*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên truyền đến thanh âm mở cửa, cậu cố sức nhảy dựng lên chuyển phương hướng, liền gặp Thiệu Tuấn Dương đã đi tới.
Thiệu Tuấn Dương nhìn thấy gối đầu trên sô pha vẫn là theo bản năng khựng lại một chút,
rất nhanh liền phản ứng lại, đem
áo khoác ngoài cởi ra, anh cũng lập tức ngồi xuống
sô pha, đem
gói to
đang
ôm
trong tay
đặt ở trên bàn trà, từ giữa lấy ra một chồng giấy đến.
“Lâm Tranh, ta đến trường học đem
hồ sơ của
ngươi tất cả
sao chép lại
một phần, cũng đi tra xét
sự cố
trước
đó
, chẳng qua mọi việc diễn ra quá nhanh, không thể
quá rõ ràng, xin lỗi.”
Thiệu Tuấn Dương một bên sửa sang lại tư liệu vừa nói,
trên mặt
không có
biểu tình gì
cũng hiển lộ ra một tia mỏi mệt cùng áy náy.
Lâm Tranh trong lòng ấm áp, không nghĩ tới đối phương như thế
vì chính mình xử lý việc này nhanh như vậy, lại cũng không khỏi có chút áy náy,
nhẹ nhàng
nói lời
cám ơn.
Thiệu Tuấn Dương lật ra một trang trên
báo,
đặt ở
trước mặt
Lâm Tranh
chỉ cho hắn xem,“Lúc trước sân bóng
phát sinh sự cố
động
đất
đã có
đăng báo
, nhưng chỉ nói bị thương mười mấy người, ta đi hỏi rồi, không thây
có tên
ngươi.”
Lâm Tranh nhìn
mẩu tin chiếm một phần trên trang báo
, còn có hiện trường hỗn loạn
, cũng làm cậu lại lần nữa nhớ lại
tình
huống
ngày đó,
nếu mình
chỉ có bị thương, cũng không thấy
tin tức……
“Ta, ta chẳng lẽ mất tích?” Lâm Tranh kinh ngạc.
Thiệu Tuấn Dương cũng đồng dạng hoang mang,“Bởi vì không tìm được ngươi, tựa hồ cũng không có người biết ngươi xảy ra chuyện, ta trước cùng trường học giúp ngươi
nghỉ bệnh dài ngày, trong khoảng thời gian này chúng ta lại nghĩ biện pháp
điều tra
.”
Lâm Tranh tự nhiên hiểu được,
đi xem bóng
đá cũng không phải việc gì lớn lao, cậu cũng không nói cho ai
, vậy thì ai biết
được
. Vấn đề nằm ở chỗ, cứ như vậy,
thân thể cậu bây giờ
ở nơi nào
chẳng phải là triệt để không rõ.
Tâm tình
đột ngột tồi tệ
, Lâm Tranh lại rầu rĩ nói một tiếng:“Cám ơn lão sư, xin lỗi
đã mang
đến
phiền toái
cho ngươi.”
“Không quan hệ, ngươi trước tiên cứ bình tĩnh lại
đã.” Thiệu Tuấn Dương biết tâm tình cậu
không tốt
, lại duỗi tay sờ sờ
gối đầu, thế nhưng
chính mình trong lòng cũng vẫn như cũ khó có thể hoàn toàn bình tĩnh.
Nghe vậy,
Lâm Tranh dường như nhớ tới cái gì, hỏi:“Thiệu lão sư, ngươi là sống một mình
sao?”
Thiệu Tuấn Dương gật gật đầu, Lâm Tranh lại hỏi:“Nhưng là, ta có thấy ngươi mang nhẫn……”
Hảo xấu hổ nga
, cậu cảm thấy nếu cứ như thế này biểu lộ tất cả ra ngoài, chỉ sợ Thiệu lão sư sẽ biết tình cảm của mình mất
(>_