Vạn tuế ngồi trên cao, nhìn tiểu phu thê ân ái, lòng tràn đầy vui mừng.
Lúc Vong Sơn còn nhỏ, ông đã từng cầm sinh thần bát tự của nhi tử đến chỗ Thương Hải đại sư xem tính.
Đại sư nhìn mà nhíu mày không nói, lúc ấy tim ông treo cao. Cuối cùng đại sư nói thẳng câu: “Mệnh tượng kỳ quái, na ná cô tinh(1).”
(1) Mệnh Thiên Sát Cô Tinh chú định cả đời cô độc, người mang mệnh này mang đến một loạt vận ác cho người thân bạn bè xung quanh.
Không nói gì thêm.
Nhưng từ đó về sau, đại sư nhận lời mỗi năm đều sẽ xem cho Vong Sơn một lần, tụng kinh cho hắn. Thói quen này từ lúc hắn còn nhỏ vẫn luôn kéo dài đến hiện tại.
Nhưng Gia Khang Đế cũng không yên tâm, trước đó vài ngày lại lên núi đi hỏi đại sư.
Nhưng Lão hòa thượng Thương Hải kia từ trước đến nay cổ quái, lấy cớ bế quan diện bích cảm ngộ thiền cảnh, không chịu gặp khách, nhờ tiểu sa di ra mang theo câu “thiên cơ không thể tiết lộ” là hết chuyện.
Cũng may đại sư gặp được thiên cổ nhất đế như ông, là minh quân, nếu đổi là đế vương khác chẳng phải đã giận tím mặt, chặt đầu vì không chịu tiết lộ rồi sao!
Nhưng từ đó về sau ông vẫn luôn lo lắng Vong Sơn phải sống một đời cơ khổ bơ vơ.
Lúc trước Lang Vương trúng độc, ông cũng gọi lang trung đó đến hỏi thăm rõ ràng, lúc biết Vong Sơn suýt thì sẽ đoạn tử tuyệt tôn, trái tim co rút lại. May mà độc này chưa vào sâu lắm, điều dưỡng thích đáng là có thể nhổ tận gốc.
Hiện tại nhìn cảnh Lang Vương và Vương phi phu thê tình thâm, có lẽ là độc còn dư đã tiêu trừ hết, ban đầu ông muốn chọn vài người hiền huệ hiểu chuyện cho Vong Sơn, nhưng vừa mới nhắc đến đã bị Vong Sơn ngắt lời.
Vài lần như vậy, hoàng đế cũng nhìn ra, hẳn là nhi tử vẫn có cảm giác mới mẻ với Thôi Quỳnh Nương, một khi đã như vậy thì ông cũng không cần làm nhi tử không vui.
Nhưng nếu cái bụng của Thôi Quỳnh Nương không cố gắng, ông sẽ phải nhanh chóng thu xếp mấy trắc phi mỹ mạo dễ sinh cho Vong Sơn rồi.
Sau cung yến, Lang Vương phải xuất phát, đi tuần tra diệt phỉ dọc tuyến đường.
Một đêm trước khi đi, hắn khoá tiểu nương của hắn lại trong ổ chăn, ngậm lấy cái miệng nhỏ ngọt kia không bỏ.
Quỳnh Nương vừa mới quay lại từ chín tầng mây, trước mắt còn hơi biến thành màu đen, chỉ cảm thấy eo mình đau nhức, nàng đẩy l*иg ngực thấm mồ hôi của hắn nói: “Ngày mai còn phải lên thuyền, sao chàng không biết đủ vậy?”
Lang Vương cười nằm nghiêng, ôm nàng vào trong lòng, vuốt lại mái tóc đen nhánh tán loạn của nàng nói: “Mấy ngày nay khổ nàng rồi, cho ăn no trước mới được!”
Hồng triều trên mặt Quỳnh Nương vẫn chưa lui, lại không yên tâm nhìn mấy khúc ruột dê bị ném trên mặt đất nói: “Lang trung nói, tuy độc dư đã hết nhưng tạm thời không thể có hài nhi, ruột dê khô bị chàng dùng như vậy, nếu không ngăn được…”
*Ba con sâu thời cổ đại.
Quỳnh Nương nói xong lời này, quay đầu lại nhìn, Lang Vương cũng trầm mặc không nói, nhìn đỉnh màn với vẻ mặt thâm trầm.
Vừa thấy hắn có cái vẻ này, Quỳnh Nương biết hắn lại suy nghĩ về người khởi xướng hạ độc.
Lang Vương rất thận trọng khi nói về người hạ độc là ai. Quỳnh Nương cũng không thể hỏi, chỉ là một câu tạm thời không thể có hài nhi của nàng vừa nãy hiển nhiên kích động đến tâm tư hắn, cặp mắt phượng kia đã bùng lên lửa giận.
Quỳnh Nương không muốn làm hắn nghĩ nhiều, vội vàng kéo cánh tay rắn chắc của hắn, mở miệng nói: “Ta làm cho chàng hai bình thịt kho tương dưới bếp, ở ngoài phải chú ý ăn uống, chớ có làm hỏng dạ dày, nếu đồ ăn không ngon thì ăn cơm với thịt kho tương, tuy đơn giản nhưng bên trong cho đủ ớt rồi, cũng rất ngon miệng.”
Lúc này tối tăm trên mặt Lang Vương mới chậm rãi tản ra, đây là lần đầu tiên biệt ly thời gian dài sau khi thành hôn của tiểu phu thê, nhất thời trong lòng có lời không nói hết.
Đến ngày hôm sau, Lang Vương khởi hành xuất phát từ sáng sớm.
Quỳnh Nương đích thân tiễn đến cửa thành, đeo bùa bình an nàng cầu ở Hoàng Tự lên cổ Sở Tà, bên trong còn đặt một đồng tiền kim loại mệnh giá lớn nhất nàng đúc bằng hoàng kim, bên trên có bốn chữ to “xu lợi tị hại”, tuy tiền là tục vật nhưng có thể thông quỷ thần, dùng để làm bùa thì không thể tốt hơn.
Trước kia Sở Tà thấy trước khi các tướng sĩ ly biệt sẽ đeo bùa bình an của mẫu thân hoặc là thê tử đưa lên cổ, hắn cứ cảm thấy đây là làm điều thừa, đại sát uy phong của nam nhi.
Nhưng hôm nay trên cổ mình cũng đeo một cái, hắn thấy tuy tiểu thê tử của mình có chút không hiểu chuyện, động một cái là làm loạn muốn rời nhà, nhưng rốt cuộc trong lòng nàng có hắn.
Hắn nhìn kiều thê trước mặt, khóe mắt đo đỏ, tuy biết nàng ngáp vì buồn ngủ nhưng lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Hắn thầm nghĩ phải mau chóng chấm dứt chuyện này, sớm ngày trở về làm bạn với kiều thê của mình. Vì thế hắn lại dặn dò nàng mau chóng trở về ngủ bù đi.
Quỳnh Nương tiễn Lang Vương đi, đứng trên thành lâu nhìn bóng dáng đoàn xe nơi xa, tất nhiên là trong lòng có chút phiền muộn.
Nhưng lúc xoay người lại phát hiện Thượng Vân Thiên đứng trước nàng cách đó không xa.
Bởi vì bên cạnh Quỳnh Nương có thị vệ, hắn thức thời không đến gần, đứng rất xa, nhưng vẻ mặt hắn là phẫn nộ đang cố đè nén.
Quỳnh Nương nhìn cũng chẳng nhìn, chuẩn bị xuống thành lâu, lúc bước qua bên cạnh hắn bỗng nghe thấy hình như Thượng đại nhân đang lẩm bẩm: “Lại để bụng như vậy, còn nói trước kia có chút chân tình, bây giờ mới nhận ra, từ trước đến nay chưa từng làm vậy với ta…”
Thượng Vân Thiên nói sự thật, kiếp trước, mỗi lần Thượng Vân Thiên cần ra khỏi kinh thành để làm việc, Quỳnh Nương đều chỉ tiễn đến đầu ngõ sau cửa phủ là hết chuyện. Càng chẳng nói đến đích thân đeo bùa nàng cầu lên cổ.
Kể từ đó, nhu tình mật ý mấy năm khi vừa thành hôn kiếp trước tựa hồ đều giảm đi, Thượng Vân Thiên nhịn thế nào được?
Nếu nói Quỳnh Nương đối đãi với phu quân kiếp trước của nàng chỉ là lạnh nhạt, vậy thì từ sau chuyện thương nhân người Hồ, nàng cực kỳ hận hắn.
Thiết kế bẫy cho cửa hàng của nàng, chẳng còn ai ngoài hắn! Đầu óc Liễu Bình Xuyên sẽ không nghĩ ra loại chủ ý nham hiểm họa đến chín tộc này.
Hiện tại hắn lại nói mấy câu mập mờ trước mặt thị nữ thị vệ của mình, như là nàng và hắn có cái gì đó. Ý đồ đáng chết! Đút cho chó cũng không thèm ăn!
Dĩ nhiên Quỳnh Nương sẽ không khắc khẩu trên thành lâu với một quan lại không quen biết, để cho người khác nhìn mà chê cười. Vì thế nàng chỉ coi như không nghe thấy, đi xuống lầu như gió.
Nhưng đủ loại chuyện của kiếp trước lại xuất hiện trong đầu… phu xướng phụ tùy, cầm sắt hòa minh chẳng giống với suy nghĩ lúc trước của nàng, thành hôn xong đúng là làm khổ người.
Khi đó nàng còn trẻ, bị Thượng gia bà bà làm khó dễ lập quy củ mọi chỗ, mà lần nào Thượng Vân Thiên cũng đứng bên phía mẫu thân của hắn, ngầm trách cứ nàng làm vẫn chưa đúng.
Khi đó nàng vẫn cẩn thủ quy củ của hiền phụ, dĩ nhiên sẽ không tranh luận với trượng phu, nhưng tình nghĩa tri kỷ khi mới vừa thành hôn lại dần dần hao mòn bởi những chuyện vặt vãnh đó đến lúc không còn lại gì…
Nhưng Quỳnh Nương ngồi trên xe ngựa lại phân tâm mà nghĩ: Đúng vậy, vì sao lúc ấy lại không tiễn?
… Hình như là lúc ấy bị bà bà lập quy củ mỗi ngày dậy sớm đích thân xuống bếp nấu cơm, lúc ấy cực kỳ buồn ngủ, chỉ muốn nhanh nhanh tiễn người đi, trở về ngủ bù.
Thật ra bây giờ Quỳnh Nương tiễn người đi cũng muốn trở về ngủ bù. Tuy rằng đời này không có bà bà tra tấn nhưng lại có phu quân ăn không đủ no, cũng làm nàng ban đêm tiều tụy.
Nhưng trở lại vương phủ, tháo trâm cài đầu, đổi áo ngủ nằm trên giường trằn trọc, trong lòng lại nghĩ đến việc diệt phỉ của Lang Vương.
Bởi vì trọng sinh sóng gợn không ngừng, thế sự khiến người khó liệu, Quỳnh Nương cũng chẳng biết lần này Lang Vương lành dữ phúc hoạ thế nào. Cứ trằn trọc như vậy, cuối cùng nàng hết buồn ngủ.
Quỳnh Nương dứt khoát đứng dậy uống trà, uống một lúc để tỉnh táo lại, nhớ ra lâu rồi chưa về nhà, nàng đứng dậy ngồi xe về thăm Lưu thị.
Lưu thị nhìn thấy Quỳnh Nương trở về, trong lòng đại hỉ, vội kéo tay Quỳnh Nương hỏi han. Dĩ nhiên Quỳnh Nương sẽ nói tất cả đều tốt, Vương gia rất khoan dung với nàng, việc làm ăn của cửa hàng cũng càng ngày càng tốt.
Hàn huyên một lúc, Quỳnh Nương không thấy bóng dáng ca ca, bèn hỏi Lưu thị.
Lưu thị thở dài một tiếng, gương mặt luôn cởi mở vui tươi lại trở nên u sầu: “Lần trước ca ca con bị gái giang hồ bẫy rập giáo huấn, lòng cũng biết đuối lý, bắt đầu an phận. Được con sắp xếp cho vào thư viện, tuy học chậm nhưng tiên sinh dụng tâm, cũng có tiến bộ.
Nhưng ta vẫn không yên tâm, bèn tìm thư đồng cho nó, mỗi tháng kêu về vài lần hỏi hắn về cuộc sống của Truyền Bảo, cũng để hiểu hơn.
Nghe nói gần đây đây nó kết giao với vài vị bằng hữu ở thư viện, hầu như ngày nào cũng đến đây uống rượu ăn cơm, thoạt nhìn không giống như là người đứng đắn. Nương khuyên ca ca con đừng theo chân bọn họ.
Nhưng hắn nói ta không hiểu, mấy người này đều là công tử của gia đình đứng đắn, ở thư viện tương lai đều cùng trường, bất kể là thế nào đều chú ý quan tâm lẫn nhau. Vi nương vẫn không yên tâm nên sáng sớm hôm nay bảo ca ca con mời mấy người kia đến, ca ca con gọi một bàn tiệc rượu ở tiền viện mở tiệc chiêu đãi bọn họ. Ta vốn định mượn cơ hội này hỏi thăm một chút, hiện tại con đã đến rồi, đúng lúc, cũng xem hư thật của bọn hắn.”
Quỳnh Nương khuyên giải an ủi Lưu thị đừng quá mức lo lắng, đồng thời phái người hầu lanh lợi bên người đến tiền viện xem bọn hắn đang làm gì.
Qua một lúc, người hầu trở về, nhỏ giọng nói: “Hình như mấy vị công tử kia muốn đi xa. Đang muốn mượn thuyền Thôi gia để đi du lịch ạ.”
Quỳnh Nương hỏi: “Ngươi có biết thân phận của mấy vị công tử đó không?”
Người hầu trả lời: “Nghe nói hình như là công tử của cửa hàng các nhà khác.”
Quỳnh Nương nói với Lưu thị: “Nếu quả thật là công tử của cửa hàng các nhà khác thì ca ca kết giao với bọn họ cũng là chuyện tốt, như vậy không thể từ chối, chuyện du thuyền cứ giao cho con giải quyết, nhưng nương cũng phải nói với ca ca không thể lơ là việc học.”
Lưu thị vỗ đùi: “Còn phải nói à, lần trước Vương gia tới kiểm tra việc học, cũng không biết là kiểm tra quyển nào, làm ca ca con á khẩu không trả lời được, trở về lật sách một lúc lâu.”
Quỳnh Nương cười khúc khích, thầm nghĩ: Vốn là tới tìm người nhưng lại không tìm được, nói không chừng là lúc ấy đang thầm mắng cái gì ấy chứ?
Nàng bỗng nhớ tới hình như Vương gia vô sỉ đã từng nói, lúc ấy thấy người Thôi gia là bực, không dạy nữ nhi cho tốt, dứt khoát kiểm tra ca ca một đoạn binh pháp Tôn Tử. Nếu ca ca mà biết thì đúng là không bình thường!