Bây giờ Quỳnh Nương rất đủ tự tin.
Đây là Hạ Cung, không phải Lang Vương phủ. Nàng là Thiều Dung công chúa Thái Hậu đích thân đưa thiệp mời triệu tới, không phải trù nương của Lang Vương phủ hắn!
Trước kia ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bây giờ nàng còn có thể sợ cháu ngoại trai của mình sao?
Thấy Lang Vương tỏ ra hung ác, chuẩn bị qua sân, rêu rao khắp nơi để người ta thấy. Quỳnh Nương há miệng thơm, hung dữ cắn lên cổ Lang Vương.
Cái cắn này rất mạnh, Lang Vương đau đến nỗi muốn duỗi tay kéo lấy tóc đẹp của nàng, nhưng sắp dùng sức lại ngừng lại, lạnh giọng đe doạ: “Còn cắn nữa sẽ kéo tóc nàng!”
Quỳnh Nương cũng không cam lòng yếu thế, duỗi tay túm lấy tóc Lang Vương búi trong mão, rất có một phen cá chết lưới rách, thành tư thế người hói đầu.
Lang Vương tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, thầm nghĩ: Còn không chế phục được tiểu nương nàng?
Một tay vung lên, làm bộ muốn đánh mông Quỳnh Nương. Nhưng lúc nghiêng cổ cúi đầu, khóe mắt thấy Quỳnh Nương nhắm chặt mắt, hạ sức cắn hắn như con mèo.
Nghiêm túc thế kia khiến người ta vừa tức vừa yêu, tay giơ lên nửa ngày cũng không hạ xuống được.
Mà nha hoàn của tiểu nương này cũng co rúm lại dồn vào góc tường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người đấu nhau như trẻ con.
Cổ Lang Vương đau rát, nhưng hắn không tức giận nữa.
Rốt cuộc là bị tiểu nương bịa chuyện này làm cho tức đến hồ đồ. Nếu lần này thật sự làm ra động tĩnh gì, chẳng phải thanh danh của tiểu nương này sẽ bị huỷ hoại sao? Sau này gặp những quý nữ đó thì nên thản nhiên như thế nào?
Nghĩ vậy, hắn lại vác Quỳnh Nương về phòng. Thấy Quỳnh Nương nghiến răng vẫn không chịu nhả ra, bèn nói với Hỉ Thước: “Lấy nước súc miệng cho tiểu thư nhà ngươi, chắc là máu đầy miệng rồi.”
Thật ra Quỳnh Nương cũng kiêng kị Vương gia hồ đồ này, vị này là người khinh suất dám phạm thượng tác loạn, nếu bắt nàng ở Hạ Cung đến chỗ hắn ngủ một đêm, ồn ào đến nỗi ai ai cũng biết cũng không phải không có khả năng.
Chỉ nghĩ đến điểm này, sức càng lớn.
Đến lúc Lang Vương thả nàng xuống ghế, nàng mới chậm rãi thở phào, chỉ cảm thấy lợi tê mỏi. Lại nhìn cổ của Vương gia quê cha đất tổ kia, không phải đổ máu sao!
Quỳnh Nương há hốc mồm, nàng không ngờ nàng có thể cắn nặng như vậy.
Lang Vương lạnh mắt nhìn ra Quỳnh Nương đang hối hận, lại duỗi cổ ra cho nàng xem: “Nàng thì tăng thể diện rồi, cắn chỗ này đến cổ áo cũng không che được, ngày mai thánh thượng hỏi, nàng bảo bổn vương nói thế nào?”
Quỳnh Nương bực mình đẩy đầu hắn ra, duỗi cổ nói với Hỉ Thươc ngoài phòng: “Lấy phấn thuốc trị thương đến đây.”
Hỉ Thước ở trong phòng, thấy tiểu thư và vị Vương gia kia một hồi đánh một hồi hoà, xem mà như lọt vào trong sương mù.
Thấy bây giờ sóng có dấu hiệu ngừng lại, nàng ấy vội vàng lên tiếng, lấy một bình thuốc trị thương nhỏ và ly nước súc miệng đưa cho hai người.
Quỳnh Nương dùng khăn thấm ướt nước trong chén trà, sau đó lau khô miệng vết thương rồi bôi thuốc cho hắn.
Lúc lau vết máu mới phát hiện nàng cắn cũng thật tàn nhẫn, dấu răng thật sâu!
Làm khó vừa nãy hắn nhịn xuống không đánh trả.
Lang Vương nửa dựa vào giường để Quỳnh Nương lau miệng vết thương bôi thuốc cho hắn, dần bình tĩnh lại: “Thái Hậu tìm nàng vào cung bầu bạn sao?”
Quỳnh Nương nhếch miệng không nói lời nào, ngón trỏ nhẹ nhàng phủi, đổ thuốc bột đều đều lên miệng vết thương của hắn.
Tiểu nương này, không biết có phải kiếp trước là cô bà trinh tiết mười đời, lúc căng mặt thì mang theo sự uy nghiêm của sư thái hay không.
Nếu là ngày thường thì Lang Vương đã làm loạn, không xé nát bộ mặt giả đứng đắn của tiểu nương này, làm loạn đến nỗi đôi mắt nàng ướŧ áŧ thì không được.
Nhưng hôm nay rõ ràng là hắn vô cớ gây rối trước, tiểu di mẫu vẫn chưa nguôi giận. Lang Vương thu lại kiêu ngạo, ghé sát vào, nâng mặt nàng nói: “Da nam nhân đều rắn chắc, để bổn vương nhìn xem răng cắn rụng chưa?”
Quỳnh Nương không muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, nàng nghiêng đầu tránh. Thấy máu trên cổ dừng lại liền ném bình thuốc kia đi: “Sắp tối rồi, xin Vương gia nhanh trở về đi! Dù thiếu trưởng bối yêu thương cũng không thể nán lại lâu ở chỗ của di mẫu ngươi được.”
Lang Vương loát lại lời hai người ngươi tới ta đi vừa rồi, cảm thấy đã bắt được chút manh mối: “Tuyển chính thê là chủ ý của Hoàng Thượng, bổn vương vẫn chưa gật đầu mà! Nếu nàng cảm thấy khó chịu… Bổn vương dứt khoát xin chỉ, cưới nàng làm Vương phi là được.”
Vốn dĩ trước khi nói lời này, Lang Vương vẫn cảm thấy không ổn, nhưng sau khi nói xong lại sảng khoái thở dài.
Đúng rồi, nữ thương gia hay không phải nữ thương gia cái gì! Giang Đông Vương hắn cưới chính thê, tất nhiên phải cưới người hắn vừa mắt.
Nhưng nhìn xem nữ tử đến tuổi trong cả cái Hạ Cung này, ngoài trích tiên lanh lợi của hắn còn có ai xứng hơn? Toàn là cây táo chua không nảy nở tí nào, ê răng!
Còn người sau lưng chê cười, cứ việc nói, dù sao ngay cả Quỳnh Nương cũng nói hắn là Vương gia quê cha đất tổ, hắn còn chú ý cái gì?
Lang Vương quyết định xong thư thái sung sướиɠ, nhưng Quỳnh Nương lại trừng mắt, mở miệng nói: “Ai muốn ngươi cưới, nếu ngươi đi xin chỉ, ta… ta sẽ xuống tóc, làm bạn đong đèn với Thái Hậu!”
Nếu là trước kia, Lang Vương nhất định sẽ cảm thấy tiểu nương này đang thẹn thùng.
Nhưng hai người mới vừa cãi nhau nảy lửa, khoé mắt tiểu nương còn hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ phấn nộn cũng căng chặt, không hề giống đang nói đùa.
Lúc này Lang Vương mới mơ hồ ý thức được đó giờ tiểu nương nói không xuất giá là thật, da mặt không khỏi cứng đờ, căng giọng nói: “Nàng có ý trung nhân rồi, lấy lời này để qua loa lấy lệ với ta?”
Quỳnh Nương trong trẻo nói: “Quỳnh Nương có thể thề cuộc đời này quyết không xuất giá, nếu làm trái, sẽ…” Vừa mới nói ra đã bị Lang Vương nắm lấy cằm, thề độc mới vừa có cái đầu đã không có đuôi.
Nghe được hồi đáp quyết tuyệt không chút do dự, Lang Vương tức giận đến nỗi đầu ngón tay lạnh lẽo. Đúng là trò cười, hiếm lắm mình mới thích một nữ tử, cũng không quan tâm đến dòng dõi hèn hạ của nàng, cưới nàng vào cửa.
Nhưng đổi lấy lại là hồi đáp trái luân thường đạo lý như vậy, hắn buồn bực, xanh mặt nói: “Nàng đừng hối hận!”
Nói xong, cũng không đợi Quỳnh Nương trả lời đã xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng không bật đèn, mình nàng ngồi trong bóng tối một lúc lâu.
Cuối cùng lúc nha hoàn Hỉ Thước nhỏ giọng gọi, Quỳnh Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, nàng cảm thấy quyết định của mình không sai, dây dưa với Vương gia không rõ con đường phía trước, trái lại không bằng đi con đường nàng đã nghĩ kỹ.
Ngày hôm sau, tiệc hạ tủy chính thức bắt đầu. Sáng sớm, nhóm quý nữ đã trang điểm hoa hòe lộng lẫy, muôn hoa đua thắm khoe sắc đỏ đến ngoài cung điện tổ chức yến hội chờ Hoàng Hậu triệu kiến.
Không lâu sau, Hoàng Hậu ngày thường không hay xử lý công việc, dưới sự vây quanh của vài vị Quý Phi, bà ngồi vào giữa cung điện, vài vị Quý Phi đợi Hoàng Hậu ngồi ổn xong mới theo thứ tự ngồi xuống vị trí dưới Hoàng Hậu. Bởi Quỳnh Nương là nghĩa nữ của Thái Hậu, không xếp vào nhóm quý nữ trong tiệc hạ tuỷ lần này, tất nhiên được phân chỗ ngồi cách xa Hoàng Hậu nhất.
Hoàng Hậu hỏi vài vị Quý Phi nghỉ ngơi tốt không rồi cũng không quên hỏi Quỳnh Nương một câu. Quỳnh Nương vội vàng đứng lên, thi lễ: “Cảm tạ Hoàng Hậu chiếu cố hỏi đến, hôm qua Quỳnh Nương nghỉ ngơi rất tốt.”
Hoàng Hậu gật đầu, không chờ Quỳnh Nương ngồi xuống liền nói với thái giám hầu hạ bên cạnh: “Tuyên nhóm quý nữ vào điện đi.”
So sánh với Hoàng Hậu kiếp trước vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với Quỳnh Nương, kiếp này trái lại hơi khác.
Chẳng qua cũng không kỳ lạ.
Kiếp trước nàng là nữ nhi của Liễu đại học sĩ, tiệc Khất Xảo tài học danh chấn kinh thành. Còn nàng bây giờ, tuy mang cái danh Thiều Dung công chúa nhưng thật ra là bình dân áo vải thương gia.
Hoàng Hậu chịu hạ mình nói chuyện với nàng mấy câu, đó là cái gương chiêu hiền đãi sĩ rồi.
Trái lại sẽ không quan tâm đến nàng lắm.
Chỉ trong chốc lát, các hoàng tử cũng đã đến. Từng nhóm đi lên thỉnh an Hoàng Hậu, cực kì náo nhiệt.
Quỳnh Nương quan sát khắp nơi không thấy Lang Vương, trong lòng thoáng chút an ổn.
Đúng lúc này, có thái giám tuyên: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Không lâu sau liền thấy Gia Khang Đế mặc thường phục vẻ mặt thích ý đi tới, mà đi theo sau ông ngoài Thái Tử, còn có Giang Đông Lang Vương.
So sánh với các hoàng tử khác mặc mát mẻ mà không mất phong độ, Lang Vương mặc hơi dày nặng, trên cổ còn quấn một chiếc khăn dài che đậy gió cát.
Nhân lúc Hoàng Thượng hàn huyên với Hoàng Hậu, Tam hoàng tử trêu ghẹo: “Lang Vương, sao huynh lại mặc thế này? Sao lại bọc kín như vậy?”
Quỳnh Nương mỉm cười, như đang dụng tâm nghe cuộc đối thoại giữa Hoàng Hậu và Hoàng Đế, nhưng lỗ tai lại hơi nghiêng đi nghe động tĩnh bên các hoàng tử.
Lang Vương dùng khóe mắt quét tới Quỳnh Nương đang ngồi uy nghiêm hơi nghiêng đi, cười lạnh: “Hôm qua thấy con mèo, nghĩ đến cá ngon thịt ngon mà nuôi nó, nào ngờ lại không biết tốt xấu, bị nó cào.”
Tam hoàng tử cũng là người thông tuệ, trong phủ cũng có vài thϊếp đoan trang. Hắn hiểu ý trong lời nói, ngầm hiểu mà cười: “Dũng mãnh như vậy?”
Đúng lúc này, Nhị hoàng tử không nhẹ không nặng mà ho khan một tiếng, đem lời này cho qua đi.
Quỳnh Nương thấy Lang Vương vẫn chưa vạch trần việc này, thầm thở phào một hơi.
Nàng thật sự sợ Lang Vương không quan tâm mà nói với hoàng đế. Đến lúc đó hoàng đế hạ chỉ, nàng phải làm sao bây giờ? Thật sự xuống tóc xuất gia?
… Nàng lục căn chưa tịnh, luyến tiếc bạc tích cóp lâu như vậy.
Đúng lúc này, nhóm quý nữ được phân ngồi hai bên lại e lệ ngượng ngùng hơi ngẩng đầu lên, đánh giá các hoàng tử đối diện.
Quỳnh Nương làm cô cô, chỉ ở một bên uống trà, cắn hạt dưa, xem là được.
Hôm nay nàng phối đồ rất tốt, một thân y phục lụa mềm chỉ đất Nam mới có, tôn lên gương mặt như hồ sen tháng sáu, trong màu hồng còn mang theo vẻ xinh đẹp thanh tú.
Khiến mấy hoàng tử trẻ tuổi bất chấp lễ tiết, liên tiếp nhìn lén.