Mia bất lực bám vào bả vai Frederick, cơ thể đong đưa theo động tác cắm rút của anh, hai chân bị anh hai bên kéo ra, dẫn dắt ngón chân nhỏ nhắn của cô trêu đùa cự trùng, nhưng lúc cô bị đưa lên cao trào mãnh liệt, hoảng hốt muốn hôn anh thì Frederick lại quay đầu tránh đi.
Động tác này làm Mia hoang mang: “Frederick… Hôn em…”
Bất kể anh có biết rõ từng nơi mẫn cảm trên cơ thể cô, bất kể anh cho cô bao nhiêu lần cao trào, thậm chí chơi hỏng cả linh hồn của cô, anh cũng không phải Frederick yêu cô mà cô muốn tìm, bọn họ chỉ là ý thức phân tán của Frederick mà thôi, nếu cô không thể đánh thức anh thì sao cô có thể hoàn toàn kết hợp với anh chứ.
Nghĩ đến đây, toàn thân Mia cứng đờ, không hùa theo động tác của Frederick nữa, Frederick nhận thấy cô chợt cứng đờ, anh khó hiểu dừng lại, Mia vươn tay đánh anh: “Buông tôi ra, buông tôi ra!”
Vốn dĩ Frederick đã bị Mia mê hoặc say đắm, đối mặt với sự chuyển biến thình lình xảy ra, đầu tiên anh sửng sốt, sau đó lạnh lùng hỏi: “Làm sao? Sướиɠ rồi thì không nhận nợ?”
“Anh… anh không phải Frederick của tôi, anh buông tôi ra, nếu không yêu tôi… nếu không yêu tôi thì tôi bằng lòng cô độc chết một mình.”
“Chết?”
Hình như lời Mia đã chọc giận anh, anh xung quanh đột nhiên biến mất, chỉ còn lại anh trước mặt hung ác giữ chặt tay cô, đè cô trên mặt đất, vô cảm nói: “Thật đáng tiếc, nếu cô thật sự muốn chết, thì chỉ có thể chết dưới thân tôi.”
“Không, Frederick, Frederick cứu em… Frederick… Tôi chỉ muốn chết cùng Frederick…”
Anh trước mắt tràn ngập hơi thở máu me, hoàn toàn khác với anh mà cô biết, Mia hoảng loạn kêu cứu, anh lại đột nhiên buông lỏng cô ra, như đang chịu đựng cơn đau nào đó: “… Tôi chính là Frederick.”
“Không, anh không phải, ít nhất anh không phải Frederick mà tôi biết. Anh ấy yêu tôi, anh không yêu tôi.”
“Tôi không…” Lúc này anh đột nhiên quỳ xuống, cắn chặt răng nói: “Mia…”
Mia lập tức gục xuống bên anh, ôm anh khóc: “Frederick, anh nhớ ra rồi sao?”
“Tiểu Mia… Xin lỗi…”
“Frederick, đừng nói xin lỗi với em, xin anh mau tỉnh lại, chúng ta vẫn còn thời gian, vẫn còn thời gian để đi ra ngoài…”
Mia nhìn hạt châu trong tay, lại phát hiện gần như toàn bộ hạt châu sắp biến thành trong suốt, chỉ còn lại một màu trắng rất nhỏ, hơn nữa còn đang dần biến mất bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Anh… không thể… Em không nên đến.”
“Nhất định có thể, chúng ta nhất định có thể ra ngoài.”
Frederick đột nhiên vươn tay giữ lấy Mia: “Anh… không ra được, Mia… Anh không hoàn toàn… Anh phải đưa em ra ngoài.”
“Không, Frederick, chúng ta cùng đi!”
“Mia… Em phải… sống tiếp.”
“Em không cần, vất vả lắm em mới tìm được anh về, anh muốn em nhìn anh chết đi một lần nữa sao? Anh lừa em, lừa em nói là sẽ về, lừa em đến hành tinh Mira gặp anh, lừa em nói chỉ cần chờ một lát nữa thôi, nhưng cuối cùng anh chẳng còn xuất hiện, em không muốn mất anh thêm một lần nào nữa.”
Frederick muốn đẩy Mia ra, nhưng đôi tay yếu ớt chạm vào người cô lại bị cô giữ chặt lấy, mười ngón giao nhau, anh không kháng cự được sự mê hoặc của cô, nắm lấy tay cô, để cô dâʍ đãиɠ đong đưa cơ thể trên người anh.
“A… Frederick…”
Cự trùng ra vào trong hoa huyệt ngọt ngào xinh đẹp đã sớm tan vỡ nhưng vẫn ướŧ áŧ tham lam của cô, cô không che dấu tiếng rêи ɾỉ: “Thật tốt… Hai chúng ta có thể hợp thành một thể rồi biến mất…”
Frederick lộ ra nụ cười khổ hiếm thấy: “… Anh… không hoàn chỉnh.”
“Nhưng anh yêu em.” Mia nâng mặt anh khẽ hôn anh: “Anh nói chúng ta là một thể, anh nhớ rõ chuyện này, chúng ta hoàn chỉnh.”
“Tiểu Mia khờ quá… Em không nên vào.”
“Frederick, anh yêu em không?”
“Anh yêu em.”
“Nếu em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù có phải vứt bỏ tính mạng anh cũng đến cứu em sao?”
“Đương nhiên.”
“Cho nên em không thể không vào, bởi vì em yêu anh.”
Lúc Mia nói những lời này, bóng tối xung quanh ập xuống, dần dần hai người không thấy bóng hình của nhau nữa, nhưng nơi giao nhau của cơ thể vẫn rất nóng bỏng, trong bóng tối, bọn họ vuốt ve cơ thể nhau, hôn đối phương thật sâu, đưa bản thân vào nơi sâu nhất của đối phương, tiếp nhận đối phương để linh hồn hoàn toàn hợp thành một thể, mặc kệ hằng tinh huỷ diệt hay là vũ trụ tái khởi, hoàn toàn chỉ có nhau, hoàn toàn ôm lấy nhau.
Không lâu sau, hai người dần dần mất đi tri giác, cuối cùng Mia cũng dừng lại, dựa vào ngực anh, nhỏ giọng nói.
“... Đừng sợ, bé con, vũ trụ tối đen vô tận, nhưng bởi vì em mới có sức sống… đừng khóc, đứa trẻ đáng yêu, mặc dù sao trời xa xôi không thể với đến, nhưng bởi vì em nên mới duy trì… hãy nhắm mắt lại, tôi sẽ làm bạn với em, bất cứ lúc nào nơi nào… tôi cũng sẽ bảo vệ em…”
“Frederick, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau đúng không?”
“Như em mong muốn.”
Mia cảm thấy mình đang chìm vào trong bóng tối rất đậm, nhưng bởi vì có thể kết hợp với Frederick nên cô không hề sợ hãi, chỉ là có chút bi thương, bi thương vì con của mình vẫn chưa có cơ hội sinh ra, cô thật sự rất muốn sinh con với Frederick, sau đó cùng Frederick ở bên con nhìn con trưởng thành.
Lúc này, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh hiện lên từ trong bóng tối, lẳng lặng nhìn cô không nói câu nào, Mia kinh ngạc nói.
“A… Frederick.”
“Cô biết tôi?” Thiếu niên nhìn cô, tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại rất bình thường.
“Đương nhiên, em biết anh của rất nhiều năm sau này.”
“Rất nhiều năm sau này?”
“Chúng ta sẽ gặp được nhau, sau đó yêu nhau đậm sâu.”
Thiếu niên không trả lời, chỉ nhìn cô, hình như không tin lắm.
Mia tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Thật đấy, em đến đây để tìm anh.”
“Nơi này là một thời không vặn vẹo, tiến vào chỉ có một con đường chết, vì sao cô còn muốn đến tìm tôi.”
Nghe được câu hỏi của anh, Mia ôm lấy anh: “Em đến đây ôm anh, nói với anh rằng em yêu anh, anh vẫn còn nơi để đi, anh còn có em… Ừm, còn có Jonah, cậu ấy là một trí não của chiến hạm, rất muốn làm người.”
“Cô không sợ sao?”
“Sợ chứ, đương nhiên là em sợ rồi, nhưng em sợ mất anh hơn, mất rồi ngay cả dũng khí nhớ lại cũng không có, cho nên em đến, đến đây tìm anh.”
Thiếu niên im lặng một lúc lâu, đôi mắt vốn lạnh lùng bỗng chậm rãi sáng bừng lên: “Mia, cảm ơn em đã đến tìm anh, anh vẫn luôn đợi em, chỉ có em mới có thể tìm được anh trong bóng tối vô biên, chỉ có em thì anh mới có thể hoàn chỉnh.”
Thiếu niên đột nhiên biến mất, chỉ còn cô và bóng tối, nhưng Mia lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, không biết vì sao, cô nghĩ nhất định Frederick có thể sống tiếp.
“… Cô không cảm thấy mình rất ngốc sao? Hy sinh bản thân để kéo anh ta quay về, có lẽ anh ta sống tiếp chưa được bao lâu sẽ quên cô, ở bên người phụ nữ khác.” Một giọng nói xa lạ truyền đến từ trong bóng tối.
“Không sao, tuy rằng tôi cũng rất muốn chết đi cùng Frederick, nhưng tôi hy vọng anh ấy có thể sống tiếp hơn.”
Lúc này bên tai Mia truyền đến tiếng gọi dồn dập: “Tiểu Mia, đừng ngất, anh không thể mất em… Xin em…”
A… Là Frederick… Mia muốn vươn tay đến khẽ vuốt ve Frederick, nói với anh rằng cô không sao, nhưng lại phát hiện cơ thể mình rất nặng rất nặng, tựa như sự mỏi mệt của cuộc đời này đều đột nhiên ào ào xông đến, kéo cô vào trong bóng tối sâu nhất.
“… Hoá ra giữa dòng tình cảm và ký ức, quả thật sẽ có một thứ gì đó đủ để khiến người ta không màng tất cả mà đi xoay chuyển thời không…” Giọng xa lạ nói như vậy.
Một tia sáng từ từ xuất hiện trong bóng tối vô biên, đó là một đoá Hipposser tuyệt đẹp, Mia run rẩy vươn tay, muốn chạm vào nó trước khi chết, nhưng hoa ánh sáng lại chủ động vào trong ngực cô, làm cô cảm thấy rất ấm áp.
Ấn tượng cuối cùng của cô là đoá Hipposser hoàn toàn vào trong ngực cô đột nhiên phát ra vô số tia sáng, những tia sáng tàn vòng thành một kén sáng, bọc cô thật chặt trong đó.
※※※
“Hạm trưởng, nếu ngài không muốn ăn gì, tôi chỉ có thể cưỡng chế tiêm chất dinh dưỡng cho ngài.”
“Để đó đi, lát nữa tôi ăn.”
“…”
Jonah rất muốn nói ‘hạm trưởng, ngài trả lời giống cô Mia như đúc.’ nhưng để tránh cho Frederick nghe xong càng thương tâm, cậu đành phải đặt đồ ăn ở một bên, vô lực ngồi xuống bên cạnh, theo tầm mắt của Frederick, nhìn Mia đang lẳng lặng ngủ say trong l*иg kính chữa bệnh giống như một chiếc hòm thuỷ tinh.
Lúc rồng đỏ đoán lỗ xám chuẩn bị phóng thích, Jonah lo âu chờ đợi kết quả, lúc cậu sắp tuyệt vọng, rồng đỏ mang Frederick và Mia hoàn hảo về làm Jonah vui mừng khôn xiết. Nhưng chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng, lúc ấy Frederick rất yếu, tuy đã chậm rãi hồi phục, nhưng Mia hôn mê vẫn không tỉnh lại.
Tình huống của Mia rất khó giải quyết, bởi vì không phải vấn đề cơ thể, mà là ý thức tinh thần bị hao tổn nghiêm trọng, đến nỗi gần như là hỏng hoàn toàn.
Dù sao vào trong lỗ xám, cơ thể bị xé nát, tinh thần của Mia đã vô cùng yếu ớt, cô lại tiêu phí rất nhiều tinh lực để đi tìm Frederick, thậm chí thừa nhận sự trút xuống của anh khi anh phát điên. Hơn nữa lúc lỗ xám sắp dập nát phóng thích hoàn toàn, Frederick mới miễn cưỡng tìm lại được ý thức hoàn chỉnh, thật ra lúc này ý thức của Mia đã sắp biến mất hẳn, mặc dù Frederick kịp thời nắn lại cơ thể cho hai người, nhưng sóng điện não mỏng manh của Mia bày tỏ sự thật tàn khốc là cô rất khó tỉnh lại.
Sau khi quay lại tiểu hành tinh, Frederick đặt Mia vào l*иg kính chữa bệnh đặc biệt, nổi điên tìm cách làm cô tỉnh lại, lúc anh nhận ra ngoài việc chờ đợi, chờ đợi kì tích xuất hiện thì không có cách nào để làm Mia tỉnh lại cả, anh chợt nản lòng, cả ngày chỉ ngây ngốc nhìn Mia, không khác gì lúc Mia nhìn lỗ đen cả.
Vốn dĩ ngay cả phục hồi Frederick cũng không chịu làm, bởi vì anh không muốn phải xa Mia, Jonah nói hết lời, nói nếu Mia tỉnh lại nhìn thấy Frederick suy yếu như vậy, cô nhất định sẽ khóc, sau đó Frederick mới miễn cưỡng khôi phục huấn luyện.
Jonah đi theo Frederick đã lâu như vậy, chưa từng thấy anh suy sụp chán nản thế này, xưa nay Frederick là người bình tĩnh lạnh lùng, dù lúc nhỏ có gặp phải chuyện bi thảm cũng không hề thấy anh lộ ra bộ dáng yếu ớt trước mặt người khác. Nhưng Jonah cảm thấy, ai cũng nhìn ra Frederick bây giờ không chịu được đả kích, anh đã tuyệt vọng và rất tự trách, bởi vì Mia thành thế này hoàn toàn là do anh.
Nghĩ đến đây, Jonah không biết có nên báo cáo với hạm trưởng là hôm nay phát hiện một tin tức kinh người lúc đang kiểm tra cơ thể theo lệ thường cho Mia hay không. Nhưng làm Jonah bất ngờ là, hạm trưởng gần đây không chủ động nói chuyện với cậu lại chủ động mở miệng nói: “Còn chuyện gì à?”
“Ách… Hạm trưởng, sao ngài biết tôi còn có việc muốn báo cáo với ngài?”
“Bình thường để tránh thương cảm nên cậu không ở đây lâu.”
Jonah yên lặng thở dài một hơi, tuy rằng nhìn hạm trưởng giống như đã hoàn toàn ngăn cách bản thân, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng, bởi vậy cậu lấy hết can đảm nói: “Hạm trưởng, vừa nãy tôi phát hiện, hình như cô Mia mang thai.”
Cuối cùng tin tức này cũng làm Frederick hơi dao động: “Trước khi tôi làm nhiệm vụ, cô ấy đã mang thai rồi sao?”
“Không có, bởi vì trước khi ngài xảy ra chuyện, tôi còn liên tục kiểm tra cơ thể cho cô Mia.” Nói tới đây, Jonah tạm dừng một lát, sau đó nghiêm túc nói từng chữ một: “Nếu tôi suy đoán thời gian mang thai không nhầm, rất có thể là… cô Mia mang thai với ngài khi ở trong lỗ xám.”
“Lúc đó tôi và cô ấy đều là thể nửa ý chí, sau đó cơ thể của cô ấy được nặn lại, sao có thể mang thai được chứ.”
Nghe đến đó Jonah nắm được vấn đề, ý là lúc ở trong lỗ xám, hạm trưởng thật sự yêu thương cô Mia bằng thể ý chí sao? Nhưng Jonah đã vội vàng gạt suy nghĩ này đi, nói tiếp: “Cho nên, cũng có khả năng là tôi tính sai, dù sao tình huống bây giờ thật sự không thể phỏng đoán chính xác thời gian mang thai là bao lâu, nhưng đúng là cô Mia đang mang thai.”
Frederick im lặng một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Phôi thai phát triển bình thường không?”
“Theo tiêu chuẩn của người trái đất, phát triển bình thường.”
“Sóng điện não thì sao?”
Lần này Jonah im lặng, còn Frederick lạnh nhạt nói: “Nếu chỉ số sóng điện não gây nguy hiểm đến trạng thái của Mia thì lấy nó ra.”
“Không, hạm trưởng. Sóng điện não của phôi thai vô cùng mỏng manh, cho nên muộn thế này mới phát hiện.”
Jonah vội vàng nói, nhưng cậu lại chần chờ giải thích tiếp: “Chỉ là đứa nhỏ này không ưu tú như mong đợi, dựa vào tư liệu quan sát trước mắt, các chỉ số của phôi thai rất bình thường, khá giống một người trái đất bình thường mà không phải con lai Mira ưu tú.”
“Vậy sao?”
Frederick lên tiếng rồi không đáp lại nữa, hình như không có ý kiến gì, Jonah cẩn thận hỏi: “Hạm trưởng… Ngài thấy thế nào?”
“Liên tục ghi chép, chỉ cần không ảnh hưởng đến Mia thì không sao.”
Qua một lúc lâu, Frederick mới vỗ l*иg kính chữa bệnh, khẽ nói: “Mia thích trẻ con, chỉ cần có thể khỏe mạnh sinh ra, nhất định cô ấy sẽ rất vui mừng.”
“Đúng vậy hạm trưởng, cho nên xin ngài đừng tuỳ tiện nói những lời lấy ra thế này, cô Mia mà biết chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Frederick nhắm mắt lại như đang suy nghĩ, sau đó anh trầm giọng nói với Jonah: “Thống kê rồi đưa chỉ số quan sát phôi thai và ghi chép về tất cả số liệu của Mia lên cho tôi, sóng điện não của cơ thể mẹ và thai nhi có tính liên động, cảm xúc của Mia lại rất mạnh, có lẽ đứa bé này… có thể làm Mia tỉnh lại.”
Lời này làm ánh mắt Jonah sáng lên, cậu lập tức nói: “Đúng vậy, hạm trưởng.”
Căn cứ vào việc kiểm tra gen, đứa trẻ này chắc chắn là con của Frederick và Mia, mặc dù hình như quá trình phát triển phù hợp với sự phát triển phôi thai của người trái đất, nhưng nếu suy đoán từ gen, dù là thời kỳ phôi thai thì sóng điện não cũng không thể thấp thế này được.
Jonah rất lo đứa bé này có bệnh hoặc khiếm khuyết gì mà cậu không thể phát hiện, cho nên cậu ghi chép lại trạng thái của phôi thai mọi lúc, bởi vậy cậu mới phát hiện, có lúc phôi thai ổn định này sẽ chuyển hoá thành hình thái thể toàn ý chí trong một nháy mắt, sau đó lại biến về phôi thai trái đất.
Biến hoá này làm Jonah sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi, vội vàng xoá bỏ ghi chép, chỉ trình báo những gì quan sát được trong thời gian cố định cho Frederick, không báo cáo sự biến hoá đặc biệt trong khoảnh khắc đó. Là một trí não, cậu biết hành vi này gọi là biết mà không nói, nhưng cậu thật sự rất sợ Frederick cho rằng phôi thai không ổn định sẽ khiến Mia nguy hiểm, thật sự từ bỏ đứa bé này.
Jonah biết rõ, Frederick coi trọng nhất là Mia, nhưng bất kể Mia có yêu Frederick sâu đậm thế nào, một khi đυ.ng đến con, mà con cũng không tạo thành nguy hiểm đến tính mạng của Frederick, vậy chắc chắn cô sẽ đặt đứa bé lên làm ưu tiên, nhìn Mogo là biết.
Nếu có ngày Mia thật sự tỉnh lại, lỡ phát hiện mình từng mang thai nhưng lại bị Frederick xoá bỏ, chắc chắn cô sẽ vô cùng đau lòng, huống chi để tránh cho Mia dính vào nguy hiểm nên sau đó anh không định để Mia mang thai nữa.
Jonah thường xuyên nói chuyện phiếm với Mia, rất hiểu Mia muốn có một đứa con nhiều đến thế nào, cũng bởi vậy mà cậu âm thầm thề, nhất định phải giữ lại đứa con này cho cô Mia.
Nhưng làm Jonah vui mừng là sau đó phôi thai phát triển rất bình thường, mặc dù các chỉ số không có gì nổi bật nhưng Jonah lại chẳng hề lo lắng, năng lực bình thường thì sẽ không giống con của cô Hannah, lúc mang thai có thể sẽ gây nguy hiểm cho cơ thể mẹ. Hơn nữa hình như hạm trưởng cũng không quan tâm đến vấn đề đứa bé này có ưu tú hay không, cũng không nhắc đến chuyện từ bỏ đứa bé nữa.
Cậu nói với hạm trưởng, chỉ cần đứa bé này thuận lợi sinh ra, cậu muốn chăm sóc đứa bé này, cậu sẽ trở thành một bảo mẫu ưu tú, bảo vệ kết tinh tình yêu của hạm trưởng và cô Mia cả đời! Nghĩ vậy, Jonah nắm chặt tay, nhiệt huyết sôi trào, ngay cả lễ thành niên đứa bé này mặc trang phục gì cũng nghĩ kỹ rồi, như thể đứa bé này là cậu sinh vậy.
Trên phương diện khác, Frederick cũng không nản lòng nữa, bởi vì anh phát hiện Mia mang thai quả thực có thể làm sóng điện não gần như đình trệ của cô có chút khởi sắc. Vì vậy, anh đã phân tích tất cả tài liệu nghiên cứu tương quan, còn Dans, đương nhiên cũng không hề bủn xỉn mà cung cấp giờ Hannah mang thai sinh sản, tất cả số liệu về sóng điện não, giúp Frederick rất nhiều.
Hàng ngày trước khi ngủ rồi khi dậy Frederick sẽ mở l*иg kính ra một lúc, nắm tay Mia, kể cho cô nghe anh đã làm gì, nói với cô rằng anh cần cô, đặt xuống một nụ hôn thật sâu rồi mới bắt đầu đi làm thí nghiệm và nghiên cứu, từng chút một dẫn dắt Mia thức tỉnh.
Nếu mệt, anh sẽ đọc nhật ký Mia viết cho anh, mỉm cười nhè nhẹ. Mặc dù sóng điện não của Mia vẫn phục hồi cực kỳ chậm rãi, nhưng Frederick tin tưởng vững chắc rằng Mia nhất định sẽ tỉnh lại, mặc dù không thể phỏng đoán thời gian, anh cũng không ngại, anh có cả đời để chờ cô, anh bằng lòng chờ cô cả đời.
Có một đêm nọ, lúc nói ngủ ngon với Mia xong, anh bất tri bất giác nằm xuống ngủ cạnh cô, đêm đó anh ngủ rất sâu, lúc dậy, phát hiện tay Mia đang khẽ vỗ về gương mặt anh, Frederick ngẩng đầu lên, thấy Mia đang nửa rũ mi mắt nhìn anh, anh cong khoé miệng, khàn giọng nói: “Chưa bao giờ mơ đẹp như vậy.”
Nghe anh nói vậy, hình như Mia mỉm cười, Frederick khom người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau khi rời khỏi môi cô, anh thấy cô cười rồi ngủ.