Người Hầu Của Vương Gia

Chương 2: Hoa huyệt của vương gia được khai bao

“Làm càn … a a a…”

Cự bổng làm càn rút ra cắm vào, làm đến hai bên hoa môi sưng đỏ không còn tác dụng che lấp, côn th*t dữ tợn diễu võ dương oai thao vào khe hở mềm mại, miệng cúc huyệt bị côn th*t tiến vào rút ra, liên luỵ đến hoa hạch mẫn cảm tiết ra d*m thủy xì xì tung toé.

Hạ bộ giữa hai chân không hề có lông mao rất trơn bóng tràn đầy chất lỏng dơ bẩn, dưới đáy dủng đạo tràn ngập càng nhiều chất lỏng, nam tử tóm chặt cẩm y giãy dụa, vẻ mặt thoải mái đến mức tận cùng, nước bọt quên nuốt chảy ra khóe miệng, tóc dài đen nhánh dính ở trên gương mặt tuấn tú che kín cả khuôn mặt đang đỏ bừng, thân thể trắng nõn đầy mồ hôi rơi vào bên trong cẩm y hoa lệ chiếu ra một mảnh diễm sắc.

Đẹp đẽ lại dâʍ đãиɠ, câu dẫn nam nhân cùng y giao phối.

Uông Nghĩa Thăng mở miệng cắn vào đôi môi đỏ tươi bàn tay lớn mò trên tính khí của hắn, cự bổng mãnh liệt thao vào hoa huy*t dâʍ ɭσạи mỗi một lần đều làm đến cùng, qυყ đầυ mỗi một lần đều ma sát cái miệng nhỏ dưới đáy một chút dường như muốn chân chính tiến vào nơi tận cùng của dũng đạo.

“Vô liêm sỉ… A a… Thả bản vương ra, không cho phép ngươi… A a a…”

Hết thảy không cho phép đều biến thành càng thêm dùng sức mà thao làm, nam tử phát rồ kéo cánh tay của Uông Nghĩa Thăng lại cho dù cười cũng là cong khóe miệng cho đầu lưỡi to dài chen vào.

Đầu lưỡi ngốc chui vào khoang miệng của nam tử, Uông Nghĩa Thăng không khỏi nhớ tới cảnh nam tử lè lưỡi liếʍ côn th*t của hắn, lập tức quấn lấy đầu lưỡi của nam tử. Đầu lưỡi mềm mại lập tức bị đầu lưỡi lớn của Uông Nghĩa Thăng áp chế lại, hắn liếʍ đầu lưỡi của đối phương, thưởng thức khoang miệng phân bố ra nước bọt, cùng đầu lưỡi kia triền miên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Không hề có kinh nghiệm nên nam tử hô hấp cũng không biết, há hốc mồm tùy ý để Uông Nghĩa Thăng xâm phạm vòm miệng của y. Không thể thở nổi khiến cho y trở nên tức giận, bị cự bổng xâm phạm khích thích hoa huy*t phát sinh từng làn từng làn kɧoáı ©ảʍ, y không biết là mình bị tiện dân này đùa bỡn khoang miệng đến thoải mái không muốn giãy dụa, hay là hoa huy*t bị xâm phạm mới biến thành như vậy.

Uông Nghĩa Thăng không muốn rút đầu lưỡi ra, qυყ đầυ cũng giống như vậy tàn nhẫn đâm vào hoa huy*t, nhục bích bị mãnh liệt xuyên vào làm nam tử không ngừng run, mười ngón tay nắm chặt cánh tay của Uông Nghĩa Thăng lưu lại vết hằn đỏ chót. Uông Nghĩa Thăng đè lại hai vai của y, cự bổng lại đâm vào sâu tận đáy dủng đạo cọ xát cái miệng nhỏ, mã mắt không ngừng mà hôn cái miệng nhỏ.

hoa huy*t mở rộng đến mất đi độ co dãn, ngoại trừ cự bổng khổng lồ này không có người nào có thể lấp kín nó.

“A a… Bản vương muốn hỏng rồi… Huyệt bị thao đến hỏng rồi… Ạch…” Hai chân nam tử mở ra gác trên hai cánh tay của Uông Nghĩa Thăng, ép buộc mở ra toàn bộ hạ thể dán vào hạ thể của Uông Nghĩa Thăng. Trong ánh mắt mơ hồ của y ngoại trừ hình bóng của Uông Nghĩa Thăng cũng không tồn tại bất cứ cái gì khác.

Uông Nghĩa Thăng trước sau không lên tiếng, chỉ có hô hấp tiết lộ du͙© vọиɠ của hắn đang cực nóng, vẫn kiên định thao hoa huy*t của nam tử, dùng cự bổng thật dài nhồi vào dủng đạo, hưởng thụ dủng đạo của nam tử rất ẩm ướt nhưng ấm áp.

Trong khi đó bàn tay của hắn đang giữ vai của nam tử không kìm lòng được hướng về l*иg ngực sờ soạng, da thịt bóng loáng do có luyện võ nên rất săn chắc đàn hồi, hấp thụ bàn tay lớn của Uông Nghĩa Thăng. Lòng bàn tay hắn thô ráp do làm việc nặng ma sát da thịt dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy đầu v* của nam tử.

đầu v* bị đè ép bởi vì động tình mà trở nên cứng rắn làm Uông Nghĩa Thăng chảy nước bọt phải liên tục nuốt xuống, hắn lôi kéo đầu v* tròn tròn rồi nằm sấp xuống mở miệng rộng ngậm lấy đầu v*, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ quét quanh đầu v* sau đó liếʍ láp đỉnh của đầu v* làm nó càng sưng to.

“A a a —— “

Uông Nghĩa Thăng liếʍ một cái, rồi mạnh mẽ đâm vào hoa huy*t một cái, côn th*t dữ tợn to lớn tàn nhẫn xuyên vào dũng đạo cùng cái miệng nhỏ kia, mà hai chân của nam tử bị thân thể của Uông Nghĩa Thăng nặng nề ép đến trước ngực không thể động đậy, hai cái chân mở rộng đầu ngón chân theo va chạm cũng cuộn lên.

Nam nhân uốn lượn làm lông mao cứng cứng của hắn gắt gao ma sát gốc rể tính khí của y, hoa hạch phồng lên sung huyết cùng với hoa môi đầy đặn tí tí tách tách chảy ra thủy dịch. Tính khí của hắn rất biết bành trướng, mỗi một nơi nó chơi đùa qua đều đem đến khoái hoạt tiết ra dâʍ ɖị©ɧ tràn trề.

“Không cho phép mυ'ŧ vào … A a… Thật thoải mái…” đầu v* chưa từng bị ai đυ.ng vô được đầu lưỡi liếʍ đến thư giãn, nam nhân đè ở trên người y vẫn liều mạng mυ'ŧ vào, một cái tay khác cũng liều mạng xoa nắn một bên đầu v* khác.

“A a a… Không thể mυ'ŧ… Bản vương… A a… quá trướng…”

Mười ngón tay của nam tử co giật bám vào tóc của Uông Nghĩa Thăng đơn giản nắm thành một bó tóc, y muốn lôi kéo đầu của Uông Nghĩa Thăng ra nhưng không khống chế được ưỡn ngực, đem đầu v* của mình đưa vào trong miệng của Uông Nghĩa Thăng.

đầu v* bị hút tới nở lớn sinh ra cảm giác rất lạ, hoa huy*t chịu đựng cự bổng dùng cường lực làm y thêm khoái hoạt. Con ngươi nam tử càng ngày càng tối lại nhìn cảnh mê loạn trước mặt khóe mắt nhuộm đỏ chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt. Qυყ đầυ hầu như muốn đâm thủng cái miệng nhỏ thần bí, cảm giác sắp bị thao đến hỏng nên nam tử theo bản năng ra lệnh: “Được rồi… A… Bản vương mệnh lệnh ngươi dừng lại..m a… Thứ hỗn trướng… A a…”

Uông Nghĩa Thăng không dừng mà lại đi mυ'ŧ đầu v* bên kia, càng mυ'ŧ càng hăng say, bên dưới cự bổng không ngừng mà đảo quanh cái miệng nhỏ, côn th*t gân xanh hừng hực tham lam ma sát nhục bích, làm nên từng làn sóng kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm nam tử.

Hạ thể sảng khoái đến mất khống chế làm nam tử rít gào lên ôm lấy cái đầu bù xù trước ngực: “A a a... bản vương muốn bắn … A a... bản vương thật thoải mái… A… Sờ sờ tính khí của bản vương… Bản vương muốn bắn…”

hoa huy*t thoải mái sắp đến cao trào, nhưng y có lòng tham muốn cho tính khí đồng thời cũng bắn tinh.

Uông Nghĩa Thăng nhả đầu v* của nam tử ra thô lỗ nói từng chữ: “Ta muốn thao cho đến khi ngươi bắn!”

Thân thể trúng xuân dược bởi vì nghe câu này da^ʍ ý càng mãnh liệt nổi lên, cự bổng ở trong nhục đạo đâm xuyên cảm giác càng rõ ràng, thậm chí làm đầu óc nam tử không tự chủ được ôm lấy cái lưng cường tráng của Uông Nghĩa Thăng cười nói: “Ha a… Đúng… như vậy… ah.. ạch… Đem bản vương thao thật thoải mái đi.. A… Bản vương cao hứng sẽ để ngươi sống thêm mấy ngày… A a… Dùng sức thao nơi đó… Thao hỏng nơi đó đi …”

Sắp lên cao trào nên nam tử vẫn nhấc eo, chỉ muốn Uông Nghĩa Thăng thao càng sâu hơn một ít, nhưng mỗi một lần thoáng giở lên thì Uông Nghĩa Thăng liền đem cái mông của y đè về tại chỗ, âm nang của hắn chen vào miệng hoa huy*t tình cờ dẫn theo d*m thủy đến cúc huyệt.

Cho dù đến trình độ này nam tử vẫn không có quên thân phận của mình, so với bên trong thanh lâu quan quán chuyên môn dạy dỗ kỹ nử hầu hạ nam nhân còn quyến rũ hơn, phong tình tao mị từ trong xương lộ ra đặc biệt là khi nam tử liếc mắt nhìn nhìn hắn trong lúc hạ thể đang chảy xuống d*m thủy khiến cho hắn phát rồ.

Hắn muốn đem y thao để y càng dâʍ ɭσạи để y ở dưới người của hắn lên cao trào, để y ở dưới người của hắn bắn tinh, một khắc đều không thể rời bỏ côn th*t của hắn.

Uông Nghĩa Thăng đem mặt vùi vào cần cổ của nam tử thật sâu ngửi vào mùi mồ hôi và mùi huân hương nhàn nhạt từ cổ áo truyền ra, ngay cả từng sợi tóc đều lan tỏa ra mùi thơm thanh nhã mà người bình thường không có được.

Uông Nghĩa Thăng hôn lên cổ nam tử lúc này cả người nam tử không nơi nào mà không mẫn cảm, Uông Nghĩa Thăng càng hôn càng dùng sức thì nam tử càng thoải mái, cởi bỏ áo của Uông Nghĩa Thăng ra lấy tay trực tiếp vòng qua sau gáy kéo Uông Nghĩa Thăng gần lại để hắn hôn lên cổ mình.

Cảm giác cực khoái mãnh liệt sớm đã khống chế không được, so với nếm trải cao trào lần thứ nhất lần này càng thêm mãnh liệt, dủng đạo dần dần bắt đầu co giật, cái miệng nhỏ bởi vì dủng đạo co giật mà mυ'ŧ vào mã mắt, Uông Nghĩa Thăng nhận ra được sự biến hóa của nam tử cảm giác được toàn bộ dủng đạo trở nên căng mịn làm cho da của cự bổng dán vào vách thịt khi tiến vào đều có vẻ gian nan.

Càng khó tiến vào trái lại ma sát sẽ càng sâu, hừng hực ma sát làm cự bổng vô tình mở rộng dủng đạo đâm thủng hoa huy*t, nam tử kéo tóc của Uông Nghĩa Thăng rít gào lên: “Muốn bắn.. a a.. bản vương không xong rồi... “

Cự bổng thoả thích gây rối hoa huy*t, dũng đạo bắt đầu co giật mạnh mẽ, quy lần đầu đi sâu xuống đáy đυ.ng cái miệng nhỏ, rồi đột nhiên mạnh mẽ đâm vào cái miệng nhỏ đó.

“A.. ” một tiếng la thê thảm rít gào, nam tử ngước cổ lên, hạ thể hướng lên trên đứng thẳng, hoa huy*t sung huyết nhô lên nuốt cự bổng. Khe hở giữa miệng huyệt và cự bổng phun ra d*m thủy trong suốt, tính khí run run bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Uông Nghĩa Thăng rút một nửa cự bổng ra, dùng lực đánh đưa mấy lần, qυყ đầυ chân chính chen vào cái miệng nhỏ, cũng không dám chen đến quá sâu, chỉ chen vào gần một nửa, sau đó tinh quan mở ra, một luồng tiếp theo một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra trong vách tường thịt.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hầm hập ở trong bụng không ngừng mà phun ra, bắn đến tràn đầy một bụng làm nam tử càng thêm thoải mái, nước bọt không khống chế được chảy xuống cằm, hoa huy*t lần thứ hai phun nước.

Rốt cục cũng xuất tinh xong Uông Nghĩa Thăng lưu luyến rút cự bổng ra, cự bổng không có thu nhỏ lại bao nhiêu lưu luyến không muốn rời hoa huy*t bị hắn thao đến biến sắc và hoa môi tươi đẹp cùng với hoa hạch vẫn đang trương lên.

Trải qua quá trình bị cự bổng tùy ý thao hoa huy*t triệt triệt để để nở rộ, hoa môi mở lớn không chỉ so với lúc trước đầy đặn nhiều nước da^ʍ mỹ mà bây giờ lại dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c của nam nhân càng hiện ra đỏ tươi. Huyệt khẩu tròn nhỏ bị cự bổng thao thành hang lớn lỏng lỏng lẻo lẻo, che giấu không được dủng đạo bị xuyên thành nộn hồng lẫn vào vài giọt máu xử nữ đỏ tươi cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong nhục đạo chảy ra. Nhục bích co giật một hồi tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền chảy ra, chỉ chốc lát sau theo miệng hoa huy*t chảy về phía cúc huyệt, sau đó chảy về phía khe mông rồi chảy về dưới thân cẩm y.

Cự bổng ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ không cho chảy ra khỏi huyệt khẩu, Uông Nghĩa Thăng thẳng lưng tiếp tục thao.

Sắc trời dần sáng một ngày mới sắp bắt đầu.

_______________

Ầm….

Nằm ở trên giường đang ngủ say Uông Nghĩa Thăng bị một cước đá xuống giường, may là hắn da thô thịt cứng nên không sao. Uông Nghĩa Thăng sờ sờ mũi, từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ đất cát trên người rồi lại bò lên trên giường.

Vậy mà lại bị một cước đạp xuống giường, Uông Nghĩa Thăng ngồi lên trên giường nhìn nam tử. Nửa người trên của nam tử mặc nội sam mềm mại nhất tốt nhất của Uông Nghĩa Thăng, nửa người dưới nằm ở trong chăn, một chân dài gác lên cửa sổ, một cái chân khác chỉ lộ ra gần nửa đoạn, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy bên trong bắp đùi trắng mịn có máu ứ đọng.

Nam tử tuy rằng luyện võ, nhưng cũng không chịu nổi một nam nhân cường tráng từ buổi chiều đến nửa đêm dằn vặt, hai mảnh hoa môi sưng lớn hoa huy*t bị nong rộng đến hầu như có thể nhét vào một nắm đấm, nhục đạo cũng bị thao đến trống rỗng, không có cự bổng ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy hoa huy*t liền trực tiếp chảy ra.

Nhưng mà này tội không thể tha thứ, hỗn trướng lại không biết giữ mình, một buổi tối đều đem cái “nghiệt rễ” nhét ở trong hoa huy*t của y đem y ôm ngủ, quả thực tội không thể tha!

“Thân thể bản vương là ngươi muốn chạm thì có thể chạm sao?” Vương gia rất tức giận trừng lớn mắt phượng hung ác, lần thứ hai giơ chân đạp Uông Nghĩa Thăng xuống giường, mũi chân không lưu tình đạp vào trán của Uông Nghĩa Thăng trán tức giận nói: “Lại còn dám đem y phục của ngươi mặc ở trên người bản vương, bản vương thân thể cao quý có thể mặc y phục của tiện dân nhà ngươi sao? Bản vương là Vương gia, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình.”

hoa huy*t bị cự bổng nhét vào cả một buổi tối chỉ chốc lát sau lại chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, dính nhơm nhớp ở phía dưới, Vương gia không thoải mái cau mày, nhúc nhích cái mông hơi động đậy tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng chảy ra nhiều hơn, Vương gia càng ngày càng buồn bực.

Uông Nghĩa Thăng nghe theo y giáo huấn, bàn tay lớn mò trên cổ chân của y, tinh tế xoa xoa mắt cá chân rồi há mồm hôn lên, Vương gia giận dữ lập tức muốn rút về chân: “Thứ hỗn trướng!”

Nói xong lại dùng sức đạp một cái, Vương gia đã hao tổn hết khí lực còn sót lại nên hai chân rủ xuống giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, mắt phượng vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Uông Nghĩa Thăng một lần nữa lại bò lên giường.

Uông Nghĩa Thăng biết được nam tử là người có địa vị có danh tiếng lại bị hắn một bần dân phá thân trong người nhất định rất tức giận, càng sẽ không vì hắn dừng lại mà tha thứ lại không dám đòi hỏi cái gì, mặc cho nam tử đánh chửi.

Hắn rõ ràng biết nam tử sẽ không cần cầu hắn phụ trách, nhưng hắn hi vọng có thể ở bên người nam tử thêm một lúc, dù cho là bị đánh bị mắng, trong lòng cũng vui vẻ.

Nhớ tới tối hôm qua nam tử mặc hắn muốn làm gì thì làm tao lãng phong tình, còn có hoa huy*t kia vì hắn mà nở lớn Uông Nghĩa Thăng nhất thời đối với nam tử lại yêu lại thương, siết lại hai chân nam tử một lần nữa chui vào chăn.

Hai chân tráng kiện chen vào giữa hai chân của nam tử, cự bổng vào buổi sáng sớm đã cương chạm nhẹ làm phiền tính khí của nam tử. Không biết đã bắn bao nhiêu lần linh khẩu của tính khí y vẫn còn đau, cả cây mềm oặt lại bị cự bổng vừa đâm vừa đỉnh.

hoa huy*t phía dưới tính khí khép lại không được, nhục đạo tê tê đau, trước ngực hai đầu v* ma sát vào lớp vải thô ráp cũng bắt đầu nổi lên cảm giác đau nhói.

“Không được bản vương dặn dò ngươi tiện dân này còn dám chạm vào thân thể bản vương, bản vương liền… A a…”

Lầm tưởng Uông Nghĩa Thăng lại muốn thao mình nam tử la lên lập tức cái miệng bị ngăn chặn bởi cái lưỡi vừa lớn lại dày luồn vào trong miệng y, đầu lưỡi kia một đường đi vào trong liếʍ, hầu như liếʍ đến yết hầu làm thân thể Vương gia mềm hơn, hai chân cuốn lấy eo của Uông Nghĩa Thăng.

Cự bổng chạm đến miệng hoa huy*t, qυყ đầυ trêu chọc hoa hạch, nhẹ nhàng ma sát hoa môi đã sưng không thể tả. Đầu lưỡi Uông Nghĩa Thăng thăm dò khuấy đảo trong miệng nam tử, cự bổng nhẹ nhàng ma sát hoa huy*t của nam tử.

Cứ như thế ôn nhu âu yếm không để nam tử cảm thấy đau đớn, trái lại còn có cảm giác được nam nhân thương yêu.

“A…”

Uông Nghĩa Thăng rút ra đầu lưỡi, hôn lên chóp mũi và cái trán của y nói: “Ta không động vào ngươi, để ta giúp ngươi làm cho bớt đau.”

Nam tử không có như hôm qua lớn tiếng dâʍ đãиɠ rên la, mà là híp mắt như một con mèo nhỏ bị chủ nhân vuốt ve cái bụng, nhẹ giọng rêи ɾỉ, cho dù có kɧoáı ©ảʍ cũng chỉ là kẹp chặt eo của Uông Nghĩa Thăng.

Một hồi lâu hô hấp của nam tử mới bình thường ôm lấy cổ của Uông Nghĩa Thăng kiêu ngạo tán dương: “Hầu hạ rất tốt, bản vương cố hết sức thu nhận ngươi.”

Động tác của Uông Nghĩa Thăng ngừng lại kỳ quái nhìn nam tử. Thu nhận hắn? Thu nhận hắn làm cái gì? Mang về nhà bổ củi sao? Uông Nghĩa Thăng càng nghĩ càng cho là đúng như thế, nhưng hắn đã cùng Vương Phủ kí trường khế tới 10 năm, chẳng lẽ hắn mỗi ngày lén lén lút lút giúp y bổ củi?

“Ngươi không muốn?” Nam tử nhíu mày, rất tức giận không muốn liền gϊếŧ chết ngươi.

Uông Nghĩa Thăng lắc đầu, lúc này nam tử mới bớt lửa giận, vỗ vỗ đầu của Uông Nghĩa Thăng, ra lệnh: “Vậy thì tiếp tục.”

Uông Nghĩa Thăng lập tức phát huy ưu điểm của mình là chỉ để ý làm việc không lên tiếng.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn vào d*m thủy từng luồng từng luồng tuôn ra, cự bổng mỗi một lần đâm nhẹ vào là d*m thủy lại chảy ra đến bắp đùi của nam tử. Uông Nghĩa Thăng đỡ lấy cự bổng vẻ một vòng chung quanh hoa huy*t, hoa huy*t bị sử dụng tới độ không như lúc trước là một khe nhỏ no tròn mà lại mở ra hoa môi sung huyết bị cự bổng thao thành hang lớn, tính khí phía trên cương cứng đâm vào cơ bụng rắn chắc của Uông Nghĩa Thăng, qυყ đầυ trơn trợt một lần lại một lần chạm vào cơ bụng và lông mao của hắn.

Cánh tay của nam tử tuy rằng còn ôm lấy cổ của Uông Nghĩa Thăng nhưng thân thể cũng đã nhuyễn thành một vũng xuân thủy, một tay nắm chặt tính khí không có túi tử tôn nên tích trữ không được bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© chỉ có thể chảy ra nước.

Uông Nghĩa Thăng nhìn y tự an ủi, không nhịn được đem cự bổng chuyển qua chạm vào tính khí của y, qυყ đầυ to lớn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ dán vào gốc rễ ma sát rồi nhấn một cái, lại theo gốc rễ hướng về hành thân tính khí mà ma sát.

Qυყ đầυ của nam nhân ở hành thân tính khí y ma sát vòng quanh, đem hành thân của y cũng dính đầy dâʍ ɖị©ɧ như côn th*t cũng hắn, cả hai tính khí đều dính ướt dâʍ ɖị©ɧ trở nên lấp lánh thủy quang.

“A… Ngươi tiện dân này… Tại sao có thể phóng đãng câu dẫn bản vương như thế.. Ân ạch…”

Vương gia nghiêm giọng răn dạy nam nhân coi trời bằng vung, đôi mắt ướŧ áŧ tràn đầy vẻ quyến rũ, tay nắm chặt tính khí của mình không để cho nó bị cự bổng khổng lồ ép cong.

Gương mặt uy nghiêm của Vương gia cũng đỏ lên, hạ thân mở rộng bị cự bổng tùy ý đùa bỡn, hắc tử qυყ đầυ một chút một chút hướng lên trên ma sát hành thân tính khí thon dài hơi rung động, qυყ đầυ nộn hồng của Vương gia chỉ chốc lát sau động tình tiết ra chất lỏng.

Hắc tử qυყ đầυ dần dần ma sát đến đỉnh chóp của tính khí của y, mặt ngoài tính khí bóng loáng màu sắc nộn hồng liều lĩnh tiết ra nước ngoài làm Uông Nghĩa Thăng hô hấp trở nên vô cùng gấp gáp, hơn nữa tiếng nói cũng trở nên khàn khàn: “Dung mạo ngươi thật là đẹp mắt.”

Qυყ đầυ tầng tầng ma sát lêи đỉиɦ qυყ đầυ nộn hồng làm Vương gia run rẩy rên một tiếng: “Bản vương… A… Vốn là khi trưởng thành rất đẹp đẽ… A…”

Vừa dứt lời, Uông Nghĩa Thăng liền cắn vào đôi môi cũng đồng dạng nộn hồng, đầu lưỡi đi vào trong miệng chỉ cảm thấy môi nam tử như dính mật ngọt, ngọt đến tâm của hắn.

Tính khí mẫn cảm truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê dại, hắc tử qυყ đầυ vẫn ma sát tính khí, thân bổng tráng kiện nổi đầy gân xanh ma sát linh khẩu mẫn cảm.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm nam tử run lên bần bật, tiếng rêи ɾỉ biến thành âm thanh a a khó nhịn, y xiết chặt tính khí, chủ động ma sát cự bổng của Uông Nghĩa Thăng. Tính khí thoải mái trương lớn lại cứng rắn mấy phần, hoa hạch từ trên hai mảnh thịt môi cũng nhô ra, hoa huy*t mở rộng hơi co giật, một cỗ d*m thủy theo miệng huyệt mà chảy xuống đến khe mông rồi chảy qua cúc huyệt đến bắp đùi tất cả đều lấp lánh thủy quang.

Đỉnh tính khí không ngừng ma sát cự bổng, cho dù không còn bị xuân dược khống chế nam tử có cảm giác mình thật giống như là ăn xuân dược, toàn thân đều khát vọng tiện dân này xoa xoa và thương yêu.

Nam tử bắt được tay của Uông Nghĩa Thăng để ở trên l*иg ngực ra hiệu hắn sờ sờ mình, uông nghĩa thăng vui mừng khôn xiết, thời gian dài làm việc nặng bàn tay hơi thô ráp luồn vào trong cổ áo, xoa xoa da thịt nhẵn nhụi. Lòng bàn tay yêu thích không buông âu yếm cơ ngực dẻo dai cùng với đầu v* đã cương cứng. Bàn tay theo l*иg ngực tìm thấy eo nhỏ, nam tử từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ ngọt ngào, Uông Nghĩa Thăng lại sờ sờ, quả nhiên lại nghe được nam tử nhỏ giọng rêи ɾỉ mang theo một tia bất mãn.

Tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ này lập tức làm tâm can của Uông Nghĩa Thăng kích động, cự bổng sung huyết nhảy lên không biết làm như thế nào cho phải, thiếu một chút muốn đem y từ đầu đến chân liếʍ một lần, cả người dính đầy nước miếng của hắn mới có thể ngừng kích động.

Hắn hít thở sâu mấy cái trực tiếp đem tính khí của mình và nam tử đồng thời nắm chặt, hai cái bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thẳng tắp thân mật dán vào, hai người đồng thời cũng cảm giác được bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đối phương toả ra nhiệt độ và cả nhịp đập, tất cả đều rõ ràng cực kỳ, lan truyền lẫn nhau.

Bàn tay rộng lớn dễ dàng bao vây lấy hai tính khí màu sắc không giống, thô độ không giống, dài ngắn không giống mà ma sát lẫn nhau. Qυყ đầυ khổng lồ chạm đến đỉnh tính khí làm xuất hiện từng trận tê dại, mà linh khẩu mỗi khi bị qυყ đầυ ma sát qua lại làm nam tử thoải mái đến run rẩy linh khẩu vì vậy cũng phân bố ra lượng lớn chất nhầy.

“A… Không được… Ân a… Bản vương không cho phép ngươi chơi tính khí của bản vương… A… Ạch… tính khí của bản vương… Thoải mái… A a…” Nam tử thoải mái cong người, hai tay gắt gao nắm chặt sàn đan.

Uông Nghĩa Thăng chống đỡ thân thể, hạ thân cố gắng chen ở giữa hai chân trần trụi của nam tử, nam tử lần thứ hai cong eo lên đem hạ thể của mình lại một lần nữa thưởng cho Uông Nghĩa Thăng. Uông Nghĩa Thăng cũng vươn cao eo, khố bộ mọc lông mao dày đặc triệt triệt để để chặt chẽ kề sát ở giữa hai chân của nam tử.

Lông mao và âm nang kề sát hai mảnh hoa môi ướŧ áŧ Uông Nghĩa Thăng cảm giác được hoa môi non mềm, không khỏi vặn vẹo cái eo khiến côn th*t to lớn dán vào tính khí vừa kéo đưa tới trong tay chầm chậm đánh xuyên, đung đưa âm nang đè ép hoa huy*t, lông mao thô cứng đâm vào hoa huy*t đem đến từng trận tê dại.

hoa huy*t trống vắng lại bị âm nang không ngừng đè ép để nam tử không chỉ sản sinh ảo giác tính khí của mình bị cự bổng thao, càng khát khao muốn đem âm nang nhét vào trong hoa huy*t để làm thỏa mãn du͙© vọиɠ của y.

“Thứ hỗn trướng… A…” Chính mình trở nên dâʍ ɭσạи như thế đều là tiện dân này sai, nam tử rêи ɾỉ mắng, hoa huy*t khó có thể kìm chế tự co rút lại.

Uông Nghĩa Thăng xoa nắn tính khí hai người, vặn vẹo eo để âm nang liều mạng đè ép hoa huy*t vốn đã lỏng lỏng lẻo lẻo nên âm nang có thể chen vào một chút. Lông mao đâm đâm vào miệng huyệt khiến miệng huyệt co rụt lại vừa hút vừa ngậm lấy hai âm nang, âm nang một trên một dưới ma sát mang theo từng trận run rẩy làm người thích thú.

“A a ——” cả người nam tử căng thẳng nắm chặt sàn đan, âm nang đè ép ma sát làm hoa huy*t nhất thời phun nước, tính khí và cự bổng qua lại ma sát bên dưới bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c.

hoa huy*t một chút một chút cắи ʍút̼ âm nang, Uông Nghĩa Thăng thoải mái không đυ.ng tới hoa huy*t để hoa huy*t co giật kéo dài phun nước. Nam tử thống khổ nắm chặt sàn đan, khí lực lớn đến mức đầu ngón tay đều trắng bệch, hạ thể vừa lên đến cao trào.

Bàn tay lớn vẫn bao lấy qυყ đầυ hai người, Uông Nghĩa Thăng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam tử bắn ra đều bôi lên trên qυყ đầυ hai người lúc này mới lưu luyến tách ra. Ngón tay cái tách ra hoa môi tươi mới cự bổng thẳng tắp nhắm ngay huyệt không hề che lấp đại qυყ đầυ ma sát một hồi liền muốn tiến quân thần tốc.

Vương gia từ trong cao trào thật vất vả mới lấy lại tinh thần, vừa thấy tiện dân này không nghe lời muốn thao mình nhất thời giận tím mặt, nhấc chân đá tới Uông Nghĩa Thăng. Uông Nghĩa Thăng hết sức chăm chú muốn thao Vương gia bị đá từ trên giường rớt xuống, nhưng đã từng có kinh nghiệm bị đá lần này hắn chỉ bị bất ổn trượt xuống giường, sau đó liền vững vàng đứng lên một tay bắt được cái chân muốn đạp hắn lần nữa.

Đôi chân trắng nõn ở trong lòng bàn tay của hắn mở ra thành độ cong duyên dáng, đầu ngón chân đẹp đẽ hơi cuộn lại, Uông Nghĩa Thăng kéo cao chân Vương gia hôn mu bàn chân trắng nõn, đầu lưỡi ôn nhu liếʍ qua mắt cá chân rồi liếʍ đến ngón chân nhọn.

Mà hắc tử cự bổng của hắn thẳng tắp đang chống đỡ d*m thủy tràn lan chảy ra từ trong hoa huy*t.

Mặc kệ Vương gia làm mọi cách bám chặt đầu giường vẫn như cũ bị Uông Nghĩa Thăng kéo đến giữa giường, một làn tóc đen ngổn ngang phủ kín nệm giường màu trắng, nội sam do bị Uông Nghĩa Thăng lôi kéo dần dần cuộn lên trên l*иg ngực. Vương gia híp mắt thở dốc, hai má đều hồng đồng thời càng hiện ra diễm sắc.

Cao trào qua đi không còn bao nhiêu khí lực nên Vương gia căn bản phản kháng không lại Uông Nghĩa Thăng: “A… tên tiện dân chết tiệt này… Dám cãi lời của bản vương … A…”

Uông Nghĩa Thăng nắm chặt mắt cá chân liếʍ chân y, cự bổng bỗng nhiên xuyên thẳng đến cùng, phốc một tiếng, hạ thể Vương gia tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy bị cự bổng xuyên đến phun nước tung toé ra, đại qυყ đầυ nhân lúc hoa huy*t đang cao trào co rút lại mà đâm vào.

Miệng huyệt nguyên bản chưa có khép kín một lần nữa bị thao đến tận cùng đυ.ng phải cái miệng nhỏ mẫn cảm, Vương gia mê loạn rít gào: “A a a … vô liêm sỉ… Thao đến cùng sâu vào.. Tốt mạnh lên …”

Cự bổng đâm sâu tới đáy đυ.ng cái miệng nhỏ thình thịch nhảy lên, chấn động làm Vương gia lung tung uốn éo, không cảm thấy mình đang chủ động va chạm cự bổng.

Uông Nghĩa Thăng biết được y thích cảm giác côn th*t cụ thao đến cùng, hơn nữa càng sâu y càng thoải mái. Cho dù tự cao về thân phận của mình y cũng sẽ không thật sự phản kháng.

Uông Nghĩa Thăng chơi đùa với chân Vương gia chân, đầu ngón chân Vương gia mẫn cảm không biết là vô tình hay là cố ý lướt qua cằm của hắn bao lấy cổ hắn. Bên trong nhục đạo một vòng một vòng xiết chặt côn th*t, cái miệng nhỏ sâu dưới đáy co rụt lại mυ'ŧ lấy mã mắt làm cho hắn phải thẳng lưng.

Đem cái chân kia để trên bả vai của mình, Uông Nghĩa Thăng gầm nhẹ rút ra cả cây cự bổng ra rồi lại cả cây cắm vào hoa huy*t, hoa huy*t mở rộng tham lam nuốt cự bổng tới tận gốc rễ, hạ thể bóng loáng không có lông vùi vào hạ thể lông mao dày đặc của hắn. côn th*t chôn sâu trong nhục đạo một lần nữa cả cây rút ra rồi cả cây cắm vào.

hoa huy*t lần lượt trải qua cảm giác bị lấp kín lại trống rỗng dằn vặt, nhưng mỗi một lần cả cây côn th*t tiến vào thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ rất mãnh liệt. côn th*t ra vào ma sát hoa môi đến vừa hồng lại sưng dâʍ ɖị©ɧ liên tục bị cự bổng làm chảy ra ngoài làm ướt cả hạ thân hai người.

“Tiện dân… A… Không cho phép bị cãi lời bản vương.. A a a... bản vương mệnh lệnh ngươi thao đến cùng…” Vương gia thẳng lưng eo mông đều không chạm mép giường mà quấn lấy thắt lưng của Uông Nghĩa Thăng. Hai chân vòng qua ôm lấy eo của Uông Nghĩa Thăng khi côn th*t của Uông Nghĩa Thăng va chạm vào chỗ sâu nhất cái chân kia liền mềm nhũn buông xuống, khi Uông Nghĩa Thăng rút ra thì chân lại tiếp tục quấn lấy.

“A a… Thao đến cùng....sâu vào. Bản vương thật thoải mái… Tốt.. thoải mái…”

Vương gia mở to hai mắt, con ngươi dần dần mờ mịt nằm phục dưới giường. Uông Nghĩa Thăng nhanh chóng thẳng lưng, hắc tử côn th*t xấu xí nhiều lần đâm sâu vào hoa huy*t sung huyết. Thân côn th*t đầy gân xanh qua lại ma sát nhục bích, Vương gia thoải mái vô ý thức co rút lại hoa huy*t, một làn sóng kɧoáı ©ảʍ đánh vào thân thể, tập kích thần trí của Vương gia.

Cái miệng nhỏ dưới đáy hầu như bị đâm xuyên nhưng Vương gia cảm thấy không đủ, lẽ ra có thể đi vào sâu hơn một ít mới đúng, như ngày hôm qua bị đâm xuyên như thế cái “nghiệt rễ” của tiện dân này sao không thể đi sâu hơn.

Y yêu thích… Rất yêu thích… Bị tiện dân đâm xuyên… đến bắn tinh…

Thần trí bị du͙© vọиɠ khống chế, Vương gia nắm lấy hoa môi vô cùng đầy đặn của mình mở to ra, giương đôi mắt ướŧ áŧ đã đỏ lên, trầm thấp oa oa nói: “Ây… Đâm thủng huyệt của bản vương… A… Bản vương yêu người lợi hại. Ngươi càng lợi hại, bản vương càng… Càng thích… đúng.. Đâm thủng bản vương…”

“Đâm thủng tới chỗ nào? Là nơi này sao?” Uông Nghĩa Thăng đè lêи đỉиɦ cái miệng nhỏ dưới đáy, tay nắm hai môi hoa lập tức đè ép hạ thân hai người, lông mao không chỉ ma sát tay hắn, hơn nữa cũng ma sát phần thịt trắng mịn giữa hai chân của y.

Vương gia lớn tiếng rít gào, bụng dưới co chặt đến mức bắp thịt đều lồi lên, đầu v* cứng rắn đứng thẳng, tính khí dĩ nhiên lại cứng lên.

Uông Nghĩa Thăng cầm lấy tay y, mười ngón đan xen lắc mông ma sát giữa hai chân của y, qυყ đầυ theo một đường ma sát cái miệng nhỏ dưới đáy. Vương gia thoải mái dùng sức nắm chặt tay hắn, trong tiếng kêu mang theo tiếng khóc nức nở nồng đậm, một giọt lệ theo khóe mắt chảy ra, chảy xuống thái dương.

Uông Nghĩa Thăng bị nước mắt y trêu đến động lòng, cũng không tiếp tục phiền phiền nhiễu nhiễu ma sát chống đối cái miệng nhỏ nữa mà một lần thật sâu đâm mạnh vào, đỉnh qυყ đầυ đem cái miệng nhỏ thần bí tách ra.

“A… Đâm thủng…” Vương gia run lập cập, dung nhan tuấn mỹ hiện ra thống khổ vặn vẹo cùng cảm giác thoải mái hoa huy*t hơi phồng lên co rút lại, tính khí tí tí tách tách chảy xuống vài giọt chất nhầy màu vàng nhạt.

Uông Nghĩa Thăng chưa từng nghĩ tới sớm đâm vào cái miệng nhỏ này, chỉ có khi sắp bắn tinh thì mới kích động cắm vào cái miệng nhỏ cho thoải mái, vào giờ phút này hắn phát rồ ở Vương gia trên người lại đỉnh lại va, dưới eo như phát điên trước sau đong đưa, cự bổng đem hoa huy*t ma sát đến đỏ chót, điên cuồng thao mở từng vòng nhục đạo. Qυყ đầυ của hắn liên tục đâm xuyên cái miệng nhỏ dưới đáy, tựa hồ muốn đem miệng hoa huy*t và cái miệng nhỏ ở sâu bên trong đều làm thành hai cái lỗ lớn giống nhau.

Cái miệng nhỏ một lần lại một lần bị đâm xuyên, Vương gia không biết mình bị thao bao nhiêu lần, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như che ngợp bầu trời nhấn chìm y làm y vô lực tự cứu, y bị thao làm thân thể xóc nảy phảng phất như đang bị sóng biển đưa đẩy, y theo bản năng muốn tóm lấy cái gì đó tự cứu.

Uông Nghĩa Thăng nắm lấy tay y sờ xoạng lung tung, rồi đặt ở trên môi hôn một cái sau đó như động viên hôn gò má, hôn gáy của y nhưng bên dưới càng thao càng mạnh mẽ.

Dũng đạo bị thao đến mất đi co dãn, mềm yếu bao vây lấy cự bổng, đại qυყ đầυ rốt cục đâm thủng cái miệng nhỏ tiến vào trong tử ©υиɠ. Vương gia mất khống chế cắn vào bàn tay của hắn, hai chân mềm mại trượt xuống hai bên thắt lưng của Uông Nghĩa Thăng. Nhục đạo từng chút từng chút căng cứng lại.

“Vù vù… Vù vù…”

Trên trán Uông Nghĩa Thăng đổ đầy mồ hôi, giọt lớn giọt lớn mồ hôi chảy xuôi xuống cổ rồi xuống l*иg ngực. Mồ hôi theo cằm tiếp tục chảy xuống l*иg ngực và chảy lên mặt của Vương gia.

Mồ hôi chảy vào trên môi, lẫn vào mùi máu tanh chảy vào trong miệng, Vương gia nhìn nam nhân phía trên con ngươi màu mực chiếu rọi ra bóng hình của hắn, hoa huy*t giữa hai chân nhất thời động tình gây rối, d*m thủy ứa ra, phảng phất muốn lên cao trào.

Nhục đạo

cương cứng bắt đầu co thắt, Uông Nghĩa Thăng nắm chặt tay Vương gia cự bổng khuấy lên d*m thủy bên trong. hoa huy*t không chống lại được cự bổng thương yêu hoàn toàn thả lỏng để cự bổng mặc sức thao lộng.

Vương gia mở rộng huyệt tùy tiện để tiện dân thao y làm y, tính khí tí tí tách tách chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt nghe thấy được nhàn nhạt mùi khai của nướ© ŧıểυ. Vương gia thức tỉnh, kích động bỏ tay Uông Nghĩa Thăng ra, hai tay chống dưới thân giường muốn chạy trốn.

Uông Nghĩa Thăng đem mưu toan đào tẩu của Vương gia đè bẹp, cự bổng trượt ra một nửa một lần nữa cắm vào bên trong hoa huy*t đem y đặt ở dưới thân

“A! Cút ngay! Thả bản vương ra!”

côn th*t kịch liệt thao, đâm xuyên cái miệng nhỏ dưới đáy, Uông Nghĩa Thăng ôm lấy bắp đùi Vương gia đè gần mép giường kẹp chặt eo y, một hồi tiếp theo một hồi va chạm hoa huy*t, quên đi tính khí đang bốc lên mùi nướ© ŧıểυ.

Vương gia che tính khí, muốn xiết chặt bao qυყ đầυ lấp lấy linh khẩu, nhưng làm sao cũng không thể nắm bao qυყ đầυ kéo lên, y cuống quít dùng ngón tay đè lại linh khẩu, không cho nướ© ŧıểυ chảy ra.

“Bản vương… Bản vương… A a a —— “

Cự bổng hung tợn cuồng thao hoa huy*t, mắt của Uông Nghĩa Thăng đỏ lên ánh mắt hung dữ, cưỡi lên người Vương gia đem hoa huy*t thao nát, qυყ đầυ hung tàn chà sát cái miệng nhỏ dưới đáy chất lỏng chảy ra cũng không làm trôi vẻ quyết tâm của hắn.

“A a a... ” nướ© ŧıểυ từ ngón tay và khe hở nơi linh khẩu chảy ra, Vương gia ngẩng đầu lên, hoa huy*t sớm bị đâm xuyên, cự bổng quá mức nhanh chóng tiến vào đem hoa môi lật lên, lôi kéo hoa hạch càng trở nên cương cứng, bên trong hoa huy*t bị cự bổng làm đến rối tinh rối mù

“Lại đâm thủng… A a a… Không muốn… Bản vương không muốn… Ô ô… Ngươi thật là lợi hại… Ô a… Bản vương không xong rồi… A a —— “

Nướ© ŧıểυ nhất thời từ dưới phun ra, d*m thủy do hoa huy*t co lại cũng nhanh chóng đồng thời phun ra, uông nghĩa thăng lập tức tàn nhẫn thao vào hoa huy*t đang cao trào. Vương gia không chịu nổi khinh thường, nướ© ŧıểυ không chặn được bắn thẳng ra, d*m thủy cũng không giữ được phun ra, chảy đầy đất.

Uông Nghĩa Thăng lấy tay Vương gia ra, nướ© ŧıểυ càng trắng trợn không kiêng dè phun ra, hoa huy*t mẫn cảm lên cao trào dài đến nỗi mỗi lần Uông Nghĩa Thăng xuyên vào bên trong liền tuôn ra một lượng lớn d*m thủy. Uông Nghĩa Thăng chỉ cảm giác côn th*t cụ mình ngâm ở trong nước ấm. Bên trong dũng đạo co giật không ngừng mà xoa bóp cự bổng, ma sát thân bổng lồi lõm gân xanh, cái miệng nhỏ dưới đáy tham ăn cắn chặt qυყ đầυ, liếʍ láp mã mắt phân bố chất nhầy.

“Không muốn thao… A a… Bản vương muốn chết… Ô ô…”

Nhìn Vương gia dưới thân thống khổ vặn vẹo giãy dụa, một thân đầy nướ© ŧıểυ, tính khí vẫn như cũ tí tí tách tách chảy ra nướ© ŧıểυ còn lưu lại, hạ thể bóng loáng không lông mao bị hắn thao đến đỏ hồng. Hôm qua huyệt khẩu no tròn bây giờ bị thao đến đỏ sẫm sưng lên vô cùng da^ʍ mỹ.

Uông Nghĩa Thăng nhất thời trong lòng hừng hực, cúi người liếʍ sạch nướ© ŧıểυ trên l*иg ngực Vương gia, lúc này Vương gia không còn cảm giác kinh thường khi đầu lưỡi liếʍ qua da dẻ của mình. Cho dù là đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ, từng trận kɧoáı ©ảʍ run rẩy cũng làm cho y không ngừng chảy ra vài giọt nướ© ŧıểυ, huống chi là Uông Nghĩa Thăng một tấc lại một tấc liếʍ láp.

“A a a… ” Vương gia lắc đầu từ chối, cổ ngẩn cao lên đầu v* bị Uông Nghĩa Thăng cuốn vào trong miệng, đôi môi êm dịu ngậm đầu v* lôi kéo, mang theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa đau đớn vừa khoái hoạt. Vương gia nghiêng mặt chảy ra nướt bọt, hai con mắt hoàn toàn mờ mịt.

Cự bổng thật dài vẫn xì xì xì xì gây rối Vương gia đem hoa môi thao đến y phải kêu Uông Nghĩa Thăng chậm lại. Uông Nghĩa Thăng đưa tay tiến vaò giữa chân hai người xoa xoa hoa môi của Vương gia, sau đó ngồi dậy hai tay tách ra hoa môi, nhìn thẳng hoa huy*t đang bị thao, côn th*t phấn khởi rút ra lại cắm vào.

Cái bụng của Vương gia không quá to nhưng khi cự bổng tiến vào thì bụng hơi nhô ra, Uông Nghĩa Thăng như nhớ ra cái gì đó, trong lòng hơi động. Y lấy tay sờ trên bụng của Vương gia ôn nhu qua lại vuốt nhẹ, cự bổng càng nổ lực điên cuồng hung ác ra vào cái bụng nhô ra càng ngày càng rõ ràng hình dạng qυყ đầυ tròn tròn.

Vương gia không biết làm sao mới có thể ngừng lại sự cuồng loạn thích thú này, khắp toàn thân chỉ còn dư lại cảm giác hoa huy*t bị thao tiến vào, con ngươi trắng dã cái gì đều không nhìn thấy.

Uông Nghĩa Thăng tàn nhẫn đâm xuyên mười mấy lần, rống to rồi xuyên vào cái miệng nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn mạnh vào trong hoa huy*t.

“A a… Nóng quá… Bản vương... cái bụng bản vương nóng quá… A a…” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong bụng phun ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vương gia gào khóc thẳng lưng, chủ động bị từng đạo từng đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bao lấy mình: “A a… bắn vào bản vương… Cái bụng.. thoải mái…”

Cự bổng ở bên trong hoa huy*t dừng lại hồi lâu không có rút ra, Uông nghĩa Thăng thở dốc, cẩn thận từng li từng tí một để tay lên bụng Vương gia, bàn tay to lớn vuốt nhẹ cái bụng bằng phẳng của Vương gia.

Cả người thỏa mãn Vương gia động cũng lười động đậy, y lười biếng híp mắt, hơn nữa cái bụng bị xoa xoa hết sức thoải mái làm y càng không muốn nhúc nhích. Hơn nữa y dự định thu này tiện dân làm nam sủng, nếu nam sủng hầu hạ làm y hài lòng, y cũng không ngại đúng lúc biểu hiện mình đối với hắn ân sủng, dung túng hắn làm càn một hồi, chờ thu vào trong phủ lại phái người giáo dục hắn là được.

Cái “nghiệt rễ” vẫn còn ở trong hoa huy*t cũng hơi khó chịu, Vương gia hừ hừ, thoáng cảnh cáo tiện dân không thể làm càn quá đáng. Sau đó y giơ chân lên cuốn lấy cái chậm tráng kiện của tiện dân lười biếng ra lệnh: “Bản vương mệt mỏi, ngươi sau khi đứng lên thì hầu hạ tắm rửa cho ta.”

Vương gia nói xong cũng nhắm mắt lại, Uông Nghĩa Thăng không nỡ rút ra, nhẹ nhàng giật giật thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ bẩn thỉu lẫn với d*m thủy chảy ra ngoài thân thể, hai mắt Vương gia híp lại tinh tế rên một tiếng. Uông Nghĩa Thăng lúc này mới chậm rì rì rút ra cự bổng, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, cự bổng lúc sắp rời đi thì qυყ đầυ lại đâm qua hoa hạch.

“Ân...” Vương gia run rẩy rêи ɾỉ, miệng huyệt lỏng lỏng lẻo lẻo cũng theo đó hơi co rút lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức chảy ra ngoài thân thể.

Uông Nghĩa Thăng kéo chăn che cho Vương gia, còn mình thì mặc lại xiêm y rồi nhanh chân đi ra phòng ngủ, đến trù phòng nấu nước.

Nhìn Uông Nghĩa Thăng đi ra khỏi phòng, Vương gia thoả mãn cong khóe miệng mỉm cười. Y yêu thích người nghe lời, nam sủng như vậy ở bên người mới làm y cao hứng. Người như vậy sau khi thu vào phủ, sẽ không giống như hậu viện của hoàng huynh mỗi ngày minh tranh ám đấu tranh sủng, nội chọn bài tử của phi tần cũng làm cả ngày rất là đau đầu.

Có điều…

Vương gia nhẹ cau mày, có điều người nam sủng này thể lực quá tốt rồi, lực kéo dài cũng quá mức cường hãn, làm một lần là đem hoa huy*t y thao đến thông suốt, còn có cái “nghiệt rễ” cái to lớn dữ tợn kia, tuy rằng xấu xí một chút nhưng thực sự dũng mãnh có khả năng dễ dàng xuyên vào huyệt của y cảm giác trong bụng chỗ nào cũng có thể bị đâm xuyên, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng dị thường hừng hực.

Vương gia rất lo lắng sau này không ai có thể thỏa mãn y, sau đó độc sủng tiện dân này, sau đó tiện dân này được sủng mà kiêu để hậu viện của y như bốc cháy, vạn nhất đến lúc đó y lại không nỡ trừng phạt tiện dân này thì hỏa chẳng phải là càng cháy càng lớn? Y đường đường là Vương gia mặt mũi phải để chỗ nào?

Như vậy không được! Vậy thì mình vẫn không có chính thức thu tiện dân này vào phủ, trước hết để cho này tiện dân biết rõ y là Miểu Vĩ Vương uy nghiêm, không dám ở trên giường càn rỡ như vậy, ngoan ngoãn làm một nam sủng thuận theo nghe lời.

Vương gia quyết định trước tiên để Uông Nghĩa Thăng ở đây mấy ngày, sau đó sẽ phái quản gia kêu Uông Nghĩa Thăng hồi phủ, sắp xếp cho hắn ở tiểu viện tồi tàn một chút, mỗi ngày không thấy y tự nhiên sẽ cam tâm đào phổi cầu y sủng ái hắn, từ đây tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nam sủng, cẩn thận từng li từng tí một, đúng quy đúng cũ hầu hạ y.

Vương gia đem chuyện tương lai tưởng tượng vô cùng đẹp đẽ.

Rất nhanh nước nóng đã nấu xong Uông Nghĩa Thăng một tay mang theo một đại dũng nước nóng, một tay nhấc theo một vại đựng nước lớn dùng để tắm rửa, hắn vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy Vương gia cười mắt phượng cũng nheo lại.

Vương gia thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vừa rụt rè vừa kiêu ngạo nhìn Uông Nghĩa Thăng để vại nước nóng xuống. Vại nước nhỏ như thế không bằng một phần nhỏ cái bể trong vương phủ, còn có trong nước tại sao không có dược liệu, chí ít phải có một chút huân hương, phải phái hai người hầu hạ y, sao lại để bản vương chỉ tắm nước nóng đơn giản như vậy.

Vương gia bất mãn nhìn Uông Nghĩa Thăng đang cẩn thận pha nước cho y thấy Uông Nghĩa Thăng hầu hạ cũng khá chu đáo Vương gia miễn miễn cưỡng cưỡng mà đi tắm nước nóng.

Uông Nghĩa Thăng mới vừa kéo chăn ra, Vương gia liền lười biếng phát lệnh: “Bản vương cho ngươi cơ hội lấy lòng bản vương.”

Uông Nghĩa Thăng có chút kỳ quái, không hiểu Vương gia muốn cho hắn cơ hội làm y vui lòng để làm cái gì.

Vương gia hơi tách hai chân cao quý vạn phần ra. Giữa hai chân tràn đầy bạch dịch, tính khí nằm yên cúi đầu, lộ ra hoa huy*t ẩn hiện phía dưới, hai mảnh hoa môi vẫn như cũ vẫn sung huyết sưng đỏ ẩn giấu đi hoa hạch mẫn cảm. Nhưng không ẩn giấu được huyệt khẩu bị thương yêu mà hình thành như một hang lớn.

Nướ© ŧıểυ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ở bụng và hạ thể của Vương gia, hoa huy*t trơn trợt tuy rằng không còn chảy ra bạch dịch nhưng hoa huy*t và cái mông dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy hỗn hợp lại. Nệm trải giường dưới mông màu trắng cũng dính ướt một mảng lớn.

“Đem phía dưới của bản vương liếʍ cho sạch sẽ bản vương thưởng cho ngươi cơ hội lần sau có thêm cùng tắm với ta.”

Thân thể trắng nõn thon dài nằm ngang ở trước mặt Uông Nghĩa Thăng, đôi lông mày nghiêng nghiêng mắt phượng liếc xéo quả thực là một Vương gia khí thế, nhưng mà hạ thể trơn trượt không lông tất cả đều là bị nam nhân thao qua để lại dấu vết dơ bẩn.

Cự bổng nhảy nhảy, Uông Nghĩa Thăng nhịn xuống du͙© vọиɠ côn th*t hầu như muốn cương. Hắn nhìn chằm chằm Vương gia không chút do dự liếʍ nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng Vương gia. Da thịt bóng loáng còn có cái bụng Vương gia mẫn cảm co rút nhanh mà trở nên rõ ràng cảm thấy cơ bụng ở dưới lưỡi của Uông Nghĩa Thăng di động.

“Ừm, liếʍ rất tốt, liếʍ xuống chút nữa đi.” Vương gia không keo kiệt khích lệ hắn một chút.

Được cổ vũ Uông Nghĩa Thăng chậm rãi liếʍ xuống phía dưới, đầu lưỡi cẩn thận thanh lý tính khí, tính khí thu nhỏ một chút không cương thì không còn diễu võ dương oai giống như cố gắng gượng, đầu lưỡi đẩy bao qυყ đầυ ra thanh lý nướ© ŧıểυ lưu lại ở qυყ đầυ. Vương gia một mặt hưởng thụ nhẹ giọng rên, không quên thuận tiện đánh Uông Nghĩa Thăng một cái.

“Liếʍ cẩn thận một chút, lên giường của bản vương thì phải nghe lệnh bản vương, đây là bổn phận của ngươi.”

Uông Nghĩa Thăng một bên gật gật đầu một bên để tâm hầu hạ, tay lặng lẽ kéo một chân của Vương gia hoàn toàn lộ ra tính khí phía dưới. Hắn lấy tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng chung quanh hoa hạch.

Tuy rằng Vương gia đã không chịu nổi mãnh liệt thao lộng, nhưng trêu chọc như vậy giống như lông chim vuốt ve trên hoa hạch, đủ để khiến Vương gia thoải mái.

Có điều là nhất thời hưng khởi để chuẩn nam sủng dùng môi lưỡi liếʍ sạch sẽ hạ thể, lại làm cho Vương gia muốn ngừng mà không được. Đặc biệt là cái ngón trỏ của hắn ở hoa hạch vừa vẽ vừa vuốt ve, Vương gia cảm giác được hoa hạch mẫn cảm của mình nhô cao, truy đuổi đầu ngón tay cử động nhẹ nhàng như vẽ như móc, càng cảm thấy hoa huy*t mở lớn tuôn ra bạch dịch ôn ôn dính dính.

Sau khi đem tính khí liếʍ sạch, Uông Nghĩa Thăng nắm lấy hai đùi Vương gia đem Vương đang nằm ngang thành nằm dọc lại. Hai cái chân bị kéo ra ngoài giường treo lơ lửng ở ngoài, cái mông vừa vặn bán treo ở trên mép giường.

“Ngươi làm gì? A…”

Uông Nghĩa Thăng nửa quỳ ở một bên giường, kéo hai cái bắp đùi ra, liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lưu lại trên hoa huy*t đã sưng đỏ, đầu tiên là hoa hạch đứng thẳng tinh xảo, hắn một bên liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên hoa hạch, một bên đẩy ra hoa môi, hoa môi màu mỡ khác với bình thường mở ra, Uông Nghĩa Thăng mê ngửi mùi tanh hổn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và d*m thủy.

“Ta bắn ở bên trong, bên trong cũng phải liếʍ sạch sẽ sao?”

“A… Vù vù…” Vương gia mê ly nhìn cái đầu giữa hai chân hô hấp từ lâu đã gấp gáp, một cái tát đánh tới trên đầu Uông Nghĩa Thăng khàn giọng mắng: “Ngu xuẩn! Toàn bộ đều liếʍ cho sạch.”

Bên trong… Uông Nghĩa Thăng nghe xong đâu chỉ là cự bổng nhảy lên mà cả cây trực tiếp độn đũng quần lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mặc kệ hoa huy*t làm sao cũng không thể hợp lại, luôn có một suy nghĩ để hoa huy*t vĩnh viễn duy trì dáng dấp du͙© vọиɠ như vậy, chỉ có côn th*t của hắn mới có thể làm căng kín hoa huy*t, cũng sẽ không bao giờ để người khác nhìn một chút.

Đầu lưỡi lớn liếʍ trên hoa môi, chiếc lưỡi thô ráp từ từ liếʍ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau đó đầu lưỡi vòng ra xung quanh hoa hạch tiếp tục liếʍ. Liếʍ đến miệng huyệt run lên nhưng hắn không có luồn vào bên trong hoa huy*t chỉ đem bên ngoài hoa huy*t liếʍ đến không còn gì, sau đó hướng xuống dưới đầu lưỡi vây quanh hậu huyệt đảo quanh, mặc kệ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay là d*m thủy đều liếʍ hết, hai cánh mông tròn tròn bị liếʍ đến tràn đầy thủy quang, cúc huyệt càng ẩm ướt hoạt hoạt, co rụt lại co rụt lại chọc ánh mắt người nhìn.

Vương gia cảm giác mình bị Uông Nghĩa Thăng liếʍ thành một bãi nước, cả người cảm thấy ướt đẫm. Cúc huyệt vừa thoải mái vừa rất ngứa nói chung cả người cảm thấy rất không đúng.

Uông Nghĩa Thăng nhìn cúc huyệt co rụt lại co rụt thập phần đáng yêu, không nhịn được từ dưới lên trên mạnh mẽ liếʍ cúc huyệt làm cho bề mặt nhăn nheo càng co chặt hơn.

“A…” Tay chân của Vương gia như không còn sức, mặc kệ là cúc huyệt hay là hoa huy*t cũng bắt đầu co rút lại, chỉ là hoa huy*t khai bao không bao lâu so với cúc huyệt không khai bao càng thêm mẫn cảm, bạch dịch theo miệng huyệt vừa được liếʍ sạch lại chảy ra.

“Liếʍ huyệt của bản vương.”

hoa huy*t được y chủ động đưa tới bên miệng Uông Nghĩa Thăng làm miệng của Uông Nghĩa Thăng đầy bạch dịch. Uông Nghĩa Thăng liếʍ liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn d*m thủy bên mép rồi đưa tay tìm kiếm dưới khố, móc ra cự bổng.

Hắn duỗi dài đầu lưỡi luồn vào trong hoa huy*t, nhục đạo mất đi độ co dãn nỗ lực co thắt lại nhưng đầu lưỡi không vô hết được. Vừa nghĩ tới mình làm người đem nam tử này làm đến mức độ như thế Uông Nghĩa Thăng không nhịn được nhanh chóng ma sát cự bổng của mình.

“Chính là như vậy liếʍ sạch sẽ huyệt của bản vương… A…”

Vương gia chủ động ưỡn bụng dưới lên, y cảm giác được đầu lưỡi mềm mại liếʍ nhục bích, cùng với động tác nuốt nước bọt của Uông Nghĩa Thăng.

Thật thoải mái… rất hưng phấn…

Vương gia cắn vào một lọn tóc dính trên miệng, bụng dưới hưng phấn hầu như co giật, ngày hôm qua bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, sáng nay bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ chảy vào trong miệng của Uông Nghĩa Thăng.

“Vương gia, lại chảy ra một chút, ta sẽ liếʍ sạch sẽ.” Uông nghĩa thăng không phản bác nam nhân tự xưng “Bản vương”, trái lại thuận thế kêu y là Vương gia.

Vương gia bị hắn gọi đến xương tê dại, một luồng d*m thủy lại tiết ra giội rửa tϊиɧ ɖϊ©h͙, y ưỡn eo một cái, càng làm hoa huy*t kề sát tới miệng Uông Nghĩa Thăng nói: “Chảy ra, nhanh liếʍ a!”

hoa huy*t càng thêm mẫn cảm rõ ràng sắp lên cao trào nhưng tính khí bán cứng rắn tội nghiệp không thể bắn ra được gì nữa. Vương gia không lo tính khí không thể bắn ra chỉ lo mê loạn vặn vẹo cái eo, ma sát vào râu tua tủa của Uông Nghĩa Thăng, hai tay để trên bụng lung tung giữ chặt, dường như muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng toàn bộ đè ép đi ra, để Uông Nghĩa Thăng liếʍ hết.

“Rốt cục cũng kêu bản vương một tiếng Vương gia… A a a… A… Sau đó ngươi chính là người của bản vương.. A a a.. “

Tính khí chỉ nhỏ xuống vài giọt chất nhầy, cũng lại không bắn ra gì hết, nhưng hoa huy*t lỏng lẻo lại tuôn ra một luồng bạch dịch. Uông Nghĩa Thăng cũng sắp bắn tinh, đầu lưỡi vẫn còn đang trong nhục đạo liếʍ tới liếʍ lui, để hoa huy*t lại một lần nữa lên được cao trào mà phun ra d*m thủy.

“A a a... “

Vương gia khàn giọng rêи ɾỉ, miệng Uông Nghĩa Thăng bao trùm hoa huy*t, đầu lưỡi đổi thành đâm đâm, làm Vương gia muốn bắn cũng bắn không ra, hắn sâu sắc mυ'ŧ lấy hoa huy*t, đem dâʍ ɖị©ɧ của Vương gia tiết ra đều hút sạch sẻ, mà hắn cũng bắn ra.

Vương gia hoàn toàn bị môi lưỡi hắn chơi đến mặt dại ra. Uông Nghĩa Thăng thở hồng hộc, hắn vốn muốn tìm một miếng vải bố tùy tiện lau tay, nhưng là nhìn thấy vẻ mặt Vương gia trống không tan rã không kìm lòng được đem tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình đưa tới trước mặt Vương gia.

Vương gia giương đôi mắt vô thần không phản ứng chút nào, chỉ có hả miệng thở dốc. Uông Nghĩa Thăng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi lên môi của y, mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng vẫn không gọi tỉnh y.

“Vương gia ngươi cũng liếʍ sạch đi.”

Vương gia phản ứng theo bản năng liếʍ đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên môi, sau đó ôm lấy đầu lưỡi một chút một chút liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đầu ngón tay Uông Nghĩa Thăng sau đó là đến bàn tay, toàn bộ quá trình không hề tỏ ra không thích.

Mãi đến tận khi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ liếʍ sạch sẽ, Vương gia mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt mềm nhũn nói rồi hai chữ: “Làm càn…”

Uông Nghĩa Thăng ôm lấy Vương gia, kéo nội sam căn bản đã không có tác dụng gì, xoải bước đi về vại nước lớn. Hắn thử một chút nước ấm, không thấy lạnh bao nhiêu, mới đem Vương gia bỏ vào trong thùng gỗ to, tự tay giúp Vương gia rửa ráy.

Đυ.ng vào đến nước nóng, Vương gia liền thoải mái hừ hừ, tứ chi mở rộng ngồi ở trong thùng gỗ to, cảm giác trên da thịt dính mồ hôi cũng biến mất theo.

Uông Nghĩa Thăng cầm cái khăn nhỏ ngồi ở một bên mộc dũng lấy nước tưới vào bả vai Vương gia. Năm ngón tay vuốt ve trên lưng và trên cổ, mái tóc dài của y cũng dập dờn trong nước cũng được cẩn thận vuốt ve làm sạch. Vương gia hưởng thụ nhắm mắt, trong miệng ngâm nga một tiểu khúc không biết tên, ngón tay có tiết tấu gõ vào một bên mộc dũng.

Nhìn gò má của Vương gia tuấn mỹ, phần gáy duyên dáng trong lòng Uông Nghĩa Thăng hơi động tuôn ra một cảm giác ngọt ngào không khỏi đi tới tinh tế linh tinh hôn gò má của Vương gia, bàn tay lớn chậm rãi xoa xoa bả vai trơn mềm của Vương gia.

Vương gia liếc Uông Nghĩa Thăng một chút, không có ngăn cản hắn thân mật, một lần nữa nhắm mắt lại. Uông Nghĩa Thăng thấy y ngầm đồng ý mình làm càn nên từng chút từng chút hôn lên khóe miệng của y, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng, sau đó vươn qua đầu Vương gia, đầu lưỡi từng lần từng lần một đảo qua môi của Vương gia.

Vương gia nghe hắn ồ ồ thở dốc mà mình hô hấp dường như cũng bị đồng hóa trở nên nặng nề, không kìm lòng được hơi hé miệng, đầu lưỡi Uông Nghĩa Thăng lập tức chen vào trong miệng của y.

Bàn tay thô kệch âu yếm da thịt bóng loáng của Vương gia đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của Vương gia, Uông Nghĩa Thăng thật muốn đưa người này toàn bộ ăn luôn vào trong bụng. Hắn đè lại sau gáy Vương gia luồn đầu lưỡi vào trong miệng Vương gia, đầu lưỡi không có kỹ xảo loạn liếʍ.

Một bàn tay bị giữ lại đè lên mộc dũng, Vương gia bị hắn hôn làm phía sau lưng phải dựa vào mộc dũng ngẩng đầu lên chịu đựng hắn hôn như bị xâm phạm, trong miệng bị hắn quấy nhiễu lung ta lung tung, đầu lưỡi lại bị quấn lấy triền miên không dứt.

Vương gia rất tức giận, này người không biết xấu hổ, không thể hàm súc một chút để câu dẫn bản vương sao? Bản vương không cùng một người một tiểu tiểu nam sủng tính toán!

Vương gia hừ lạnh suy nghĩ, duỗi dài cánh tay mềm mại ôm lấy cổ của Uông Nghĩa Thăng đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy cái lưỡi kia liếʍ tới liếʍ lui, y cố ý cắn cắn, phối hợp với hai tay ở trên lưng của Uông Nghĩa Thăng mê hoặc xoa xoa, đầu ngón tay ám muội miêu tả xương bả vai cơ bắp của hắn.

Cả người Uông Nghĩa Thăng nhất thời căng thẳng, hơi thở dày nặng từng trận nhiệt khí xông vào mũi, làm mặt Vương gia cũng nóng lên, không khỏi nắm chặt y phục phía sau lưng của hắn.

“A…”

Hai cái đầu lưỡi thân mật quấn quýt, đầu lưỡi linh hoạt giao triền, một lúc chạm chạm ngươi, một lúc chạm chạm ta, khoang miệng trơn trợt ấm áp dần dần tiết ra nướt bọt, một ít chảy ra khóe miệng, phần lớn bị Vương gia không tự chủ được nuốt xuống. Uông Nghĩa Thăng có thể cảm giác được khi Vương gia nuốt thì đầu lưỡi run rẩy.

Muốn thao chết y, như con chó mà cưỡi y.

Uông Nghĩa Thăng khắc chế tâm tư vừa động của mình, chỉ lo mình thật đến liều lĩnh đem đối phương thao đến chết, miệng mau chóng rời khỏi miệng Vương gia, nhưng tay lại không thể rời được.

Hắn nhìn Vương gia mặt ửng hồng đôi môi đỏ dụ hoặc, hai cánh tay vẫn vô lực khoát lên bả vai của hắn, mắt phượng nhỏ dài không chứa một tia tàn khốc, khóe mắt trái lại tràn ngập nước phát ra thủy quan.

Vương gia ngẩn cao mặt, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo ngữ khí ngạo mạn chầm chậm nói rằng: “Bản vương không thể ở đây lâu, giờ Tỵ thì phải đi, ngươi đã giúp bản vương giải xuân dược chi độc, nhưng ngươi cũng mạo phạm bản vương, ưu khuyết điểm giằng co, bản vương không truy cứu nữa. Nhưng là sau đó ngươi lại làm càn không biết xấu hổ, để bản vương không cao hứng, bản vương có chính là phương pháp giáo huấn ngươi.”

Nghe được Vương gia nói giờ Tỵ phải đi, Uông Nghĩa Thăng trong lòng thất lạc, người này mặc hoa phục tinh mỹ mà hắn chưa từng thấy qua, phát quan vấn tóc tuy rằng hình thức đơn giản, nhưng trung gian khảm nạm bạch ngọc trơn bóng, chung quanh bạch ngọc có khắc hoa mai tường vân là hoa văn “Cát Tường”, chỉ là nhìn phát quan này thì biết không phải bách tín thường dân là có thể nắm giữ.

Ở Vương Phủ hắn đều nghe mọi người đàm luận, những người có tiền có thế yêu thích đùa bỡn đủ loại thiếu niên thiếu nữ, như y chắc là một tiểu bị làm nhục có người muốn hái cúc nên chạy đến đây. Hắn có thể đem y ẩn bỏ trốn, thuận tiện dùng tiền mấy năm qua tích góp lại đến xin quản gia giúp mình chuộc thân, lại bán cái nhà này, hai người cùng rời đi kinh thành, tìm một địa phương nhỏ sinh sống.

Nhưng lại bây giờ mới biết là không phải, hai người có gặp nhau chỉ là một hồi trùng hợp nhân duyên như sương buổi sáng.

“Ngươi tên là gì?” Cho dù biết được hai người thân phận khác biệt một trời một vực, sau đó sẽ không lại gặp lại, Uông Nghĩa Thăng cũng muốn biết tên của y.

Vương gia ngâm nước nóng rất thoải mái lười biếng nói: “Tục danh của bản vương tục có thể để tiện dâ như ngươi vậy có thể biết sao?”

Uông Nghĩa Thăng cũng không tiếp tục hé răng, bàn tay rộng lớn hương tiếc xoa xoa mái tóc dài ướt của Vương gia, trầm mặc quỳ gối một bên mộc dũng, hai tay mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy Vương gia, hôn một cái lêи đỉиɦ đầu Vương gia.

Vương gia nhướn mày, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, rất tốt, bắt đầu hiểu được lấy lòng bản vương, lấy lòng nhiều hơn bản vương sẽ cao hứng để ngươi chuyển từ tiểu viện rách nát thưởng cho ngươi ở đại viện, nô bộc tùy ngươi chọn.

Vương gia vỗ vỗ bàn tay lớn trước ngực, biểu thị mình đối với Uông Nghĩa Thăng sủng ái, sau đó sau dựa đầu vào bả vai của hắn tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ tắm nước nóng thư giãn.

Quả nhiên vừa đến giờ Tỵ, Vương gia tựa như một giấc mộng xuân rời khỏi Uông Nghĩa Thăng, trong lòng Uông Nghĩa Thăng có chút khổ sở, thu dọn giường chiếu Vương gia đã ngủ qua.

Vương gia chạy trốn còn ăn mặc một thân hoa phục, Uông Nghĩa Thăng tự tay chải đầu cho y, đừng nói phát quan gài tóc là bạch ngọc tinh xảo dù chỉ là ngọc bình thường nhưng với khuôn mặt trời sinh như thế dường như đồ vật nào y dùng cũng sẽ tăng thêm giá trị. Đôi mày cong mắt phượng, giữa hai lông mày phác họa ra một uy thế hoàng tộc, đôi môi thật mỏng độ cong vô cùng ngạo mạn, khóe mắt ửng đỏ ẩn giấu tìиɧ ɖu͙© vừa trải qua nhìn vô cùng quyến rũ.

“Bản vương ngày mai sẽ phái người đến tìm ngươi qua phủ, ngươi sống yên ổn chờ ở nhà.” Vương gia theo thói quen muốn lấy một vật mang theo bên người ban thưởng cho Uông Nghĩa Thăng làm tín vật, thế nhưng hôm qua đi quan quán thì y đã quá mức rộng rãi lấy hết nhẫn trên ngón tay thưởng hết cho tiểu quan.

Nếu hắn là nam sủng có thể không ban thưởng, hắn cũng không quan trọng ban thưởng đâu? Vương gia che lại vẻ mặt lúng túng ngẩng đầu ra lệnh: “Cúi đầu.”

Uông Nghĩa Thăng cúi đầu, Vương gia tiến lên trước, im lặng hôn Uông Nghĩa Thăng một cái.

“Đây là bản vương thưởng cho ngươi.”

Uông Nghĩa Thăng tâm như sắp bay lên, Vương gia đàng hoàng trịnh trọng ban thưởng vẻ mặt thiếu một chút để hắn hôn trở lại. Vương gia nhấc chân, ra hiệu Uông Nghĩa Thăng mau mau giúp y mang vớ và giày.

Uông Nghĩa Thăng nửa quỳ nâng đỡ bàn chân trơn bóng lâng lâng hôn một cái vào mu bàn chân của Vương gia, Vương gia lạnh lùng rên một tiếng, hắn mới chậm rì rì giúp y mang vớ vào rồi mới giúp y xỏ giày.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề Vương gia đứng lên kiểm tra toàn thân một phen, thấy không có vấn đề gì liền nghênh ngang đi ra khỏi phòng, ở phía xa bên ngoài chẳng biết lúc nào ngừng lại một chiếc xe ngựa.

Trên xe ngựa bước xuống hai nô tỳ có khuôn mặt xinh đẹp, cung cung kính kính hầu hạ Vương gia lên xe ngựa, khi y tiến vào xe ngựa mành cũng được buông xuống.

Mành vừa buông xuống, Uông Nghĩa Thăng cũng không nhìn thấy Vương gia nữa, xe ngựa ở trong ánh mắt của hắn càng đi càng xa, rẽ đi cũng không còn nhìn thấy.

Uông Nghĩa Thăng cụp mắt nhìn dấu vết bánh xe còn in trên mặt đất, dấu bánh xe càng lúc càng xa chỗ của hắn, giấc mộng xuân kiều diễm như vậy nhẹ nhàng rời xa hắn.

“Vương gia tâm tình tựa hồ rất cao hứng.” Tĩnh Nguyệt thấy Vương gia sắc mặt hồng hào, tư thái lười biếng nghiêng người tựa vào đệm dựa, khóe miệng cười đến cong lên, không biết Vương gia gặp phải chuyện tốt đẹp gì, giống như khắp toàn thân đều có chút thay đổi, lại thật giống không có thay đổi.

Vương gia cười không nói.

Tổng quản rất bận, vội vàng chạy ra nghênh tiếp Vương gia. Vương gia nhà hắn thật là làm cho người ta không yên lòng. Cho dù cùng người khác đi quan quán vui chơi cũng không thể bỏ lại ám vệ a. Ám vệ tìm được Vương gia lại còn đến trễ, sáng ngày thứ hai mới thông báo hắn đón Vương gia hồi phủ.

Tổng quản rất muốn biết thời gian Vương gia mất tích phát sinh chuyện gì, thế nhưng ám vệ từ đầu tới đuôi cũng không thấy bóng dáng, thật vất vả mới nhìn thoáng qua vậy mà lời nói vừa xong lại lắc mình bay đi.

Đến vô ảnh, đi không còn hình bóng, bắt nạt hắn một thái giám không biết võ công!

Hắn đường đường là tổng quản Miểu Vĩ Vương Phủ bất quá phải giữ mặt mũi cũng không thể lộ mình cùng ám vệ chấp nhặt!

Tổng quản xoải bước đi nghênh đón Vương gia của mình.

Vương gia khí định thần nhàn xuống xe ngựa, từ cửa sau tiến vào Vương Phủ, dù sao chuyện y là một Vương gia đi quan quán bị mất tích không thể lộ ra, còn muốn tạm thời cùng người hãm hại y là hoàng tử của Đông Uyển Quốc duy trì mặt ngoài hòa ái.

Lén lút hại y, y nhất định lấy gậy ông đập lưng ông chỉnh trở lại, dám ở trên người y hạ xuân dược, vậy y cũng phải cho hắn nếm thử tư vị xuân dược.

Thân thể không thế nào thoải mái Vương gia đổi y phục nằm ở trên giường, nghe tổng quản lải nhải khi y mất tích một buổi tối trong vương phủ phát sinh việc gì. Tổng quản lải nhải so với bất kỳ bài hát ru con nào cũng đều hữu hiệu hơn, Vương gia nghe mà hai mí mắt cứ đánh nhau.

“Bản vương muốn tra một người.” Vương gia đánh gãy lời nói lải nhải của tổng quản, nhàn nhàn đẩy lá trà trôi nổi rồi mới uống.

Tổng quản lập tức câm miệng, ghi nhớ tên và nơi ở của người nọ.

Uông Nghĩa Thăng, cái tên làm sao mà nghe như là “Uông một tiếng”

Nơi ở tên này ở kế bên quan quán, nơi đó có không ít người bán da thịt, không phải là địa phương tốt.

“Nếu tra ra thân thế hắn thuần khiết, ngươi phái người đưa hắn vào phủ, sắp xếp ở…” Vương gia trầm ngâm, sắp xếp ở hắn ở tiểu viện cũ kỷ hay là sắp xếp cho hắn ở đại viện sát vách của mình đây?

Vương gia suy nghĩ một chút, phía sau hoàng huynh có rất nhiều phi tử được sủng mà kiêu, Vương gia cho là mình vẫn nên đem Uông Nghĩa Thăng sắp xếp ở tiểu viện thì tốt hơn, để trên người hắn có thể có cảm giác yếu ớt cho y dễ bắt nạt.

Vương gia nhìn chằm chằm lá trà trong chén trà trôi nổi bất định, thế nhưng tiểu viện cũ kỹ bình thường cách chỗ y khá xa, nếu y muốn sủng ái Uông Nghĩa Thăng chẳng phải là rất phiền phức phải đi một đoạn lộ trình.

Vương gia rất xoắn xuýt, thế gian này quả nhiên không có chuyện vẹn toàn đôi bên a.

Vương gia bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, vì tương lai hậu viện sau này không phát hỏa, vẫn là sắp xếp Uông Nghĩa Thăng tới tiểu viện rách nát đó đi, chỉ cần Uông Nghĩa Thăng hầu hạ tốt, không được sủng mà kiêu, sau đó lại đổi hắn đến đại viện.

“Sắp xếp cho hắn ở Thu Lương viện đi.”

Tuy rằng tên của người này nghe như “Uông một tiếng”, nhưng đây là người đầu tiên Vương gia thu nạp, tổng quản vô cùng coi trọng, nhưng khi hắn vừa nghe Thu Lương Viện thì coi như mình nghe lầm.

Thu Lương Viện? Làm sao lại là Thu Lương Viện? Cái chỗ đó có thể để ở người sao?

“Vương gia, ngài thật muốn an bài Uông Nghĩa Thăng ở Thu Lương Viện sao?” Tổng quản nhắc nhở.

“Ừm, ngươi nhanh đi sắp xếp đi.” Vương gia có chút không thể chờ đợi được nữa muốn sớm một chút nhìn thấy Uông Nghĩa Thăng, mỗi ngày kêu hắn thị tẩm.

“Vậy thì lão nô đi sắp xếp.”

Tổng quản ai thán, xem ra là người này không được sủng ái, lại nghĩ người này ở bên quan quán, đại khái cũng không phải là người lương thiện, Vương gia nhất thời hưng khởi mới thu nạp thôi.

Vương gia uống hết nước trà, ảo tưởng mỗi ngày đều kêu Uông Nghĩa Thăng đến thị tẩm.