Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi

Chương 20

Không có chút kinh nghiệm nào, chỉ là môi kề môi, thế nhưng tim Lâm Tranh hiện tại đã muốn đập như điên rồi. Kệ nha, người ta cứ cứng đầu không chịu buông tay đó thì sao.

Cũng may Thiệu Tuấn Dương chỉ là sửng sốt trong chớp mắt, trong lòng cũng vui sướиɠ không thôi, nhẹ nhàng há miệng, vươn đầu lưỡi câu dẫn Lâm Tranh, làm cho nụ hôn sâu thêm.

Lâm Tranh ngây ngốc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, kinh ngạc mặc cho Thiệu Tuấn Dương cùng cậu miệng lưỡi giao triền, kɧoáı ©ảʍ xa lạ khiến câu toàn thân run rẩy, triệt để mất đi tỉnh táo.

Cứ hôn như vậy thân mật một hồi lâu, Thiệu Tuấn Dương mới buông Lâm Tranh ra, thấy cậu cư nhiên vẫn ngốc lăng bất động, không khỏi thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: “ Tỉnh lại đi a.”

Lâm Tranh mắt ở thật lớn, đột ngột đẩy Thiệu Tuấn Dương ra, còn chình mình thì nửa quỳ trên mặt đất, thần sắc có vẻ lo lắng sợ hãi.

“Xảy ra chuyện gì?” Thiệu Tuấn Dương cảm thấy kỳ quái.

Lâm Tranh ánh mắt mơ hồ, đấu tranh nửa ngày muốn đứng dậy, miệng lẩm bẩm nói:“Không, không có việc gì, ta ta ta đi vệ sinh một lát!”

Thiệu Tuấn Dương nhìn vào ánh mắt mê ly của Lâm Tranh, trên gương mặt vẫn ửng hồng, lại nghe thấy cậu nói lời này, nhất thời dường như hiểu được, một tay ôm lấy người kéo trở về,“Lâm Tranh, ngươi là không phải……”

“Không phải! ta thực sự không có việc gì!” Lâm Tranh lớn tiếng nói, lại cũng có vài phần giấu đầu lòi đuôi hiềm nghi.

Thiệu Tuấn Dương bật cười, sau đó đứng dậy, thừa dịp Lâm Tranh còn hoảng hốt mà mang cậu đặt lên trên giường. Đến lúc Lâm Tranh ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì Thiệu Tuấn Dương đã muốn nằm trên người cậu, càng dọa người chính là nơi mà tay hắn sờ a, lại là chỗ đó của câu a a a a!!!!!!!!!

“Lão sư ngươi ──” Lâm Tranh kinh hô một tiếng, khẩn trương bắt lấy tay Thiệu Tuấn Dương, chỉ cảm thấy lỗ tai chính mình nóng như thiêu đốt.

Thiệu Tuấn Dương cách quần ngủ sờ a sờ chỗ đó, cảm thấy vật nhỏ phía sau lớp vải dệt mềm mại truyền đến độ cứng mà cười ám muội, lại cúi đầu, ở bên tai Lâm Tranh thì thầm:

“Không sao đâu, đừng sợ.”

Ta không phải sơ mà chỉ là thẹn thùng thôi nha. Lâm Tranh trong lòng rít gào, vừa hận chính mình thật không có chút tiền đồ gì, rõ ràng ban đầu mình mới là người chủ động, vậy mà vừa mới bị hôn một chút mà đã có phản ứng,

Thấy Thiệu Tuấn Dương vẫn không chịu bỏ tay ra, Lâm Tranh lai khẩn trương nói:“Cái kia, ta chính mình đến là được……” Thế nhưng lời nói còn chưa dứt, lực đạo trên tay Thiệu Tuấn Dương lai tăng thêm làm cho câu sợ tới mức không dám nhúc nhích.

“Ngươi bởi vì ta mà như vậy, liền không muốn ta phụ trách?” Nói xong, Thiệu Tuấn Dương còn nhìn cậu đầy “trìu mến”

( cái này rõ ràng chính là phóng điện a phóng điện =)))))

Lâm Tranh cư nhiên ma xui quỷ khiến lắc đầu,“Không không không không cần phiền toái lão sư cám ơn!”

Thấy cậu vẫn là như thế kháng cự, ánh mắt Thiệu Tuấn Dương tối lại, lặng yên buông tiếng thở dài,“Ngươi thật sự là……”

Lâm Tranh còn tưởng rằng hắn cuối cùng cũng dừng tay, chính mình nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị động thân mình muốn bò lên, không nghĩ tới Thiệu Tuấn Dương cư nhiên lấy tay đem quần ngủ cùng qυầи ɭóŧ của câu... lột ra!

Bởi vì quần ngủ vốn co dãn rất tốt, Thiêu Tuấn Dương làm động tác này chẳng phải dùng chút sức nào, ngược lại là khiến Lâm Tranh cả người ngây ra, cho đến khi tay đối phương trưc tiếp cầm vào chỗ đó đó cậu mới bừng tỉnh, nhất thời kinh hoảng không biết làm sao.

Lão sư, ngươi cũng quá trực tiếp đi!!

Lâm Tranh vô thanh lên án, “chỗ quan trọng” của mình bị người cầm trong tay, khiến cậu khẩn trương không dám động đậy, sợ chính mình nhất thời bối rối còn làm ra càng nhiều chuyên ngốc nghếch.

Nhìn bộ dạng cậu như đi đánh trận, Thiệu Tuấn Dương

nhịn

không được cười lên tiếng, “Chưa từng có người làm như vậy với em sao?”

“Làm gì có ai a!”

Lâm Tranh khóc không ra nước mắt, đem đầu xoay đến một bên không thèm nhìn đối phương nữa.

Thiệu Tuấn Dương cười nhẹ vài tiếng, cũng không để ý việc cậu quay đầu đi, cứ trưc tiếp nhu lộng bô vị đang cứng rắn kia là được rồi.

Lâm Tranh cũng không phải chưa từng “tự xử”, nhưng dù sao vẫn là một tiểu xử nam, tay mình cùng với tay người khác đương nhiên là khác nhau nhiều lắm a, huống chi người đang sờ sờ chỗ đó của cậu chính là người cậu thầm mến thật lâu a. Lại nói đến nhiều lần cậu còn tưởng tượng đến đối phương mà tự an ủi thể xác và tinh thần cô đơn của mình nữa, hiện tại là chính người đó “giúp” cậu, quả nhiên là cực kì, cực kì

.... kí©ɧ ŧɧí©ɧ a a a a!!!!!!!!!!

“Ô ân……”

Kết quả của việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức chính là... Lâm Tranh không thể khắc chế bản thân mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ câu nhân. Vừa mới phát ra thanh âm tiêu hồn kia, cậu liền khẩn trương mà thẹn thùng che miệng lại, ngăn cản chính mình phát ra thanh âm vô cùng xấu hổ này nữa.

Thiệu Tuấn Dương nghe đến thanh âm nức nở kia, chính mình trong lòng rục rịch, nhịn không được làm cho động tác tay mình nhanh hơn, dường như muốn bức bách đối phương phát ra càng nhiều thanh âm.

“Lão sư, đừng…… Ân……” Lâm Tranh bị biến thành choáng vựng hồ hồ, đem đầu quay lại đến nhìn phía Thiệu Tuấn Dương, nghĩ dùng một tia lí trí cuối cùng để ngăn cản đối phương, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt chân thành của đối phương nhìn mình, tay còn tại nơi đó nhu lộng, hình ảnh như vậy khiến tim cậu đập nhanh đến điên cuồng, một chữ cũng không nói lên lời.

“Thả lỏng nào, thực thoải mái.” Thiệu Tuấn Dương một tay kia vuốt ve hai gò má Lâm Tranh, tiếng nói trở nên có vẻ thấp trầm mà khàn khàn, càng làm cho tâm của Lâm Tranh rung động không thôi.

Vô nghĩa, loại sự tình này đương nhiên là thực thoải mái rồi, nhưng cậu chính là còn không có chuẩn bị tốt a.

Cứu mạng!

Lâm Tranh đang muốn gào thét lên như thế, nhưng giây tiếp theo lại triệt triệt để để luân hãm.

Bởi vì Thiệu Tuấn Dương cư nhiên lùi lại phía sau một chút, đem đầu chính mình cúi xuống, còn cậu thì tự dưng cảm nhận được

... nơi đó của chính mình cư nhiên bị người hàm trụ trong miệng.

Trong đời lần đầu được người dùng miệng làm a!!!!! Đây chính là cảm giác khẩu … khẩu … khẩu … khẩu... giao sao chứ???????!!!!!!!!!!!

“Ân a! lão, lão sư…… A……” Kɧoáı ©ảʍ quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh thẳng vào não Lâm Tranh nhịn không được lại lần nữa rêи ɾỉ ra tiếng, giống như có một dòng điện chạy dọc cơ thể, chỉ cảm thấy cả người tê dại, hạ thân lại càng cứng thêm một ít.

Thiệu Tuấn Dương một tay cầm lấy cánh ta đang lộn xộn của Lâm Tranh, ta còn lại phủ lên trên phân thân mà chính mình đang hàm trụ,, miệng lưỡi linh hoạt liếʍ lộng khiến Lâm Tranh ký thẹn thùng lại sảng khoái, cho đến khi cả người căng chặt lại, dường như lậptức muốn buông vũ khí đầu hàng.

“Lão sư, đừng nữa…… Ách a…… Ta, ta mau không được……” Cảm giác được chính mình mau nhịn không được, Lâm Tranh bối rối muốn ngăn cản Thiệu Tuấn Dương, bản thân mình thì bị người cố tình làm cho chẳng còn chút sức lực dư thừa nào để cử động, chỉ là liên tục liên tục bị đánh úp bới kɧoáı ©ảʍ của bản thân.

Thiệu Tuấn Dương đương nhiên không để ý đến cậu đang vô lực đẩy mình ra, chỉ càng ra sức nuốt vào phun ra, ta còn không ngừng giúp cậu nhu lộng. Không thể không chế kɧoáı ©ảʍ cường liệt như vậy, Lâm Tranh kinh suyễn một tiếng, liền như vậy bắn ra.

Cảm giác chính mình giống như thực sự đã bắn vào miệng Thiệu Tuấn Dương, Lâm Tranh sợ đến mức muốn bật dậy, nhưng vừa mới phát tiết xong nên

toàn thân vô lực, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng quay đầu nhìn phía đối phương.

Không ngờ cậu lại thấy một màn Thiệu Tuấn Dương đang dùng tay lau đi một tia bạch trọc còn vương lại trên khóe miệng, còn ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

Hảo kinh ngạc nga!!!!!!!!!!!!!