Vách Tường Có Mẳt (Cách Tường Hữu Nhãn)

Chương 14: ᒪàʍ Ŧìиɦ trên sân thượng. Người qua đường nhìn thấy đông cung sống. Chơi đến phun cả sữa

Bởi vì phòng của Tô Minh chưa hết hạn mà nếu trả phòng sớm thì tiền đặt cọc cũng không được trả lại, nhưng cậu kể từ khi cùng Giang Xuyên yêu đương cũng không thường Xuyên về phòng của mình. Qua một khoảng thời gian cậu phát hiện như vậy thật lãng phí tiền.

Vì vậy cậu thương lượng với Giang Xuyên quyết định đem phòng của cậu cho thuê lại. Tốt nhất là tìm một người quen biết như vậy có thể trực tiếp lấy tiền của người đó chuyển cho chủ nhà trọ, cũng không làm người khả nghi.

Không quá hai ngày, trong đội đua xe của Giang Xuyên có một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi tên Lý Trác quyết định đến thuê lại. Tô Minh nhanh chóng đem hành lý của mình chuyển tới phòng của Giang Xuyên cũng đem cái lỗ trên tường che lại chặt chẽ.

Tầng lầu này hộ gia đình không nhiều, sát vách phòng Giang Xuyên chính là phòng Tô Minh nhưng do phòng cho thuê cách âm không tốt mà hai người đều không thích ra ngoài nên thời gian rảnh rỗi đều ở trong phòng chán ngán, hứng thú thì khởi động trò vui trực tiếp lăn ra giường làm một phát.

Điều này thực là ủy khuất cho Lý Trác, tuổi trẻ ngựa non háu đá mỗi ngày đều nghe sát vách Giang lão đại cùng vị thiếu niên thoạt nhìn rất đẹp kia làm việc, chỉ cần nghe thanh âm có thể tưởng tượng đến tình cảnh hoạt sắc sinh hương bên đó. Người trẻ tuổi mà trong đầu thường suy nghĩ nhanh như tàu hỏa chạy huống hồ là thanh niên đã chưa kinh nghiệm trên giường. Lý Trác tự cho mình đã xem qua vô số AV nhưng vẫn bị cảnh xuân phòng bên tác động đến mình.

Cho nên gần đây cậu thường ra ngoài với hai vành mắt đen thui. Có một hai lần gặp Giang Xuyên, anh ngạc nhiên hỏi một câu: “Cậu không ngủ ngon hả?”

Lý Trác gật gật đầu: “Gần đây em luôn mất ngủ.”

Giang Xuyên gật đầu ồ một tiếng, anh nói rằng: “Chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Lý Trác cảm kích nhìn anh nhưng trong đầu hò hét 10 ngàn câu “Đệt mẹ anh!!

Cũng tại ai mà tôi như vậy?!’

Nhưng mà những câu nói này cậu ta không dám nói trước mặt Giang Xuyên. Nói cái gì? Làm sao nói? Lão đại anh có thể tiết chế một chút hay không? Lúc ân ái có thể nghĩ đến kẻ độc thân này hay không? Mà cậu ta cũng không dám nói ra những lời đó, nếu không có lẽ sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài. Đây đúng là đại ca làʍ t̠ìиɦ là lớn nhất nên mắt không thấy tai không nghe là được, Lý Trác kiên quyết tin tưởng suy nghĩ này.

Mà cho dù Lý Trác không nói với Giang Xuyên nhưng với những đồng bỌn trong đội đua xe vẫn vô tình hay cố ý nhắc qua nên cơ hồ toàn bộ đều biết. Trần Nam nghe được tin còn trêu chọc Giang Xuyên mà anh cũng không phản đối anh biết bọn họ chỉ nói đùa không ác ý. Mọi người đều là người trưởng thành nhưng Tô Minh lại thẹn thùng đến không chịu được có một thời gian cũng không dám đến đội đua xe.

Bởi vậy, Tô Minh trong lúc làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ như cá gặp nước cũng cố ý giảm thấp tiếng rêи ɾỉ, có lúc thậm chí tình nguyện cắn môi cũng không muốn phát ra âm thanh. Giang Xuyên vì thế rất phiền muộn. Ngày hôm sau Lý Trác được Giang Xuyên đại diện cho hội quan ái độc thân tặng cho hội viên là cậu một phần thưởng an ủi: một cái tai nghe âm thanh hifi.

Ý này đã quá rõ ràng! Lý Trác vẫn nhận, chỉ cần ở nhà là đeo tai nghe lên nghe nhạc làm một thanh niên thanh tâm quả dục đúng chuẩn mực.

Vì không cẩn thận nói lộ ra chuyện của Giang Xuyên nên Lý Trác nghĩ cách bồi thường. Lý Trác thường lấy canh ở quán của nhà mình đem cho người ở phòng sát vách. Có mấy lần Tô Minh mở cửa nhìn thấy cậu ta hai người đều không hẹn mà cùng đỏ mặt. Tô Minh cũng hỏi cậu ta vì sao có nhà ở gần còn muốn đi ra thuê phòng Lý Trác từ tốn nói: “cánh cứng rồi mà, chung quy cũng phải bay ra ngoài.”

Canh Lý Trác mang tới đều rất ngon để trong hộp đóng gói cẩn thận. Tô Minh cảm thấy uống rất ngon, tuy rằng ngày nào cũng chỉ có một món canh đậu tương móng giò hầm cá chép nhưng cậu rất thích, có lúc còn chừa một ít cho Giang Xuyên, nhưng anh không có hứng thú nói: “Anh không thích uống, cậu ta mang đến cho em thì em uống đi.”Tô Minh cầu cũng không được. Ban đêm.

“Bảo bối… rên lớn lên…” Giang Xuyên nói, Tô Minh cắn mu bàn tay lắc đầu không chịu. Giang Xuyên mạnh mẽ va chạm điểm nhạy cảm trong cơ thể cậu, Tô Minh nước mắt lưng tròng, kêu rên vài tiếng tội nghiệp mà nhìn anh. Giang Xuyên “sách” một tiếng, cũng không miễn cưỡng cậu nữa, ngăn chặn cái miệng của cậu làm hạ thân của cậu co rúm lại.

Kỳ thực Tô Minh cũng không phải cố ý, chỉ là trong tiềm thức rất lưu ý sát vách còn có một người sống sờ sờ. Mà người kia lại là bạn của bọn họ, điều này làm cho trong lòng cậu dường như khó tiếp thu. Đồng thời, gần đây càng cảm thấy thân thể mình kỳ quái, bộ ngực thường thường căng đau, trước đây cũng chưa từng có. Ngay cả Giang Xuyên cũng phát hiện rõ ràng: “Bộ ngực em hình như càng ngày càng lớn.” Tô Minh bụm mặt: “Nha… Đều tại anh.”

Cái thành phố này nổi danh ở chỗ chỉ có hai mùa, mùa hè và mùa đông. Mùa thu trên căn bản là không tồn tại, chỉ có buổi tối gió thổi mang theo chút cảm giác mát mẻ. Tô Minh cùng Giang Xuyên đang ở trên sân thượng tầng cao nhất của nhà trọ. Nhìn anh khóa cửa sắt của thang gác cậu nghi ngờ hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Giang Xuyên đem cậu kéo đến trước người mình, cúi đầu hôn trán của cậu, nói: “Làʍ t̠ìиɦ.”

Tô Minh không dám tin nói: “Tại… Ở đây?”

Giang Xuyên nhíu mày, hỏi ngược lại: “có cái gì mà không thể?”

Tô Minh lập tức nhớ tới lúc trước có một số lần làʍ t̠ìиɦ ở những vị trí khác nhau cũng không biết xấu hổ. Đúng là khi yêu cái gì mà không thể chứ. Nhớ đến đây, Giang Xuyên cũng không có cho cậu thêm cơ hội cự tuyệt, anh chỉ giải thích: “Nếu em bận tâm Lý Trác, vậy tối nay có thể yên tâm.”

Tô Minh sửng sốt một chút, thì ra Giang Xuyên vẫn luôn lưu ý. Nghĩ kỹ lại, cho dù mình cố nén không rêи ɾỉ nhưng vẫn thoải mái, nếu vậy thì hà tất xoắn xuýt với cái vấn đề này chứ? cậu cứ suy nghĩ đơn giản như vậy, Giang Xuyên không cho là suy nghĩ của cậu chỉ đơn giản như vậy. Rõ ràng Tô Minh không như trước bị mình làm đến la hét thất thanh chứng, như vậy chứng tỏ là anh không ra đủ sức.

Mặc dù bây giờ nguyên nhân lớn nhất là khúc mắc ở chỗ Tô Minh vậy thì ở một nơi dễ dàng bị rình nhất đem khúc mắc này của cậu làm đứt đoạn mất đi.

Giang Xuyên nhìn như là người có tính khí hiền hoà, cũng rất sủng cậu nhưng mà Tô Minh biết khi người này đã quyết định thì mười con trâu cũng không kéo trở lại, cậu cầu nguyện trong lòng tuyệt đối không nên có người đi ra ngoài ngắm phong cảnh.

Phòng trọ và sân thượng giống nhau đều là sàn Xi măng và tường thấp, bởi vì không phải nhà mình, trang trí đẹp cũng vô dụng. Tô Minh dựa lưng vào tường ngẩng đầu nhìn Giang Xuyên. Người kia hai tay chống hai bên thân thể cậu đem cả người cậu ôm và trong ngực.

Tô Minh chăm chú nhìn anh, ánh đèn đường phía dưới chiếu ánh sáng mờ ảo vào trong mắt anh, trong đôi mắt đó tràn đầy ôn nhu và kiên trì, cậu không tự chủ hơi hơi nhÓn chân lên, Ôm lấy cổ của Giang Xuyên chủ động hôn lên.

Trong l*иg ngực anh động vật nhỏ đầu tiên là căng thẳng sau khi cùng mình đối diện đột nhiên trở nên rất an tâm lại chủ động lấy lòng, Giang Xuyên hai tay ôm eo cậu, cúi đầu áp chế hôn sâu cậu. Tô Minh ngước cổ, đầu lưỡi hai người trong miệng quấn quýt, trao đổi nướt bọt, bị Giang Xuyên hôn sờ ngứa ngáy không chịu được.

Bụng dưới Tô Minh cái kia hình dáng biến hóa rõ ràng, hai người trong thời kỳ động dục như động vật chỉ cần liếc mắt nhìn nhau hôn môi là có thể cứng.

Gió đêm thổi từ từ, áo khoác của Tô Minh còn móc ở trên cánh tay, bên trong mặc một cái áo màu hồng nhạt, áσ ɭóŧ hình dáng như nơ con bướm bao bọc lại hai bầu vυ'. Giang Xuyên hai tay nắm chặt đôi ngực trắng mịn mềm mềm nhẹ nhàng xoa xoa mấy lần, sau đó đột nhiên đem bầu vυ' hướng lên trên đẩy một cái lại buông tay ra, hai bầu ngực như trái bóng nảy nảy lên.

Tô Minh đem áσ ɭóŧ cỞi ra hai vυ' mất đi trói buộc, Giang Xuyên yêu thương ở hai đầu v* hôn một cái, hai đầu v* căng đau dường như được thư giãn một chút. Tô Minh nóng lòng muốn giảm bớt cảm giác đau đớn đó, ôm đầu Giang Xuyên đem bộ ngực đến gần để người kia liếʍ láp.

Bị chơi đùa hai đầu nhũ một chút mà Tô Minh hai má đã ửng hồng, hai tay mềm mại khoát lên sau gáy Giang Xuyên, ngón tay êm ái vuốt ve tóc rối sau cổ anh. đầu v* cùng đầu nhũ đều bị liếʍ đến ướt đẫm sau khi đầu lưỡi ấm áp rời đi bộ ngực truyền đến một cảm giác mát mé.

Giang Xuyên cầm lấy tay của Tô Minh kéo xuống hạ thể của mình nói: “Bảo bối, sờ sờ nó.” Tô Minh theo lời anh đem côn th*t từ trong đũng quần móc ra cầm trong tay cảm nhận lửa nóng từ vật đó truyền vào lòng bàn tay mình. Mặc dù đối với cự vật đã không xa lạ chút nào, mà trong thân thể Tô Minh vẫn phát ra khát vong.

Một bên bị liếʍ núʍ ѵú, một bên còn giúp người kia thủ da^ʍ. Nhìn ở góc độ nào cũng thấy không còn xấu hổ nữa.

Chung quanh tòa nhà có rất nhiều căn phòng đèn sáng rỡ, chỉ có điều bị rèm cửa sổ che lại chiếm đa số, tuy rằng không gian này không tính là rất sáng nhưng mà Tô Minh vẫn mơ hồ có chút bận tâm.

Rất nhanh, Tô Minh cảm giác côn th*t trong tay đã cứng đến nỗi không nhịn được, Giang Xuyên đem cậu xoay lại, lưng đối diện với mình. Tô Minh chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy những dáng người nhỏ xíu đi trên đường. Giang Xuyên cởϊ áσ khoác của mình trải làm nệm ở trên sàn mà hai khuỷu tay Tô Minh chống đỡ ở phía trên.

Quần bị vứt đi, Giang Xuyên đầu tiên là cầm côn th*t lửa nóng kẹp ở giữa khe mông đem hai cánh mông đẩy ra rồi kẹp chung một chỗ, côn th*t tím đen bị hai cánh mông kẹp lại ở chính giữa như bánh mì kẹp lạp Xưởng. Mà cúc huyệt nhạy cảm kia không cam lòng lúc dương v*t nằm sát thì co rúm lúc mở lúc khép mυ'ŧ lấy hành thân của côn th*t.

“A… a… nhanh tiến vào đi.a…anh..” Tô Minh ngỏng cái mông lên lấy tay của mình hướng về phía sau đẩy hai cánh mông ra làm cho cúc huyệt mở ra một cái lỗ nhỏ đợi chờ xâm nhập. Dĩ nhiên so với trước còn vỘi vàng hơn xem ra là thật sự khẩn trương.

Giang Xuyên dùng qυყ đầυ đâm đâm cúc huyệt, cảm nhận được nó mẫn cảm mà co rụt lại rồi thả lỏng ra vội vã không nhịn nổi mà muốn nuốt qυყ đầυ vào. Giang Xuyên đánh cái mông trắng mịn một cái, Tô Minh quay đầu lại có chút ủy khuất lườm anh, nói là trừng nhưng không hề có lực sát thương cũng như là cún con làm nũng cầu người thương yêu.

Mặc cậu cong lên cái mông cầu thao, Giang Xuyên đem bàn tay đến trước ngực Tô Minh nắm hai viên đầu nhũ đứng thẳng thưởng thức ở giữa ngón tay xoa nắn, móng tay tình cờ Xẹt qua núm nhỏ, Tô Minh ngay lập tức mềm nhũn thân thể, nửa người trên ngã về phía trước đem đầu nhũ toàn bộ nằm trong tay Giang Xuyên.

Phía dưới tiểu huyệt cũng động tình, Tô Minh uốn éo cái mông cọ cọ dương v*t của Giang Xuyên. Giang Xuyên ưỡn ưỡn thân, dương v*t đã đi vào trong cúc huyệt một nửa, vì hai tay Giang Xuyên đều đặt ở hai vυ' của cậu nên Tô Minh phải tự mình nắm chặt dương v*t cứng như gậy sắt chậm rãi đẩy vào.

Nếu như không phải ánh sáng không đủ, GiangXuyên lúc này nhất định có thể nhìn thấy cúc huyệt chung quanh nhăn nheo theo dương v*t vào từ từ chống đỡ bằng phẳng. “Ừm… to quá… Không được… ông xã giúp em một chút…”

Tô Minh mềm giọng cầu anh, Giang Xuyên chuyên tâm mân mê bầu ngực của cậu, l*иg ngực rộng lớn của anh dán phía sau lưng Tô Minh, anh nói với cậu: “Tự mình ăn đi.”

Cúc huyệt của Tô Minh nhanh chóng rụt lại giống như trả thù, nó mạnh mẽ kẹp chặt qυყ đầυ của Giang Xuyên. Người phía sau bị cậu kẹp đến hơi nhướng mày, hàm răng khẽ cắn lỗ tai Tô Minh. Tô Minh nỗ lực cong cái mông lên đem côn th*t như đại pháo hướng vào hậu huyệt của mình đâm vào bên trong. Hậu huyệt vào buổi chiều mới khai thác qua trong vách thịt rất là mềm mại, sau một lát chờ cả cây đều chôn ở trong người Tô Minh, cậu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cảm giác hậu môn của mình có thể chứa hết cả một cây cự pháo.

Giang Xuyên nắm cằm của cậu đem mặt cậu chuyển đến gần mình rồi hôn môi gò má chóp mũi của cậu. Hai tay xoa đôi đầu nhũ, hạ thể vừa cắm xuống, lúc cắm vào thì dùng lực nhào nặn bầu ngực một chút.

Bởi vì bị hai cánh mông thịt ngăn trở côn th*t cũng không có thể xuyên đến cùng, Tô Minh bất mãn mà đem hai chân càng mở lớn thậm chí còn uốn éo cái mông kéo cơ thể lại gần côn th*t. Nhưng cậu không sao có thể tự mình đem cúc huyệt hư không lấp kín.

“CᏂị©Ꮒ em.. Dùng…. dương v*t của anh… dùng sức… A a…”. Giang Xuyên cầm lấy mông của cậu nâng lên đem dương v*t chỉnh lại, hạ thể bắt đầu va chạm, Tô Minh khuỷu tay lập tức không chịu được nữa, nửa người trên nằm nhoài trên rào chắn, hai vυ' theo động tác ra vào của người kia không ngừng ở bên ngoài đông đưa ma sát.

“A… Ông Xã… Thật sâu… ah… a…” Tiểu huyệt tham ăn hoàn chỉnh mà mở ra, đêm tối không thấy rõ dáng vẻ da^ʍ mỹ khi nó phun ra nuốt vào côn th*t chỉ có thể cảm nhận được vách tường thịt hoàn toàn dán vào côn th*t, triệt để vì nó mở ra mà chịu đựng Giang Xuyên thô bạo ra vào.

Sân thượng rộng rãi hai cỗ thân thể quấn quýt cùng nhau, người đàn Ông cao lớn màu da đậm hơn, thân thể rộng lớn đem thiếu niên trắng nõn gầy gò ôm vào trong ngực một đen một trắng màu da phân biệt rất rõ ràng. Thiếu niên ngẩng đầu lên cái cổ thật đẹp, cái miệng nhỏ như hoa anh đào khẽ nhếch lên rêи ɾỉ, đường nét hàm dưới duyên dáng từ cổ kéo dài tới trước ngực. Trên ngực thiếu niên đang bị hai tay của nam nhân kia nhào nặn, bầu ngực rất nhỏ không lớn như của phụ nữ, mà thiếu niên đang vui sướиɠ kẹp một cái côn th*t tím đen trong cúc huyệt nhỏ hẹp mặc cho nó ở bên trong mà rong ruổi.

Tô Minh đã vứt bỏ hết thảy những lo lắng, tuyến tiền liệt bị ma sát không ngừng mang đến kɧoáı ©ảʍ chồng chất. Cậu cũng học Giang Xuyên lúc đùa bỡn hai vυ' dùng móng tay gãi qua núm nhỏ, sảng khoái đên hai chân run lên, không ngừng hướng người phía sau đòi lấy: “Cho em..ông xã… Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn cho em.. A a…”.

Giang Xuyên manh me thao vào đâm xuyên cúc huyệt ẩm ướt mềm mại, cầm lấy hai cánh mông mở rộng hướng ra hai bên làm cho cúc huyệt đem dương v*t toàn bộ đi vào: “Đều cho em… Bảo bối.” Lửa nóng ở trong người bứt lên trước, Tô Minh xoa bầu vυ' lại có cảm giác căng cứng đau đớn, thậm chí so với mấy lần trước càng đau hơn.

Tô Minh không biết nên làm sao trong đầu muốn đem đầu nhũ cùng cảm giác đau đớn bên trong tống ra ngoài, chỉ có thể càng dùng sức xoa. Sau đó cao trào lại đến cậu nghẹn ngào gào lên, dương v*t ở bụng dưới phun ra từng luồng từng luồng chất lỏng ấm áp. Nơi cánh mông bị một dương v*t sâu sắc xen vào, hai túi thịt để miệng huyệt tỏa nhiệt nóng bỏng thậm chí có thể cảm nhận được côn th*t ở trong người run run, phun ra tinh chất bắn vào trên vách tường thịt.

Cùng với… Hai đầu nhũ chảy ra chất lỏng làm ướt bầu ngực, Tô Minh thất thần nhìn bầu trời đêm trong đầu trống rỗng mông mông lung lung mà nói với Giang Xuyên: “Ông xã… em… Thật giống chảy ra sữa…”

Giang Xuyên ôm quanh cậu, trán để trên vai Tô Minh nghe vậy mở mắt ra, đập vào măt là bộ ngực đầy đặn trên núʍ ѵú chảy ra sữa, thoạt nhìn như vậy càng thêm diễm lệ mê hoặc.

Giang Xuyên phản ứng lại lập tức lấy tay ngăn một bên vυ', cúi đầu đến gần mυ'ŧ đầu v*, mùi sữa thơm nhàn nhạt truyền vào trong miệng, đi vào răng lưu lại mùi hương. Giang Xuyên làm giống như Tô Minh hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình tham lam đem chất lỏng đưa vào trong miệng. Tô Minh dựa vào hõm vai anh thả lỏng thân thể để Giang Xuyên bú sữa.

côn th*t sau khi Xuất tinh bán cứng rắn vẫn ở trong cúc huyệt không hề rời đi, Tô Minh không tự chủ vừa co rụt vừa khép mở cúc huyệt muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ hấp thu.

Giang Xuyên trong lòng tràn đầy hối hận bảo bối lần đầu tiên ra sữa mà mình không chính mắt nhìn thấy nhưng nghĩ lại về sau còn có nhiều cơ hội hơn.

Đem bầu ngực bên trái hút hết sữa Giang Xuyên liền chuyển qua hút bên phải, dần dần cảm giác ê ẩm sưng đau biến mất. Tô Minh cúi đầu hai mắt dần dần tập trung tầm mắt hướng ra xa nhìn thấy đèn đường dưới lầu… hàng cây Xanh bên đường… Một cái đầu của người đi đường ngước nhìn lên trên này.

“Nha oa…!” Tô Minh hoảng sợ lập tức xoay người trốn vào trong l*иg ngực Giang Xuyên côn th*t từ hậu huyệt rời ra không chặn nổi cửa động lập tức từng luồng từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, lưu lại một ít ở khe mông. Tô Minh trong lòng bồn chồn sợ sệt đên không chịu được, không biết người kia nhìn đã bao lâu thấy được cái gì rồi.

Giang Xuyên đem áo khoác từ khuỷu tay của cậu kéo lên liếc mắt nhìn xuống dưới ôn nhu an ủi: “Không có chuyện gì, không ai nhìn thấy.” Tô Minh giương mắt nhìn anh trong mắt còn mang theo một chút nghi ngờ. Giang Xuyên hôn một cái lên trán của cậu: “Anh sao cam lòng để bảo bối của anh bị người khác nhìn thấy chứ.”

Tô Minh quay đầu liếc mắt nhìn xuống, người kia đã biến mất, phỏng chừng chỉ là nghe được âm thanh không nhìn thấy người, lúc này mới yên lòng.

Giang Xuyên nâng cái mÔng của cậu ôm lên, phân thân như lửa nóng không biết lúc nào đã cứng rắn. Tô Minh nhìn anh hai chân vòng qua bên hông anh hoa huy*t lần thứ hai bị tiến vào, Giang Xuyên trong mắt mang theo tia sáng: “Bảo bối, lại vì anh ra một lần sữa nữa đi.”

Sau đó, Tô Minh bị anh từ chính diện tiến vào, cậu cởϊ áσ làm bộ ngực đầu nhũ một mảnh phong quang hiển lộ hết. Giang Xuyên một bên tiến vào hoa huy*t dĩnh động, một bên cúi đầu hút ngậm đầu nhũ hút sữa. Tô Minh hai chân không khép lại được, lúc xuống lầu cả người xụi lơ nằm trên người Giang Xuyên.

Đêm nay mang cho hai người “Kinh sợ” cùng “Hỉ” quá nhiều. Tô Minh đột nhiên cảm thấy không an toàn tuy rằng không bị nhìn thấy mặt, nhưng dáng vẻ của mình suýt chút nữa bị người nhìn thấy.

Mà chuyện của Lý Trác bây giờ cậu cũng không còn để ý lắm. Khi Giang Xuyên đưa cho cậu ta tai nghe cậu sử dụng rất tốt. Sinh hoạt của hai người dần khôi phục như trước đây.

Sau đó không lâu, Lý Trác lại đem cho TÔ Minh món canh khác. Tô Minh nghi ngờ hỏi: “Gần đây quán đổi món ăn khác hay sao? Đã lâu không uống canh móng giò cá chép.” Lý Trác trong nháy mắt hơi hoảng hốt, ánh mắt né tránh lắp bắp nói: “Là… Đúng đấy, chung quy phải thay đổi khẩu vị mà…” Dứt lời chạy trối chết, để lại Tô Minh nghi hoặc đứng tại chỗ.