Vách Tường Có Mẳt (Cách Tường Hữu Nhãn)

Chương 32: ᒪàʍ Ŧìиɦ trên xe mô tô ở bãi đậu xe ngầm dưới đất (kết thúc)

Giang Xuyên chuyển làm nghề huấn luyện viên môn đua xe thể thao, cũng đã rất lâu không cùng Trần Nam và đám bạn đến bãi đậu xe dưới đất so tài, chỉ thỉnh thoảng sẽ qua nhìn một chút. Như sau này vì Tô Minh mang thai đến hậu sản nên thời gian nửa năm cũng không quay lại.

Trần Nam chủ yếu tâm tư cũng không ở nơi này, anh ta không biết từ lúc nào mà bỏ bộ dạng cà lơ phất phơ tuy rằng người thoạt nhìn vẫn không đứng đắn nhưng cảm giác cũng không giống như trước. Anh ta có tới nhà một lần thăm Tô Minh và con của hai người. Giang Xuyên nhìn ra tthay đổi của anh ta nhưng không hỏi nhiều. Hai người ở trên ban công vào đêm khuya nói chuyện tâm sự uống hết tám bình rượu.

Trần Nam nói: “Nghe tin tức này tôi rất kinh ngạc đến thăm mới biết rõ sự thật, đứa nhỏ này tên gì đây.”

Giang Xuyên liếc mắt nhìn anh ta nói: “Giang chỉ Minh.”

Trần Nam quơ quơ bình rượu, gật gật đầu: “Rất tốt.” Tiếp lại cười nói: “Tôi sợ không có phúc như cậu, nhà chúng tôi cậu ấy không thể sinh.”

Giang Xuyên cúi xuống không lên tiếng, Trần Nam nâng ly uống một hơi cạn sạch, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà tôi cũng không hối hận, tiếc nuối và vân vân.”

“Cậu trên người …vết thương, không có chuyện gì?” Giang Xuyên nhìn gò má của anh ta, ban công không bật đèn, dựa vào từ ánh đèn trong phòng khách ánh sáng mờ nhạt cũng không thấy rõ biểu tình của Trần Nam.

chỉ nghe anh ta thấp giọng nói: “Gia đình của cậu ấy… tôi muốn cho cậu ấy cùng tôi sống hết đời, muốn trả giá một chút, tính cũng không nhẹ, không có chuyện gì.”

Men say nhẹ nhàng xông lên đầu, Giang Xuyên nói rằng: “Trong phòng khách có giường dọn dẹp một chút là có thể ngủ được.”

Trần Nam: “Được rồi.”

Ngày thứ hai, lúc Tô Minh tỉnh lại, Trần Nam đã đi rồi. Cậu rửa mặt xong ngồi xuống trước bàn ăn. Giang Xuyên nói cho cậu biết Trần Nam trước khi đi còn cuồng hôn bé Giang chỉ Minh của họ. Tô Minh cười nói: “Không thấy được a, anh ta như thế mà lại yêu thích trẻ con.” Giang Xuyên không có vấn đề nói: “Anh cũng yêu thích.”

Tô Minh quay đầu lại nhìn phòng ngủ, nghiêng nghiêng đầu nhìn Giang Xuyên nói: “vậy em lại sinh cho anh một đứa nữa được không?” Giang Xuyên ngồi đối diện cậu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo kinh ngạc, vui sướиɠ, lo lắng…., cho là khoảng thời gian túng dục này anh đã đem lại trong bụng Tô Minh mầm mống, đồng thời cũng lo lắng Tô Minh thân thể không chịu nổi.

Nhìn anh tâm tình hơi phức tạp Tô Minh nở nụ cười một hồi lâu, dùng chân từ dưới đáy bàn đưa tới, mũi chân để trên đầu gối Giang Xuyên thuận theo cái đùi một đường hướng lên trên, đến bộ phận giữa hai chân đang cứng lên nhẹ nhàng đạp giẫm: “Ba ba.”

Giang Xuyên nắm lấy cái chân không an phận ngữ khí làm bộ hung ác nói: “Động vật nhỏ, dám học tính lừa anh.” Nói xong lấy ngón tay cào cào chân Tô Minh mấy lần.

Giang Xuyên nhìn cậu bị cù lét ngứa dùng sức giãy dụa vừa cười đến chảy nước mắt, sức lực trên tay cũng buông lỏng. Tô Minh lập tức rút chân về từ trên cái băng ghế đi tới chỗ Giang Xuyên khóa ngồi ở trên người đối phương, sau đó là một trận đùa giỡn, không khống chế suýt chút nữa là hai súng phát hỏa, đúng lúc tiếng khóc lại từ trong phòng ngủ truyền ra.

Hai người không nói gì, Tô Minh đang chuẩn bị từ trên người anh đi xuống lại bị Giang Xuyên một ôm sát eo không cho động. Tô Minh còn chưa nói, liền nghe Giang Xuyên ghé vào lỗ tai cậu cọ xát: “cho anh vào đi thôi… Bảo bối…”

Tô Minh tâm cũng mềm nhũn thêm vào du͙© vọиɠ của cậu vốn cường liệt, cùng Giang Xuyên trên bàn ăn vội vã làʍ t̠ìиɦ. Một lúc sau cậu đứng lên từ trên bàn ăn xuống dưới đứng trên mặt đất, chất lỏng trắng đυ.c đều tranh nhau từ hoa huy*t bị sủng ái chảy ra, thuận theo đùi một đường hướng phía dưới, trên cái đùi trắng nõn để lại loang lổ vết tích.

Cho baby uống sữa xong hai người quyết định mang Giang chỉ Minh đi ra ngoài dạo chơi. Dọc theo đường đi hai người câu được câu không mà tán gẫu cũng thấy thảnh thơi. Trò chuyện một chút, liền nói đến mẹ Tô Minh dự định cho đứa bé cai sữa sau đó sẽ nhận nuôi, chờ đến tuổi đi học sẽ trả trở về, vừa có thể để cho Giang Xuyên cùng Tô Minh hai người an tâm làm việc, thứ hai ông bà cũng có đứa bé làm bạn, cũng sẽ không cô đơn.

Vợ chồng son cảm thấy được, cũng không phải không được, bởi vì bọn họ đều là đàn ông, đối với việc chăm sóc trẻ con vốn là tương đối sơ ý. Giang Xuyên có thể từ tiếng khóc của Giang chỉ Minh phân biệt ra được là cần thay tã hay là muốn bú sữa đã là cảnh giới rất cao rồi. Đêm hôm trước Tô Minh ngủ sớm, không biết Giang Xuyên cùng Trần Nam trên ban công nói chuyện gì, lúc hỏi tới Giang Xuyên đều kể hết cho cậu biết, Tô Minh nói: “chúng ta thật là may mắn.”

Giang Xuyên gật đầu, Tô Minh nhớ lại Giang Xuyên lần đầu tiên dẫn cậu đến bãi đậu xe dưới đất, lần thứ nhất nhìn thấy bộ dạng anh khi đua xe.

Giang Xuyên tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ gì, anh nói:”Em muốn đi xem sao?”

“Anh nhớ em đã nói, muốn anh ở trên xe XXX em… đúng không?”

Tô Minh mặt đỏ lên, lúc đó mình quả thật nhìn thấy chỗ đó như vậy nên chợt lóe lên ý nghĩ này. Tuy nói hai người đến bây giờ đã là chồng chồng nhiều năm chơi chút tình thú cũng chưa chắc không thể.

Nhưng cậu nghĩ lại cũng không thể để Giang chỉ Minh một mình ở nhà đang do dự nên làm gì thì nghe người bên cạnh nói rằng: “Buổi chiều mẹ em sẽ tới, sáng sớm mẹ nói cho anh biết.” Giang Xuyên vuốt ve mặt của cậu, làn da nhẵn nhụi ở đầu ngón tay lưu lại cảm xúc ấm áp, suýt chút nữa nhịn không được muốn ở phía trên cậu cắn một cái. Tô Minh không suy nghĩ nhiều như vậy, quay đầu cắn một cái trên ngón tay Giang Xuyên lưu lại hai dấu răng nhợt nhạt. Rất hiếm có thời gian một lần “Hẹn hò” Tô Minh một lần nữa ngồi lên chiếc xe mô tô cảm thấy thấy từng cảnh tượng tái hiện lại trước mắt mình, chỉ là bất kể thế nào duy nhất không thay đổi là người kia sẽ chở mình cả đời. GiangXuyên chở Tô Minh chạy một vòng mới chạy tới bãi đậu xe bỏ hoang. Theo Trần Nam nói nơi này đã không có người đến, cảnh quan như trước vẫn mờ tối, những hình vẽ xấu xí trên tường dưới ánh đèn mãi mãi cũng như vậy ảm đạm nhưng phóng túng, ngược lại cũng không có vẻ hoang vu lắm.

Tô Minh ôm eo Giang Xuyên nhìn chung quanh một vòng. Ban đầu đứng ở chỗ này chuyện xưa cũng chậm rãi xông lên đầu, khi đó cậu cùng Giang Xuyên quan hệ mới vừa xác định, liền bị anh dùng thân phận người yêu mang đi tìm hiểu sinh hoạt của anh một vòng. Lúc nhìn thấy Giang Xuyên đua xe con người anh tản mát ra một hormone cường liệt, không giống như ở lúc này đó là tự tin, thong dong mà bất kham.

Giang Xuyên quay đầu lại nhìn một chút thấy Tô Minh gò má dán vào sau lưng mình như động vật nhỏ.

“Nghĩ gì thế.” Giang Xuyên lúc nói chuyện, Tô Minh dán vào sau lưng anh lỗ tai có thể cảm nhận được khoang ngực chấn động. Âm thanh lúc thường nghe không giống lắm, hai tay không tự chủ ôm càng chặt hơn. Giang Xuyên ôm tay cậu lại ngón tay vuốt ve một cách ám muội.

Cứ như vậy mà im lặng cách một khoảng với trên mặt đất huyên náo. Qua hồi lâu, Tô Minh từng chút từng chút đem chuyện hai người ôn lại một lần. Giang Xuyên nghe cậu thấp giọng nói, tình cờ đáp lại một đôi lời phiến tình. Tô Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Giang Xuyên: “Anh biết lúc đó em nhìn trúng anh cái gì sao?”

Giang Xuyên hiển nhiên không có dự liệu cậu lại đột nhiên nói đến cái này, sửng sốt một chút, anh hỏi: “Cái gì?”

Tô Minh tay trên eo dời xuống cách quần một khối mềm mềm nhấn một chút: “dương v*t lớn chứ sao.” Giang Xuyên bị cậu nói thẳng thắn chọc phát cười, bình thường hôn nhẹ vào lỗ tai cậu cũng đỏ mặt nhưng ở trên giường phóng đãng không che giấu chút nào du͙© vọиɠ của mình. Tình cờ những điều này trong mắt Giang Xuyên cũng rất đáng yêu.

“Vậy em biết anh yêu thích em vì cái gì không?” Giang Xuyên hỏi ngược lại cậu. Tô Minh từ phía sau anh, hai đầu gối quỳ trên miếng lót mềm cằm để trên cổ Giang Xuyên nghiêng mặt sang bên hôn một cái lên lỗ tai Giang Xuyên chỉ nghe anh nói rằng: “Anh yêu thích bộ dạng em bị anh cᏂị©Ꮒ đến khóc lóc nói không cần.”

“Anh là cái đồ bại hoại.”

Tô Minh bị Giang Xuyên trở tay ôm eo ôm kéo tới trước người, động tác trôi chảy như ôm một đứa bé. Tô Minh cùng anh ngồi đối mặt nhau, hai chân đỉnh đạc tách ra để hai bên người Giang Xuyên, Tô Minh ngửa đầu lên, trước mắt là gương mặt khuếch đại của Giang Xuyên từ từ đôi môi dính vào cùng nhau, môi răng triền miên.

Tô Minh bị đẩy ngã trên đầu xe, sau lưng là thùng xăng cũng không dễ chịu thậm chí bị Giang Xuyên đè lên hôn môi cũng bị đau, mà cảm giác đau đớn nhỏ bé bị tìиɧ ɖu͙© hòa tan ra khiến người muốn ngừng mà không được.

Chung quanh rất là yên tĩnh ở trong góc lại truyền ra âm thanh làm người tim đập đỏ mặt, Tô Minh ôm lưng Giang Xuyên nghiêng người để lộ ra xương quai xanh đẹp mắt làm anh chịu không nổi ở trên cổ cậu gặm cắn, mềm nhẹ mà tế nhị đυ.ng vào, khiến lòng người ngứa ngáy, lại như là gãi không đúng chỗ ngứa, không chỗ giải quyết. “A…”

Giang Xuyên từ bên gáy một đường liếʍ láp đến hầu kết, Tô Minh ngửa về đầu về đằng sau, dưới cằm đường nét nhu hòa, đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt mơ hồ, biểu tình mê say, thấy thế nào cũng là một dáng vẻ như đóa hoa mặc người hái. Giang Xuyên ôm cậu tay cũng không nhàn rỗi ở trên người cậu dao động, từ cánh tay một đường tới dưới nách xoa xoa đến bên eo, ngón tay lướt qua một chỗ, đều có thể làm Tô Minh một trận nhẹ nhàng run rẩy. Phản ứng của cậu thực sự đáng yêu, lúc động tình không tự chủ sẽ dùng hạ thể cọ một chút vào Giang Xuyên. Tô Minh thì hai chân đều vòng sau thắt lưng anh tư thế như vậy hai người chỉ cần cởϊ qυầи là có thể làm việc.

Ngồi ở trên xe mô tô cởϊ qυầи đối với bọn họ là quá rườm rà, Giang Xuyên một tay giữ chặt tay Tô Minh ở sau gáy, một tay tiếp tục trên eo cậu dời xuống. Tới mông của cậu thì cách quần xoa nhẹ hai cái, cảm giác trước sau như một khiến người yêu thích không buông tay.

Tô Minh vui mừng mình hôm nay mặc một cái quần dễ dàng cởi. Giang Xuyên ở phía sau cậu cởi bỏ quần dài và qυầи ɭóŧ lộ ra cái mông trắng mịn.

Giang Xuyên đem ngón tay luồn vào khe mông ở trong cúc huyệt nhăn nheo xoa xoa mấy lần, ngón tay trỏ cùng ngón tay đeo nhẫn mở rộng hai bên mông thịt, ngón tay giữa hướng bên trong tìm kiếm.

Mặt trên cũng không nhàn rỗi, Tô Minh tự mình vén vạt áo lên, hai tay nắm hai vυ' đem ép chung một chỗ, như vậy hai viên đầu v* đều có thể đồng thời tiến dần vào miệng Giang Xuyên. Giang Xuyên hút sữa hoàn toàn khác với cho baby bú sữa. Giang Xuyên mà bú thì bao hàm kɧıêυ ҡɧí©ɧ môi lưỡi vòng quanh núʍ ѵú hút, đầu lưỡi tình cờ đỉnh lộng phía trên lỗ nhỏ, đầu v* có thể nói là chỗ nhạy cảm của Tô Minh làm cho cậu động tình. Cho dù là không liên quan tới lúc làʍ t̠ìиɦ bị Giang Xuyên bóp hai cái hoặc là nắm một chút đầu v*, phía dưới có thể tiết ra dâʍ ɖị©ɧ.

Rất nhiều lúc cậu chán ghét thể chất của mình như thế, nhưng lúc làʍ t̠ìиɦ thì rất mẫn cảm nên cậu yêu thích cực kỳ. Bị Giang Xuyên liếʍ cái vυ' cậu đã không để ý vị trí chung quanh, có thể đột nhiên có người đến, hiện tại cậu chỉ một lòng thả lỏng hậu huyệt tùy ý tay của người nọ ở bên trong đào móc mở rộng để có thể chứa đựng dương v*t dùng hỏa lực toàn bộ khai hỏa.

Khi đã khởi động và mở rộng đầy đủ Giang Xuyên thẳng người, nhả núʍ ѵú từ trong miệng ra, mở ra dây kéo móc ra dương v*t như một cây thương gân xanh đan xen chằng chịt, muốn chủ nhân nó đem nó vào trong cơ thể người kia điên cuồng ra vào giải tỏa du͙© vọиɠ mãnh liệt.

“Đâm vào… CᏂị©Ꮒ em…” Tô Minh nói, Giang Xuyên theo thói quen cắn một bên đôi môi, trong đôi mắt có chút tàn nhẫn, cầm lấy eo Tô Minh ổn định thân thể cậu, một tay nắm côn th*t hướng vào cúc huyệt mềm mại thao vào, không cho phản kháng chầm chậm mà kiên định đem cả cây côn th*t to dài vùi vào trong cơ thể cậu.

Nhìn biểu tình Tô Minh lúc bị tiến vào tựa như thoả mãn, rồi lại mang theo chút bất mãn, bị côn th*t đâm sâu vách tường thịt tạm thời không có cách nào co rút lại để kẹp chặt giục người kia động tác nhanh hơn chỉ có thể nhỏ giọng lên tiếng cầu xin.

Lúc đầu bị thao thì cậu thoải mái đến rêи ɾỉ nhưng phía sau lưng không vững vàng mang đến cảm giác không thoải mái nhiều hơn. Bị làm như vậy mười mấy phút, Tô Minh không chống nổi lắc đầu liên tục ra hiệu Giang Xuyên dừng lại. Giang Xuyên làm đến hứng khởi, nhưng cũng chăm sóc đối phương nên dừng lại, chỉ từ từ đánh xuyên, cúc huyệt ấm áp làm cho anh không nỡ để mất đi một giây thưởng thức nào.

“Lưng bị đau sao em?” Giang Xuyên bế cậu lên, thay cậu xoa. Tô Minh gật gật đầu, vùi ở trước người Giang Xuyên, hậu huyệt lại bị thao đến thoải mái, trong lúc nhất thời quên đau đớn phía sau lưng chuẩn bị thay đổi tư thế tiếp tục.

Vì vậy cậu đưa lưng về phía Giang Xuyên ngồi, cong lên cái mông miệng cúc huyệt lần thứ hai bị tiến và lấp kín, quần đã bị cởi vứt ở đuôi xe, hai cái chân thon dài dưới ánh sáng mờ tối hiện ra càng thêm trắng nõn, cùng thân xe màu đen tạo ra màu sắc đối lập.

Giang Xuyên chân chống mặt đất đứng lên, cầm lấy mông Tô Minh vừa nhấc hướng lên trên thì hạ thể lại ép xuống. Cánh mông no tròn bị một dương v*t màu tím đen cắm vào mãnh liệt đâm vào lỗ nhỏ.

Tô Minh cứ như vậy cong lên cái mông mặc cho thao, trong lúc nhất thời, bốn phía không người vang lên âm thanh “ba ba” vang vọng hòa vào tiếng rêи ɾỉ của Tô Minh không hề che giấu chút nào khi thì tao lãng như da^ʍ phụ, khi thì ẩn nhẫn như xử nữ.

Giang Xuyên chỉ để ý vùi đầu gian khổ mà thao lộng, thỉnh thoảng nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm cho Tô Minh trả lời một ít lời nói xấu hổ dâʍ đãиɠ.

Cậu nghĩ đến thật sự bị người nhìn thấy, thậm chí vây lại xem, lúc tâm xấu hổ mà cơ thể lại ngập trong kɧoáı ©ảʍ vậy thì đơn giản vứt bỏ hết thảy liêm sỉ, chỉ theo đuổi tìиɧ ɖu͙© trước mắt.

Tô Minh bị thay đổi vài tư thế, đều là nằm úp sấp hoặc nằm trên xe, bị người trước sau dùng một thịt côn xuyên ở trong người thao lộng. Giang Xuyên ở hậu huyệt không ngừng ma sát kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt, làm Tô Minh chỉ dựa vào kɧoáı ©ảʍ ở hậu huyệt làm phía trước du͙© vọиɠ phóng thích. Thao đến khi hậu huyệt mất đi co dãn thì lui ra, một giây sau liền trực tiếp lấy tay đẩy ra âm thần, hướng về hoa huy*t thao đến cùng. Một trận cuồng đảo mãnh liệt, đem Tô Minh thao đến xin tha sảng khoái đến rơilệ. Đợi đến khi Giang Xuyên ở trong hoa huy*t bắn ra vài cỗ nồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Tô Minh nhìn lên trời trong mắt thất thần, thở hổn hển bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa huy*t đến cực khoái. “Hài lòng không động vật nhỏ của anh” Giang Xuyên đem hạ thể lau chùi sạch sẽ, mặc quần vào cho cậu, đi phía trước chuẩn bị khỏi động xe.

Tô Minh mềm nhũn dựa vào anh toàn thân lộ ra cảm giác thỏa mãn khi hoan ái qua đi, cậu cười nói: “chỉ có anh mới làm em thỏa mãn, lão lưu manh.”

Rời khỏi nơi này, bên ngoài đã gần tối đen, ánh đèn đường rực rỡ vừa mới sáng, cậu không nghĩ tới thời gian hoan ái lại dài như vậy. Nhưng mà cũng chưa chắc là lãng phí thời gian, mặc dù là ở nhà chỗ nào cũng có thể làm vận động píttông nhưng tình thú chung quy là phải có. Ban đầu có rất nhiều chấp niệm muốn tại sau này trong đời từng cái phải hoàn thành nhưng chỉ cần có đối phương bên cạnh mọi việc cũng không có gì là không thể. Dù sao cả đời này Giang Xuyên đều vẫn sẽ ở bên cậu.

Hoàn chính văn