Bé Con Thân Ái

Chương 20

Cố Khái Đường trong lòng đương nhiên không tin, hắn phát ra thanh âm có lệ không chút ý nghĩa nào, nói: "Có chuyện cứ đến trường tìm tôi."

Đậu Tranh nói: "Cậu chỉ tùy tiện bảo vậy, cậu là không hy vọng tôi tới tìm cậu."

"Là ý gì?"

"Tôi không biết lớp của cậu, không biết phòng cậu ở tòa nhà nào, Đậu Tranh đột nhiên nghiêm túc, bình tĩnh nhìn vào mắt Cố Khái Đường, "Mà cậu thì không hề muốn nói cho tôi biết. Nói thật đi, tôi có phải làm cậu thấy phiền phức không."

Cố Khái Đường đương nhiên không có cách nào phủ nhận.

Đậu Tranh, Đậu Tranh rất phiền phức, phiền phức lớn.

Giống nư là đang giải quyết một đề toàn khó, thời thời khắc khắc khẩn trương, trong đầu căng như cây cung.

Nhưng Cố Khái Đường không bao giờ nghỉ tránh nè. Hắ nguyện ý để Đậu Tranh mang tới những phiền phức, mấu chốt là không kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm mấu chốt của hắn.

Cố Khái Đường khe khẽ thở dài, nói: "... Cậu có thể hỏi."

Đậu Tranh đứng lên, muốn đem Cố Khái Đường kéo vào phòng. Cố Khái Đường né một chút, tự mình đi vào.

Đậu Tranh đóng cửa lại. Y nói: "Tôi không thích che che giấu giấu. Giống như con gái xấu hổ e thẹn, tôi không làm được."

Cố Khái Đường nhìn y.

"Tôi thích cậu." Đậu Tranh nhìn hắn, "Nói bao nhiêu lần cũng vậy, tôi đối với cậu chính là loại cảm tình đó."

Cố Khái Đường do dự, không biết làm sao đáp lại.

Đậu Tranh cũng không muốn nghe hắn trả lời, y nói: "... cậu không đáp ứng Sở Vi, tôi còn có cơ hội. Không được vì vậy mà trốn tránh tôi... Được rồi, bây giờ cho tôi số phòng của cậu được chưa?"

Cố Khái Đường dựa trên cửa, hắn nhìnmặt Đậu Tranh, không khí trầm mặc khiến Đậu Tranh chau mày.

"..." Cố Khái Đường mở miệng, thử vài lần cũng không nói nên lời.

Nếp nhăn giữa chân mày Đậu Tranh ngày càng sâu.

Cố Khái Đường nhìn vào mắt Đậu Tranh.

Trước không quan sát kỹ. Trên thực tế Đậu Tranh là loại đàn ông rất anh tuấn. Hốc mắt sâu, sóng mũi cao, màu da hơi tối, thuộc về tướng mạo đi tới đâu cũng có thể hấp dẫn phái nữ.

Nhìn qua cao gầy, trên thực tế lại cao lớn rắn chắc.

Muốn cự tuyệt y, ngôn từ nhất định phải rõ ràng dứt khoát không lưu tình.

Cố Khái Đường tự nhận mình không có cách nào làm như vậy, cho nên không nói lời nào.

Người như vậy vì sao lại là đồng tính chứ?

Cố Khái Đường vẫn cảm thấy Đậu Tranh đùa giỡn chính mình. Hắn không muốn tin, nhưng là môi dưới mình vẫn còn nhìn thấy vết thương.

Cố Khái Đường nhàn nhạt nói: "... Cậu."

Đậu Tranh phẫn nộ: "Cậu nói thì nói đi, con mẹ nó đừng có gọi tôi như vậy."

"..., ta từ nhỏ đến lớn đều là như thế hảm của ngươi." Cố khái đường cũng có chút phẫn nộ, "Ngươi ở đây cảo thập ma? Ngươi biết ngươi là ai? Ngươi là nam."

"Tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi cậu như vậy." Cố Khái Đường cũng phẫn nộ, "Cậu đây là đang làm gì? Cậu biết cậu là ai không? Cậu là đàn ông!"

Đậu Tranh đẩy vai Cố Khái Đường, rống lên: "Không cần cậu nhắc."

"Vậy cậu còn..." nhín nửa ngày tức giận rốt cuộc bạo phát, hai người mắt thấy chuẩn bị động thủ, Cố Khái Mai nghe lén bên ngoài một lúc lâu vội vã gõ cửa: "Anh hai! Hai người đang làm cái gì? Còn cãi nhau?"

"..."

"..."

Cố Khái Đường buông cổ áo Đậu Tranh ra, nói: "Không có gì, em mang giày đi, lát nữa ra ngoài ăn cơm."

Nói xong, Cố Khái Đường chỉnh lại quần áo, xoay người ra ngoài.

Đi tới cửa, hắn nhớ tới gì đó, rõ ràng bình tĩn nói với người còn đang đứng trong phòng ngủ: "Cậu vẫn là bỏ cuộc đi. Tôi là người như vậy, không thể yêu thích ai... nhất là cậu."

Cố Khái Đường cuối cùng cũng dùng từ hà khắc nhất cự tuyệt Đậu Tranh.

Nhưng mà Đậu Tranh cũng phải dạng người bị từ chối một lần sẽ bỏ cuộc, y dùng cách mà Cố Khái Đường nhìn có vẻ vô liêm sỉ, ỷ vào địa vị trọng nhà, không chút kiêng kỵ dùng tất cả thủ đoạn đạt được mục đích của mình.

Tỷ như, Cố Khái Đường không về nhà, Đậu Tranh liền gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đi đón Tiễu Dã. Như vậy về đến nhà, thuận tiện ăn cơm tối, cho dù không ăn Đậu Tranh cũng kiên quyết bắt Cố Khái Đường ở lại.

Ăn cơm một lúc, trong nhà không có chuyện gì, lưu lại một đêm thì có làm sao?

Như vậy cho nên mỗi tuần Cố Khái Đường có ba ngày đều là ở chỗ tiểu khu Minh Châu.

Cố Khái Đường không tin gần đây Đậu Tranh đặc biệt bận rộn, không thể đón Tiễu Dã.

Vài lần muốn cùng Đậu Tranh lý lẽ, nhưng lại không muốn để Tiễu Dã nghe thấy. Hắn sợ Tiễu Dã sẽ cho rằng Cố Khái Đường không muốn đi đón bé.

Đảo mắt qua nửa tháng, Cố Khái Đường ở ký túc xá chỉnh lý tài liệu, lại nhận được điện thoại của Đậu Tranh, bảo hắn đi đón Tiễu Dã. Cố Khái Đường bình tĩnh hỏi: "Đến cuối cùng là cậu nuôi con hay tôi nuôi con."

Đậu Tranh trầm mặc một hồi, nói: "Nêu cậu muốn thì Tiễu Dã cũng là con của cậu."

"Không dám nhận." Cố Khái Đường nói, "Đây là lần cuối cùng tôi đi. Hơn nữa tôi cũng sẽ không ăn tối ở bên đó."

"Ở trong nhà sao?"

"Vô nghĩa."

Đậu Tranh từ trong cổ họng phát ra tiếng tười nho nhỏ: "Cậu mỗi lần đêu nói vậy, cuối cùng cũng vẫn ở lại trong nhà."

Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Cậu là đang cố ý."

"Đúng vậy." Rất rõ ràng.

Cố Khái Đường nhoa nhoa vùng giữa lông mày: "Cậu có nghe qua chuyện sói tới chưa?"

"Hả?"

"Một lời nói dói, nói nhiều lần người ta sẽ không tin nữa," Cố Khái Đường nói, "Đây là lần cuối tôi đi đón Tiễu Dã. Sau này cậu đừng tìm tôi nữa. Tôi nói đến đây thôi, tạm biệt."

Cố Khái Đường tính cách bình tĩnh, không thích cùng người khác khắc khẩu. Nếu có thể, hắn cũng hy vọng có thể cùng Đậu Tranh bình thường mà trò chuyện, không cần uy hϊếp, không cần cứng rắn.

Nhưng hắn phát hiện đối với người như Đậu Tranh, mình cứng y liền mềm, mình mềm y lại cứng. Đậu Tranh rất giỏi lại lợi dụng tình cảm của Cố Khái Đường đối với Tiễu Dã, không để ý chút nào đến việc Cố Khái Đường bài vở bận rộn. Mỗi khí nghĩ tới điều này, Cố Khái Đường đều không còn lời nào để nói.

Đúng vậy Cố Khái Đường không ghét đi đón Tiễu Dã. Chỉ giúp đỡ đón đứa nhỏ, không có chuyện gì. Nhưng mục đích phía sau chuyện này của Đậu Tranh àm hắn cực kỳ phản cảm.

Cố Khái Đường ghét cảm giác hành động của mình bị người khác khống chế, kế hoạch của mìn bị người khác nắm giữ. Đối với Đậu Tranh thái độ không hề khách khí lặp đi lặp lại nhiều lầm, bảo hắn làm cái này cái kia, khiến tâm lý của hắn cực kỳ bài xích.

Cố Khái Đường ra sức khép lại máy tính xách tay trước mặt.

Loại âm thanh này khiến cho bạn cùng phòng Dương Bình Tri bất mãn quát: "Cậu có bệnh hả?"

Cố Khái Đường bước dài ra khỏi phòng ngủ.

Hắn cũng bắt đầu chán ghét chính mình.

Cố Khái Đường mỗi lần đi đón Tiễu Dã đều mang theo tâm tình giận dữ. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiễu Dã, cái loại tức giận này đều biến mất.

Đó là một đứa trẻ nhu thuận thông minh hiểu chuyện, làm cho hắn căn bản không nỡ oán trách.

Ngày hôm nay Cố Khái Đường tâm tình có chút không khống chế được. Hắn không hy vọng đem sự giận dữ của mình đổ lên người Tiễu Dã, cho nên khi đi đến nhà trẻ, Cố Khái Đường đứng ở cửa sau chờ, muốn bĩnh tĩnh lại rồi mới đi đón Tiễu Dã.

Phòng học của nhà trẻ có một tấm kính thủy tình, người cao một chút có thể xuyên qua cửa nhìn tình hình trong phòng. Chỉ thấy một phòng học không lớn chứa hơn bốn mươi đứa nhỏ, nhốn nha nhốn nháo.

UI