Cố Hoài Dương đại khái cũng nhìn thấu được tâm tư của đạo diễn, không nói thêm gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn Nhϊếp Minh Viễn, ánh mắt hắn vẫn như cũ, đong đầy ý cười nhìn y, y không khỏi rối lên, vội vàng đi về phía phòng hóa trang.
Thay trang phục và hóa trang xong, Cố Hoài Dương đi ra, bởi vì chỉ là người đóng thế, trang phục cùng lớp hóa trang rất đơn giản, phi thường phù hợp với phim cổ trang, chân mày sắc bén, đôi mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng, cánh môi nhạt màu, trang phục vải thô khoác lên người nhưng không che dấu được tư thái anh tuấn, ánh mắt của mọi người không kìm được mà rơi trên người y, dương quang từ trên người y phát ra, thoạt nhìn ấm áp động lòng người.
Nhϊếp Minh Viễn không chớp mắt nhìn Cố Hoài Dương, phó đạo diễn kinh ngạc nhìn Cố Hoài Dương mặc phục trang, nhìn y đi về phía bờ hồ, liền đem lực chú ý trở về camera, “Máy quay chuẩn bị!” Tất cả nhân viên vội vàng trở lại cương vị của mình.
Cố Hoài Dương điều chỉnh tốt tâm tình, đem lực chú ý tập trung vào quay phim, cảnh này y đã rất quen thuộc, dù sao Lục Hành ở phim trường đã diễn qua rất nhiều lần, y biết rõ cái mình cần làm là thay thế hắn ta, đợi đạo diễn hô to “Action!” liền nhảy xuống nước.
Nhiệt độ mùa xuân không tính là cao, nhảy vào trong hồ y phục liền ướt đẫm, dính ở trên người lạnh như băng, Cố Hoài Dương thoáng cứng người, sắc mặt không đổi bơi trong hồ, tiếp cận nữ diễn viên nhảy xuống tự vẫn, tiếp theo liền hướng bên bờ bơi tới. Động tác của y nhanh nhẹn, mau lẹ, không chút nào dư thừa, phù hợp với tính cách ổn trọng của nhân vật, phó đạo diễn ngồi giám sát hài lòng cười, khi Cố Hoài Dương lên bờ, sẽ để cho diễn viên đóng vai lão bản xuất hiện cùng Cố Hoài Dương phối hợp.
Nhìn biến hóa đột nhiên phát sinh, Lục Hành lộ ra vẻ mặt sửng sốt, chiếu theo yêu cầu của đạo diễn, Cố Hoài Dương chẳng qua là thay y rơi xuống nước, nhưng tình huống trước mắt, lẽ nào muốn để cho y tiếp tục phát huy? Hắn ta vội vã chạy ra sau máy quay, nhìn.
Cố Hoài Dương hình như thắc mắc, ngẩng đầu lên nhìn về phía camera, phó đạo diễn nhìn y, ý bảo y tiếp tục diễn, rồi sau đó không để cho Cố Hoài Dương kịp phản ứng, nam diễn viên thủ vai lão bản liền vọt ra. Khuôn mặt hắn được trang điểm trắng bệch như kỹ nữ, nhìn cô nương đang hôn mê, lại nhìn Cố Hoài Dương chật vật cả người, tức giận xung thiên mắng, “Chuyện gì xảy ra? Người là muốn tạo phản sao?!” Đá cô nương một cái, “Đứng lên! Ta tốn nhiều bạc mua ngươi về, không phải để ngươi chạy đi tìm cái chết.” Thấy cô ta vẫn không tỉnh, lại tiếp tục nhấc chân đá một cái, tựa như đá một đống rác.
Cố Hoài Dương biết những cô nương trong nhạc phường, kết quả sau khi tìm đến cái chết không thành là gì, cũng rõ bản thân phải ở lại nhạc phường là do thân bất do kỷ, vì sống mà luôn là một bộ dáng trầm mặc, nay nhìn đến động tác thô lỗ của lão bản, biết cô nương sau khi tỉnh lại nhất định sẽ bị ngược đãi, mang một tia không cam lòng cùng tức giận, y quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên người, “Hết thảy không liên quan đến nàng, là do ta cùng nàng có tư tình, lại không có biện pháp mang nàng rời đi. Nàng bị khách vũ nhục ta không thể ra tay cứu giúp, cho nên mới tìm đến cái chết….”
“Nguyên lai là ngươi, nếu không vì người, nó làm gì có dũng khí đó!” Dứt lời, lão bản một cước đem y đá vào trong hồ, “Không có lệnh của ta, không cho phép ngươi bước chân ra khỏi hồ.”
“Cắt! Cảnh quay vô cùng tốt.” Phó đạo diễn hài lòng hô to, rồi xoay người sang Lục Hành bên cạnh, nói, “Biểu hiện của Cố Hoài Dương không tệ, nắm bắt được thần thái của nhân vật, cậu nếu được như vậy tôi đã không cần phải nhiều lần NG.”
Sắc mặt Lục Hành nhất thời tối sầm, đáp: “Tôi đã biết!” Cố Hoài Dương chỉ là một nhân viên, thế mà khi quay lại được khen ngợi, diễn xuất xuất thần, phút chốc hại hắn ta không biết phải làm sao.
“Kế tiếp là cảnh quay trong nhạc phường, cậu phải biểu hiện cho tốt.”
“Tôi sẽ.” Lục Hành, sắc mặt kiên định.
Ngay sau đó, phó đạo diễn không để cho Lục Hành quay nữa, hắn cảm thấy Cố Hoài Dương đã diễn rất tốt, giao cho bên bộ phận xử lý hình ảnh, bên hậu kỳ xử lý một chút, người xem sẽ nhìn không ra là do người đóng thế đóng, cho nên quyết định để cho nhân viên tiến hành dọn dẹp đạo cụ.
Cố Hoài Dương cùng nhân viên đang làm việc bên cạnh nói, “Cực khổ rồi.” Lúc ấy còn ở trong hồ, nhân viên ai cũng bận rộn dọn dẹp thiết bị, không ai rãnh giương mắt nhìn y một cái, cũng không ai đáp lại một câu, “Cậu cũng vậy.” Nhân viên phải bận rộn làm việc kiếm tiền nuôi sống bản thân, Cố Hoài Dương cũng là người làm công phía sau hậu trường, nên không có đem thái độ đối phương để trong lòng.
Duy chỉ có một nữ trợ lý thỉnh thoảng nhìn về phía y, hình thể Cố Hoài Dương rất được, bởi vì vừa mới từ trong hồ leo lên, đai lưng màu xanh hơi nới ra, lộ ra l*иg ngực rộng lớn cùng cơ bụng, theo từng bước chân tiêu sái của y, thân thể nam nhân cân đối phát ra mị lực đàn ông, trừ bỏ làm một nhân viên y cũng nên thỉnh thoảng làm người đóng thế, như vậy sẽ có cơ hội để ngắm nhìn nhiều hơn, đủ để cho một số nữ nhân như nàng không thể hô hấp được khi nhìn vào cơ thể đầy hormone giống đực của y.
Nữ trợ lý không biết xấu hổ, cầm khăn lôиɠ ʍυốn đi qua, sống lưng đột nhiên lạnh cóng, một tầm mắt băng lãnh dừng trên người nàng, thuận theo đường nhìn kia nhìn lại, thấy ánh mắt Nhϊếp Minh Viễn như chim ưng nhìn chòng chọc vào nàng, trong lòng nàng giật nảy, nhất thời gấp gáp như có tật giật mình chạy về phía hậu trường, thật giống như có ma quỷ đuổi theo nàng, không tới mấy giây liền mất bóng.