Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 35: Lời người đáng sợ

Ra khỏi trướng, Hoa Vị Miên cùng Vương Miểu hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Tiên tử, chúng ta chuẩn bị lên đường sao?" Bị nàng nhìn quái dị như vậy, Vương Miểu có một cảm giác sống lưng phát rét.

"Đinh Đinh không phải còn chưa tới sao!" Hoa Vị Miên giống như tùy ý nói, thừa dịp một khắc Vương Miểu hé miệng, ngón tay bắn ra một vật nho nhỏ hình tròn bay vào trong miệng của hắn.

"Ai nha!" Hoa Vị Miên đột nhiên hét lớn: "Vương tướng quân!"

Vương Miểu bị nàng cả kinh, sợ hết hồn, hỏi vội: "Làm sao vậy?"

Hoa Vị Miên chỉ vào mặt hắn nói: "Ta xem ấn đường của ngươi biến thành màu đen, trên mặt có sát khí, hôm nay tất có tai bay vạ gió!"

Vương Miểu vội sờ sờ mặt mình, nói: "Không thể nào, thầy tướng số nói ta ba mươi năm mưa thuận gió hòa a!"

Hoa Vị Miên khoát khoát tay: "Thầy tướng số có thể lừa ngươi mười năm tám năm, bản tiên tử nói tất ứng nghiệm trong vòng một ngày!"

Vừa mới dứt lời, sắc mặt Vương Miểu liền đại biến, ôm bụng khó chịu nói: "Tiên tử chờ một lát, mạt tướng đi một lát sẽ trở lại."

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của Vương Miểu không sai, vừa rồi Hoa Vị Miên thừa dịp lúc hắn nói chuyện liền đút một viên thuốc xổ cho hắn!

*

"Các ngươi không biết tình huống lúc đó a!" Vương Miểu ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người tiếp tục nói: "Sau khi ta bị tiên tử một câu nói trúng, lập tức chạy tới bờ sông, các ngươi đoán ta nhìn thấy gì?!"

"Nhìn thấy gì? !" Mọi người vội vàng hỏi.

"Ta nhìn thấy tiên tử nhẹ nhàng đứng ở mép sông, dưới sông có ba nữ tử rối rít kêu to: "Van cầu ngươi đừng tới đây! Thả cho chúng ta một con đường sống đi!" Vương Miểu nói đến hăng say, "Sau lại thấy tiên tử mỉm cười không biết nói gì, mấy nữ tử kia cảm động đến rơi nước mắt từ dưới sông đi lên. . . . . ."

"Tại sao ba nữ tử kia muốn nhảy sông tự vẫn?" Có người hỏi.

Vương Miểu vỗ đầu hắn nói: "Điều này còn không biết sao?! Nhất định là chuyện tiên tử hạ phàm

truyền ra ngoài, có lẽ sau khi nhìn thấy mỹ mạo của tiên tử, tự ti mặc cảm nhảy sông tự vận cũng không có gì lạ a!" Từ lời khuyên buổi sáng, hắn càng bội phục Hoa Vị Miên!

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt khát khao nói: "Đáng tiếc khi đó đứng quá xa, không thấy rõ bộ dáng của tiên tử. . . . . ."

Có người lại nói: "Vương tướng quân, ngươi nói cho chúng bộ dáng của tiên tử một chút!"

Vương Miểu đắc ý uống một ngụm nước, híp mắt nói: "Tiên tử a, thực sự xinh đẹp không gì sánh được, đôi mắt của nàng vừa đen vừa sáng, thời điểm nàng nhìn ngươi giống như cái gì cũng không thể gạt được nàng. Còn có thời điểm nàng cười lên thật sự làm cho người như tắm gió xuân, dù sao vừa nhìn chính là tiên phong đạo cốt. . . . . ."

Ngọc Dạng đứng ở cách đó không xa, khóe miệng co quắp lại, lời người đáng sợ a. . . . . .

Sau đó, chuyện xưa này lại được thêm dầu thêm mỡ truyền thành nhiều bản, nhưng nội dung cơ bản của chuyện xưa này chính là: ba nữ tử nhìn trộm dung mạo tiên tử, tự ti mặc cảm, nhảy sông tự vận, được tiên tử cảm hóa, hiểu rõ được hồng trần thế tục, tự nguyện theo hầu bên cạnh tiên tử. . . . . .

Thời điểm người bên ngoài dường như điên cuồng cúng bái Hoa Vị Miên, nàng chính là đang vô cùng nhàm chán gặm lê lấy từ chỗ của Tông Chính Sở, Tiểu Hoa Bì cùng Tiểu Mao cũng lười nhắc bất động nằm trên mặt đất.

Dùng chân chọc chọc Tiểu Hoa Bì trên đất, Hoa Vị Miên nói: "Tiểu Hoa Bì, ngươi nói tại sao phải nóng như vậy?"

Mí mắt Tiểu Hoa Bì giật giật, vẫn duy trì trạng thái bất động.

Đem quả lê còn lại ném tới trước mặt nó, Hoa Vị Miên nói: "Không mở mắt không cho ăn!"

Ai ngờ Tiểu Hoa Bì cũng không thèm để ý tới nàng, quay đầu liền chui vào dưới gầm giường mát mẻ, Tiểu Mao cũng chậm rề rề bò theo phía sau.

Không có thiên lý, ngay cả hai con súc sinh cũng dám khi dễ nàng!!