Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 103-2

Không nghĩ tới, Hoa Vị Miên lại dừng lại ở cửa ra của Xích Thủy trận, nói: “Chúng ta trở về.”

“Hoa…” Vu Bàn Nguyệt vừa định nói trận pháp còn chưa khởi động, đã thấy Hoa Vị Miên biến mất ở trước mắt, nhất thời kinh ngạc há to miệng.

Tông Chính Sở cũng nhận ra chuyện kỳ quái, sải bước đi vào theo.

Bên trong vẫn là hòn đảo nhỏ đi không xong, Hoa Vị Miên ngồi xổm xuống sờ sờ bùn đất, cười cười nói: “Trước tiên chúng ta đi một vòng đi, ta sẽ giải thích tại sao!” Nói xong liền di chuyển trên đất viết một chữ one.

Đừng hi vọng những người khác có thể hiểu, kỳ thật hiệu quả Hoa Vị Miên muốn cũng chính là những người khác xem không hiểu.

Cười thần bí, Hoa Vị Miên đi phía trước dẫn đầu, sau đó viết xuống hai từ đơn ‘two’, ‘three’, đi một đoạn nữa, lại trở về ‘one’.

Vỗ vỗ tay, Hoa Vị Miên nói: “Bây giờ đã rõ!”

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Vu Bàn Nguyệt như mèo cào.

Hoa Vị Miên viết xuống ba từ đơn, sau đó chỉ vào nói: “Ba chữ này lần lượt đại biểu cho một hai ba. Lúc trước chúng ta dùng nhiệt độ gió nhẹ dự đoán cửa ra của Xích Thủy trận, nhưng chúng ta đã đoán sai một chút. Nơi này tổng cộng có ba điểm lạnh nhất, cũng có ba cửa gió.”

“Nói cách khác nơi này có ba cửa ra?” Thanh Dương thất thanh nói.

“Sai,” Hoa Vị Miên lắc đầu, nói: “Là sáu.”

“Ngươi càng nói ta càng hồ đồ, đến cùng xảy ra chuyện gì?” Thanh Dương có chút gấp gáp.

Hoa Vị Miên ngồi xổm xuống vẽ nửa vòng tròn trên mặt đất, ở vòng cung viết một, ở đầu đường kính viết hai, ở tâm đường tròn viết ba, ở đầu kia của đường kính viết cửa ra.

“Chúng ta đi vào từ nơi này, đầu tiên đến ba chỗ này, sau đó sẽ theo thứ tự tuần hoàn, đi đến hai, tới nơi này. Cả quá trình chúng ta đi qua ba điểm lạnh nhất đều có một cửa gió, chỉ cần chúng ta vừa phát hiện chỗ sơ hở, tất nhiên sẽ nghe hướng gió. Ba cửa gió đều trực tiếp thông ra bên ngoài, cho nên đầu tiên ta chú ý tới chính là ba cửa gió này, vậy mà lại không nghĩ đến, ngay bên cạnh ba cửa gió còn có một của động, chẳng qua không khí lưu động quá yếu, chúng ta không quá chú ý mà thôi.”

“Đây đến tột cùng là có chuyện gì?” Vu Bàn Nguyệt hỏi.

“Thật ra rất đơn giản,” Hoa Vị Miên cười nói: “Vì chúng ta đang trong núi.”

“Trong núi?” Tông Chính Sở nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ chúng ta đi vào bên trong núi.”

Hoa Vị Miên nhào qua hôn hắn một ngụm nói: “Tướng công của ta thật thông minh.”

Lời này vừa nói ra, ba nam nhân đồng thời xấu hổ, trong đó Tông Chính Sở nổi bật nhất.

“Thật ra cầm nửa vòng tròn này lên, vây quanh trên một phương hướng, tựa như một thanh đao dưa hấu đâm vào trong núi.” Hoa Vị Miên cố gắng hết sức chọn phương thức giải thích bọn họ nghe hiểu, “Ban nãy khi ta ném áo choàng xuống đất phát hiện ngọc bội bị vỡ, nhưng trên đất toàn bùn đất, làm sao có thể rơi vỡ ngọc. Giải thích duy nhất chính là chỗ này ở mặt trong của núi, tất cả mặt đất đều là đá. Thế nhưng chúng ta ngửi thấy phấn hoa Tố Tử sinh ra ảo giác, vậy nên không nhìn ra, nhưng cảm xúc sẽ không thay đổi.”

Vu Bàn Nguyệt ngồi xổm xuống sờ, quả nhiên như vậy.

“Sao lại là đao dưa hấu?” Khi người khác đang cố gắng tiêu hóa, Thanh Dương lại hỏi như thế thì tám đời cũng không làm nên chuyện.

Hoa Vị Miên suýt tý nữa phun ra một ngụm máu tươi: “Trọng điểm ở trên mặt đao dưa hấu sao? Dưa hấu chỉ là vật trang trí, trang trí đấy ngươi hiểu không. Giống như ngươi mặc y phục xinh đẹp thế nào đi chăng nữa cũng không che giấu được sự thật về bản chất ngu ngốc của ngươi. Đao dưa hấu, nó chính là cây đao!” Chủ yếu bởi vì đao dưa hấu ở nơi này giống như khuôn mẫu đao gϊếŧ heo của Châu Tinh Trì, mà nàng còn chọn một cách nói tương đối văn minh.

Thanh Dương bị mỉa mai, mặt lúc đỏ lúc trắng. Vu Bàn Nguyệt thì nhìn có chút hả hê mà nhún vai một cái.

“Bởi vì phấn hoa Tố Tử phải cung cấp không ngừng, cho nên cứ cách mỗi một đoạn đường nhất định có một nơi, phải là ba động khác dùng để để phấn hoa.” Nói không chừng đám người kia đang chờ ở bên trong đấy chứ. Vậy nên nàng mới dùng Anh văn làm ký hiệu, tránh cho họ tìm ra manh mối.

“Khó trách trận pháp này mãi vẫn không giải trừ được, thì ra là một tầng bảo hộ.” Vu Bàn Nguyệt gật đầu nói.

“Ba cửa động ở nơi này thật sự có thể cùng thông ra bên ngoài?” Tông Chính Sở nói.

“Đoán chừng là vì che giấu cửa động dùng để tung phấn hoa Tố Tử, nên mới lần lượt làm ba cái.” Hoa Vị Miên nói.

“Chúng ta đi trước hai chỗ thử xem, xem có thể ra ngoài hay không.”

Đoàn người đi đến chỗ sâu nhất ‘Hai’, tìm hướng gió ra ngoài. Đi qua một đoạn hang núi, quả nhiên lại ra khỏi, chẳng qua lần này là ở phía sau biển lửa, trực tiếp vượt qua trận pháp biển lửa này. Thảo nào biển lửa không có cửa ra, lẽ nào cố ý để bọn họ quay lại xông trận?

“Chẳng lẽ biển lửa thật sự không có cửa ra?” Vu Bàn Nguyệt hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người.

Về điểm này, Hoa Vị Miên cũng không nghĩ ra. Bất kỳ trận pháp nào cũng sẽ có nhược điểm, không có khả năng không có cửa ra… Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm nghĩ đến vấn đề này. Nàng có dự cảm, nàng tìm được đường tắt vượt qua.

0o0

Bên kia, trong sơn trang mây mù lượn quanh, hai nữ tử diện mạo xinh đẹp ngồi yên thủ tọa, làn da nõn nà, tay như không xương, trong tay nhón lấy một viên đường glucoza, tỉ mỉ bóc vỏ.

“Đại sư phụ, đoàn người kia đã phát hiện huyền ky* của Xích Thủy trận, có muốn…?”

*Huyền ky: huyền: huyễn hoặc; ky: cơ, cơ mật.

“Không vội, bọn họ muốn xông ra cửa sau, mới là lúc các ngươi hoảng sợ.”

Sắc mặt của nữ tử quỳ trên mặt đất biến đổi, cúi đầu nói: “Đại sư phụ dạy dỗ phải.”

“Tỷ tỷ, ngươi nhìn ngươi đi, hù dọa Tiểu Hào của chúng ta.” Nữ tử bên cạnh người được gọi là ‘Đại sư phụ’ đứng dậy đến đỡ người quỳ trên mặt đất.

“Nhị sư phụ…” Cẩm Hào cắn môi.

‘Nhị sư phụ’ sờ sờ gò má của nàng, cười cười nói: “Hài tử cần khuyến khích nhiều hơn, đi đi!”

“Đệ tử cáo lui.” Cẩm Hào vội vàng hành lễ rời khỏi phòng.

Đuổi mọi người ra ngoài, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Đại sư phụ tên là Bố Thiện, nàng nói: “Đứa nhỏ Cẩm Hào này rất cứng ngắc, không bạo dạn. Tương lai làm sao yên tâm giao Quỷ Cảnh cho nàng chứ.”

Nhị sư phụ Tuyền Ki lại lắc nhẹ đầu nói: “Ta sợ rất nhanh Quỷ Cảnh sẽ tới một nữ chủ nhân.”