Mang Tang Tử

Chương 137-1: Phiên ngoại 5

“Hiên Viên Tinh!”

“Ngô, daddy, không phải người nói cho con một giờ sao?”

Đứng ở một đống máy móc linh kiện cơ hồ có thể đem chôn luôn chính mình, Hiên Viên Tinh tiểu bằng hữu trong lòng ngực còn ôm một đống. Lục Bất Phá đôi mắt rất đau, đầu quay mòng mòng. Cậu đã nghĩ đến nhi tử sẽ đem nhà làm cho lung tung rối loạn, nhưng không nghĩ tới sẽ lung tung rối loạn đến mức này! Quả thực chính là kho hàng máy móc, nơi nào còn ra bộ dáng của một ngôi nhà?! Trên sô pha, ghế trên, trên bàn cơm……

“Con…… con có phải đem tất cả máy móc ở liên bang đều hủy đi hay không?”

“Không có, con chỉ là đem những người máy bị vứt bỏ trong kho hàng tháo ra thôi.”

Hiên Viên Chiến trước khi Lục Bất Phá bạo tẩu nhanh chóng lên tiếng: “Tinh Tinh, con có vào phòng ngủ ba ba cùng daddy hay không?”

“Không có.” Hiên Viên Tinh thực ngoan mà nói, “Con mỗi ngày đều cùng Tiểu Cửu ca ca quét tước phòng ngủ ba ba cùng daddy đó.”

Hiên Viên Chiến ôm Lục Bất Phá nhanh đi lên lầu. Tình huống lầu hai tốt một chút, nhìn ra được Hiên Viên Tinh dành thời gian đều ở lầu một. Cẩn thận đi theo phía sau daddy cùng ba ba, khi ba ba mở ra cửa phòng ngủ, bé lập tức nói: “Daddy, người xem, con không có làm loạn phòng ngủ người cùng ba ba.”

Đôi mắt mở một cái, ngó ngó, cùng khi bọn họ rời đi không có bất luận cái gì biến hóa. Trên bàn cũng sạch sẽ, phẫn nộ của Lục Bất Phá mới bị đánh tan một ít.

“Khi Daddy tỉnh lại vào buổi sáng ngày mai, muốn xem một cái nhà chỉnh tề!”

“Ngô……” Thực khó xử a, nhiều đồ vật như vậy.

Quay đầu nhìn nhi tử một cái, Hiên Viên Chiến đem Lục Bất Phá ôm đến trên giường, hỏi: “Muốn hay không đi tắm rửa?”

“Ân.”

Lấy quần áo tắm rửa cho Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến nhớ tới một sự kiện, sờ sờ túi tiền của mình, túi tiền nguyên bản là có một ảnh gia đình. Nhưng trừ bỏ một ít bột phấn ở ngoài, túi tiền rỗng tuếch. Không có nói cho Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến lại đem người ôm đến phòng tắm.

Từ phòng tắm ra tới, Hiên Viên Chiến bế nhi tử đứng ở cửa lên, nói: “Ba ba đi gỡ xuống da giả, chờ ba ba sau khi trở về cùng con dọn dẹp nhà ở.”

“Cám ơn ba ba.”

Trước nay đều là mạnh mẽ duy trì hứng thú yêu thích của nhi tử, Hiên Viên Chiến một chút đều không tức giận nhi tử biến nhà thành kho hàng. Hôn hôn nhi tử cùng Tiểu Cửu, bảo bọn họ tiếp tục đi thu thập, hắn đối Lục Bất Phá nói một tiếng liền rời đi.

Đứng ở dưới vòi hoa sen, tâm tình còn vô pháp bình tĩnh, Lục Bất Phá để nước trôi đi nước mắt cậu. Như vậy liền đã trở lại…… Rốt cuộc nhìn không tới lão ba cùng lão mẹ…… Rõ ràng vừa rồi còn ở cùng ăn cơm lão ba lão mẹ đây. Lau mặt một phen, Lục Bất Phá ngẩng đầu lên, để nước ấm cọ rửa đôi mắt đau đớn của mình. Lão ba cùng lão mẹ nhất định thực thương tâm, có lẽ, cậu căn bản không nên trở về. Lập tức lắc đầu, vứt ra này đó ý niệm. Lục Bất Phá đỡ tường chậm rãi ngồi xổm xuống. Biết cậu còn sống, lão ba lão mẹ liền không cần lại lo lắng cho cậu.

Lão mẹ người như vậy, mặc kệ cỡ nào thương tâm cũng sẽ thực mau bình phục. Có lão mẹ cùng lão ca, lão ba cũng sẽ thực mau quên đi. Thời gian là liệu dược tốt nhất cho đau xót. Qua không được bao lâu, trong nhà lại sẽ hoan thanh tiếu ngữ. Quá không được bao lâu, sinh hoạt của cậu cũng sẽ tiến vào bình thường, sẽ cười nhớ tới mấy ngày cùng lão ba lão mẹ lão ca sinh hoạt này.

“Ô ô……” Tiểu Phá còn có Tiểu Quang, Tiểu Phá không cần bỏ rơi Tiểu Quang.

Khóe miệng hơi hơi giơ lên, khóe mắt chảy xuống không biết là nước mắt hay là nước. Lục Bất Phá mở miệng: “Ừ nhỉ, ta còn có ngươi. Ngươi làm ca ca liền mặc kệ Tinh Tinh đem một nhà khiến cho hỏng bét sao? Thời điểm ta đi, ngươi chính là cùng ta cam đoan quá chăm sóc hảo nó.”

“Ô……” Tinh Tinh không có bừa bãi, Tinh Tinh chỉ là làm nghiên cứu. Tinh Tinh làm phi hành thúc đẩy khí rất lợi hại.

Nghĩ đến nhi tử lúc còn chưa biết đi liền đối những cái linh kiện máy móc đó biểu hiện ra hứng thú rất lớn, Lục Bất Phá cũng liền không tức giận. Đối nhi tử, cậu là luôn luôn phóng túng, đương nhiên trước tiên là nhi tử không thể càn quấy không ngừng nghỉ.

“Về sau, thời điểm ta cùng Hiên Viên Chiến không ở nhà ngươi phải chăm nó tốt, nó có thể tùy tiện làm loạn phòng của mình, nhưng tuyệt đối không được đem phòng khách làm cho loạn như vậy.”

“Ô……” Tiểu Quang đã biết, Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến khi nào lại đây ngủ cùng Tiểu Quang?

“Chờ Tiểu Chiến trở về, tắm xong.”

“Ô!” Thật vui vẻ! Tiểu Quang thật vui vẻ!

Doanh địa vang lên “tiếng cười” của Quang Vinh, tuy rằng thanh âm kia vẫn cứ là ô ô ô, nhưng mọi người chính là biết nó đang cười. Mọi người không khỏi nói thầm, xem ra Mang Tang Tử tiên sinh không có việc gì.

Tẩy xong rồi, ăn mặc áo ngủ đi ra ngoài, Lục Bất Phá ở trên thang lầu nhìn đến Tiểu Cửu chạy tới chạy lui giúp Tinh Tinh thu thập những cái linh kiện, không chỉ có dùng tới chín chỉ móng vuốt, liền há chín cái mồm đều ngậm linh kiện. Hiên Viên Tinh càng không cần phải nói, mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc. Có

linh kiện đối với Hiên Viên Tinh mà nói cũng không nhẹ nhàng.

Chậm rãi xuống lầu, xem nhi tử một cái lúc cậu xuất hiện mà rất là khẩn trương, Lục Bất Phá tự mình tỉnh lại, cậu đáng sợ như vậy sao? Đi đến sô pha đã rửa sạch một nửa ngồi xuống, Lục Bất Phá lên tiếng: “Tinh Tinh, Tiểu Cửu, lại đây.”

“Ma Ma Ma Ma……” Ném xuống linh kiện Tiểu Cửu chín phác đi đến, Ma Ma sau khi trở về chưa có thân nó đâu.

Ở Tiểu Cửu duỗi chín cái đầu thật mạnh hôn hôn, Lục Bất Phá đem nhi tử kéo đến ôm bên người, ở đỉnh đầu nhi tử cũng thật mạnh hôn một cái. Hiên Viên Tinh khuôn mặt nhỏ lập tức sáng, daddy không giận bé?

“Thực xin lỗi, daddy trở về chỉ lo đến khóc, đều chưa có ôm các con.”

“Không quan hệ, con biết daddy là nhớ gia gia nãi nãi.”

Cao hứng, Hiên Viên Tinh vừa định thở phào nhẹ nhõm, liền nghe daddy tàn khốc mà nói: “Daddy rất nhớ con, nhưng con vẫn là phải thu dọn nhà. Đi thôi, daddy cho phép con thời gian ba ngày để dọn dẹp nhà ở.”

“Lộc Cộc.”

Quản gia Lộc Cộc xuất hiện, trên tay là một ly ca cao bổ sung năng lượng, khóc đến mất nước nghiêm trọng Lục Bất Phá tiếp nhận ngửa ra sau đầu mà uống. Bởi vì Hiên Viên Tinh không cho Lộc Cộc động vào linh kiện của bé, bé sợ chính mình sẽ tìm không thấy, cho nên trong nhà liền biến thành cái dạng này. Vì thế, Lộc Cộc rất là tự trách.

“Lộc Cộc, chuyện của Tinh Tinh để chính nó đi làm, hơn nữa là y không cho ngươi hỗ trợ, cho nên chuyện không liên quan đến ngươi.” Đem cái ly không đưa cho Lộc Cộc, bảo đối phương lại mang đến một ly, cậu nhân cơ hội giáo dục nhi tử: “Tinh Tinh, thời điểm daddy đi, ngươi đáp ứng daddy không đem trong nhà làm loạn, nhưng là con không có làm được. Con là nam tử hán, nam tử hán nói chuyện nhất định phải làm được, tựa như ba ba con như vậy.”

“Daddy, con sai rồi.” Hiên Viên Tinh cúi đầu, tiếp thu daddy giáo dục.

“Cho nên, để trừng phạt, con không chỉ phải đem đống linh kiện này thu dọn sạch sẽ, còn phải đem phòng của con dọn sạch sẽ. Một phòng không quét dùng cái gì quét thiên hạ? Daddy không phản đối con chơi mấy thứ này, chính là làm việc phải có trật tự, con đem chúng nó phân loại hảo, chỉnh chỉnh tề tề mà đặt lại, không phải càng tiện con cho nghiên cứu máy móc sao?”

“Ngô……” Khó xử.

“Như vậy, daddy tìm một gian kho hàng, để con chuyên môn nghiên cứu máy móc, con về sau liền không cần hướng trong nhà dọn nhiều như vậy, địa điểm nhìn không tới, cũng sẽ không lại quản con, ở kho hàng con muốn như thế nào loạn đều là chuyện của con.”

Hiên Viên Tinh ngẩng đầu: “Daddy, có thể chứ? Con đã sớm muốn một gian kho hàng, trong nhà không đủ rộng.”

“Con chỉ lo hủy đi, đương nhiên không đủ.” Lục Bất Phá nhắm mắt lại, đôi mắt quá đau.

“Daddy, con đi lấy dược cho người.”

“Con có thể lấy được sao? Nhờ Lộc Cộc giúp con.”

Hiên Viên Tinh từ trên sô pha nhảy xuống, mang theo Lộc Cộc đi lấy dược cho daddy.

Lúc này, Lục Bất Phá có như vậy một chút có thể cảm nhận được thời điểm câuh không nghe lời lão mẹ thật bất đắc dĩ, bất quá so sánh với nhi tử chính mình, cậu khi còn nhỏ chính là nghe lời hơn. Cậu có phải hay không hẳn là noi theo lão mẹ làm Tinh Tinh từ nhỏ liền bối tứ đại danh, học cầm kỳ thư họa? Ngay sau đó, Lục Bất Phá liền từ bỏ, vẫn là để Tinh Tinh tùy tâm sở dục mà trưởng thành đi, cậu nhưng không muốn nhi tử về sau cũng xuyên qua.

“Daddy, người muốn thuốc nhỏ mắt hay là nước thuốc?”

“Nước thuốc đi.”

“Vâng.”

Một bàn tay nhỏ nhét vào trong tay của cậy, Lục Bất Phá trong lòng vừa động, mở to mắt, thay đổi tay. Trên tay nhi tử cư nhiên có vết chai! Nó mới bao lớn? Cái này ngay cả cha đều không có!

“Daddy?” Hiên Viên Tinh không rõ nguyên do.

Lục Bất Phá nhíu mi, vuốt vết chai trên tay nhi tử hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Hiên Viên Tinh cúi đầu vừa thấy, minh bạch, thoải mái mà trả lời: “Dùng công cụ sẽ có nha! Mã Đinh thúc thúc trên tay so với con còn nhiều hơn.”

“Y là người trưởng thành, con vẫn là trẻ em, có thể so sánh sao?” Lục Bất Phá lần đầu tiên nếm tới tư vị đau lòng rồi, vì lòng bàn tay nhi tử mà đau.

“Lộc cộc, đi lấy cái hòm thuốc.”

“Daddy, làm sao vậy? Cái này không hảo sao?”

Kéo qua một cái tay khác của nhi tử, phát hiện cái tay kia đồng dạng cũng có, Lục Bất Phá bắt đầu nhìn thẳng vào sở thích của nhi tử. Nhi tử tựa hồ trừ bỏ ăn cơm, ngủ cùng chơi đùa ở ngoài, đều là vùi đầu lộng những cái linh kiện.

“Lộc Cộc.” Lộc cộc lấy tới cái hòm thuốc, Lục Bất Phá híp mắt nhìn ở bên trong nửa ngày, lấy qua thuốc mỡ chuyên trị trầy da. Loại thuốc mỡ này đồng thời cũng có công hiệu mềm hoá da chết, Lục Bất Phá buông Tiểu Cửu, mỗi tay dắt một tên lên lầu.

“Daddy tắm rửa cho hai đứa, tắm rửa xong chúng ta tới chỗ Tiểu Quang ca ca ngủ.”

“Hảo.”

“Ma Ma Ma Ma……”

Tiểu Cửu cao hứng đến mười tám con mắt cong cong, Ma Ma đã lâu không có tắm rửa cho nó đâu.

Chai hai tiểu gia hỏa tắm rửa cũng không khó, hai “người” đều rất phối hợp. Đem tay Hiên Viên Tinh đặt ở nước ấm hơn mười phút, Lục Bất Phá dùng móng tay đem những cái vết chai thật dày đó cắt rớt, lại bôi lên thuốc mỡ cho bé.

“Về sau lúc công tác phải nhớ đến mang bao tay.”

“Ngô, mang bao tay không có tiện.”

Lục Bất Phá ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc, Hiên Viên Tinh lập tức không dám nói tiếp nữa.

“Con mới ba tuổi trên tay liền có vết chai, chờ con trưởng thành tay con liền biến thành cái giũa! Khi đó ai lại muốn cùng con bắt tay a? Sau này gặp được cô nương con thích, con sờ người ta, người ta không đau a!”

“Con vì cái gì phải sờ cô nương?”

Này tuổi nhỏ Hiên Viên Tinh thật sự không nghĩ ra, còn có điểm ủy khuất.

Lục Bất Phá vừa mới hết nhức đầu lại hôn mê, cậu thay đổi cái cách nói: “Con muốn yêu quý tay của mình, tay máy móc sư phải linh hoạt mới có thể chế tạo ra máy móc hoàn mỹ. Hơn nữa tay con sạch sẽ, người khác mới nguyện ý cùng con bắt tay a. Con thích máy móc, daddy cùng ba ba đều thực duy trì, nhưng là con phải học sẽ bảo hộ đôi tay chính mình, con xem tay daddy.”

Lục Bất Phá vươn tay chính mình, tuy rằng còn không đến nữ nhân ngón tay ngọc, ít nhất sạch sẽ bạch bạch nộn nộn, vươn đi người khác căn bản sẽ không ghét bỏ. Tiếp theo hắn kéo nhi tử hai chỉ móng vuốt: “Con nhìn lại chính con.”

Móng tay còn lưu vấy mỡ, bàn tay cùng mu bàn tay đều là thô thô, hoàn toàn không phải bàn tay một hài tử nên có.

“Ngô……” Là không thế nào đẹp.

“Tay ba ba con đều không giống con như vậy.”

Hiên Viên Tinh từ trong tay daddy lấy thuốc mỡ, chủ động bôi lên, quyết định: “Con đi tìm Âu Dương gia gia, nhờ ông làm cho con một bộ bao tay sẽ không gây trở ngại con công tác. Daddy, con về sau sẽ chú ý.”

“Hảo, daddy tin tưởng con.”

Hiên Viên Tinh cười: “Buổi sáng ngày mai con liền đi tìm Âu Dương gia gia.”

“Hảo, muốn hay không daddy trước tiên gọi điện thoại cho ông?”

“Không cần, con tự mình có thể nói.”

“OK.”

Cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hiên Viên Chiến đã trở lại. Hiên Viên Tinh quay đầu, hưng phấn mà chạy qua, còn vươn đôi tay: “Ba ba!” Ba ba nên là bộ dạng này mới giống ba ba.

Nhìn đến trên tay nhi tử rõ ràng thuốc mỡ màu xanh biếc, Hiên Viên Chiến nửa cái ấn đường khẩn ninh: “Làm sao vậy? Bị thương?”

“Không phải, daddy nói mấy vết chai trên tay con khó coi, daddy cho xoá mấy vết chai đó cho con. Ba ba, con muốn nhìn tay ba.”

Hiên Viên Chiến nửa cái ấn đường càng ninh, nhi tử nhỏ như vậy liền có vết chai?! Hắn vươn tay cho nhi tử xem, cũng nói: “Ba ba lúc ở tuổi con cũng không có vết chai.”

Nghiêm túc mà lật xem bàn tay to của ba ba, Hiên Viên Tinh miệng hơi hơi dẫu lên. Tay ba ba có vết chai, chính là tay ba ba thực sạch sẽ, hơn nữa tay ba ba có thể lớn hơn so vỡi mình.

Ôm nhi tử ngồi xuống ở mép giường, Hiên Viên Chiến lấy thuốc mỡ tiếp tục bôi cho nhi tử, tiếp theo giáo dục: “Tinh Tinh, con vẫn là hài tử, không thể có một đôi tay như người trưởng thành, nếu con không thể bảo hộ đôi tay chính mình, ba ba liền không cho phép con lại đυ.ng vào những cái máy móc đó.”

“Ba ba! Con sẽ bảo hộ tay của con!” Vừa nghe ba ba không cho bé chạm vào máy móc, Hiên Viên Tinh liền nóng nảy. Một ngày không chạm vào máy móc, bé liền cơm đều ăn không vô.

“Vậy con không thể lại làm tay của mình đều là vết chai.” So sánh với không có Lục Bất Phá tự giác củ phụ thân, Hiên Viên Chiến càng là đau lòng.

“Con đáp ứng. Con đã đáp ứng daddy, con ngày mai sẽ nhờ Âu Dương gia gia làm cho con bao tay thích hợp.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc nhi tử, Hiên Viên Chiến nửa cái ấn đường mới thoáng buông ra, quay đầu xem Lục Bất Phá đã mau ngủ rồi, hắn buông nhi tử, lấy tắm rửa quần áo vào phòng tắm, khi hắn từ phòng tắm ra tới, Lục Bất Phá ôm Tiểu Cửu cùng nhi tử tê liệt ngã xuống ở trên giường ngủ rồi.

“Ô ô……” Tiểu Quang muốn cùng Tiểu Phá, Tiểu Chiến ngủ, Tiểu Quang muốn cùng Tiểu Phá, Tiểu Chiến ngủ.

Bế Tiểu Cửu lên, để nó ghé vào trên lưng chính mình, Hiên Viên Chiến một tay ôm Lục Bất Phá, một tay ôm nhi tử, bước đi ra phòng ngủ, một cái đại gia hỏa ở bên ngoài đã mở ra Hung Thương, vươn tay mềm. Sau khi Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến còn có Tinh Tinh, Tiểu Cửu tiến vào, đại gia hỏa phát ra hoan hô tiếng cười, hảo vui vẻ, hảo vui vẻ nga.

Lục Bất Phá đã ngủ như chết, bảo Quang Vinh không cần quấy rầy cậu ngủ, Hiên Viên Chiến nằm ở trên một trương ghế khác chăm chú nhìn Lục Bất Phá còn có nhi tử nằm ở trong lòng ngực cậu đồng dạng ngủ như chết, trong lòng thật lâu vô pháp bình tĩnh. Nhẹ nhàng mà chạm vào đôi mắt sưng đỏ của Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến thấp giọng nói: “Tiểu Phá, cám ơn em. Còn có, thực xin lỗi.” Thỉnh tha thứ cho sự ích kỷ của anh, Tinh Tinh không rời khỏi em; anh, càng không rời khỏi em.

“Ô ô……” Tiểu Quang cũng không rời đi.

“Pi pi……” Tiểu Cửu cũng không rời đi.

Sờ sờ khoang vách tường, đem Tiểu Cửu ôm đến trong lòng ngực. Hiên Viên Chiến nhắm mắt lại. Bọn họ, về nhà.