Thời gian hai ngày nháy mắt mấy cái liền qua mau
Sáng sớm, sắc trời xám trắng, giọt sương trên cây cỏ còn đang run động
Hôm nay là ngày dẫn Kinh Vân đi tham gia yến hội tại phủ Vương đệ. Thật không cam lòng đem Kinh Vân mang ra ngoài. Bất quá, Kinh Vân tựa hồ thật chờ mong, ngày thường vô thanh vô tức, nguyên lại cũng là người thích ngoạn những thứ mới mẻ a
Lạc Cách nghĩ, ánh mắt mở to ngắm ngắm ngọc thủ nhỏ nhắn của Kinh Vân. Trải qua nhiều ngày kiên nhẫn, rốt cuộc cũng đổi được đặt quyền được ôm y trong lòng mà ngủ. Lạc Cách hiện tại biết rất rõ ràng, muốn đối phó với Kinh Vân biện pháp duy nhất là mặt dày mày dạn quấn lấy y, giảo đắc Kinh Vân đầu hàng a
Ánh mắt chuyển tới khuôn mặt của Kinh Vân, lại phát hiện Kinh Vân sớm tỉnh, giương mắt im lặng gối lên cánh tay Lạc Cách, không biết là đang suy nghĩ gì
“Kinh Vân?” Lạc Cách thử hỏi
Kinh Vân không ngờ được Lạc Cách tỉnh sớm như vậy, sợ run một chút, kịp thời phản ứng lại: “Đại vương huyng tỉnh, ta đây…” làm bộ phải xuống giường
Lạc Cách giơ tay một lần nữa đem Kinh Vân áp trở về bên mình: “Dậy sớm như thế để làm gì a? Vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?”
Kinh Vân thản nhiên nói: “Không có gì”
Lạc Cách thở dài, tìm vô số tâm tư, Kinh Vân vẫn là duy trì thái độ xa lạ với hắn a
Nhưng hiện tại dù sao cũng đã có chút cải biến. Nghĩ như vậy, Lạc Cách liền mỉm cười chuyển đề tài: “Hôm nay phủ của Tam vương đệ nhất định náo nhiệt a”
Kinh Vân kinh ngạc nhìn trần tẩm cung bỗng nhiên nói: “Đại vương huynh, ta…”
“Ách?”
Kinh Vân im lặng nửa ngày nói: “Không có gì” mặc Lạc Cách như thế nào khó hiểu, không bao giờ… mở miệng nữa
Lạc Cách cường lạp
(bắt ép)
Kinh Vân nằm trong lòng một hồi, sau khi rời giường lại ép Kinh Vân ăn hết bát chúc trong tay, tự mình vì Kinh Vân chọn y phục, song song xuất môn
Tam vương tử Lệnh Tuyền đã thành thân, được phân phủ đệ nên không ở lại trong hoàng cung
Vương tử tuy rằng có thể tùy ý ra vào hoàng cung, Kinh Vân lại không thể dùng tới đặc quyền nhỏ nhoi này, lần đầu tiên ra ngoài hoàng cung cũng là bị Lạc Cách ép cùng đi kỵ mã săn thú
Lạc Cách lo lắng khuôn mặt tuấn mỹ của Kinh Vân thu hút chú ý, cố tình đem cỗ kiệu che đắc kín mít, mới cho Kinh Vân ngồi vào, chính mình lại kỵ mã theo sau
Đoàn người chậm rãi đi tới phủ đệ Tam vương tử, Lệnh Tuyền sớm có được tin tức, tự mình cùng đám tân khách ra đón tiếp
Sau khi hành lễ, Lạc Cách xuống mã đem Kinh Vân từ trong kiệu dẫn ra, Lệnh Tuyền cười nói: “Còn tưởng Đại vương huynh dẫn theo thiên kim nhà ai đến đây, nguyên lai là Thập tam vương đệ a”
Kinh Vân làm như không có nghe thấy, lẳng lặng đối các huynh trưởng ở đây hành lễ, một câu cũng không nói
Lạc Cách nhưng đối lời nói của Lệnh Tuyền lại để ý, thầm nghĩ: Kinh Vân bất quá là ở Vương gia hội tụ lần đầu lộ mặt, Lệnh Tuyền như thế nào liền như vậy nhớ rõ y? Như vậy tưởng tượng trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái, thần sắc không tốt đánh giá Lệnh Tuyền cấp một cái liếc mắt
Khai Thiều cũng đứng ở trong đám đông, hắn xưa nay thích náo nhiệt, tính tình lại hào sảng, vốn đình thừa dịp sinh thần của Lệnh Tuyền đến nháo nháo cùng huynh đệ, uống đến say a
Ngày ấy khi Lạc Cách đem Kinh Vân đón đi, từ đó về sau liền không có được tin tức của Kinh Vân, phái người đến hỏi đều bị Lạc Cách đem người phái trở về. Hắn tuy lo lắng nhưng dù sao cũng e ngại thân phận Lạc Cách, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Thỉnh cầu nhiều lần với phụ vương, muốn đem Kinh Vân đưa vào Mục Hương cung tĩnh dưỡng, nhưng đều bị Lạc Cách ngăn lại ở chỗ phụ vương. Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên hội gặp được Kinh Vân ở đây
Kinh Vân so với trước tốt nhiều lắm, thanh thanh tú tú đứng ở phía sau Lạc Cách, bên người giống như toát ra một cỗ thản nhiên
Khai Thiều cũng không biết vì cái gì lại đối với tiểu vương đệ kiệm lời này thật có hảo cảm, cộng thêm việc khẳng định y thường ngày bị hay bị Đại vương huynh khi dễ, càng gia tâm quan tâm đối với y
Cho nên vừa nhìn thấy Kinh Vân, Khai Thiều liền mở miệng kêu lên: “Kinh Vân, ngươi vì cái gì hội ngồi kiệu a? Thân thể còn không có hảo sao?” vừa nói vừa dời bước hướng Kinh Vân đi tới
Còn chưa đến trước người Kinh Vân, trước mắt nhoán cái một bóng người chợt lóe. Khai Thiều vừa thấy, Lạc Cách đã muốn chặn ở trước mặt
Lại là kẻ chán ghét này
Lạc Cách lạnh lùng nhìn ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Khai Thiều, nghe Khai Thiều lại gọi thẳng tên Kinh Vân trong lòng là tự vị khó chịu a. Hắn hoàn thủ
(khoanh tay)
cứng rắn che chắn trước mặt Kinh Vân, làm Khai Thiều không tới gần Kinh Vân được
Nhiệt độ không khí bắt đầu nóng lên, thiêu đốt không gian giữa hai người