*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cách đại hội thể dục thể thao một tuần, Trương Giang Giang rốt cuộc cũng có thể truyền bóng ra ngoài khi bị hai người khác kìm kẹp, mà không phải nằm lăn ra đất ôm bóng khóc lóc om sòm. Tề Phi thật sự cảm giác đường thì dài mà hành lí lại nặng, muốn đi nhanh cũng không được… Tất nhiên là tiến bộ cũng không chỉ có từng này.
Quý Khâm Dương lại chẳng biết vì sao, ngay trước trận đấu đem đầu nhuộm thành màu đen.
Thời điểm nam sinh xuất hiện trước cửa lớp lập tức hấp dẫn gần như toàn bộ chú ý, Tạ Mạnh ngẩng đầu thì trông thấy Quý Khâm Dương đang nhìn mình.
“Sớm.” Quý Khâm Dương tháo tai nghe xuống, tóc hắn dường như mềm hơn, không xoã tung như trước, nhuộm màu đen như mực.
Tạ Mạnh nhìn hắn hồi lâu: “Sớm…”
Quý Khâm Dương cười, gương mặt hắn vốn đã đẹp, sau khi tóc nhuộm đen ưu điểm càng được thể hiện rõ, hoàn mĩ như người mẫu nam trên bìa tạp chí thời trang.
Tề Phi: “…Cậu muốn tiến hoá thành nam thần thật luôn đó hả?”
Quý Khâm Dương ngờ vực: “Trước nay chẳng lẽ còn không phải à?”
Trương Giang Giang trầm ngâm: “Cậu là người đẹp trai nhất Trung học W đó…”
Quý Khâm Dương kinh ngạc: “Sao tôi không biết nhỉ?”
Tề Phi vỗ tay một cái: “Nhớ ra rồi! Lần trước trên diễn đàn trường mình các nữ sinh có lập một topic bình chọn.”
Trương Giang Giang đếm trên đầu ngón tay: “Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh, Trác Tiểu Viễn… Top 5 chúng ta chiếm ba hạng!”
“Chúng ta cái con khỉ.” Tề Phi liếc xéo châm chọc, “Trác Tiểu Viễn lớp 6.”
Trương Giang Giang: “Cậu ấy quen Tạ Mạnh, mà bạn của Tạ Mạnh thì cũng là bạn của chúng ta!”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương cười: “Câu này chính ra cũng có lí.”
Tạ Mạnh nhìn hắn một cái, Quý Khâm Dương cũng vừa lúc quay đầu, hai người mắt đối mắt hồi lâu, mãi khi Phật Di Lặc bước vào mới rời ra.
Tề Phi còn đang tranh cãi chuyện của Trác Tiểu Viễn với Trương Giang Giang, Phật Di Lặc lớn tiếng hô vài câu trật tự mới khiến bọn họ im lặng.
Phật Di Lặc vén lên vén xuống tóc Quý Khâm Dương một hồi: “Hừm, nhuộm lại là tốt.”
“…” Quý Khâm Dương mất kiên nhẫn sửa lại kiểu tóc bị vò loạn của mình.
Phật Di Lặc cười ha ha nói: “Thế này nhìn đẹp hơn bao nhiêu, cậu chàng đẹp trai ngoan ngoãn.”
Lúc nghe được câu “cậu chàng đẹp trai ngoan ngoãn”, Tạ Mạnh nhịn không được bật cười, Quý Khâm Dương nhìn gương mặt tươi cười của cậu, mở to mắt tỏ vẻ vô tội cực kì.
“…Khụ.” Tạ Mạnh cười sặc một cái.
Trương Giang Giang và Tề Phi thì không tiết chế được, ha ha hô hô cười liên hồi.
Phật Di Lặc thật sự chịu không nổi nữa, mắng mỏ một phen mới ngừng lại.
Vì hôm sau khai mạc đại hội thể dục thể thao, nên cả ngày hôm đó, trên lớp đều vô cùng lười biếng. Sau khi tan học còn phải ở lại xếp hàng, người cầm biển lớp đã đổi thành Quý Khâm Dương, Tề Phi và Trương Giang Giang ở bên cạnh thi nhau hô “đẹp trai nhất trường W” cùng “cậu chàng đẹp trai ngoan ngoãn”… Trên đường chạy, lớp 6 cũng đang xếp hàng, Trác Tiểu Viễn cầm biển lớp cùng Quý Khâm Dương đứng đầu hàng chạm mặt, hai người thậm chí còn giơ nắm đấm ra với nhau.
Hai lớp xếp hàng xen kẽ, Tạ Mạnh lúc bước qua Trác Tiểu Viễn thì khẽ gật đầu.
Kết quả Trác Tiểu Viễn đột nhiên dài họng, bắt đầu hô khẩu hiệu: “Lớp 6 lớp 6! Lớp 6 mạnh nhất! Lớp 6 lớp 6! Chúng ta đứng đầu!”
Tạ Mạnh: “…”
Tề Phi cười đến suýt chết: “Khẩu hiệu buồn cười quá ha ha ha ha!”
Trương Giang Giang: “Ha ha ha ha ha ha!”
Trác Tiểu Viễn nổi giận: “Mấy người được lắm, giỏi thì mấy người cũng hô đi!”
Quý Khâm Dương để biển lờp trên vai, thuận miệng nói một câu: “Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai.”
“…” Trác Tiểu Viễn, “Mấy người chỉ hô có vậy thôi hả?”
Quý Khâm Dương nhún vai: “Đối với người ngu xuẩn như cậu thì thế là đủ rồi.”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Xếp hàng xong, một số người còn muốn ở lại tập bóng, Trần Đống gợi ý muốn cùng lớp 6 đấu một trận hữu nghị, Trác Tiểu Viễn đưa Trác Cận Cận theo, cô nhóc ngoan ngoãn ngồi bên sân.
“Anh Khâm Dương!” Trác Cận Cận vẫy tay cười tươi như hoa.
Trác Tiểu Viễn bên cạnh mặt đần thối: “Mày gọi nó làm gì?”
Trác Cận Cận thật thà đáp: “Bởi vì anh ấy đẹp trai hơn anh.”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Quý Khâm Dương đi tới, Tạ Mạnh theo hắn, lúc Trác Cận Cận nhìn thấy cậu, hai mắt lập tức sáng rực.
“Chào em, Cận Cận.” Tạ Mạnh nửa ngồi xuống, cậu cười sờ đầu cô nhóc.
“Aaa!” Trác Cận Cận thét chói tai trốn sau lưng Trác Tiểu Viễn.
“…” Tạ Mạnh hơi khựng người, có chút lúng túng.
Trác Tiểu Viễn khó chịu hừ một tiếng.
Quý Khâm Dương hứng thú nhếch cười: “Lần đầu thấy tôi cô nhóc cũng không phản ứng mạnh như vậy.”
Trác Cận Cận đỏ mặt, đứng sau lưng anh mình lộ ra đôi mắt, thẹn thùng nói: “Anh đẹp trai quá đi mất…!”
Tạ Mạnh: “…”
Trác Tiểu Viễn ôm mặt: “Đừng để ý đến nó, mê trai cực nặng.”
Tề Phi đối với việc trông trẻ con cực kì có kinh nghiệm, Trác Cận Cận mười tuổi so với mấy đứa nhóc nhà họ hàng gã quả thật chính là thiên sứ. Trác Tiểu Viễn nhìn gã bày trò biến đồng xu thành bông hoa dỗ em gái mình, rốt cuộc chịu không nổi, đen mặt bảo: “Cậu từ bỏ đi, tôi nhất định không gả em mình cho cậu đâu!”
Trác Cận Cận cười sằng sặc, vỗ tay nói: “Em muốn gả cho anh Tạ Mạnh!”
“…” Trác Tiểu Viễn, “Hôm trước mày còn bảo anh là muốn lấy Quý Khâm Dương!”
Tề Phi làm bộ đau lòng ôm ngực: “Anh không tốt sao?! Anh cũng rất bảnh mà!”
Trác Cận Cận ha ha phì cười, Tề Phi bế cô nhóc đặt lên cổ, bảo Trương Giang Giang đem bóng rổ đến: “Để anh trai cho em chơi bóng rổ.”
Trác Cận Cận hai lần đầu tiên không ném vào, đổi sang Quý Khâm Dương bế, cô nhóc có chút ngại ngùng.
“Em yếu quá đi mất.” Trác Cận Cận than thở.
Quý Khâm Dương ôm hông cô nhóc, đứng ngay dưới rổ, hắn ngẩng mặt nhìn Trác Cận Cận, nở nụ cười dịu dàng đẹp vô cùng: “Không phải lỗi của em, là do Tề Phi quá lùn thôi.”
Tề Phi lập tức ngồi xổm dưới đất giả bộ đáng thương: “Đúng vậy đúng vậy, trời ơi… Ngẩng cổ lên cũng thấy đau.”
Trác Cận Cận cười khanh khách, cô nhóc nhận bóng từ Tạ Mạnh, biểu hiện vô cùng nghiêm túc nhắm thẳng chiếc rổ, lần này nhẹ nhàng ném vào một cú.
Trên sân đồng loạt reo hò, Quý Khâm Dương nhẹ nhàng thả Trác Cận Cận xuống đất, nói đùa một câu: “Trước khi trận đấu kết thúc, công chúa nhỏ, em có muốn ở lại xem không?”
Trác Cận Cận nhìn Tạ Mạnh: “Anh cũng thi đấu sao?”
Tạ Mạnh cười gật đầu: “Ừ.”
Trác Cận Cận đi tới kéo tay Trác Tiểu Viễn, tự tin nói: “Tuy em rất thích anh, nhưng anh của em sẽ không thua đâu.”
Trác Tiểu Viễn không nói gì, gã ôm em gái mình, hai người ngoắc tay, Trác Cận Cận nắm chặt tay anh mình: “Cố lên anh!”
“Được.” Trác Tiểu Viễn đồng ý với cô nhóc, khẽ vuốt hai má Trác Cận Cận, “Thơm anh một cái nào.”
Trác Cận Cận ôm chặt gã, ra sức hôn lên đôi mắt lạnh lùng hung dữ của anh mình.
Trác Tiểu Viễn nhếch miệng nở nụ cười ngu ngốc.
Thi đấu hữu nghị nên ngay từ đầu cũng không quá kịch liệt, lớp 3 chủ yếu là rèn luyện phối hợp ăn ý, kĩ thuật của Trương Giang Giang cùng lắm cũng chỉ cố không gây cản trở, Trần Đống cũng tận lực chuyền bóng cho Quý Khâm Dương và Tề Phi.
Tề Phi thích đơn thương độc mã xông vào vùng cấm, Quý Khâm Dương lại rất ít khi làm vậy.
Tạ Mạnh mấy lần đầu được Quý Khâm Dương chuyền bóng vẫn chưa thể lập tức đưa ra quyết định, về sau phản ứng lại càng lúc càng nhanh.
“Bên này!” Tề Phi ở bên phải ra hiệu, Quý Khâm Dương nhìn hắn một cái, cổ tay vừa chuyển, bóng lại bị ném sang trái, Tạ Mạnh nhanh chóng thoát khỏi hai tuyến phòng thủ của lớp 6, tiếp bóng, xoay người lao vào vùng cấm. Quý Khâm Dương đã chờ ngay dưới rổ, Trác Tiểu Viễn muốn chặn, Tạ Mạnh lui về phía sau một bước bày ra tư thế ném bóng.
“Chặn rổ đi!” Trác Tiểu Viễn quay đầu hô to.
Bóng đi theo đường cong rất cao, nhưng không hề nhắm vào rổ, lúc Trác Tiểu Viễn nhận ra ý đồ của Tạ Mạnh thì đã muộn, Quý Khâm Dương nhảy lên, ngay trước rổ tiếp được bóng, trực tiếp ném vào rổ.
Trác Tiểu Viễn: “…”
“Wow!” Trương Giang Giang cười lớn nhảy lên lưng Tạ Mạnh.
Quý Khâm Dương vén tóc mái ướt đẫm lên, cười đưa tay ra với Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh đập tay với hắn, không ngờ đối phương lại nắm chặt tay cậu, dùng sức kéo về phía mình, Quý Khâm Dương choàng tay qua vai Tạ Mạnh, đem cậu ôm chặt trong ngực.
“Làm tốt lắm.” Quý Khâm Dương đè gáy Tạ Mạnh, hắn dường như còn chưa thấy đủ, đột nhiên vòng một tay qua thắt lưng nam sinh, ôm người rời hai chân khỏi mặt đất.
Tạ Mạnh: “…”
May mà Quý Khâm Dương chỉ bế trong chốc lát rồi thả cậu xuống ngay, Trương Giang Giang lại có vẻ kích động hơn hẳn, ôm chầm hai người, chỉ hận không thể cùng nhau xoay quanh vòng, Tề Phi kéo mãi cũng không ra.
“Đừng vui mừng quá sớm.” Trác Tiểu Viễn nheo mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”
Mấy người cùng cụng nắm đấm vào nhau, sau đó nhìn chăm chú phòng ngự rõ ràng đã chặt chẽ hơn hẳn, Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương phối hợp ăn ý, Trương Giang Giang dần dần cũng bắt kịp tiết tấu. Nhưng lớp 6 cũng chẳng phải đèn cạn dầu, Trác Tiểu Viễn toả ra tới ba phần sát khí, khiến năm người Tạ Mạnh đều khó lòng phòng bị, cả một trận hai lớp đánh tới sức cùng lực kiệt, kết quả lớp 3 thua hai điểm.
“Yeah!” Trác Tiểu Viễn chạy khỏi sân đem Trác Cận Cận khiêng trên vai, cô nhóc vui cười tít cả mắt.
Tạ Mạnh nằm trên sân xi măng thở dốc, tầm nhìn đầy tràn những đôi giầy thể thao, Quý Khâm Dương cười vươn tay ra với cậu, “Chơi vui không?”
Tạ Mạnh gật đầu, cậu cũng không vội đứng lên, cùng Quý Khâm Dương tay cầm tay, một người nằm, một người ngồi xổm, song không ai cảm thấy lạ lùng.
“Đây là lần đầu tiên tôi chơi vui vậy.” Tạ Mạnh đột nhiên nói, cậu ngẩng cằm lên, nhìn ánh mắt Quý Khâm Dương, cười, “Thật sự rất thú vị.”
Quý Khâm Dương nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn chăm chú nụ cười của Tạ Mạnh, tựa như đang suy ngẫm câu nói của đối phương, hồi lâu sau mới đáp: “Sau này chúng ta cùng nhau chơi.”
Tạ Mạnh cười thật lâu, độ cong nơi khóe môi cũng không giảm đi, cậu theo Quý Khâm Dương đứng dậy, đột nhiên hỏi: “Sao tự dưng lại nhuộm tóc?”
Quý Khâm Dương ngẩn người, lập tức nghiêng đầu nhìn Tạ Mạnh, cười: “Xấu lắm sao?”
“Tất nhiên là không.” Tạ Mạnh vươn tay, dùng sức vò tung tóc gáy của Quý Khâm Dương.
“…” Quý Khâm Dương sờ mũi, dưới hai bên tóc mai, vành tai hắn có chút đỏ ửng.
“Không nhuộm cũng đẹp.” Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói, “Cậu làm gì cũng đều rất đẹp.”
Lớp 6 thắng, Trác Tiểu Viễn tự nhiên muốn mời khách, mấy nam sinh cùng nhau ra khỏi cổng trường uống nước giải khát. Quý Khâm Dương chọn cho mình cùng Tạ Mạnh mỗi người một que kem Cornetto, động tác hai người không khác nhau lắm cùng đưa lên miệng cắn.
Trác Cận Cận hút nước ngọt, giật giật vạt áo đồng phục của Trác Tiểu Viễn: “Anh…”
Trác Tiểu Viễn ngoảnh mặt qua: “Làm sao?”
Trác Cận Cận nhích lại gần gã, chỉ tay ý bảo hắn nhìn cổng trường.
Quý Khâm Dương quay đầu nhìn thoáng qua, nụ cười bên môi chợt lạnh đi.
Trác Tiểu Viễn nhăn mày, gã giao Trác Cận Cận cho Tề Phi, một mình bước tới cổng trường.
Tạ Mạnh: “?” Cậu đang định quay đầu lại thì bị Quý Khâm Dương ôm lấy bả vai, đối phương dùng sức không nhẹ giữ chặt đầu cậu.
Lâm Hằng Kính tựa bên cửa xe, Trác Tiểu Viễn lạnh lùng trừng y: “Ông muốn làm gì?!”
Xét riêng bề ngoài, Lâm Hằng Kính mang dáng vẻ một người đàn ông nhã nhặn thậm chí có thể nói là ưa nhìn, ánh mắt y ghim chặt trên người Tạ Mạnh ở phía xa.
“Tôi chỉ muốn cùng cậu ấy tâm sự thôi.” Lâm Hằng Kính giơ tay lên, “Sẽ không làm gì đâu.”
Trác Tiểu Viễn: “Cậu ấy và ông không có gì để nói hết!”
Lâm Hằng Kính cười: “Cậu không phải cậu ấy, làm sao mà biết được.”
Trác Tiểu Viễn không muốn cùng y đôi co, mắng một câu cút xéo, Lâm Hằng Kính có chút bất lực, y đột nhiên la lớn: “Tạ Mạnh!”
“…Ông!” Trác Tiểu Viễn tưởng muốn nổi điên, Lâm Hằng Kính lại hô một tiếng: “Tạ Mạnh!”
Tạ Mạnh rốt cuộc quay đầu, cậu dường như quan sát một lát, sau đó mới chậm rãi đi tới.
Quý Khâm Dương thờ ơ mỉm cười theo sau.
Lâm Hằng Kính biểu tình ôn hoà quan sát Tạ Mạnh: “Lâu rồi không gặp.”
Tạ Mạnh gật đầu: “Tìm tôi có việc gì?”
Lâm Hằng Kính nhìn bàn tay Quý Khâm Dương đặt trên vai Tạ Mạnh, tầm mắt tạm ngừng vài giây mới rời đi.
“Tôi chỉ muốn cùng một mình em nói chuyện thôi.” Lâm Hằng Kính dáng vẻ rất thành khẩn, “Tôi hiện giờ ngay cả việc làm cũng không có, sẽ không gây được bất cứ uy hϊếp nào với em.”
Trác Tiểu Viễn còn muốn nói gì đó thì bị Quý Khâm Dương kéo lại.
Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, đồng ý nói: “Được.”
Lâm Hằng Kính nghiêng người, ý bảo mượn chỗ nói chuyện, Quý Khâm Dương để Trác Tiểu Viễn đi trước, hắn lạnh nhạt nhìn Lâm Hằng Kính, nhét tay vào túi áo bước đến trước mặt Tạ Mạnh.
“Có việc gì nhớ gọi tôi.” Quý Khâm Dương nói.
Tạ Mạnh cười: “Được… Không có gì đâu.”
Quý Khâm Dương chăm chú nhìn cậu, đột nhiên vươn tay vòng qua gáy Tạ Mạnh chỉnh cổ áo cho cậu, Tạ Mạnh sửng sốt vài giây, lập tức phối hợp hơi cúi đầu xuống.
“Nhăn hết rồi.” Quý Khâm Dương cười khẽ.
Tạ Mạnh ừ một tiếng: “Cảm ơn.” Cậu cười nói.
Lâm Hằng Kính chờ Quý Khâm Dương đi xa mới thu hồi ánh mắt, y nhìn kĩ gương mặt vô cảm xúc của Tạ Mạnh, cười khổ: “Lâu lắm rồi em không cười với tôi.”
Tạ Mạnh im lặng cau mày.
Lâm Hằng Kính lẩm bẩm: “Trước kia trong giờ của tôi em học rất nghiêm túc, sau giờ học còn tới hỏi bài tôi nữa… Rõ ràng không có tình ý, lại cười đẹp đến vậy, nam sinh kia cũng bị em thu hút như thế sao?”
“Tôi không biết ông đang nói gì.” Tạ Mạnh lạnh lùng đáp, “Quý Khâm Dương và ông không giống nhau.”
Vẻ mặt Lâm Hằng Kính chợt hoá kì quái, bật cười: “Không giống chỗ nào chứ? Bởi vì cậu ta so với tôi trẻ hơn, so với tôi đẹp hơn, so với tôi…”
Tạ Mạnh ngắt lời y: “Nếu ông chỉ muốn nói mấy lời này, thì chúng ta không còn gì để bàn nữa.” Dứt lời quay người muốn rời đi.
Lâm Hằng Kính tâm tình có chút kích động chộp lấy tay cậu: “Em làm sao biết được cậu ta và tôi suy nghĩ không giống nhau?!”
Tạ Mạnh: “…”
Lâm Hằng Kính nói năng bắt đầu lộn xộn: “Em quyến rũ tôi, lại còn quyến rũ người khác… Đều là lỗi của em…”
Tạ Mạnh mạnh mẽ vùng tay khỏi Lâm Hằng Kính, lật bàn tay túm cổ đối phương đè phịch một cái lên đuôi xe, Lâm Hằng Kính không đề phòng, phía sau thắt lưng đập mạnh xuống, hét to một tiếng.
Quý Khâm Dương chạy tới, nhưng không kéo Tạ Mạnh ra, chỉ hỏi một câu: “Không sao chứ?”
Tạ Mạnh gật đầu, cậu cúi nhìn vẻ mặt đau đớn của Lâm Hằng Kính, lạnh lùng nói: “Ông thích nam sinh xinh đẹp là chuyện của ông, nhưng ông không nên tự cho mình là đúng mà áp đặt sở thích của mình lên người khác. Ngoại trừ xin lỗi, tôi không muốn nghe bất cứ giải thích nào của ông hết.”
Lâm Hằng Kính đau đến chảy nước mắt, y nức nở nói xin lỗi không ngừng, đến tận khi Tạ Mạnh buông tay, y còn quỳ trên mặt đất ho khan.
“Đồ cặn bã!” Trác Tiểu Viễn xì một tiếng khinh miệt, “Còn không mau cút đi!”
Lâm Hằng Kính run rẩy đứng lên, y cuối cùng liếc nhìn Tạ Mạnh một cái, sau lại không thôi nhìn chằm chằm Quý Khâm Dương.
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương: “?”
Lâm Hằng Kính chưa từ bỏ ý định: “Cậu… Cậu ta có phải cũng thích nam hay không…?”
Tạ Mạnh dở khóc dở cười, cậu lạnh lùng chắn trước mặt Quý Khâm Dương, cảnh cáo nói: “Nếu không muốn vào viện lần nữa, thì đừng mơ tưởng tới cậu ấy.”
Trên mặt Lâm Hằng Kính rõ ràng xuất hiện nét e sợ, do dự một lát, rốt cuộc đành chật vật chui vào xe.
Chờ xe Lâm Hằng Kính đi xa, Quý Khâm Dương biểu tình vẫn như cũ, vô cùng mờ mịt: “Ông ta nói vậy là có ý gì?”
Tạ Mạnh không định trả lời, cậu lại mua hai que Cornetto, mình ăn một cái, cái còn lại bóc sạch giấy kim loại đi mới đưa cho Quý Khâm Dương.
“Phí bịt miệng vô dụng thôi.” Quý Khâm Dương cắn Cornetto, hàm hồ bảo, “Cậu không nói, tôi sẽ hỏi mãi không ngừng.”
Tạ Mạnh nhìn hắn một cái, bình tĩnh đáp: “Tôi cũng không biết.”
Quý Khâm Dương nhíu mày mỉm cười, hắn đem một bên tai nghe đeo lên tai Tạ Mạnh, lấy máy nghe nhạc ra, điều chỉnh một chút âm lượng. Đầu Tạ Mạnh gần như tựa lên vai Quý Khâm Dương.
Bên trong tai nghe truyền đến một giai điệu quen thuộc.
Tạ Mạnh nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Quý Khâm Dương: “Năm tháng trôi mãi không
ngừng, thời gian chầm chậm quyến luyến, dần dần dần dần, tháng ngày sẽ hết luyến lưu.”
Hoàng hôn buông, chiều tà chan ráng đỏ rực lên gương mặt tuyệt đẹp của Quý Khâm Dương. Hắn nghiêng đầu, ghé bên tai Tạ Mạnh hát: “Nụ cười em như hạt tuyết trắng, rơi vào lòng tôi, dần dần dần dần, chôn giấu trong tháng năm qua.”Funny một chút, chữ “Viễn” – 远 trong tên của Trác Tiểu Viễn nghĩa là “xa”, còn chữ “Cận” – 近 trong tên của Trác Cận Cận nghĩa là “gần”. Anh em nhà này vừa hay hợp thành
một cặp xa – gần ~~((:
À mà, đọc đến đoạn bạn Dương nhuộm tóc, không hiểu sao lại nghĩ đến bạn Maya trong bộ yaoi “Hidoku Shinaide” – cũng một dạng cà lất phất phơ sau khi nhuộm đen tóc thì hót
muốn xỉu~~~