Từ sáng sớm của cái ngày đó công tử bị làm đến thất thố nên sau này đối với Lý đại ca hung ác thêm vài phần, điêu ngoa tùy hứng càng hơn lúc trước. Tướng quân nghe được cười lắc đầu một cái, lén lút kêu Lý đại ca qua gặp mặt bảo hắn đừng dung túng công tử nữa. Tiểu công tử ở bên cạnh nghe như vậy cười đến không nhịn được, quay đầu liền đi trêu ghẹo huynh trưởng. Kết quả đêm đó Lý đại ca lại bị công tử dạy dỗ một trận, ân, thì cũng chỉ là trói lại không cho động mà thôi. Lúc đầu công vẫn rất hưng phấn, dù sao cũng hiếm có cơ hội nắm giữ quyền chủ động, kết quả tự mình cưỡi lên người đối phương suy nghĩ cả nửa ngày không có thú vị, vẫn là miễn cưỡng thả Lý đại ca, lại bị áp đảo làm đến kêu mà kêu không được.
Hai người ân ái như mật ngọt mà qua hơn một tháng, khí trời cũng bắt đầu trở nên ấm áp, hôm nay Lý đại ca dắt hai con tuấn mã đem công tử nghiêm nghiêm thật thật ra ngoài, hắn muốn dẫn công tử đi vùng ngoại ô rong ruổi.
Công tử khi nào chịu đi theo? Không ở trong nhà ấm áp mà làm chuyện vui sướиɠ sao lại đi ra bên ngoài hóng gió? Lý đại ca gần đây vẫn luôn buộc y luyện tập để cường thân kiện thể, buổi sáng dẫn y luyện một ít quyền pháp cơ bản, còn nói luyện không xong buổi tối sẽ không thao y. Công tử tức giận phạt hắn ngủ hai ngày ở phòng chứa củi, sau đó rốt cục nhịn không được, đáp ứng cùng hắn luyện một chút. Kết quả ngày nào cũng theo Lý đại ca vận động.
“Đi đến vùng ngoại ô chúng ta sẽ cùng cưỡi một ngựa, ta ôm công tử, sau đó ở trên lưng ngựa thao hậu huyệt ngươi có được không?”
Lý đại ca cúi đầu để sát vào bên tai y đưa ra phương pháp chơi đùa mới.
Khoảng thời gian này công tử cũng nghe không ít những lời nói phố phường hạ lưu, không thể không nói y rất là thích, bị giọng nói của Lý đại ca trầm thấp dễ nghe nói như thế, hậu huyệt nhạy cảm không nhịn được liền chảy ra chất lỏng, tối hôm qua hồ đồ đến canh ba thân thể lại tiếp tục ham muốn rồi. Y nhẹ nhàng tát Lý đại ca một bạt tai, trong miệng cứ la hắn là “Hạ lưu” nhưng mà hai tai lại đỏ chót, bị người ôm vào trong ngực vặn vẹo mấy lần liền nghe theo.
Hai người vứt bỏ tùy tùng, cưỡi một con ngựa ra khỏi thành. Vừa đến vùng ngoại ô, Lý đại ca liền phi thân nhảy đến sau lưng Đại công tử tiếp quản ngựa của y, đem người ôm ở trước ngực, dùng áo choàng bao lại chặt chẽ, người huấn luyện mã cùng thϊếp thân một đường chạy chậm hơn cách xa mấy dặm.
Công tử mềm nhũn dựa vào người trước ngực, khuôn mặt nhỏ chôn một nửa trong áo bị gió lạnh thổi mà trở nên ửng hồng, không khỏi chu miệng oán giận nói: “Lạnh như thế, chỉ có ngươi nhiều chuyện, nhất định phải đi ra ngoài.”
Lý đại ca cúi đầu hôn vào khuôn mặt nhỏ hơi lạnh của y, cười nói: “Đang là đầu xuân, tuyết đã tan, đi ra cảm thụ không khí mới mẻ cũng rất tốt.”
“Hừ, ta thấy ngươi ngồi ở nhà không yên tâm, ngươi lo cho Lâm Nhuận Chi mà.”
Sở dĩ Công tử sở nhắc đến hắn, chủ yếu là bởi vì người này hồi trước danh tiếng rất lớn, khi không phóng ngựa làm bị thương người nên bị tố cáo, cũng bởi vì làm người ngạo khí nên đồng liêu liên thủ xa lánh, các quan lại lớn tuổi vui như mở cờ, mà Tiểu vương gia cũng không cứu viện, Đại công tử tự nhiên là mừng rỡ giẫm thêm một giẫm. Vì vậy hắn trở thành trạng nguyên gia xui xẻo nhất trong mười năm qua, không chỉ không thể tiến vào Hàn lâm viện, còn bị phái đến địa phương cằn cỗi tích lũy tư lịch. Nhưng cũng có lời đồn đãi vị trạng nguyên gia này cũng không ngại, trước khi nhậm chức mỗi ngày vẫn ở vùng ngoại ô phóng ngựa chạy băng băng, tâm cũng rộng lớn thoải mái như không có biên giới.
Hai điều này làm sao có liên quan đến nhau? Lý đại ca cười khổ một cái, công tử ghen thật là đáng sợ, sau đó buộc hắn kể hết những chi tiết nhỏ trước đây cùng với Lâm Nhuận Chi, nghe đến nói bọn họ trước đây ngủ cùng một giường, y cầm lấy đao muốn chém người, làm cho Lý đại ca thời gian thật lâu không dám để bội đao bên người. Công tử đối với Tiểu Lâm có địch ý cực mạnh, không vì những chuyện xưa khác, y chỉ cảm thấy người này đối với Lý đại ca có tâm tư giống như y, huống hồ hai người có thời gian quen nhau lâu như vậy, chỉ cần có cơ hội tình cảm sẽ phát triển nhanh chóng.
“Ta gần đây cũng chưa từng thấy hắn, mỗi ngày đều ở bên cạnh công tử, ta yêu ai còn không thể hiện rõ sao?”
Hắn dán vào phần gáy của y ôn nhu liếʍ hôn, ngứa ngáy làm công tử cười khúc khích, thân thể càng ngã về sau tựa đầu vào trong ngực hắn, xem như là ngầm cho phép hắn làm xằng làm bậy. Lý đại ca vì vậy dùng một cái tay luồn vào bên trong áo choàng tìm tòi, cởi bỏ thắt lưng mở ra tầng tầng xiêm y sờ lấy côn th*t ướt nhẹp ôn nhu xoa nắn.
“A…” Công tử đem đầu cọ vào vai của hắn mà thở gấp.
Lý đại ca chọn con ngựa này là con ngựa công tử cực kì yêu thích, thường ngày cũng thông minh nghe lời, lúc này Lý đại ca vỗ lưng ngựa mấy lần, ra hiệu cho nó tiếp tục tiến lên, hắn nới lỏng dây cương, hai tay thong thả vùi vào trong áo choàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ công tử.
Tuy rằng áo choàng bao bên ngoài rất chặt chẽ, mà bên trong xiêm y đã bị Lý đại ca cởi ra hết, làn da công tử lộ ra ngoài bởi vì lạnh mà run lên, bị bàn tay Lý ấm áp trên dưới vuốt ve, côn th*t bị tuốt một hồi rồi buông ra, lướt qua đáy chậu chuẩn bị đưa về phía sau vuốt ve hậu huyệt đã ướt dầm dề. Công tử hơi hơi nâng thân thể lên để ngón tay dễ dàng trượt đi vào.
“A… A… Không thoải mái…”
Cái tư thế này có chút không thoải mái, y tận lực ngửa thân thể ra sau nhấc cái mông lên dâng ra hậu huyệt bị ngón tay xuyên vào, mà tư thế này không thể đi vào quá sâu, huống hồ tuấn mã tuy nói là chạy chậm rãi, nhưng mỗi bước chạy đều sốc nảy làm cho công tử khó giữ được cân bằng, thân thể cứ lắc lư mấy lần liền rầm rì mà nói không muốn.
Lý đại ca ôm lấy mặt y hôn sâu an ủi, một bên kéo ngừng tuấn mã, hôn một hồi mới vỗ về cái eo nhỏ nhắn của công tử dụ dỗ nói: “Chúng ta thay đổi tư thế cho thoải mái.”
Công tử “a” một tiếng, hai má đỏ bừng, cái miệng nhỏ lấp lánh thủy quang dụ người, làm cho Lý đại ca phải cúi đầu ngậm lấy một hồi rồi mới giúp người chỉnh sửa lại xiêm y, ôm y xoay người lại làm cho y mặt đối mặt khóa ngồi ở trên người hắn, ngón tay thuần thục cắm vào phía sau “òm ọp òm ọp” khai thác, công ôm chặt người của hắn, ngước đầu liếʍ láp cằm của Lý đại ca như con mèo nhỏ, thân thể mềm nhũn tùy ý động tác của hắn.
Hậu huyệt của công tử rất nhanh chất lỏng đã tràn trề gào khóc đòi ăn, Lý đại ca gần đây thường dùng thuốc mỡ trước và sau mỗi lần tình sự bôi thuốc để bảo đảm dưỡng thành một chuyên môn lạc thú, thuốc mỡ lúc nào cũng dày đặc một tầng ở bên trong hậu huyệt lúc ân ái hơn nửa ngày mới bỏ qua, cứ như vậy mà đem hậu huyệt của công tử dưỡng đến càng ngày càng mềm mại thủy nộn.
“Công tử thực sự là càng làm càng chặt.” Hắn lưu luyến mà rút ngón tay ra rồi bỏ vào miệng mà mυ'ŧ một cái, dâʍ ɖị©ɧ theo ngón tay mà chảy ra ở trên yên ngựa, thuận thế lấy tay sờ soạn vào đôi mông mềm mại tuyết trắng, Lý đại ca cảm thấy công tử có thể là yêu tinh tu luyện trong truyền thuyết chuyên hút tinh khí của nam tử, da dẻ này dung mạo này thực sự càng ngày càng đẹp, làn da trơn mượt, mặt mày đầy nét xuân, khiến người không nhịn được chỉ muốn vuốt ve sờ soạng không ngừng.
“A… Phí lời… Nhanh lên một chút… làm cho ta khó chịu ta liền đạp ngươi.”
Công tử nhấc mông lên Lý đại ca liền dùng động tác nhẹ nhàng đung đưa.
Lý đại ca hai ba lần tuốt động côn th*t của hắn, sau đó lấy hai tay đỡ mông công tử lên, qυყ đầυ ở trước miệng hậu huyệt nhẹ nhàng ma sát vài lần rồi phá cửa mà vào, nhục bích khoan khoái quấn chặt côn th*t nổi đầy gân xanh. Lúc này Lý đại ca có ý đồ xấu mà thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hiểu ý lập tức cất vó chạy đi, lần ngựa chạy nhanh nên vô cùng xóc nảy đυ.ng phải điểm nhạy cảm sâu bên trong, cường độ vừa nhanh vừa mạnh làm công tử phải dùng hai tay bấu chặt vào lưng Lý đại ca kích động mà để lại vài vết cào.
“A… Ngươi… Chậm một chút… Đừng làm cho ngựa chạy nhanh … A…”
Tuấn mã chạy băng băng thuận lợi cho Lý đại ca không cần sử dụng lực là có thể đem công tử làm đến kinh sợ mềm nhũn không thôi, côn th*t dữ tợn ở bên trong đấu đá lung tung, qυყ đầυ như châm lửa khắp nơi. Bởi vì đây là vùng ngoại ô hoang vắng nên cả hai đều thập phần hưng phấn, côn th*t càng thô to, hậu huyệt càng ướŧ áŧ, hai người cầm sắt cùng reo vang mà thân mật giao hòa, ở bên ngoài sắc trời mùa xuân tươi đẹp bên trong cảnh sắc giao hợp cũng hài hòa.
“A… A… Thật nhanh… Thật thoải mái… Đừng… Chậm một chút…”
Công tử như sắp bị giết chết, nhưng mà sảng khoái bên trong lại kìm nén một cơn tức giận, người này vốn rất chuyên tâm chơi đùa thân thể của y, sau lưng từ trên xuống dưới bị sờ soạng không biết bao nhiêu lần, eo bị qua lại trêu chọc vuốt ve, trên cổ của y hắn cũng tùy ý liếʍ mυ'ŧ nhưng lại không chuyên tâm thao hậu huyệt! Phía dưới khố của hắn không động đậy, chỉ dựa vào sự sốc nảy do ngựa chạy băng băng mà ở bên trong hậu huyệt lung tung chống đối y. Hắn cứ thúc cho tuấn mã chạy nhanh hơn, bốn vó như tung bay, ở trên đường thoả thích phóng túng, vừa vặn tiện nghi cho người này đem y thao thành một bãi nước toàn thân mềm nhũn. Bây giờ y cảm thấy người này thật là lười biếng! Từ khi Lý đại ca không từ chối yêu cầu gì của y, y cũng rất lâu không thấy qua người này lười biếng, vậy mà hôm nay hắn lại trở nên lười biếng như vậy.
“Công tử thoải mái sao? Có muốn chạy nhanh hơn một chút nữa không?” Lý đại ca thỉnh thoảng sẽ thả dây cương, chỉ huy tuấn mã chạy vào phần đường loang loang lổ lổ, dựa vào địa thế bất bình thường thêm vào sự nhấp nhô chênh lệch, làm cho côn th*t càng đi vào sâu hơn, đỉnh đến công tử phun ra dâʍ ɖị©ɧ, thủy dịch chảy ra làm ẩm ướt yên ngựa, theo động tác tung bay ở trong gió.
“A… A… Ngươi rất lười biếng… A… Thật sâu… Giết chết… A… Bên kia… Phá… Nha nha…”
Tuấn mã chạy tới một chỗ trong rừng cây, bởi muốn tránh né những hòn đá trên mặt đất và những rể cây nhô ra nên phóng mạnh qua, động tác mạnh như vậy bên trong sảy ra sự chênh lệch, công tử mới nhỗm lên lại bị hạ xuống làm côn th*t đâm thọt tới nơi sâu nhất, y cảm thấy được cường độ mãnh liệt như sắp chọc thủng bụng, trong nháy mắt đỏ cả mắt, ôm chặt Lý đại ca nha nha không thôi.
Lý đại ca cảm thấy hõm vai có chút ẩm ướt, biết người này sảng khoái đến chịu không nổi liền vỗ tuấn mã làm cho nó giảm tốc độ, hắn cũng chủ động đĩnh động khố bộ, khống chế được cường độ ôn nhu thương yêu nhục bích bị thao đến tê dại, sau mấy chục lần ra vào mới làm công tử ‘a a’ ngọt ngào rêи ɾỉ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lười biếng chết rồi… A… Như vậy mới đúng… A…”
Lý đại ca bị người này phản ứng một cách rất khả ái làm cho tức cười, cúi đầu hôn vào hai má y, ở trên làn da mềm mại vô cùng mà qua lại liếʍ láp, ôm lấy thân thể như không còn gân cốt trong l*иg ngực, lại tăng lên mấy lần đỉnh lộng đem người dứt khoát làm cho bắn tinh ra, mới ôn nhu hỏi:
“Đằng trước có căn nhà nhỏ, không bằng chúng ta đi vào đó tiếp tục chơi?”
Công tử đương nhiên cái gì cũng đều nói được, khi mà y bị hôn một trận cũng không thể ngẫm nghĩ tại sao người này biết đằng trước có căn nhà nhỏ. Trải qua thời gian dài chạy trên lưng ngựa hậu huyệt bị thao đến ướŧ áŧ cực độ ham muốn, y uốn éo người rõ ràng muốn thúc giục, bộ ngực trần trụi cọ vào y phục thị vệ thô ráp của Lý đại ca phát sinh cảm giác tê dại, y ngọt ngào kêu to: “Bắn cho ta… A… Nhanh lên một chút… Rót đầy cho ta…”
Lý đại ca ôm chặt eo y đem hậu huyệt đè chết ở bên trên qυყ đầυ rồi mãnh liệt bắn ra. Giọng công tử rít gào tung bay ở trong gió, búi tóc ngổn ngang, ánh mắt mơ hồ, bị bắn vào bên trong sinh ra kɧoáı ©ảʍ đến chảy nước mắt.
“A…”
Bị bắn tinh rất lâu ở bên trong kɧoáı ©ảʍ làm công tử mềm yếu giống như con mèo bị Lý đại ca ôm ở trước ngực, sống lưng được vuốt ve rất thoải mái, xiêm áo ngổn ngang chồng chất ở bên hông, nhưng phía dưới chỉ kéo quần xuống lộ ra mông thịt thuận tiện làm việc. Lý đại ca lại một thân chỉnh tề, còn dùng áo choàng chặt chẽ bao lấy công tử, làm cho công tử chôn ở bên trong ấm áp lười biếng không muốn động.
“Rót đầy chưa? Còn muốn ăn nhiều hơn nữa không?” Lý đại ca yêu thương cọ cọ hai má y, côn th*t ở bên trong nhẹ nhàng đĩnh động, công tử a một tiếng, liền lười trả lời, thoải mái nằm úp sấp, híp mắt muốn ngủ.
Việc Công tử ngủ dễ dàng cũng làm cho hắn bội phục, chỉ cần ân ái đạt được thỏa mãn y sẽ dựa vào người Lý đại ca bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thϊếp đi, như một đứa bé tham ngủ. Mà Lý đại ca lại bị dáng dấp hoàn toàn ỷ lại này lấy lòng vui mừng dị thường, bởi vậy mỗi khi làm xong hắn rất thích ôm y, một bên hưởng thụ hậu huyệt sau khi cao trào ướŧ áŧ rất thư thích, một bên hưởng thụ thân thể mềm mại say ngủ của công tử.
“Công tử không nên ngủ, sẽ rất lạnh. Tỉnh lại đi.” Lý đại ca nhẹ nhàng vỗ vỗ y.
“A… Lừa người… Bên trong rất ấm… Sẽ không bị lạnh…”
Dứt lời y còn cọ cọ mấy lần, da thịt nơi hõm vai dán vào nhau làm cho công tử thư thích đến rên hừ hừ. Lý đại ca không thể làm gì khác hơn là mềm giọng khuyên bảo: “Sắp đến nơi rồi, chúng ta đến nơi sẽ ngủ tiếp?”
“A… đừng kêu ta nữa … A… Ngươi tại sao lại trở nên lớn… Cầm thú…”
Lý đại ca cười khổ, công tử đáng yêu như vậy lại dựa vào trong ngực, chỗ giao hợp chỗ còn lưu luyến không rời, làm sao có khả năng không nở lớn? Hắn không thể làm gì khác hơn là nhanh ghìm dây cương, khống chế được phạm vi lắc lư, đem công tử đang khóc lóc cuối cùng cũng đến căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong rừng cây.
Cánh rừng này kỳ thực cũng thuộc sở hữu của tướng quân gia. Lúc trước tướng quân mua mảnh rừng này dự định xây dựng biệt viện kín đáo thuận tiện để ông và tiểu công tử khắp nơi hưởng lạc. Nghe đâu khi đó ở trong triều cũng gây nên một luồng phong ba, nhưng mà tướng quân trước đó không lâu mới thắng trận trở về, giải quyết đại họa lớn cho triều đình nên làm càn một chút cũng có thể thông cảm được, vì vậy cánh rừng này thuận lợi mua được, chỉ là xây dựng biệt viện cũng không phải một sớm một chiều, lúc này mới vừa vẽ xong ‘thiết kế đồ’ nên đất đai cũng có phần hoang phế.
Cái nhà gỗ nhỏ này chính là cho những người đến khảo sát nghỉ ngơi, kỳ thực cũng không tính là nhỏ. Tiểu viện này có ba gian phòng chỉ có điều nơi này là thuận tiện dựng lên, so với phủ tướng quân đương nhiên là khác nhau một trời một vực. Lý đại ca sớm cho người đến bố trí một chút, quét dọn sạch sẽ, trải lên đệm chăn mềm mại để thêm lò sưởi, chuẩn bị cùng công tử làm nóng một chút. Lần đầu ở biệt viện phía sau núi trong nhà gỗ nhỏ liều chết mà ân ái.
Công tử bị bao đến dày đặc được ôm vào nhà gỗ, kể từ sau khi cùng Lý đại ca xác lập quan hệ, lúc hai người một chỗ công tử hầu như không cần bước đi, đều là bị ôm tới ôm lui, thứ nhất là nhiều lần ân ái xác thực làm cho hai chân y mềm nhũn, thứ hai công tử đối Lý đại ca đặc biệt làm nũng, rõ ràng đối với những người khác đều thể hiện một bộ dạng cao lãnh, đối với Lý đại ca lại đề một ít yêu cầu giống như tiểu bằng hữu.
Cuối cùng, công tử được hắn chu đáo ôn nhu và che chở thì thể trạng và năng lực tìиɧ ɖu͙© đều là thứ yếu, từ nhỏ đến lớn được bồi dưỡng để thành người thừa kế nên công tử bị nghiêm khắc quản giáo, nhưng đáng tiếc y cũng không phải là võ tướng có thể kế thừa trọng trách như trong lòng tướng quân mong muốn, tối đa chỉ có thể coi là văn chương có chút ưu tú, thời gian còn thiếu niên chưa từng có được sự thương yêu chăm sóc đầy đủ dẫn đến công tử cá tính đặc biệt vặn vẹo, điêu ngoa bá đạo, không chừa thủ đoạn nào, y đem bất mãn đều phát tiết ở những phương diện này, kết quả phát hiện chỉ có thể càng thêm bất mãn, thẳng cho đến về sau chịu giáo huấn, rốt cục gặp một người ôn nhu là Lý đại ca.
Lý đại ca đối với y sủng nịch tựa hồ vô biên vô hạn, chỉ cần y không đưa ra yêu cầu không xúc phạm đạo đức là hắn một mực thỏa mãn. Thật ra, quãng thời gian này là từ lúc công tử sinh ra tới nay thỏa mãn nhất, thỏa mãn những khi nửa đêm tỉnh lại sững sờ nhìn bên cạnh có người chặt chẽ ôm y, cảm thấy dường như ở trong mơ không chân thực.
“Công tử đang suy nghĩ gì? Trước tiên uống một ngụm trà thấm giọng đã.”
Lý đại ca đem người một đường ôm vào trong phòng ngủ, đặt ở trên giường đã bày sẵn đệm chăn mềm mại rồi nhanh nhẹn đốt lên lò sưởi, nấu nước pha trà, bận rộn một hồi lâu. Quay đầu hắn nhìn thấy công tử ngồi ở bên giường ngẩn người không cử động liền đem lò sưởi tay đã làm ấm nhét vào trong l*иg ngực của y, làm cho y ôm trước cho ấm.
Công tử ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt anh tuấn tất cả đều là nụ cười ấm áp cưng chìu, trong tay cầm lò sưởi tay đã được người làm ấm, trong lòng nhất thời một mảnh ôn nhuyễn, ngọt ngào cười một cái nói: “Nhớ ngươi làm sao đem ta làm ấm rồi đó.”
Lý đại ca cúi người hôn y một cái, sau đó xoa xoa phía sau gáy của công tử nói: “Không vội, trước tiên chờ ta làm ấm phòng đã.”
Chờ hắn đem mọi chuyện đều an bài xong, khép cửa phòng lại, lúc trong phòng đã ấm áp, công tử đã cởϊ áσ khoác, mặc áσ ɭóŧ đơn bạc ở trên giường lấy tay ra hiệu cho hắn đến.
Căn phòng đơn sơ nội thất chỉ có một cái giường lớn và một bàn làm bằng gỗ đơn giản, trên giường lớn bày ra tầng tầng đệm chăn sang quý không một chút hòa hợp với hoàn cảnh nơi này. Đại công tử toàn thân xiêm áo màu trắng nằm nghiêng ở trên giường mái tóc đen rối tung, mắt sáng như sao, nụ cười mê hoặc, tay nhỏ vẫy nhẹ. Cho dù gần đây đã từng trải qua loại mị thái này rất nhiều lần, Lý đại ca vẫn kích động đến không kềm chế được, hai ba cái đã quăng áo khoác, nhào lên trên giường đem công tử đặt ở phía dưới.
“Không được đè làm ta đau. Gấp gáp.” Công tử chu miệng nhỏ, mềm mại oán giận.
Lý đại ca đã sớm kéo xiêm y lên vuốt ve cái eo, mấy tháng nay công tử cùng hắn nhiều lần tính sự, lượng vận động gia tăng, thân hình càng gầy gò, bụng dưới bằng phẳng trong suốt như tuyết, cái rốn cũng rất đáng yêu, Lý đại ca lấy tay trêu đùa mấy lần, công tử ngứa ngáy đến vừa cười vừa trốn, cái eo nhỏ xoay xoay như con rắn nước.
“Ha ha… Không muốn… Thật là nhột… Ngứa chết rồi… Ha ha…”
Không nghĩ tới sẽ làm công tử cười được như vậy Lý đại ca ý đồ xấu mà cúi đầu hôn cái lỗ nhỏ kia, hắn duỗi đầu lưỡi vào bên trong kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đầu lưỡi khẽ chạm vào thịt mềm bên trong, ngứa ngáy đến công tử phải kinh ngạc hét lên một tiếng, cuốn thân thể lại muốn khước từ sự trêu đùa của người này lại bị đầu lưỡi linh hoạt lém liếʍ lộng ngứa đến tiếng cười không ngừng thân thể cuồng xoay.
“A… Không muốn… Ha ha ha ha… Thật là nhột a… A…”
Chơi đùa đủ rồi Lý đại ca mới áp sát tới ôm lấy công tử đã toàn thân xụi lơ đỏ bừng sâu sắc hôn xuống, bị làm cho ngứa ngáy mất một nửa thể lực công tử mềm nhũn bị người đặt ở phía dưới, khuôn mặt nhỏ trắng mịn ngẩn lên chịu đựng môi lưỡi ôn nhu được ngậm vào, hai chân tự giác quấn lấy eo lưng của Lý đại ca, nhẹ nhàng giãy dụa hạ thân dường như muốn thúc giục làm phiền.
“A… A…”
Lý đại ca lấy tay bóp lấy cánh mông của công tử rồi nâng lên tình sắc mà xoa nắn mấy lần, dùng sức mà bộ lộng côn th*t của công tử đã đứng lên, công tử càng bất mãn, hậu huyệt đã sớm tiết ra thủy dịch làm ướt tiết khố, lúc này công tử vì tiết khố đã ướt mà trở nên ngượng ngùng, còn bị vật cứng nóng rực cách một tầng vải vóc đè ép, y khó chịu mà kêu rên vài tiếng, toàn bộ vì bị hôn môi mà nuốt hết vào bên trong.
“A… Ân…” Công tử lấy tay nện vào sau lưng hắn mấy cái, lúc này Lý đại ca mới buông môi lưỡi ra, cùng công tử hơi thở tương giao, vô cùng thân mật nói: “Có nhớ có lần ta cùng ngươi tại biệt viện phía sau căn phòng nhỏ ân ái không?”
“Nhớ, ngươi tên cầm thú này dám chạy trốn ta một ngày, Hừ!”
Công tử há mồm cắn vào chóp mũi của hắn, cũng không dùng lực chỉ dùng hàm răng gặm một chút, Lý đại ca tê một tiếng, phía dưới cách xiêm áo đâm một phát vào hậu huyệt, xem như là trả thù.
“Ta không phải sợ công tử muốn gϊếŧ ta sao?.” Lý đại ca chầm chập mà đem quần của hai người cởi quăng luôn xuống đất, lấy hai cái chân dài tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng mịn của công tử để nó quấn lên eo của chính mình, công tử phối hợp kẹp chặt người, hậu huyệt ướt nhẹp mà cọ cọ côn th*t nóng rực.
“Sớm biết như vậy ta sẽ gϊếŧ ngươi, miễn cho bây giờ mỗi ngày bắt nạt ta.” Nói một đằng làm một nẻo công tử vô cùng đáng yêu, mới vừa bị thao qua một lần nhục bích như trước vẫn ngứa ngáy khát khao, không khỏi tăng nhanh tần suất cọ động, đôi mắt cũng ước át nhìn chằm chằm trên người nam nhân.
“Muốn nữa? Công tử ta làm sao cũng không cho ngươi ăn no a.” Lý đại ca hiểu những động tác nhỏ của y, vừa nãy cũng là cố ý chậm lại tay chân, chính là muốn nhìn thêm trạng thái si mê của y.
“Ngươi sao giống như người chết a, nhanh lên một chút tiến vào!”
Công tử lấy gót chân đá hắn, hai tay quấn chặt cái cổ, nhấc người lên trên hôn hắn. Lý đại ca ngậm đôi môi đưa tới, dịu dàng thắm thiết cùng công tử môi lưỡi cọ xát.
“A…” Công tử bất mãn hắn ba lần bốn lượt không làm, dùng lực đẩy người đẩy ra nghiêng đầu tức giận.
Khuôn mặt với cái cổ đều hiện ra một làn da thịt phấn hồng dụ người cực kỳ, mới vừa thỏa mãn qua một lần Lý đại ca sinh ra tâm ý chơi đùa, hắn sờ gò má trắng mịn của công tử, nhẹ giọng dụ dỗ:
“Công tử giúp ta ngậm một chút có được hay không?”
“Ngươi!” Công tử nghiêng đầu lại, mặt đỏ bừng vừa thẹn vừa giận mà nhìn hắn chằm chằm, nói
: “Hạ lưu!”
“Công tử không muốn sao?” Lý đại ca trầm thấp mà nở nụ cười, đưa côn th*t tráng kiện dưới khố cho y, ngữ khí và động tác muốn hạ lưu có bao nhiêu hạ lưu.
Công tử trong nháy mắt mắc cỡ muốn nổ tung, loại chuyện này thì chỉ có những cô nương lầu xanh mới làm, lại muốn y làm! Y giơ tay muốn đánh người, bị Lý đại ca nghiêng đầu né qua, nắm cằm nhấc khuôn mặt nhỏ lên hôn một cái, ôn nhu giống như dỗ hài tử nói: “Tử Hiên ngoan, ngậm cho Lý đại ca đi, nó cứng đến nỗi sắp nổ tung rồi.”
“Nha…” Quá hèn hạ!! Công tử vừa thẹn vừa hận mà nghĩ, lại dùng âm thanh dễ nghe như vậy mà kêu tên của y! Làm cho y phải đi làm chuyện hạ lưu như vậy! Thế nhưng… Thế nhưng thật thích a, rõ ràng bên cạnh có bốn, năm sáu người thân cận đều sẽ gọi tên tự của y, đồng dạng cũng hai chữ đó, nhưng khi Lý đại ca nói ra lại không giống như vậy làm thân thể y như bị điện giật tê dại không thôi.
“Tử Hiên…” Lý đại ca vuốt ve khuôn mặt của y, một bên liếʍ hôn một bên liên tục kêu to
:”Tử Hiên, Tử Hiên, Tử Hiên.”
Âm thanh trầm thấp, tràn đầy tìиɧ ɖu͙© ở bên tai thân mật oanh tạc, công tử mặt đỏ đến mức tích huyết côn th*t thẳng tắp mà dựng thẳng lên, qυყ đầυ kích động chảy ra chất lỏng, hậu huyệt không nhịn được ướt rất nhanh đã ẩm ướt, y trốn tránh nhắm hai mắt che lỗ tai, uốn éo người cắn chặt môi dưới không cho phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, trong cơ thể tìиɧ ɖu͙© quả thực khống chế không được, tiếng gọi này như xuân dược làm cả người y tìиɧ ɖu͙© đều bộc phát đến cực điểm.
Lý đại ca trong nháy mắt cũng tự trách có phải là mình ép công tử quá, dù sao y cũng là kim tôn ngọc quý, loại tính chất hành vi phục vụ này đối với y mà nói tựa như nhục nhã. Nhưng mà Lý đại ca muốn bình đẳng quan hệ, ít nhất trong lúc ân ái phải công bằng, hắn đã làm cho công tử nhiều lần, tại sao công tử không thể? Chỉ là khi nhìn thấy công tử làm ra dáng vẻ giận dữ và xấu hổ rất khổ sở tâm hắn mềm nhũn, nghĩ công tử chính là công tử, cần gì ép y chứ?
“Được rồi, không làm không làm.” Lý đại ca đem người kéo lên ôm vào trong ngực, gỡ hai bàn tay che lỗ tai của y, nói
: “Mở mắt ra nhìn ta a, ta là quái vật phải không nên công tử không dám nhìn?”
“Nha nha… Ngươi quá hèn hạ…” Công tử một cái nhào vào trong l*иg ngực của hắn lung tung đấm đá.
Lý đại ca cười cười, cũng không đùa y nữa, tách hai chân của công tử ra, để côn th*t ở khe mông cà cà, rất nhanh đã tìm đến miệng huyệt quen thuộc, «
phù
» một tiếng trượt tiến vào.
“A… Ngươi… Đừng tưởng rằng như vậy là xong… Nhanh lên một chút… A…”
Lý đại ca biết vừa nãy hắn đối với công tử có chút quá phận, vì vậy lúc này trong tâm muốn cho y thoải mái, lúc nãy trên lưng ngựa còn sót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hậu huyệt nên hắn dựa sự thông thuận đó mà ma sát nhục bích nóng hổi, hắn nhanh chóng tàn nhẫn chính xác sâu sắc đĩnh động, rất nhanh liền đem người thao đến không biết oán giận, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào như mèo kêu.
“A… Thật thoải mái… Nhanh lên một chút… Bên kia…”
Hắn thấy trong ngực mình toàn thân công tử trắng như tuyết giống con mèo ở hõm vai hắn loạn cọ, l*иg ngực y mang theo cái vòng nơi đầu nhũ dán vào ngực hắn cọ cọ, hai chân kẹp vào eo lưng của hắn, hậu huyệt bí ẩn kẹp chặt côn th*t của hắn, toàn thân đều bị hắn bao quanh cầm giữ lấp kín, một luồng cảm giác thỏa mãn lần thứ hai xông lên đầu, hắn xoa xoa mông của công tử bỏ thêm mấy phần khí lực đâm mạnh vào làm cho dâʍ ɖị©ɧ tràn trề chảy ra.
” côn th*t ta có lớn hay không? Làm cho ngươi rất là thoải mái sao? Ngươi xem d*m thủy đều lưu một giường.”
Gần đây Lý đại ca rất thích vừa làm vừa dùng lời nói hạ lưu đi đùa giỡn công tử, về phần công tử tuy rằng ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại hết sức thành thực mà càng nghe nói càng hưng phấn, quả thực là miệng cứng nhưng lòng mềm.
“A… Ngươi… Thô tục… A… Thật là thoải mái…”
Công tử chịu đựng không nổi nữa mà nhắm hai mắt, co rúc nhục bích lại mỗi một tấc thu nạp dương căn, bởi vì ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên hậu huyệt tựa hồ dâʍ đãиɠ giống như tâm, sau khi bị mạnh mẽ thao mấy lần liền tuôn ra càng nhiều chất lỏng, tiếng nước «
òm ọp òm ọp
» càng ngày càng vang, miệng huyệt bị đυ.ng vào ngứa ngáy mềm yếu, song bên trong lại giống như ăn không no, vẫn ướŧ áŧ mà đòi hỏi càng nhiều.
“Nữ nhân cũng không có nhiều nước bằng ngươi.” Lý đại ca cố ý dùng côn th*t khuấy động dâʍ ɖị©ɧ bên trong, tiếng nước da^ʍ mỹ làm cho công tử nghiêng đầu cắn môi càng ra vẻ giận dữ và xấu hổ lại càng đáng yêu.
“A… A… Nói lung tung… Nhanh lên một chút…”
“Muốn nhanh cái gì?” Lý đại ca ghé vào lỗ tai của y tiếp tục dùng giọng nói bao hàm tìиɧ ɖu͙© công kích y.
“A… Nhanh lên một chút bắn cho ta… A… hậu huyệt thật đói… Nhanh lên một chút…”
Công tử nói những lời hạ lưu cũng như tiện tay nhặt ra, cùng Lý đại ca chung sống lâu như vậy, y cũng học không ít, lúc này y mềm mại nói những lời thô tục trên giường đánh Lý đại ca tơi bời, cơ hồ muốn tinh quan thất thủ.
“A!! Công tử khi nào học rêи ɾỉ trên giường! Dâʍ đãиɠ như thế!” Lý đại ca giống như trả thù dùng hết sức đâm vào tận gốc rễ, hận không thể đem cả hai trứng nhét vào, qυყ đầυ khổng lồ dùng sức đè ép làm công tử thân tâm trở nên mềm yếu, sảng khoái làm công tử mở miệng thở dốc phát ra âm thanh khàn khàn nước mắt chảy đầy hai má, nước bọt không khống chế được chảy xuống.
“A…”
Lý đại ca đương nhiên không buông tha y cúi đầu cắn liếʍ toàn bộ xương quai xanh của công tử còn lưu lại dấu răng của mấy ngày trước, phía dưới cũng phối hợp mà dũng mãnh xung kích, như con sư tử cố định lại con mồi dụng hết toàn lực hưởng dụng thân thể vô cùng thơm ngọt.
“A… A… Thật nhanh… Muốn làm hư ta sao… A… Thật thoải mái… Nha nha… Chậm một chút… Phá… Muốn… A —————————— “
Sau mấy chục lần mãnh liệt ra vào công tử bị phun vào bên trong hậu huyệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, y hét lên âm thanh cao vυ't, ngước đầu chịu đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lý đại ca rót vào, thân thể tê dại như muốn hòa tan tùy ý để Lý đại ca đem xương quai xanh của y cắn đến chảy máu, một bên bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho y một bên nuốt dòng máu của y, giống như một nghi thức trao đổi mà hưởng dụng huyết dịch lẫn nhau.
“Nha nha… A… Đau…”
Sau khi trải qua kɧoáı ©ảʍ kịch liệt công tử vô cùng sảng khoái lười biếng hưởng thụ toàn thân thả lỏng như đang ngâm trong ôn tuyền mới bắt đầu dần dần cảm thấy xương quai xanh đau đớn, Lý đại ca vẫn liếʍ vết thương của y, đem hai cái dấu răng nho nhỏ liếʍ đến trắng bệch, không nỡ mà ngẩng đầu đi lên hôn vào môi của công tử.
“A… A…”
Trong miệng có mùi tanh của máu cũng có mùi vị quen thuộc của Lý đại ca, đầu lưỡi công tử mềm mại quấn lấy đầu lưỡi của hắn trong cổ họng nhạy cảm mà phải trái liếʍ lộng, sảng khoái đến thân thể mềm nhũn mấy phần, quên mất đã bị cắn đau đớn.
“Máu của mình ăn ngon không?” Lý đại ca buông cái miệng nhỏ ra cọ cọ vào bờ môi sưng tấy hỏi.
“A… A… Ngươi cắn ta… Khốn nạn…”
Công tử bất mãn mà nhéo một cái, Lý đại ca nhẹ nhàng gặm chóp mũi của y, nói: “Bởi vì công tử không chịu ngậm cho ta nha, không thể làm gì khác hơn là cắn ngươi bồi thường.”
“A… Hạ lưu… Bổn công tử mới không làm những chuyện này… A… Đừng…”
Lý đại ca kiên trì để côn th*t bán mềm ở trong hậu huyệt ẩm ướt như trả thù đâm cắm vào mấy lần, trêu đến công tử tìиɧ ɖu͙© bộc phát trừng hai mắt oán giận nhìn hắn.
“Hạ lưu? Công tử không phải yêu vì ta hạ lưu sao? Cứ hạ lưu như vậy mà thao ngươi” Vừa nói thân thể hắn vừa động mấy lần rồi nói tiếp: “Như vậy mà vuốt ve ngươi ” Hắn duỗi tay nắm chặt côn th*t của công tử chậm rãi tuốt động, nói tiếp: “Cứ như vậy mà hôn ngươi.” Hắn ngậm lấy vành tai công tử liếʍ mυ'ŧ phát ra tiếng.
Tiếng nước như tựa hồ nổ tung ở bên tai, công tử «
ô
» kêu lên một tiếng, trầm luân trong kỹ xảo thuần thục của Lý đại ca, muốn lấy tay đẩy hắn ra lại không khí lực, không thể làm gì khác hơn là mềm nhũn chịu đựng từng làn sóng tìиɧ ɖu͙©.
Trong căn nhà gỗ đơn sơ có một đôi tình nhân một lần nữa lưu luyến giao hợp, chuyện tình của bọn họ, bắt nguồn từ một trận giáo huấn, tuy rằng động cơ không tinh khiết, lại làm cho bọn họ tìm được người cả đời họ yêu nhất.
Thế giới này, cũng thật là kỳ diệu a.
Tác giả có lời muốn nói
Kết thúc truyện Đại công tử cặn bã bị dạy dỗ thành tiểu thụ ngoan ngoãn khả ái, chỉ nghe lời Lý đại ca nói.