Lại thấy ánh mắt tức giận kia, cơ hồ có thể so với ám dạ yêu tinh, còn có bộ ngực màu mật ong bời vì quần áo có chút hỗn độn mà lộ ra, Hoa Vị Miên ôm mũi, trong lòng tự nhắc: máu chảy vội, máu chảy vội.
“Đừng tưởng rằng sử dụng mỹ nam kế tới sắc dụ bổn cô nương, bổn cô nương sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho ngươi một mạng, bổn cô nương từng gặp mỹ nam hơn thế . . . . . !” Họa thủy a họa thủy, làm nam nhân thật sự rất đáng tiếc, bình thường bộ dáng lạnh như băng, thay đổi một cái quả thật có thể quyến rũ tâm hồn nhỏ bé của người ta!
“Nga?” Tông Chính Sở thỏa ước mong nguyện liếʍ liếʍ khóe môi nàng, thấp giọng hỏi: “Còn có ai?”
Trái tim Hoa Vị Miên chịu không nổi giọng điệu này, đã muốn run rẩy ngừng đập, nghe Tông Chính Sở hỏi vậy, trong đầu hiện lên một đôi mắt hồ ly, theo bản năng đáp: “ Vu Bàn Nguyệt . . . . .”
Tông Chính Sở thu lại hơi thở, hàn khí bức người không biết từ nơi nào chui ra, chỉ chốc lát khiến cho Hoa Vị Miên giật mình.
“Tiểu thê tử của ta cảm thấy vi phu đạp mắt hay là hắn đẹp mắt?”
Đây là uy hϊếp trắng trợn a, Hoa Vị Miên hít mũi một cái, ngay cả phản bác việc nàng còn chưa gả cho hắn cũng không, tận lực tập trung nhìn làm cho mình nhìn qua có chút chân thành: “ Sở Sở đẹp mắt . . . . ”
“Phải không . . . . ” Tông Chính Sở cười như không cười đủa nghịch sợi tóc bên tai nàng.
“Thật sự!” Hoa Vị Miên giơ ba ngón tay lên trời nói : “ Ta một tay cầm Đạo Đức kinh, một tay chạm vào lương tâm thề!”
Cảm giác dưới mông có chút ẩm ướt, Hoa Vị Miên lặng lẽ di chuyển một chút, không nghĩ tới Tông Chính Sở cũng nhận ra, chân mày càng ngày càng cao, cuối cùng ngưng lại.
Hoa Vị Miên ngượng ngùng cười nói: “Ai kêu ngươi quyến rũ ta, ta sớm nói máu chảy vội mà . . . . . . ”
Chân mày của Tông Chính Sở cuối cùng cũng buông lỏng, tựa hồ có chút vừa lòng đối với lời giải thích của Hoa Vị Miên, lớn tiếng phân phó: “Vệ Hổ, gọi người chuẩn bị nước!”
Vệ Hổ ngoài cửa ứng tiếng liền vội vàng rời đi, Hoa Vị Miên muốn đứng lên, nhưng bất đắc dĩ bị Tông Chính Sở ôm trong lòng, chỉ chỉ l*иg ngực hắn, nói: “Ta muốn trở về phòng thay quần áo . . . . . ” Nói như vậy chắc đủ rõ ràng rồi, đại di mụ của nàng giá lâm, chẳng lẽ còn phải mời hắn làm người tiếp khách?
“Trước tắm rửa đã.” Tông Chính Sở ôm lấy nàng đi vào nội thất, cởi thắt lưng của mình.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Vị Miên khẩn trương ôm lấy bộ ngực nhỏ.
Tông Chính Sở một bộ cười như không cười, run run kéo vạt áo ra: “Ngươi sẽ không để cho ta như vậy ra ngoài lấy nước chứ?”
Nhìn đến vết máu trên y phục củ hắn, mặt Hoa Vị Miên “oanh” một tiếng đỏ chín, vội vàng quay mặt sang một bên, nói: “Ngươi cởi đi, ngươi cởi đi.”
Tông Chính Sở cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, cởϊ áσ ngoài, đi ra nội thất, nhận nước từ trong tay Vệ Hổ: “Đi xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ.”
“Dạ tướng quân!” Vệ Hổ chắp tay rời đi.
Tông Chính Sở đổ hai thùng nước nóng vào bồn nước, thử thử độ ấm, sau đó nói: “Có thể vào được.”
Hoa Vị Miên từ bình phong đi tới, trên mặt đỏ ưng vẫn chưa hết, nhìn Tông Chính Sở, ánh mắt trầm xuống.
“Nhưng ta không có quần áo . . . . . ” Hoa VỊ Miên nhăn nhó nói.
“Bên ngoài có, để ta đi lấy . . . . . ” Tông Chính Sở nói.