Văn Tự Mơ Màng Luyến Ái

Chương 7: Nhân công phóng ra thất bại 1

Đây là một vấn đề phi thường tế nhị.

Ứng Diêu lúc ấy liền một bộ dạng ngây ngẩn cả người.

Đào Lâm lại ra vẻ bình tĩnh hỏi lại một lần: “Học trưởng… Cái kia… hôm nay bên trong anh mặc là màu gì vậy?? Này có liên quan đến bài tập của em.”

Nghe Đào Lâm giải thích, Ứng Diêu hoàn hồn trở lại, nghĩ đến khả năng lúc Đào Lâm vẽ tranh cần đem đường viền quần trong của anh hiện ra

Tiểu học đệ này đúng là cẩn thận nghiêm túc, màu sắc tùy tiện cho một màu là được rồi, như thế nào lại theo đuổi tính chân thật a.

Nhìn đến Đào Lâm còn đang chờ chính mình trả lời, Ứng Diêu thành thật đáp: “Màu đen.”

“Nga, vậy thì không cần thay đổi.”

Đào Lâm lại có điểm ngượng ngùng nói, “Học trưởng, có phiền nếu đem quần áo cởi ra không?”

“Cái gì?!” Ứng Diêu mới vừa ngồi xuống sopha, lại đứng lên.

Đào Lâm yếu yếu lại bổ sung một câu: “Không cần cởi sạch, có thể lưu lại nội y.”

Ứng Diêu nháy mắt bừng tỉnh lý do lúc nãy Đào Lâm nói sợ anh bị lạnh.

“Chỉ mặc nội y là có thể phù hợp với chủ đề soái ca?”

Có câu mặc quần áo sẽ trở nên gầy yếu, thoát y sẽ có thịt, chẳng lẽ là Đào Lâm muốn họa cơ bắp?

Đào Lâm nghiêm túc giải thích cho Ứng Diêu: “Soái ca cùng nội ý là hỗ trợ lẫn nhau, chúng làm tăng lên độ gợi cảm cho nhau. Anh biết là em học chuyên ngành quảng cáo, giáo viên giao bài tập tất nhiên không tránh khỏi tính truyền đạt của quảng cáo, lần này chỉ cho một cái chủ đề là soái ca, phạm vi này thật sự quá lớn, đây có nghĩa là muốn cho tụi em tự do phát huy, xem tác phẩm của ai có sự sáng tạo. Em họa một soái ca chỉ mặc nội y, kỳ thật là bám sát vào chủ đề nhất, lại thể hiện thông điệp quảng cáo truyền đạt ra bên ngoài rất rõ ràng, một công đôi việc!”

Lời này nói rất có đạo lý, Ứng Diêu cũng cảm thấy Đào Lâm rất sáng tạo, rất táo bạo.

“Giáo viên của các cậu là nam hay nữ?” Ứng Diêu hỏi.

“Nam, năm nay bốn mươi tuổi.”

Ứng Diêu gật gật đầu, nói thầm: “Vậy đi, vậy đi.”

“Học trưởng, anh không cần cảm thấy ngượng ngùng, em còn từng họa một bạn học tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nữa kìa.”

Sợ Đào Lâm tiếp tục lại nghĩ ra cái “Đây là nghệ thuật” linh tinh khuyên bảo, Ứng Diêu thật sự là có điểm ngăn cản không được, anh lại lo lắng hỏi, “Kia đại khái là họa trong bao lâu, tôi sợ tôi trụ không được.”

Model không phải là không nhúc nhích làm cho người ta họa sao? Ứng Diêu không có khả năng chịu ngồi yên a

“Nửa giờ đi.”

Đào Lâm rời khỏi giường, kéo theo ghế dựa đến bản máy tính cách đó không xa, lưng ghế nghiêng về phía máy tính

Đào Lâm ngồi xuống ghế, hai chân chuyển hướng, một chân để lên chân anh, một chân khác duỗi về phía trước, hai tay đặt trên tay vịnh của ghế, cấp Ứng Diêu động tác làm mẫu

Thật đúng là đừng nói, Đào Lâm vừa làm động tác này liền làm mất đi sự đơn thuần, có điểm thể hiện khí tức cấm dục, thực sự liền như vậy mà làm anh xúc động kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Bất quá là Ứng Diêu nghĩ, sẽ không như vậy phát rồ mà làm như thế, Đào Lâm tìm anh là để làm chính sự

Có vật chống đỡ, anh chắc sẽ không bị mệt chết. Ứng Diêu tỏ vẻ anh đã biết, rất dứt thoát thoát y phục. Trái ngược với vị bạn học bị tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia, anh như vậy là còn đỡ.

“Học trưởng, anh có thể cầm di động chơi, chỉ cần động tác đừng thay đổi mạnh.”

Vì thế Ứng Diêu đem đi động trong túi quần lấy lại, tính gϊếŧ thời gian nhàm chán.

“Đào Lâm, dứt khoát đem di động cũng họa vào đi, cũng có thể làm quảng cáo.”

Đào Lâm suy nghĩ một hồi nói, nói: “Em thấy không hiệu quả, cảm giác điện thoại phá phong cảnh”

“Vậy thôi, cậu nhanh họa đi.” Dù sao đối với vấn đề này Ứng Diêu cũng không hiểu, nói như thế nào di động cũng so với qυầи ɭóŧ cũng có liên quan đi.

Giữ lại một cái nội y, gần như lộ ra trọn vẹn lại bị ánh mắt chăm chú của học đệ nhìn chằm chằm, Ứng Diêu cho dù là chơi di động cũng vô pháp tập trung lực chú ý.

Ứng Diêu chỉ cần quay đầu nhìn xem tình hình của Đào Lâm bên kia, Đào Lâm liền đối với anh cười cười sau đó lại tiếp tục đem tầm mắt chăm chú lên bản phác thảo.

Di động trong tay Ứng Diêu rung một chút.

Cá chết huynh gửi tin nhắn đến.

[Ta là một con cá]:

người đâu! Chết rồi hả

Ứng Diêu ở khung trả lời vừa nhắn “Ở chỗ Đào Lâm” lại lập tức xóa đi “Bên ngoài, muộn chút mới trở về”. Nếu như bị cá chết huynh biết anh ở Đào Lâm làm model, chắc chắn liền đến đây nhào vô giúp vui, lại làm cho cá chết huynh nhìn đến tình cảnh này, Ứng Diêu có thể tưởng tượng ra, cá chết huynh nhất định ngay thời khắc lấy điện thoại chụp hình anh và lưu trữ lại

Tuy rằng không phải ảnh chụp nhục nhã, nhưng không mặc quần áo, chung quy có điểm không thể diện, nếu cá chết huynh một cái tâm huyết dâng trào phát tán, làm cho người khác lưu lại ấn tượng biếи ŧɦái liền không xong.

Cho nên Ứng Diêu đã nói dối.

Mà cá chết huynh cũng rất dễ dàng liền tin tưởng.

[Ta là một con cá]:

không thú vị! Sớm liền trở về, huynh một mình ngốc người trong phòng hảo tịch mịch!

[YY]:

lên vi tính chat đi

[Ta là một con cá]:

kia cũng tịch mịch

Chuẩn bị bất mãn. Ứng Diêu ở trong lòng phun tào, liền nghe Đào Lâm nói: “Học trưởng, phiền anh đem tay trái vương ra.”

“Như vậy?” Ứng Diêu làm theo.

Đào Lâm nhìn, chính cậu cũng đem thân mình đi về phía bên trái chủ động tìm kiếm góc độ tốt nhất.

Đào Lâm nhíu nhíu mày, đi tới hướng Ứng Diêu bên kia.”Không đúng.” Một bên vừa nói một bên liền hành động hướng Ứng Diêu điều chỉnh động tác.

Ứng Diêu liền mặc cho Đào Lâm muốn làm gì thì làm, thật sự không hiểu chính mình làm người mẫu mà cần phải chú ý nhiều như vậy.

“Học trưởng, anh hơi nhấc lên một chút, em nhích ghế dựa sang bên trái một chút.”

Vì thế, Ứng Diêu liền gian nan vểnh mông điếm gót chân châm rãi di chuyển ghế dựa

Bàn tay mang theo độ ấm cực nóng không cẩn thận ma sát qua điểm nào đó của Ứng Diêu, anh liền lập tức cảm thấy mẫn cảm hừ hừ một tiếng.

“Như thế nào? Chuột rút!” Đào Lâm lập tức khẩn trương hỏi, hai tay ở bên này sờ sờ lại bên kia sờ sờ.

Tổ tông a. Ứng Diêu ở trong lòng tru lên một tiếng, liên tục nói anh không có việc gì, cổ họng anh mất tiếng hỏi, “Tốt chưa? Tôi có chút mỏi.”

Đào Lâm rốt cục đem ghế dựa định ra phương hướng, Ứng Diêu mới có thể ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lông mày vừa đau khổ vừa rối rắm mà nhíu lại.

Ứng Diêu thừa dịp Đào Lâm xem bản thảo không chú ý, đem thân mình xê dịch về phía trước, đem vật giữa hai chân của anh đυ.ng chạm vào phần ghế làm bằng kim loại mới có thể thoải mái một chút.

Dựa vào! Vừa rồi bị Đào Lâm sờ soạng đầu v* một chút, cư nhiên lại có phản ứng!