Cố Khái Đường mua vé một giờ chiều, như vậy có thể ở trên máy bay ngủ một giấc, hơn nữa cảm giác lệch múi giờ không quá mạnh mẽ.
Hắn và người nhà đi tiễn sớm tới sân bay, nhưng muốn vào hải quan, nhân viên công tác nói rằng người nhà không thể tiến vào.
Rơi vào đường cùng, đành ở cổng hải quan nói lời tạm biệt. Cố Khái Mai hai mắt rưng rưng nhìn anh trai, nói: "Em không muốn để anh đi."
Tiễu Dã nhìn bộ dáng chị gái, cũng rưng rưng hai mắt nói: "Con không muốn để thúc phụ đi."
Cố Khái Đường thấy Tiễu Dã như vậy, không nhịn cười được, ôm lấy Tiễu Dã từ trong lòng Đậu Tranh. Tiễu Dã thoáng cái khóc lên, chôn đầu trên vai Cố Khái Đường,
Cố Khái Đường vỗ vỗ lưng bé con, nói: "Thúc phụ sẽ trở về rất nhanh. Quay về mang quà cho con, được không, Tiễu Dã?"
Tiễu Dã nước mũi đều chảy ra rồi, ngẩng đầu nhìn Cố Khái Đường, hít một cái hỏi: "Bao, bao giờ mới về ạ?"
Cố Khái Đường dở khóc dở cười lau mặt cho bé, suy nghĩ một chút, nói: "Khi nào bọ một sừng trưởng thành thúc phụ sẽ trở lại. Tiễu Dã, thúc phụ dạy con chăm sóc bọ, con nhớ kỹ chưa?"
Bọ một sừng đã biến thành nhộng, tính toán một chút thời gian, chờ Cố Khái Đường trở về, bọ một sừng đã trưởng thành rồi.
Tiễu Dã gật đầu: "Đã nhớ kỹ ạ."
"Nói một chút xem nào."
"Lột xác xong không, không được chạm vào, phải cẩn thận, cho nó ăn chuối tiêu, hút quả đông."
Cố Khái Đường rất dịu dàng sờ sờ tóc Tiễu Dã. Trời nóng như vậy, hơn nữa tâm tình kích động, Tiễu Dã đổ rất nhiều mồ hôi, tóc trên đầu ướt nhẹp thành từng túm từng túm.
Cố Khái Đường cho bé con uống một chút nước, thả Tiễu Dã trên mặt đất, nói với mẹ Cố mấy câu.
Mẹ Cố nhìn chung quanh. Bà nghĩ Cố Khái Đường phải đi rồi, "bạn gái" thần bí của Cố Khái Đường nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó không cần hắn nói bà cũng biết.
Ai ngờ lúc này, một chút bóng dáng cũng không có. Mẹ Cố có chút kỳ quái, hơi nhón đầu ngón chân, trong miệng còn nói: "Người đâu rồi?"
Cố Khái Đường bất đắc dĩ, cúi đầu nói với mẹ Cố, vươn tay ôm mẹ và em gái nói: "Được rồi, đừng tiễn nữa, con đi đây.
Từ đầu đến giờ, Cố Khái Đường cũng chưa nói với Đậu Tranh lời nào.
Cố Khái Đường đi vào cổng hải quan, quay đầu nhìn lại.
Hắn nhìn thấy Đậu Tranh vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, có chút mờ mịt, có chút luống cuống nhìn bóng lưng Cố Khái Đường. Thấy Cố Khái Đường quay đầu lại, Đậu Tranh lập tức lên tinh thần, hai mắt đều sáng lên, giơ hai tay vẫy chào hắn.
Cố Khái Đường nắm chặt va li trong tay, hắn dừng một chút, thật sự không đành lòng bước tiếp, cho nên vòng trở lại, nói với Cố Khái Mai: "... Anh đột nhiên muốn đi rửa tay. Em trông giúp anh một chút."
Cố Khái Mai nói: "Cái gì? Không phải mới vừa vào sao?"
"..."
Cố Khái Đường không nói gì nữa, hắn buông tay ra, xoay người tiến vào nhà vệ sinh gần nhất.
Người phía sau đều sửng sốt, khi phản ứng kịp, gấp gáp nói: "Tôi cũng đi."
Nhà vệ sinh trong sân bay quốc tế rất lớn, tựa hồ là để tiện cho du khách kéo va ly đi vào.
Cố Khái Đường đóng cửa lại, không biết là ai chủ động, chỉ biết thoáng chốc hai người bọn họ đã ôm chặt lấy nhau. Hôn rất cố sức, ván cửa bị bọn họ đυ.ng vào vang lên âm thanh, cũng may trong phòng vệ sinh rất ít người, bên ngoài cũng không ai xếp hàng, nếu không nghe được âm thành này còn có thể phát hiện gì đó.
Đậu Tranh hô hấp dồn dập, dán lên người Cố Khái Đường, mở miệng dùng lưỡi liếʍ môi dưới của hắn. Cố Khái Đường do dự một chút, cố sức ôm thắt lưng Đậu Tranh, há miệng ngậm đầu lưỡi của y.
Đậu Tranh "Ô" một tiếng, kích động đến toàn thân phát run. Cố Khái Đường lo thanh âm của y sẽ bị người ta nghe được, càng dùng sức chặn môi Đậu Tranh lại.
Đậu Tranh giống như hít thở không thông, tựa lên ván cửa, bởi vì quá mức kích động, hai chân muốn nhũn ra. Y dùng chân kẹp lấy hông Cố Khái Đường, nhưng làm sao cũng không thẳng người được. Nếu không có Cố Khái Đường ôm y, Đậu Tranh có thể sẽ trực tiếp ngồi bệt dưới sàn.
Y quấn quýt đầu lưỡi Cố Khái Đường, dẫn dắt, muốn Cố Khái Đường đυ.ng vào trong khoang miệng của y. Yết hầu Đậu Tranh rất ngứa, ngứa đến độ y muốn hô lên, hoặc là... hoặc là...
Đậu Tranh chật vật tách đầu lưỡi ra khỏi Cố Khái Đường, toàn thân thống khổ muốn hét lên. Đậu Tranh hô hấp dồn dập, nắm tóc Cố Khái Đường, nói: "Hôn tôi... Nhanh lên một chút, liếʍ tôi đi, liếʍ vào bên trong yết hầu... Được không? Hải Đường..."
Cố Khái Đường hô hấp cũng trở nên gấp gáp, hắn cau mày, bị ngôn ngữ trần trụi của Đậu Tranh kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cố Khái Đường cúi đầu nhìn Đậu Tranh đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng liếʍ khóe môi y, sau đó quả nhiên thâm nhập vào phía trên khoang miệng, hướng vào sâu bên trong...
Đậu Tranh run rẩy, lúc nhẹ lúc nặng dùng chân kẹp chặt hông Cố Khái Đường. Cố Khái Đường ghé vào bên tai y, hỏi; "Cậu muốn sâu chút nữa sao?"
"Ừ... Ừ... Hải Đường...!" tay Đậu Tranh ôm Cố Khái Đường càng lúc càng chặt, hô hấp dồn dập giống như sắp tắt thở, khi Cố Khái Đường cắn lỗ tai y, Đậu Tranh cố sức ưỡn thắt lưng, hạ thể dính sát vào bụng dưới của Cố Khái Đường, từ trong cổ họng phát sinh âm thanh sung sướиɠ.
Cố Khái Đường dùng tay bịt miệng y, nhưng thanh âm của Đậu Tranh một chút cũng không nhỏ lại. Cố Khái Đường lo lắng một lát nữa làm sao bịt mặt chạy ra khỏi chỗ này. Thanh âm của Đậu Tranh quá mức rõ ràng...
Cố Khái Đường yên lặng lấy khăn tay từ trong túi, cởϊ qυầи Đậu Tranh, lau lau, ghé vào lỗ tai y nói: "Ai cho cậu bắn? Quần ướt rồi, lát nữa sao cậu giải thích với mẹ và em gái tôi đây?"
Trên mặt Đậu Tranh còn đỏ, cả người đều là mồ hôi, cũng không sợ nóng dán trên người Cố Khái Đường, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... Tôi không nhịn được mà..."
Cố Khái Đường cười thầm nghĩ, Đậu Tranh sao lại thiếu nhẫn nại như vậy. Hắn còn chưa động thủ, chỉ hôn môi đã có thể khiến Đậu Tranh trở nên như thế, thật sự quá đột ngột. Bất quá người cương cũng không cương nổi như Cố Khái Đường không có tư cách cười nhạo Đậu Tranh.
Hai người dịu dàng ôm đối phương, Cố Khái Đường nói: "Nên đi ra ngồi. Một lát nữa bọn họ sẽ sốt ruột."
"Chờ chút nữa đi." Đậu Tranh hôn nhẹ trên cổ Cố Khái Đường.
"...Không thể đợi."
"..." Đậu Tranh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Khái Đường nói: "Đến nơi nhớ liên lạc với tôi trước, báo tin cho tôi biết, đừng quên gọi video."
"Được."
"Tôi sẽ nhớ cậu mỗi ngày."
Cố Khái Đường hôn nhẹ lên trán Đậu Tranh, nhẹ giọng nói: "Tôi biết."
Ngồi máy bay mười mấy tiêng, cho dù trên đường Cố Khái Đường vẫn luôn ngủ, lúc hạ cánh vẫn vô cùng mệt mỏi.
Lưu Hạo Nhiên và gia đình đón tiếp thuận lợi đón Cố Khái Đường, sau khi lái xe đến nơi, Cố Khái Đường sắp xếp hành lý một chút liền nhắn tin báo bình an cho người nhà.
Tin nhắn vừa gửi đi, Đậu Tranh liền nhanh chóng gọi video cho hắn. Con trai nhỏ của chủ nhà bên Mỹ gõ gõ cửa phòng Cố Khái Đường, mời hắn xuống ăn cơm, nghe được âm thanh này, Đậu Tranh hỏi: "Cậu bận sao?"
"Đúng vậy, chờ tôi một chút." Cố Khái Đường có chút kích động, nhìn thấy Đậu Tranh ngồi trước máy tính, chẳng hiểu tại sao, Cố Khái Đường đột nhiên nở nụ cười.
Đậu Tranh há miệng muốn nói gì đó, nhìn thấy Cố Khái Đường, hỏi: "Có chuyện gì vậy."
"Không có gì." Cố Khái Đường nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Bên kia bây giờ là mấy giờ sáng? Sao còn chưa ngủ?"
Đậu Tranh nói: "Bốn giờ sáng, tôi một chút cũng ngủ không được."
Cố Khái Đường nhìn vào mắt Đậu Tranh, thở dài nói: "Đi ngủ đi, tôi lát nữa phải ra ngoài mua đồ, dọn dẹp phòng, đừng chờ tôi."
Đậu Tranh hỏi: "Bên cạnh cậu có ai không?"
"... Cậu muốn làm gì?" Cố Khái Đường nhìn hai bên một chút, đứng dậy đóng cửa phòng.
Đậu Tranh ai oán nhìn bóng lưng Cố Khái Đường, nói: "Muốn chúc cậu ngủ ngon."
Cố Khái Đường ngồi trở lại bàn vi tính, cười hỏi: "Còn gì nữa không?"
Đậu Tranh từ trên ghế đứng lên, hôn camera một cái. Bởi vì khoảng cách rất gần, Cố Khái Đường có thể thấy rõ ràng đường vân trên môi Đậu Tranh.
"Còn có," Đậu Tranh chăm chú nhìn Cố Khái Đường, nói, "Còn có, tôi yêu cậu."
"..."
Cố Khái Đường từ trong phòng đi ra, cùng bé trai trong nhà kia đi siêu thị mua thịt và rau. Lơ đãng nhắc tới cuộc gọi vừa rồi, đứa bé kia hỏi "Là bạn gái của chú sao?", Cố Khái Đường cười nói: "Đúng vậy, là người yêu của chú."
Dị quốc tha hương, khô nóng khó nhịn. Nơi chốn xa lạ, mộng cảnh quen thuộc.
Ba giờ sáng, Cố Khái Đường từ trong mộng tỉnh giấc. Hắn an tĩnh ngồi trên giường, để mồ hôi tùy ý chảy trên mặt. Cố Khái Đường có chút mê mang nhìn cửa sổ bên ngoài, nửa ngày mới phản ứng lại, cầm lấy ly nước uống một ngụm.
Giấc mộng kia...
Giấc mông dây dưa nhiều năm, lại dùng phương thức này nhắc nhở Cố Khái Đường về sự tồn tại của nó.
Nóng bỏng, ướŧ áŧ.
Khác biệt duy nhất chính là, lúc này đây, người trong một bị Cố Khái Đường đặt dưới thân, triền miên trằn trọc, biến thành dáng dấp của Đậu Tranh.
Cố Khái Đường tận lực áp chế hô hấp, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn nhịn không được hồi tưởng mộng cảnh. Rất quen thuộc, Cố Khái Đường quen thuộc mỗi một nội dung trong mộng.
Nhưng ngay khi đối phương đưa tay ôm lấy cổ Cố Khái Đường, khuôn mặt vẫn luôn mờ mịt đột nhiên trở nên rõ ràng. Trong mộng Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh sắc mặt đỏ bừng, bên thái dương đều là mồ hôi tinh mịn, y cắn môi, đè nén tiếng rêи ɾỉ gần như hét lên, thống khổ ngửa đầu, cái cổ thon thả tựa như cầm một chút là có thể gãy.
Y ôm chặt Cố Khái Đường, ưỡn ngực, khàn khàn mở miệng nói: "Hải Đường... hôn tôi... hôn tôi nhanh một chút."
Trong mộng, Cố Khái Đường giống như bị đau đầu, cũng có tểt lực đạo người nọ kéo hắn quá lớn, cuối cùng, hắn cúi đầu xuống.
Lần này hắn cuối cùng cũng thấy rõ ràng, rốt cuộc là cái gì.
Cố Khái Đường nhìn thấy một đóa hoa xăm trên ngực người nọ, nụ hoa nở rộ, cực kì chói mắt, một đóa hải đường mùa thu.
Cố Khái Đường thoảng cái giật mình tỉnh lại, trong lúc nhất thời không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ. Hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, xuống giường cầm ly nước, đứng dưới điều hòa đón gió lạnh một lúc lâu, nhịp tim mới chậm rãi bình thường trở lại.
Tại sao khuôn mặt của người kia lại biến thành Đậu Tranh....
Cố Khái Đường nghĩ thầm, có lẽ ban ngày suy nghĩ một chút, nên đêm mới nắm mơ.
Cố Khái Đường buông ly nước, sau khi bình tĩnh lại cũng không ngủ được nữa, hắn định mở máy vi tính ra xem.
Nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cố Khái Đường đưa tay sờ sờ, kinh ngạc phát hiện qυầи ɭóŧ của mình ướt.