Mang Tang Tử

Chương 77

Cả buổi sáng bận đến sức đầu mẻ trán, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long cơm còn chưa kịp ăn đã bị Lục Bất Phá gọi tới doanh địa đội đặc nhiệm. Vừa đặt mông ngồi xuống ghế sofa, nghe điều Lục Bất Phá nói, trên mặt hai người đều tràn đầy kinh ngạc.

“Sinh nhật?” Hai từ sinh nhật không tính quá xa lạ đối với người Mang Tà, nhưng cũng không quen thuộc.

“Đúng vậy, sinh nhật.” Lục Bất Phá nghiêm túc nói, “Hôm nay là sinh nhật Thượng Quan, thân là bạn tốt, chúng ta nên tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn.”

Hiếm thấy nét mờ mịt xuất hiện trên gương mặt Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long, hai người trăm miệng một lời đồng thanh: “Chúng ta nghe theo ngươi.”

Lục Bất Phá nở nụ cười vừa lòng, muốn nghe chính là những lời này. Tự động bơ cái tên mặt đen bên kia, Lục Bất Phá đem kế hoạch nói cho hai người, không ngờ có thời điểm cả Tư Không Vô Nghiệp lẫn Âu Dương Long đều nhất trí tán thành, vô cùng hưng phấn tỏ vẻ hết thảy đều nghe theo Lục Bất Phá chỉ huy. Cứ mỗi khi có chuyện gì vội, Lục Bất Phá liền quên những khó chịu trong người. Phái Hiên Viên Chiến đang mất hứng cực kỳ đi hái hoa, hắn đem mình nhốt trong thư phòng chuẩn bị quà sinh nhật.

Người Mang Tà không có thói quen tổ chức sinh nhật, với Thượng Quan Nông, ngày 16 tháng 2 chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày. Sau buổi lễ tất niên, công việc tại bộ ngoại giao ùn ùn kéo đến, hắn không hảo mệnh như Lục Bất Phá, vẫn bận rộn chạy ngược chạy xuôi. Thời điểm sắp tan ca, hắn nhận được tin nhắn từ Lục Bất Phá, nói tối nay muốn tới nhà hắn cọ cơm [là ăn chực đó]. Trải qua chuyện ban sáng, Thượng Quan Nông không ngờ Lục Bất Phá nhanh như vậy đã liên lạc với mình, điều này làm hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.

Dặn dò thư ký chú ý sự tình ngày mai, lần đầu tiên suốt hai tháng qua Thượng Quan Nông tan ca đúng giờ.

Rất nhanh về tới nhà, không thấy phi hành khí của gia gia cùng phụ thân, hẳn là cả hai vẫn chưa về. Mở cửa vào nhà, Thượng Quan Nông theo thói quen hô lớn: “Nãi nãi, con về rồi.” Nhưng kỳ quái, hắn không nghe nãi nãi đáp lại. Trong phòng im ắng, đóng cửa đổi giày, Thượng Quan Nông đi vào phòng khách.

“Nãi nãi?” Thu lại nụ cười trên mặt, đi tới ngăn kéo nhẹ nhàng lấy súng laser ra. Rèm cửa toàn bộ được xả xuống, dị thường âm u.

“Công chúa?” Thượng Quan Nông lại hô lên, nhưng quang não quản gia “Công chúa” giống như bị mất năng lượng. Thượng Quan Nông nắm chặt súng laser, lia mắt quan sát chung quanh, thần tình ngưng trọng chậm rãi đi đến lên cầu thang. Nhẹ bước lên lầu, Thượng Quan Nông gọi lớn: “Nãi nãi?” Vẫn như cũ không có người trả lời, hắn một tay cầm súng, tay còn lại lấy thông tấn khí bấm số của phụ thân mình, không ai bắt máy, hắn lập tức bấm số gia gia, vẫn không người trả lời. Thượng Quan Nông cảm thấy căng thẳng. Lát nữa Tiểu Phá muốn tới dùng cơm, chẳng lẽ có người… Đem tần suất tín hiệu cảnh bảo của thông tấn khí lên mức cao nhất, Thượng Quan Nông lên tầng hai.

Rèm cửa lầu hai đều thả xuống, tất cả chìm trong bóng tối quỷ dị. Liếc mắt một cái liền thấy được cửa phòng mình đóng chặt. Nãi nãi thích trang trí phòng hắn theo phong cách tự nhiên, nên thời điểm hắn không ở nhà cửa phòng luôn mở rộng. Thượng Quan Nông điều chỉnh thân thể vào trạng thái chiến đấu. Chậm rãi đi đến trước cửa, lách người sang bên cạnh. Hít sâu hai cái, hắn giơ súng lên, đạp mạnh một cước mở cửa.

“Rầm!”

Bị vô số cánh hoa tập kích, Thượng Quan Nông sững sờ đứng ngốc tại chỗ.

“Thượng Quan, chúc mừng sinh nhật! Happy birthday!”

Cùng với tiếng hô to là từng trận cánh hoa tung lên đầu Thượng Quan Nông.

“Nông, chúc mừng sinh nhật.”

Một người tiến lên lấy súng trên tay Thượng Quan Nông, thần sắc nghiêm túc đưa ra bó hoa. Tuy hoa sắp xếp nhìn không được đẹp cho lắm, nhưng các bông hồng hồng lục lục nhìn rất bắt mắt. Tên còn lại cũng tiến lên, mặt tươi cười ôm lấy người còn chưa phục hồi tinh thần: “Nông, chúc mừng sinh nhật.” Quà tặng là một cọng lông chim vô cùng phiêu dật.

“Ma ma ma ma… Chiêm chϊếp chiêm chϊếp…” Mỗ con mè xửng ở dưới chân Thượng Quan Nông gọi tới gọi lui, như đang chúc mừng.

Lúc này, đèn trong phòng chợt sáng. Quang não quản gia Công Chúa mang nét đùa dai, tươi cười xuất hiện trước mặt Thượng Quan Nông: “Chúc mừng sinh nhật, chủ nhân của ta.” Rồi nàng cất giọng hát bài chúc mừng sinh nhật. Ba người khác cũng hát theo “Công chúa”, thỉnh không cần nhìn người mặt đen thui, ngậm chặt miệng nào đó.

Thượng Quan Nông hoàn hồn trong tiếng ca, hai mắt khống chế không được xuất hiện thủy quang. Nhìn người kia cười rạng rỡ, hắn bất giác cười theo. Trên người vươn đầy những cánh hoa đủ màu, không những làm hắn chật vật mà nhìn tựa như một vị thần hoa mùa xuân. Sau khi cùng hai người bạn thân gắt gao ôm nhau, Thượng Quan Nông đi đến trước mặt người nọ đang kích động ôm lấy hắn, ngặt nỗi chiều cao thiếu hụt nên đứng lên ghế sa lon ôm lại.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá. Cám ơn ngươi.”

“Thượng Quan, có thể mời ngươi nhảy một bản không?”

“Vinh hạnh của ta.”

Âm nhạc vang lên.

Hai người chiều cao chênh lệch đung đưa theo bản nhạc trong phòng ngủ Thượng Quan Nông. Thượng Quan Nông không biết nhảy, nhưng hắn có bạn nhảy xuất sắc. Dưới sự dìu dắt chuyên nghiệp, rất nhanh nắm được mấu chốt. Vốn bản nhạc này dùng trong buổi lễ tân niên, nhưng sau bị Lục Bất Phá cắt bỏ, không nghĩ tới có lúc dùng đến. Duy nhất không hợp khung cảnh chính là mỗ con quái vật chín đầu dưới chân hai người qua lại chạy trốn, đùa đến bất diệc nhạc hồ.

Thượng Quan Nông chưa bao giờ thoải mái như thế, cho dù trong mắt luôn ngấn đầy nước, nhưng nụ cười trên mặt làm Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long không thể dời tầm mắt. Lần đầu tiên bọn họ nhận ra, người bạn nối khố rất, rất xinh đẹp.

Bản nhạc kết thúc, Lục Bất Phá cầm lấy quà hắn chuẩn bị sẵn từ trên tay người luôn treo bộ mặt khó coi từ nãy đến giờ. Là một bức tranh lụa. Trên đó vẽ một loại hoa Thượng Quan Nông chưa từng thấy qua, xanh biếc non nõn, thanh nhã biết bao. Bên cạnh đề một bài thơ:

Tiểu viện Lan phóng dật thanh hương,

Lộ trụy tứ dã lạc đình phương;

Bất dữ mẫu đan tranh quốc sắc,

Thiên nhiên nhất thân đạm nhã trang.

(Dịch nghĩa: Mùi Lan thơm ngát khắp sân, tỏa đến tận phòng khách; không cùng mẫu đơn tranh quốc sắc, một thân tự nhiên trang nhã.) [Đây là bài về Lan trong Tứ Quân Tử.]

“Trong Mai Lan Cúc Trúc tứ quân tử, ta cảm thấy ‘Lan’ đặc biệt thích hợp với ngươi. Thượng Quan, vững tin trên con đường đã chọn, mặc kệ người khác có nói gì. Chúc mừng sinh nhật, Thượng Quan.”

Khóe mắt Thượng Quan Nông càng thêm ướŧ áŧ, chỉ cười, không nói điều gì. Hắn sợ mình vừa mở miệng, nước mắt không kềm được liền rơi xuống. Âu Dương Long tiến tới ôm chặt Thượng Quan Nông, nét nghiêm túc đến âm trầm trên mặt vẫn như cũ, nhưng so với bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến vẫn dễ nhìn hơn nhiều.

“Thượng Quan, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

Tư Không Vô Nghiệp đứng kế bên: “Ta cũng vậy. Chúng ta vĩnh viễn là bạn thân nhất của ngươi.”

Thượng Quan Nông gật đầu, nước mắt không kềm được chảy dài trên má.

“A, bánh ga-tô, bánh sinh nhật, ta đi lấy.” Bị cảnh trước mắt làm cảm động, trước khi không kềm được nước mắt Lục Bất Phá liền bỏ chạy. Chạy một đoạn, hắn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua ba người đang ôm cùng một chỗ, Thượng Quan Nông vùi đầu trong lòng ngực Âu Dương Long, trên mặt Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp đều hiện lên nét thương cảm pha lẫn hối hận. Cục diện này làm Lục Bất Phá xấu hổ không thôi, hắn và Hiên Viên Chiến đúng là treo đầu dê bán thịt chó, cái gì tình bạn chứ, là gian tình, là gian tình a. Nhịn không được liếc tên Hiên Viên Chiến mặt đen một cái, Lục Bất Phá chạy xuống lầu lấy bánh ga-tô. Sao hắn lại đi coi trọng tên sửu nam đó giời?



Cái gọi là bánh sinh nhật bất quá chỉ là một khối lớn nén từ cơm ngọt, mặt trên gắn một tầng hoa ăn được. Không có nến sinh nhật, Lục Bất Phá cắm vài cái bóng đèn nhỏ điều khiển bằng tay. Năm người ngồi vây quanh bánh Lục Bất Phá thiết kế, công tác của thọ tinh Thượng Quan Nông vẫn chưa làm xong.

“Thượng Quan, ước đi, mau ước đi.”

“Ước?”

Lần đầu tổ chức sinh nhật, Thượng Quan Nông hoàn toàn nghe theo người chủ trì.

“Đúng vậy, ước đi. Có ba điều ước, hai cái đầu được nói ra, cái cuối thì không, nếu nói sẽ mất linh đó.”

Có người phát ra tiếng hừ khinh thường, liền bị Lục Bất Phá thụi cùi chỏ vào bụng.

“Ha hả, hảo.”

Từ nhỏ người Mang Tà luôn được giáo dục rằng mọi chuyện đều dựa vào bản thân, tin tưởng thần linh là chuyện mà bọn ngu xuẩn mới có thể làm (tỷ như người Tắc Ba Nhĩ). Nhưng hôm nay Thượng Quan Nông không để ý, vui vẻ làm một hồi ngu xuẩn. Bộ dạng thành tâm chấp tay chữ thập học theo nhà nghiên cứu tâm linh đến từ trái đất – Lục Bất Phá, ước nguyện.

“Ta ước hành trình đến Hàn Cát tinh của chúng ta thành công viên mãn.”

“Đây là cái điều ước gì thế này. Phải dùng cho chính mình, cho bản thân đó. Ví dụ như công việc thuận lợi hay khỏe mạnh trường thọ vân vân vũ vũ a.”

“A, hảo.”

“Ta ước…” Thượng Quan Nông nhìn bạn bè xung quanh, thật thành kính mà nói “Ta ước vĩnh viễn có được những bằng hữu trọng yếu này bên cạnh.”

“Đương nhiên.” Hai người một tả một hữu đồng thanh nói.

“Đó là điều tất nhiên. Tiếp.”

“Ta ước, Tiểu Phá có thể vẫn ở nơi này.”

Nét cười Lục Bất Phá có chút ngưng trệ, dưới ánh mắt chờ mong của Thượng Quan Nông, hắn gật gật đầu: “Ta vốn không thể rời đi mà. Điều cuối cùng, đừng có nói ra nga. Nghĩ trong đầu thôi.”

“Hảo.”

Thượng Quan Nông trong lòng thầm ước, hắn nhắm mắt lại, do dự hồi lâu mới nghĩ: hy vọng Vô Nghiệp và Long không kết hôn.

“Thổi nến! Thổi nến.”

Vừa mở mắt Thượng Quan Nông liền bị ai đó “Vô lễ” yêu cầu, hắn còn thật sự hít sâu một hơi, thổi mạnh ra. Điều khiển bóng đèn nhỏ vụt tắt, người đang cao hứng nhất bữa tiệc vỗ tay: “Thổi tắt hết nến nguyện vọng sẽ thành hiện thực. Hảo, ăn bánh thôi.”

Lục Bất Phá đã sớm đói từ lâu, cắt một miếng lớn cho thọ tinh, rất tự giác cầm miếng khác lớn không kém há mồm to cắn tới. Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long tự mình động thủ cầm một khối. Nhìn nét tươi cười trên mặt Thượng Quan Nông, tự đáy lòng bọn họ thầm cảm tạ Tiểu Phá, quyết định sau này hàng năm đều tổ chức sinh nhật cho Thượng Quan Nông.

“Chiến.” Thượng Quan Nông cầm một khối bánh ga-tô đưa cho người tức giạn ra mặt. Lục Bất Phá quay đầu trừng mắt nhìn Hiên Viên Chiến một cái, hắn mới đen mặt tiếp nhận. Không phải Thượng Quan Nông không nhận ra hắn ngay từ đầu đã mất hứng, nhưng cũng không hiểu sao lại như vậy. Chiến để ý Tiểu Phá còn hơn cả hắn đối với Vô Nghiệp và Long. Ngày mai là sinh nhật Chiến, Tiểu Phá vì hắn chúc mừng, lại hoàn toàn không đề cập đến Chiến, cũng khó trách hắn mất hứng.

“Tiểu Phá, ngày mai…”

“Sáng mai ta tới hội nghị với Chủ tịch quốc hội, xế chiều đi bệnh viện, buổi tối đến nhà Charlie King.”

Lời Thượng Quan Nông bị Lục Bất Phá đánh gãy, mắt nhìn khớp hàm căng cứng của Hiên Viên Chiến, hắn đành âm thầm nói xin lỗi trong lòng.

Biết nhóm người Lục Bất Phá muốn tổ chức sinh nhật cho Thượng Quan Nông, toàn bộ thành viên Thượng Quan gia liền đi ra ngoài, đem nhà giao cho Lục Bất Phá. Thượng Quan Nông không thể kết hôn là nỗi đau của mỗi người trong nhà Thượng Quan, hắn là con trai duy nhất ở thế hệ này, không thể sinh con đồng nghĩa với chuyện huyết mạch gia tộc Thượng Quan đến đời Thượng Quan Nông kết thúc. Người Mang Tà có sinh lý thiếu hụt nên bọn họ đặt nặng vấn đề sinh ra thế hệ kế tiếp, vì chuyện này mà Thượng Quan Tùng Phong mỗi khi ở một mình liền rầu rĩ không thôi. Tuy vị kia của Hiên Viên gia thân thể khiếm khuyết vượt quá 30%, nhưng hắn có thể tạo ra con cháu, còn Thượng Quan gia hoàn toàn lâm vào tình trạng đoạn tử tuyệt tôn.

Tứ gia tộc tới thế hệ Hiên Viên Chiến, mỗi nhà chỉ sinh được một mụm con trai. Thượng Quan Nông không thể sinh dục, Hiên Viên Chiến cùng Lục Bất Phá có gian tình, còn lại hai người Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long hạ quyết tâm bồi Thượng Quan Nông độc thân suốt đời. Nếu nhóm phụ huynh bốn nhà biết được việc này, không biết sẽ rối loạn đến cỡ nào.

Phân giải xong đời cái bánh ngọt, không cho bất luận kẻ nào hỗ trợ, Thượng Quan Nông tự mình xuống bếp làm cơm chiều. Vốn chỉ biết ăn – Lục Bất Phá oa ở ghế sofa trong thư phòng Thượng Quan Nông đọc sách văn học Hàn Cát hắn vơ vét được từ kệ sách chủ nhà. Thượng Quan Nông nghiên cứu vô cùng thấu đáo về văn hóa Hàn Cát và Thủy Xuyên, thậm chí còn nghiên cứu của cả Vong Uy tinh, nhìn xem mà Lục Bất Phá tự thấy hổ thẹn. Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long kéo Hiên Viên Chiến đến thư phòng tranh thủ thời gian bàn chuyện chính sự, bớt đi người dùng một con mắt trừng mình, Lục Bất Phá mừng còn không kịp.

Trù nghệ của Thượng Quan Nông hoàn toàn tương đồng với bản thân hắn, đều hoàn mỹ như nhau. Rõ ràng nguyên liệu nấu ăn giống nhau, thế mà hương vị làm ra ngon hơn nhiều so với Hiên Viên Chiến. Đã dần dần quen khẩu vị của người Mang Tà, càng ăn Lục Bất Phá càng bắn tim hồng nhiều hơn. Thượng Quan Nông lấy rượu trân quý mang về từ Thủy Xuyên. Nhưng làm cho Lục Bất Phá buồn bực không thôi, bản thân tuy không phải tửu thần thì cũng tính là tửu tiên đi, ấu thế mà thấy buồn nôn khi ngửi mùi rượu.[Nói trắng ra ẻm vốn là bợm đấy]

“Ta còn vị thành niên, không thể uống rượu.” Nói ra cái cớ bản thân còn khinh bỉ, Lục Bất Phá trơ mắt nhìn mấy người kia uống. Đến người bình thường không đυ.ng tới rượu – Hiên Viên Chiến thế nhưng cũng tham gia. Tiểu Cửu muốn uống, nhưng ngại sắc mặt Lục Bất Phá, nó chỉ dám ngửi ngửi cho đỡ ghiền. Lục Bất Phá hóa bi phẫn thành sức ăn, vùi đầu khổ chiến, trong lòng nghẹn ngào rơi lệ. Mấy ngày nay tình trạng nôn mửa có giảm bớt, nhưng phần bụng bên trái vẫn khó chịu. Nhiều lần hắn nhịn không được muốn nói với Hiên Viên Chiến, hoặc lén đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không dám, sợ mình không chịu được khi biết kết quả.

Không làm thêm tăng hai tăng ba, ăn cơm xong Lục Bất Phá chào Thượng Quan Nông đi về. Hắn nhìn ra Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long có chuyện muốn nói riêng cùng Thượng Quan Nông. Nếu đang ở trái đất, hắn chắc chắn hoài nghi ba người này có gian tình. Ngặt nỗi nơi này là Mang Tà tinh, nếu hắn không phải “Người ngoài hành tinh”, Hiên Viên Chiến nhất định không cùng một thằng đàn ông chen một chân vào, Lục Bất Phá phải tự kiểm điểm sâu sắc.

Về đến nhà, bảo Tiểu Cửu đi tìm Quang Vinh chơi, Lục Bất Phá tắm rửa xong liền nằm vật ra giường. Không thèm hỏi tại sao người nào đó mất hứng, tựa như không phát hiện ra, ngủ đặc biệt thoải mái. Sau khi Lục Bất Phá lên giường, Hiên Viên Chiến hờn dỗi cả ngày hôm nay sau khi đã làm hết phận sự, đem tất cả quần áo của mình và Lục Bất Phá giặt sạch, chuẩn bị đồ ăn khuya để lỡ người kia có đói bụng. Từ hồi dọn ra ở riêng với nhau, hắn không để Gollum giặt đồ cho Lục Bất Phá, nhất là quần áo mặc thường ngày.

Tham gia tiệc sinh nhật của Thượng Quan Nông, làm Hiên Viên Chiến vạn phần khát vọng Lục Bất Phá có thể vì mình tổ chức tiệc mừng sinh nhật. Ngày mai, không, còn chưa đến 5 tiếng đồng hồ là sang ngày 17, là ngày hắn sinh ra. Hắn không cần Lục Bất Phá tặng quà, hay hát bài happy birthday gì gì đó, chỉ cần Lục Bất Phá nói với hắn câu chúc mừng sinh nhật là được. Mà Hiên Viên Chiến thuộc dạng biệt nữu, Lục Bất Phá không nhớ, hắn sẽ tuyệt đối không nói, nói ra thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Nằm bên cạnh Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến vắt óc tìm cách nhắc nhở đối phương ngày mai là một ngày rất quan trọng nga. Lục Bất Phá vốn không biết sinh nhật hắn ngày mấy, mà trước kia không biết thì bây giờ cũng nên biết chứ. Bởi vì lúc Thượng Quan Nông đem tới tư liệu có ghi ngày hắn sinh ra. Hiên Viên Chiến cảm giác nguy cơ tới gần, chẳng lẽ Tiểu Phá thích Thượng Quan Nông nhiều hơn hắn một chút sao? Không được! Tiểu Phá chỉ có thể cùng hắn làm! Càng nghĩ càng giận, Hiên Viên Chiến xoay người muốn gọi Lục Bất Phá dậy, cho hắn biết hắn chỉ có thể cùng ai làm! Nào biết…

“Phốc!”

“Ha hả, ha ha ha…”

“Ha ha ha, Hiên Viên Chiến, ta tưởng ngươi nhịn được đến ngày mai chứ, không nghĩ tới, ha ha ha…”

Bán khuôn mặt đen thùi nào đó nhất thời vặn vẹo.

“Hiên Viên Chiến, chúng ta hẹn hò đi.”