất trên tay hắn, vừa lấy lại tinh thần liền lùi về sau mấy bước, nhưng sau lưng là đường cái, bước chân vừa chuyển đã đạp vào khoảng không, nháy mắt ngã người té xuống đường cái.
“Cẩn thận!” Nhϊếp Minh Viễn nhanh chóng bắt lấy cánh tay y.
Người bắt được kia dùng sức lôi một cái, cả người Cố Hoài Dương theo quán tính hướng vào l*иg ngực rộng lớn, phía dưới đường là một chiếc xe hơi dùng tốc độ cao vụt qua tức thì. Cố Hoài Dương bị Nhϊếp Minh Viễn ôm chặt trong lòng, hương nước hoa Calvin Klein trên người hắn bao bọc lấy y, mùi thuốc lá, tiếng còi xe inh ỏi nhất thời biến mất, những gì y còn cảm nhận được chính là nhiệt độ ấm áp cùng nhịp đập con tim vững vàng của ai kia, nhịp đập ấy nổi trống tựa hồ như trong phim ảnh giống nhau như đúc.
So với y, Nhϊếp Minh Viễn hiển nhiên bị sự tình vừa rồi hù dọa không ít, “Em không sao chứ?” Hắn một tay ôm eo y, một tay vuốt ve gò má trên nhẵn, chặt chẽ khóa chặt y trong lòng, đôi con ngươi màu vàng lộ ra thần sắc ân cần.
“Tôi không sao.” Nhịp tim Cố Hoài Dương dường như có chút không bình thường, nhất thời khẩn trương hết cả lên, không dám nhìn thẳng Nhϊếp Minh Viễn. Sống hai mươi bốn năm trên đời, chưa bao giờ cùng một nam nhân khác tiếp xúc thân mật như lúc này chứ đừng nhắc tới còn bị đối phương ôm chặt vào trong ngực. Y vốn muốn đẩy hắn ra, giơ tay lên mới phát hiện hai tay bị hắn túm gọn không làm được gì, sức của Nhϊếp Minh Viễn đặc biệt mạnh, y không cách nào giãy ra được liền gấp đến độ trên trán toát ra một tầng mồ hôi mịn.