Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 136

Đã biết ngọn nguồn câu chuyện, người truyền lời cho Quỳnh Nương còn lặng lẽ nói với Vương phi.

Đại khái là công chúa giả nam trang trộm xuất cung, đầu tiên đi dạo ngõ hoa liễu, tiếp theo vào nhà giam, thật sự là hoang đường. Nếu lan truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiết. Vì vậy Liễu Tương Cư và Công Tôn nhị cô nương đều không vạch trần, nhờ hắn nói với Vương phi cố gắng làm việc im lặng, nhanh chóng đưa công chúa ra.

Về chuyện quan nha, Quỳnh Nương không có bản lĩnh thông thiên, phải nói với Vương gia.

Lang Vương vừa mới uống rượu với đồng liêu ở sảnh ngoài xong, xoay người liền nghe thấy chuyện liên quan đến quan phủ.

Lập tức nhướng mày nói: “Liễu Tương Cư trở về đã gây chuyện, đúng là thích chõ mũi vào chuyện của người khác!”

Quỳnh Nương biết trước nay Sở Tà và Liễu Tương Cư không hợp, trước kia chính kiến bất đồng, sau lại là bởi vì Lưu đại ca trộm chuộc thân cho nàng ra khỏi vương phủ.

Nàng lập tức dương mi nói: “Sao? Chê đại ca ta cản trở, nếu lúc trước huynh ấy mặc kệ ta ở lại trong phủ chàng làm trù nương cho chàng mới rõ lý lẽ à?”

Bây giờ Sở Tà có chết cũng không thừa nhận đoạn chuyện ngoa người kia, thấy Quỳnh Nương muốn nhắc lại chuyện xưa, hắn lập tức ngắt lời chuyển đề tài: “Phủ doãn và bổn vương có quen biết, lát nữa chào hỏi rồi bổn vương đi đón người, cũng coi như trả lại nhân tình còn nợ lúc trước. Còn Công Tôn nhị, thật sự quá kỳ cục, cả ngày trêu chọc đám nha đầu trong phủ, bây giờ lại dụ dỗ Ung Dương công chúa, nghiện giả nam nhân, muốn chiêu tam thê tứ thϊếp sao? Nói với ca ca nàng ta đi, nhân lúc còn sớm gả nàng ta ra ngoài.”

Lang Vương sai người chuẩn bị ngựa, đích thân chạy một chuyến đến phủ nha kinh thành, đón ba người kia từ đại lao phủ nha ra ngoài.

Hành trình hôm nay của Ung Dương công chúa đủ để lấp đầy cuộc sống thiếu sinh khí mười mấy năm qua, từ trong phòng giam ra ngoài, tuy rằng kinh hồn chưa định nhưng lại vô cùng hưng phấn.

Chẳng qua lúc thấy Sở Tà trầm mặt đứng đó thì ngượng đến nỗi chỉ muốn độn thổ cho xong.

Tuy rằng đệ nhất trích tiên trong cảm nhận ngày xưa của công chúa đã thành hôn, nhưng ái mộ vẫn mảy may chưa giảm.

Vừa rồi ở trong phòng giam không được nghỉ ngơi, Công Tôn nhị cô nương tìm cái chiếu cỏ khô để nàng nằm một lát, bây giờ tóc công chúa rối bù còn dính gốc cỏ, đúng là có chút chật vật, chỉ có thể ôm quyền cười gượng: “Cảm tạ Vương gia trượng nghĩa tương trợ, một ngày nào đó sẽ báo đáp hết thảy.”

Lang Vương nghe giọng giang hồ gà mờ của nàng ta cùng một cái đức hạnh với Công Tôn nhị, hắn biết công chúa bị giả công tử kia làm cho lệch lạc rồi.

Hắn vốn lười hàn huyên với nàng, lập tức nói: “Mong công chúa nhanh chóng về cung rửa mặt, bọ chó trong nhà lao rất nhiều, nếu chui vào tóc thì không tìm được đâu…”

Chỉ một câu này, mắt công chúa trừng to, kêu “A” một tiếng, vội vàng lên xe ngựa Lang Vương chuẩn bị cho nàng, hận không thể lập tức về cung bắt bọ chó.

Tiễn công chúa phiền phức đi xong, Liễu Tương Cư cảm tạ Lang Vương ngày tết đến phủ nha đón người. Nhưng có một chuyện hắn lại không thể không làm rõ, bèn chỉ vào Công Tôn nhị cũng chuẩn bị lên xe ngựa của Lang Vương: “Vương gia, ngài thân là cấp dưới đắc lực của vạn tuế nhưng lại mặc kệ hành vi không chừng mực của người này, nếu bị vạn tuế biết chẳng phải là gieo hoạ cho phủ trạch sao?”

Không chờ Lang Vương mở miệng, Công Tôn nhị lé mắt nói: “Hành vi nào không chừng mực? Ngươi chỉ ra cho ta.”

Liễu Tương Cư trừng mắt: “Dẫn công chúa đến nơi dơ bẩn kia, lại bị chính mắt ta thấy ngươi sắp quấy rối công chúa, ngươi còn nguỵ biện được sao?”

Công Tôn nhị cười, vẻ mặt thiếu đánh: “Mấy trạch viện treo đèn l*иg màu đỏ đó, các cô nương ai nấy cũng kiếm cơm dựa vào bản lĩnh, mỗi khối bạc kiếm được đều dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, chưa từng học tham quan bóc lột người dân, sao lại dơ bẩn? Còn công chúa thân thiết với ta, đó hiển nhiên là thích tính cách con người ta, ngươi quản được sao? Đỏ mặt tía tai xông tới, thế nào? Công chúa không thích ngươi, ngươi khó chịu?”

Liễu Tương Cư làm người chính trực, bị người ta nói thành luyến mộ công chúa, nào có thể chịu được, hắn lập tức giận giữ trừng mắt muốn lao vào đánh nhau tiếp với Công Tôn nhị.

Lang Vương vội về vương phủ với kiều thê của mình, không kiên nhẫn xem bọn họ đánh nhau, lập tức lạnh giọng: “Nhị cô nương, đừng trêu đùa Liễu tướng quân nữa.”

Câu “nhị cô nương” kia thật sự làm Liễu Tương Cư hoảng sợ, hắn kinh nghi bất định đánh giá trên dưới Công Tôn nhị, thật sự không nhìn ra thanh niên cà lơ phất phơ này là nữ tử.

Công Tôn nhị bị ánh mắt thuần lương của Liễu Tương Cư nhìn ngực nàng chằm chằm chọc cho vui vẻ, đi qua vỗ vỗ bờ vai hắn, dựa vào bên tai hắn nói: “Lúc đó so chiêu với ngươi, thấy tướng quân ở biên quan lâu rồi, hình như dưới quần tích trữ không ít gia sản, về kinh thành một chuyến không dễ dàng, lúc đến ngõ hoa liễu vui chơi thì nhắc đến danh hào của ta, để các cô nương cho quân gia giá rẻ một chút!”

Đùa giỡn Liễu Tương Cư xong, Công Tôn nhị cười ha ha lên xe.

Chỉ để lại Liễu Tương Cư đen mặt đứng ở chỗ cũ, nói chuyện thô tục thế này tuyệt đối không có khả năng là cô nương!

Hắn nghi ngờ Sở Tà và tiểu tử này thông đồng trêu chọc mình.

Còn Quỳnh Nương biết đại ca đã quay lại kinh thành, hiển nhiên nàng rất mong chờ được gặp hắn, tìm hiểu tình hình gần đây của hắn, nếu có thể thì khuyên hắn đừng về bắc doanh nữa.

Kiếp trước Liễu gia đại ca chết thảm trên chiến trường luôn tích tụ trong lòng nàng. Nhưng đại ca tổn thương vì tình không chịu quay lại kinh thành cũng khiến người ta bất đắc dĩ.

Lang Vương nghe Quỳnh Nương nói muốn mở tiệc chiêu đãi Liễu Tương Cư, tuy rằng không vui lắm nhưng trên mặt lại không biểu lộ dù chỉ chút ít, hắn làm một muội phu hào phóng, còn sai người làm thiệp mời đại ca Liễu gia.

Nhưng sau khi gửi thiệp mời qua, người đưa thiệp trở về lại nói Liễu gia từ chối lời mời.

Quỳnh Nương nghe xong khổ sở trong lòng, nàng cứ nghĩ mãi tại sao đại ca lại không muốn gặp mình.

Nhưng tới buổi chiều, Liễu Tương Cư lại không mời mà đến.

Quỳnh Nương nghe tôi tớ bẩm báo xong rất là vui mừng, nàng liền chiêu đãi ca ca ở sảnh chính của mình.

Gã sai vặt của Liễu Tương Cư xách theo không ít đồ, trong đó còn có một con ngựa gỗ nhỏ, trên ngựa là hài đồng đất bắc đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

Nhìn đại ca mang bao lớn bao nhỏ đặc sản thổ đến, lòng Quỳnh Nương buông lỏng, nhưng vẫn oán trách hỏi: “Lúc trước đưa thiệp mời đến cho đại ca, sao huynh lại từ chối? Hại muội suy nghĩ suốt cả ngày.”

Sắc mặt Liễu Tương Cư cứng đờ, hắn nói không được tự nhiên: “Lúc muội đưa bái thϊếp, mẫu thân ta và Bình Nương về nhà ăn tết thấy hết. Ý của mẫu thân là muốn đến đây với ta… Tết nhất, ta sợ muội buồn bực nên tạm từ chối trước, buổi chiều trực tiếp đến chỗ muội từ Binh Bộ...”

Hắn vừa nói vậy Quỳnh Nương liền hiểu, sau đó nghe Liễu Tương Cư nói về tình hình gần đây của Liễu phủ.

Lang Vương của bây giờ không phải phiên vương vô sỉ đấu không lại trữ quân nữa. Yêu mến của vạn tuế với hắn rõ như ban ngày, văn võ cả triều, ai lại không muốn lân la làm quen sủng thần của vạn tuế?

Liễu Mộng Đường càng nôn nóng. Lúc gả nữ nhi đi, vốn tưởng rằng vị trí Thái Tử vững như Thái sơn, nhưng ai ngờ đặt tiền nhầm cửa, chiêu phế Thái Tử làm nữ tế.

Hiện tại Liễu Mộng Đường rất xấu hổ trong triều, đồng liêu lúc trước khen ông giờ lại xa cách như có như không, cả thái độ không nóng không lạnh của hoàng đế cũng khiến ông thấp thỏm.

Cho nên cực kỳ hận Liễu Bình Xuyên rút ngắn thời gian vì vội tranh công, ông nghĩ nếu là Quỳnh Nương thì con đường làm quan của mình đâu đến nỗi xấu hổ như vậy, chi bằng lúc phát hiện ôm sai thì đâm lao theo lao.

Trước đó vài ngày, quan viên điều nhiệm, Liễu Mộng Đường vốn được kỳ vọng cao lại bị giáng chức ngoài ý muốn, giáng một bậc. Cứ như vậy, ông lại oán hận Nghiêu thị.

Con đường làm quan không thuận lợi lắm, khó tránh buồn bực khó có thể giải trừ, ônv không cần làm trước kia sĩ phu thanh cao trước kia nữa, sau một lần say rượu ngủ với nha hoàn hầu hạ trong phủ.

Nha hoàn kia cũng là nữ tử tuỳ tiện hiểu tình biết ý, từng lén lút không rõ ràng với gã sai vặt trong phủ, sau khi bày ra thủ đoạn phóng túng của mình, Liễu Mộng Đường ra vẻ đạo mạo nửa đời người rốt cuộc không giữ được nữa, như cây khô gặp mùa xuân, ngày càng thêm nghiện.

Thường xuyên qua lại, tiểu nha hoàn họ Hồ có thai, to bụng nở mặt mặt được làm di nương.

Lúc này Nghiêu thị vô cùng sốt ruột, bèn bàn bạc với Liễu Bình Xuyên, nhưng Liễu Bình Xuyên thì có chủ ý gì? Đơn giản là loại chiêu thức kém cỏi như ngáng chân đá bụng.

Đời trước vị phụ thân này của ả ta chú ý gia phong nhất, chính là một dòng nước trong trong triều, đâu từng trải qua mấy chuyện lung tung này? Ả ta chỉ có thể trấn an mẫu thân, tìm cơ hội trị tiểu hồ ly tinh kia.

Đúng lúc Liễu Tương Cư về nhà, Nghiêu thị liền quấn lấy nhi tử không buông, cả ngày khóc sướt mướt, nói cuộc sống này chẳng thể tiếp tục được nữa.

Hôm nay Quỳnh Nương gửi thiệp cho Liễu Tương Cư, Nghiêu thị bèn có chủ ý.

Tuy trước đó bà có lòng nhận Quỳnh Nương về, nhưng bất đắc dĩ là Quỳnh Nương không nhớ tình cũ, không lưu tình chút nào. Nhưng nếu Quỳnh Nương còn nhận Liễu Tương Cư thì dễ làm rồi, bà theo nhi tử đến vương phủ gặp Quỳnh Nương, Quỳnh Nương không thể nói lời lạnh nhạt với bà trước mặt Liễu Tương Cư đúng không?

Thường xuyên qua lại như thế, tình mẫu nữ xa cách hồi lâu có thể tiếp tục được. Nếu bà nhận Lang Vương phi về, chẳng phải lão gia nhà mình cũng xoay chuyển được xu hướng suy tàn trên triều đình sao?

Đến lúc đó, dù tiểu hồ ly tinh kia sinh ra nhiều thằng nhãi con nữa cũng vô dụng, địa vị chủ mẫu đương gia của mình vững như Thái sơn, có thể để một di nương lật đổ sao?

Còn Liễu Tương Cư nghe mẫu thân nói muốn theo tới, chẳng lẽ còn không biết tính toán của bà sao?

Mấy ngày nay hắn ở nhà nghe mấy chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh trong phủ trạch cũng phiền lòng, càng không muốn mẫu thân lải nhải làm người Lang Vương phủ chán ghét. Vì thế hắn lấy cớ công sự chưa xong từ chối lời mời, đến nha trai Binh Bộ quạnh quẽ đọc sách nửa ngày.

Tới buổi chiều, lúc này mới mang theo gã sai vặt đến vấn an muội muội.

Đúng là Quỳnh Nương không biết chuyện dưỡng phụ nạp thϊếp, nàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Phải biết rằng tuy kiếp trước Nghiêu thị nghiêm trang bắt Quỳnh Nương tiếp thu chuyện phu quân nạp thϊếp, nhưng phủ trạch Liễu gia lại thanh tĩnh nhất, môn sinh của phụ thân ở khắp thiên hạ, một lòng noi theo thánh hiền, không gần nữ sắc!

Liễu Tương Cư không nói gì, phụ thân nạp thú thϊếp thị lúc trẻ cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ râu ông sắp bạc hết rồi lại nạp tiểu thϊếp mười bảy tuổi, đúng là khiến người ta khinh thường.

Trời biết hắn xấu hổ cỡ nào khi phải gọi một tiểu nha hoàn là di nương, thậm chí hắn có chút hối hận vì sao lại trở về ăn tết.