Kỳ thực Hoa Vị Miên rất buồn bực, dọc theo con đường này cũng quá mức gió yên sóng lặng đi, Tên Thuần Vu Phóng kia sẽ có ý tốt mà tha cho Tôn Chính Sở sao?
Sự thật chứng minh dự cảm của nàng là đúng, ngay tại bên ngoài rừng núi Đế Khuyết, xuất hiện Đệ Ngũ đến ám sát, trước phóng độc, sau khói mù, cuối cùng thừa dịp rối loạn cướp bóc.
Vấn đề vốn rất đơn giản, nhưng Đệ Ngũ cũng không có hoàn toàn tuân theo ý muốn của chủ nhân, đổi thành quan báo tư thù(*) đánh lén trong xe ngựa Hoa Vị Miên, vốn đánh lén Hoa Vị Miên cũng không phải vấn để lớn, nhưng lại tai ương cho Hoa Vô Ưu cùng ngồi một chỗ với nàng, thân thể ma ốm của hắn làm sao chịu nổi, cho nên Hoa Vị Miên nghĩa vô phản cố(*) thay hắn cản một chưởng.
(*) Quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
(*) Ngĩa vô phản cố: vì chính nghĩa, đạo nghĩa,
ko do dự,
ko quay đầu nhìn lại.
Huyết Ngọc anh dũng bảo hộ chủ, xông lên tấn công Đệ Ngũ lưu lại trên tay hắn hai hàng dấu răng, Đệ Ngũ vung ra Huyết Ngọc, thấy cánh tay đã muốn tím một nửa, vội vàng chạy trối chết.
Trên lưng Hoa Vị Miên trúng một chưởng, máu cũng phun đi ra, bởi vì đối mặt với Hoa Vô Ưu, máu thẳng tắp phun lên mặt hắn, hắn sợ tới mức mặt đều xanh mét, lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Dựa vào, ngươi ngất cái gì ngất?!" Hoa Vị Miên nội thương ngoại thương: bị thương là nàng có được hay không?!
Sau khi vào thành, dân chúng toàn thành đều đi ra ngoài xếp hàng hai bên đường hoan nghênh, thậm chí vị hoàng đế Thuần Vu Phóng kia cũng tự mình ra nghênh tiếp, Hoa Vị Miên nhìn trên mặt hắn liên tục tươi cười giả dối, trong lòng hết sức phỉ nhổ, e rằng hắn chính là nghĩ ra cửa sẽ chuẩn bị tang sự đi!
Thuần Vu Phóng trực tiếp nghênh đón Tôn Chính Sở vào trong hoàng cung, nói muốn kề gối dạ đàm, bồi dưỡng một chút tình cảm, Hoa Vị Miên bĩu môi, xe ngựa gấp rút đi Phủ Viễn Tướng Quân phủ.
Thật ra dân chúng trong thành này tới xếp hàng hai bên đường, một là vì biểu đạt tình cảm kính yêu với Tôn Chính Sở, đồng thời tới vì muốn một lần nhìn thấy phong thái của Hoa tiên tử, nhưng xe ngựa che đậy quá mức nghiêm ngặt, đám người không khỏi có chút thất vọng, bất quá cũng may thị nữ theo ở phía sau cấm vệ quân cũng hết sức xinh đẹp, cuối cùng không có uổng công đi một chuyến này, nhưng mà này cũng nhường bọn họ đối với Hoa Vị Miên càng nhiều một phần ảo tưởng: chính là thị nữ đều mỹ thành cái bộ dáng này, vậy chủ tử cần phải lớn lên thành cái bộ dáng gì đây?
Cho nên có người kiên nhẫn theo sát xe ngựa chạy tới Phủ Viễn Tướng Quân phủ.
Còn đám người Ngư Nhất Ngư Nhị vì cái gì phải thay đổi quần áo thành màu đên, đó là bởi vì Hoa Vị Miên nói cần phụ trợ làm nền cho thêm nổi, trải qua năm lần đàm phán, cuối cùng mới đạt thành hiệp nghị trừ Bố Thiện Tuyền Ki ra những người khác đều phải mặc màu đen, nhưng mà, Bố Thiện Tuyền Ki cũng phải hao tổn tâm sức miệng lưỡi mới có thể giữ được trong sạch.
Trước cửa Phủ Viễn Tướng Quân, năm nữ nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp
ngẩng đầu ngóng nhìn, nhưng tướng quân không đợi đến,ngược lại đợi đến một tình địch.
Năm người nhất thời loại bỏ ngăn cách, liên kết thành một chiến tuyến chung, nhất trí đối phó bên ngoài, các nàng cũng muốn nhìn một chút, nữ nhân được loan truyền chỉ có trên trời không có dưới đất đến tột cùng lớn lên bộ dáng ra sao?!
Nhưng mà còn không có nhìn thấy Hoa Vị Miên bổn tôn, so sánh với phía trước mười mấy nữ tử đến cung nghênh các nàng liền tự thẹn kém người Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n. Bất quá con người có một ưu điểm chính là biết lừa mình dối người, cho nên bọn họ kiên trì tin tưởng Hoa Vị Miên bề ngoài xấu xí.
Ngư Nhất Ngư Nhị lấy ra thảm đỏ đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm, đợi sau khi xe ngựa dừng lại ở cửa, nhượng người trải dọc từ xe ngựa đến cửa Phủ Viễn Tướng Quân phủ.
Năm nữ nhân vừa hận vừa ghen tị, nữ nhân này thật là quá phách lối!
Tốt lắm, hiện tại đạt tới Hoa Vị Miên muốn hiệu quả: muôn người để ý.
Tay ngọc thon dài vén rèm lên, Bố Thiện vội vàng đỡ lấy, Tuyền Ki vội mang khối gỗ vuông đạp chân lên, mười sáu nữ tử ©υиɠ kính đứng ở hai bên.
Hoa Vị Miên đi xuống xe ngựa, dắt xuống Hoa Vô Ưu, đi lên thảm đỏ, sau lưng còn đi theo con chồn nhỏ Huyết Ngọc trắng như tuyết cùng với Tiểu Hoa Bì với cái mông không có lông.
Nghe được chung quanh thân dồn dập hút không khí, trong lòng Hoa Vị Miên kia càn rỡ ngang ngược, liền muốn ngay tại chỗ ngửa mặt lên trời cười to, nhưng mà vì duy trì hình tượng, nàng hiện ra tươi cười đúng chuẩn không lộ răng, thong thả đi tới.
Tất cả rực rỡ đều bị Hoa Vị Miên chiếm hết, lúc này năm nữ nhân nghênh tiếp tựa như tôm tép nhãi nhép giống nhau, không đất dung thân. Không có ở trong trầm mặc bộc phát, ngay lúc trầm mặc phải tử vong, cho nên bọn họ lựa chọn bộc phát.
"Vị này chính là Hoa muội muội đi, một đường cực khổ", Một nữ nhân đi lên trước, tự nhiên như quen biết từ lâu mà tiến tới kéo tay của Hoa Vị Miên, bên cạnh Tuyền Ki thoáng cái đưa tay ngăn cản nàng ta, mặt không chút thay đổi nói: "Tiểu thư không thích người khác tùy tiện chạm vào nàng."
"Thật là to gan, một thị nữ nho nhỏ cũng dám ở trước mặt chủ tử càn rỡ, ngay cả tiểu thư nhà ngươi cũng phải gọi chúng ta một tiếng tỷ tỷ, ngươi tính làm cái gì vậy?!" Một người khác nói xằng nói bậy.
Hoa Vị Miên không nói gì, nâng tay lên, Huyết Ngọc nhảy lên bả vai của nàng, nàng một tay dắt Hoa Vô Ưu, một tay đùa giỡn Huyết Ngọc, nói: "Các nàng là thị nữ của ta, cũng không phải là thị nữ của các ngươi, Tuyền Ki."
Tuyền Ki khẽ cúi đầu, sau đó gần như chỉ trong nháy mắt, áo đen vụt qua, vang lên tiếng tát tai vang dội, nữ nhân kia bụm mặt nghẹn họng nhìn trăn trối, quả thật không dám tin, tạm thời không nói nàng không nhìn thấy động tác của Tuyền Ki, chỉ nói ngay tại ánh sáng bị một cái hạ nhân đánh cũng đủ để cho thể diện của nàng mất sạch rồi!
"Hoa Vị Miên, ngươi thật là quá đáng!" Bên cạnh nữ tử vội lên tiếng khiển trách, "Tuy rằng ngươi là tướng quân mang về, nhưng mà cũng không thể ức hϊếp nhà mình tỷ muội như vậy!"
Nói đôi câu trong mắt liền hàm chứa nước mắt, dùng khăn tay lau, nghĩ tranh thủ quần chúng đồng tình.
"Muội muội mới đến, không hiểu quy củ của nơi này, chuyện này không hoàn toàn trách nàng, quy củ ngày sau học thật tốt là được" Lúc trước bị Tuyền Ki ngăn cản nữ nhân vội vàng giảng hòa: "Bọn muội muội không cần tức giận."
Hoa Vị Miên đương nhiên nhận ra mấy người này, bởi vì nàng đã sớm ép Tôn Chính Sở toàn bộ khai báo, vì biết người biết ta, đùa rỡn kẻ địch đến chết, nàng còn đặc biệt kêu người đến Đế Khuyết vẽ chân dung các nàng.
Người thứ nhất tiến tới ra oai phủ đầu gọi Diệu Thanh, Tôn Chính Sở người thứ nhất thị thϊếp, ban đầu là nha hoàn của Tôn Chính Sở, thông phòng sau liền được thu phòng, nghiễm nhiên trở thành lão đại trong năm thị thϊếp, bị Tuyền Ki bạt tai gọi Nhã Uyển, một quan nhỏ nữ nhi, thay người gọi nhịp là Vũ nhi, hai người còn lại một người là Di Hương một người là U Lan, gia đình bình thường, không có bối cảnh gì.
Hoa Vị Miên mím môi cười một tiếng, nói: “Ai là tỷ muội với các ngươi?"
Rõ ràng là ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng bởi vì nụ cười này của Hoa Vị Miên, khiến năm người không rõ nguyên nhân đánh cái rùng mình.