Ánh mắt của nàng lập tức đối diện ánh mắt của Phỉ.
Hơi hơi kinh ngạc
một chút, cơ hồ không thể tưởng tượng, trên thế giới cư nhiên có một nam nhân khi tức giận lại suất đến như vậy. Đột nhiên, nàng đã nhận ra địch ý trong mắt của Phỉ.
“Quản lí, vị này chính là...” Kỉ Lễ Chi nhợt nhạt mỉm cười, nhìn không ra trong lòng nàng đang có sóng trào mãnh liệt.
Phỉ?! Nên nói sao a...”Đúng rồi... quên... Đã quên giới thiệu với ngươi... Giới thiệu... Hắn... Hắn là…. của ta...”
“Cháu.”
Đang trong lúc Phương Tý Thần bối rối không biết trả lời sao cho phải, Phỉ đứng một bên mở miệng, vừa vặn giải quyết
quẫn cảnh của Phương Tý thần.
Nhưng là, không khó phát hiện, trong lời nói thản nhiên của Phỉ che dấu hờn giận rất lớn.
Phương Tý Thần đương nhiên là biết nguyên nhân, không cần Phỉ nói ra nhưng hắn cảm nhận được trong ánh mắt Phỉ tràn ngập lửa giận.
“Hắn là cậu của tôi.” Ánh mắt của Phỉ chậm rãi đảo qua Phương Tý Thần.”Có vấn đề gì sao?” Phương Tý Thần chấn động, đáng sợ … a, không dám nhìn thẳng vào mắt Phỉ.
Loại này tình hình, quả thực rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ
Kỉ Lễ Chi cũng cảm nhận được tình huống, nên chậm rãi mở miệng: “A... Quản lí... tôi nghĩ tôi nên về trước thì tốt hơn.”
“Tôi tiễn cô?” Phương Tý Thần
không chút suy nghĩ, cư nhiên cứ như vậy mà thốt ra.
“Không cần.” nàng nhìn Phỉ.”Tôi tự mình về là được rồi. Gặp lại sau.” Câu cuối cùng, là nói với Phỉ.
Không nói gì, thẳng đến khi cửa đóng lại.
“Phỉ...” còn chưa nói xong Phương Tý Thần đã bị Phỉ hung hăng áp lên tường.
“Mẹ nó!” Phỉ nhanh chóng cởϊ qυầи Phương Tý Thần, ngón tay mạnh mẽ sáp nhập trong cơ thể.”Có gì phải khẩn cấp...” Phương Tý Thần
cảm thấy đau, hai tay gắt gao nắm chặt lấy quần áo chính mình.”Để nữ nhân đến tận nhà? Sao! Quản lí?”
Phỉ càng sát nhập mạnh hơn, nhìn lại bộ dáng nhịn đau của Phương Tý Thần, khí tức liền tan ra. Nhẹ nhàng liếʍ những điểm mẫn cảm trên người Phương Tý Thần. Hắn biết hắn đang sinh khí.
“Phỉ...” không thể chống lại Phỉ, dù sao thì khí lực của cả hai cũng chênh lệch quá lớn, Phương Tý Thần
quyết định buông xuôi. Không có biện pháp, cũng chỉ có thể hảo hảo giải thích.”Cô... cô ấy là đồng nghiệp mới của tôi...” Phương Tý Thần
cúi đầu nói.
“huh?” ngón tay của Phỉ xâm nhập càng sâu, Phương Tý Thần
hít sâu một hơi.”Rồi sao a?”
“Tôi.. Tôi đối cô ấy không có ý gì...” Phương Tý Thần
giải thích, bởi vì hắn cảm thấy Phỉ đang ghen.
“Phải không? Chính là tôi cảm thấy cô ta có ý với anh.” Phỉ trừng trừng nhìn Phương Tý Thần, hắn đương nhiên biết Phương Tý Thần
đối cô ta không có ý gì, cho nên chuyện này không quan trọng. Nhưng mà... tưởng tượng tới nữ nhân kia tự động dâng tới cửa, hắn liền lửa giận công tâm. Phương Tý Thần
cư nhiên lại mở miệng muốn tiễn người về nhà, muốn chết!
“Anh đêm nay... Không cần ngủ...” nhẹ nhàng nói, làm cho Phương Tý Thần
cơ hồ há hốc mồm, một trận run sợ truyền qua toàn thân, hắn quả thực không dám thiết tưởng hậu quả...
Nói thực ra, há hốc mồm phải là Kỉ Lễ Chi mới đúng.
Vốn, nàng có kế hoạch ở lại nhà Phương Tý Thần
một chút, thử ý hắn. Không ngờ lại bị đứa cháu đó một đường phá hư kế hoạch.
Cái gì a, tốt xấu gì nàng cũng là con gái của chủ tịch, là người thừa kế xí nghiệp sau này a! Tên kia cư nhiên dám đối với nàng vô lễ như thế...
Hơn nữa, nếu như đúng thực là cháu của Phương Tý Thần, hắn có cần phải khẩn trương như thế không?
Còn có cái tên tự xưng là cháu kia, trong mắt đầy địch ý...
Trực giác của nàng cho thấy chuyện đó không hề đơn giản như vậy, như vậy, có lẽ cần phải quan sát thêm...
Hoàn chương 22