Vừa nói, hai tay anh vừa đặt lên vai cô, tay thon dài nhẹ nhàng trượt xuống eo cô, tiếp theo váy dưới thân Mia rách làm hai nửa, khiến đôi chân trắng nõn của cô lộ ra.
Frederick rất ít khi xé quần áo của cô, càng không trực tiếp xé quần áo của cô thành hai nửa, Mia kinh hãi, Frederick nâng mông cô lên, vùi đầu vào giữa hai chân cô, cởϊ qυầи lót của cô ra, lưỡi luồn vào trong khe suối sâu thẳm của cô, bắt đầu liếʍ láp.
“A a…Frederick… đừng làm vậy…”
Mia vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng lúc cô chạm vào mặt Frederick lại biến thành nâng sườn mặt như đao khắc của anh lên, một chân đặt lên bả vai rộng lớn của anh, để anh xâm phạm sâu hơn.
Nhận ra động tác dâʍ đãиɠ của mình, không chỉ gương mặt, da toàn thân Mia đều nóng lên. Càng khiến cô cảm thấy xấu hổ là, lần này Frederick thăm dò tàn nhẫn mà không hề lưu tình, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cắm rút trong hoa kính của cô, hai tay tà ác tách cánh hoa của cô ra, dùng sức xoa nắn hoa hạch ướŧ áŧ kiều diễm của cô.
Áo cô bị xúc tua đẩy lên cao, lộ ra thân trên trần trụi, nhũ tuyết trải qua thôi tình mấy ngày nay không ngừng tăng lớn đang bị xúc tua vô hình hung hăng xoa nắn biến dạng, nộn nhuỵ bị lôi kéo đứng thẳng cứng rắn, làm Mia động tình.
“Ha… Frederick… a… em không thể… a a… như vậy quá nhanh… a không… a a!”
Mia kinh hoảng rêи ɾỉ, âm thanh quanh quẩn trong lối đi dài, nhưng Frederick lại lẳng lặng nuốt hết ái dịch thẹn thùng mà cô tiết ra, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ khoé miệng. ngẩng đầu nhìn Mia cười xấu xa: “Tiểu Mia ngọt quá.”
Mia xấu hổ muốn đập đầu vào tường, nhưng Frederick lại cắm hai ngón tay vào lối đi ướŧ áŧ của Mia, nhanh chóng thọc vào rút ra, tiếp tục nói: “Nếu em lo cho anh như thế, vậy thì đút anh no được không?”
Đến khi Mia mệt nhũn người, Frederick mới buông cô ra, còn Mia mất đi sự chống đỡ của Frederick, vô lực trượt xuống vách tường, hai chân rộng mở ngồi trên mặt đất. Lúc này trên người cô không manh áo che thân, chỉ có giày đeo trên chân, hoa huyệt không ngừng co rút, trong mắt là sự quyến rũ, dáng vẻ vô cùng dễ chịu.
Mia cực kỳ bất lực nhìn Frederick, cô đã rất quen được anh nóng bỏng ôm trong ngực yêu thương, nhưng bây giờ anh lại để cô ngồi dưới đất một mình, không giống như là muốn lấp đầy cô, khiến cô không biết làm sao.
Có lẽ là thấy cô bối rối, cuối cùng Frederick cũng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, dịu dàng nói với cô: “Anh chỉ muốn yên lặng một mình, Tiểu Mia, anh cho rằng, để Jonah nói với em cũng không sao, nhưng anh không ngờ, sau khi để em biết, người loạn tâm lại là anh.”
Mia đột nhiên hiểu ra cái gì đó, mở miệng định nói, Frederick chợt cởϊ áσ của mình ra, khoác lên người cô, điểm lên môi cô: “Về nghỉ ngơi đi, có lẽ mấy ngày nay anh sẽ không về phòng, có chuyện gì thì bảo Jonah nói với anh.”
Mia cầm lấy tay Frederick, run rẩy nói: “Em cũng không bắt anh nói, nhưng có phải anh đã hối hận khi để em biết hay không?”
Frederick nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt tím đột nhiên ảm đạm: “Có lẽ vậy. Đó là một thế giới hoàn toàn khác với sinh mệnh của em, quá nhiều máu tanh, anh cũng không hy vọng em tiếp xúc.”
“Nhưng Frederick, anh không thể vĩnh viễn không nói với em chứ, trong tim anh, em vĩnh viễn không thể trở thành chỗ dựa cho cảm xúc của anh sao?”
Mia đột nhiên nghẹn ngào nói: “Em biết có vài việc không dễ dàng nói ra, cũng không phải em muốn biết, nhưng em hy vọng nếu anh cần, em có thể ôm anh, nói với anh rằng tất cả không sao rồi, tất cả không sao rồi, em sẽ ở bên anh.”
Frederick ngây ra một lúc, Mia lại thút tha thút thít nói tiếp: “Nhưng khi đó em lại không ở bên cạnh anh, dù ở bên cạnh anh thì cũng không có năng lực gì để bảo vệ anh, nói những lời này chỉ là lòng tham của em thôi.”
Cô chật vật muốn đứng dậy rời đi, nhưng Frederick đột nhiên đè cơ thể cô lại: “Tiểu Mia bằng lòng trả giá cái gì để đổi lấy việc biết hết tất cả đây?”
“Thân thể, linh hồn, quá khứ, hiện tại và tương lai, em bằng lòng trả giá cái gì?”
Ngữ khí Frederick rất bình tĩnh, đôi mắt tím lại thâm thuý như vực sâu, như lúc nào cũng sẽ khiến người ta rơi xuống vạn kiếp bất phục.
Nhưng Mia lại càng mờ mịt, cô sợ hãi hỏi: “Nhưng những thứ này không phải là của anh rồi sao?”
Câu trả lời của Mia làm ánh mắt Frederick loé lên, nhưng anh vẫn vững vàng nói: “Anh cưỡng bách em, không giống em cam tâm tình nguyện cho.”
“Nhưng mà… nhưng mà, chỉ cần anh mở miệng, em, em không thể không cho.”
Nói đến đây, Mia đột nhiên cảm thấy thẹn muốn khóc: “Em không thể không cam tâm tình nguyện cho anh, anh muốn em sinh con cho anh, em đồng ý rồi, anh muốn em kể chuyện quá khứ của mình em cũng nói, căn bản là cơ thể em không thể cự tuyệt anh, trái tim lại khát vọng đến gần anh, rốt cuộc là em còn có cái gì có thể cho anh cơ chứ.”
Frederick nhìn cô một lúc lâu mới chớp mắt, đột nhiên chỉ vào một chỗ trên cao rồi nói: “Có lúc để tìm ra tình huống khác lạ rất nhỏ của động lực, cứ phải ở trong tua-bin, khi đó anh sẽ nghỉ ngơi ở kia.”
Mia ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở ven tường cao được khảm một bậc phẳng không lớn không nhỏ, trên bậc đặt đệm lót một người, ngoài ra không còn đồ vật và không gian gì.
Cẩn thận đánh giá dưới bậc, Mia mới phát hiện thật ra trên tường cũng gắn cầu thang trong suốt, kéo dài xuống dưới mặt đất, cầu thang đó giống cầu thang bên cạnh động cơ, độ rộng không lớn, tuy đẹp nhưng lại nguy hiểm, bởi vì bên cạnh cầu thang không có lan can.
Frederick đỡ Mia đứng dậy, hôn lên mu bàn tay cô nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có thể lấy lòng anh trên đoạn đường này, anh sẽ nói cho em biết tất cả.”
Mia run rẩy đi đến đó, cô biết rõ Frederick đang nói gì, trên người khoác quần áo của anh như đang được anh ôm, hoàn toàn có thể cảm nhận được độ ấm của anh.
Mị huyệt giữa hai chân vẫn còn sự sung sướиɠ anh vừa cho, đang run rẩy, một tay Frederick đỡ cô, một tay từ lưng cô trượt xuống, khẽ vuốt ve eo cô cách một lớp vải, sau đó sờ đến mông cô, ý bảo cô mở chân ra.
Hai má đỏ ửng, Mia mở chân ra, cảm giác được có thứ gì đó đang vén quần áo cô lên, tìm kiếm giữa hai chân cô, cắm vào u cốc ướŧ áŧ của cô.
“A… Frederick…”
Lúc phần đầu côn ŧᏂịŧ giả mà Frederick tạo ra chui vào trong hoa kính, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà kêu lên, Frederick nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt tím xinh đẹp: “Tiểu Mia, phải kẹp chặt nó, nếu rơi ra giữa đường thì phải làm lại đấy.”
“Như vậy quá phạm quy rồi…” Mia vừa rêи ɾỉ oán giận vừa cảm nhận sự rung động của vật tà ác trong cơ thể.
Tuy côn ŧᏂịŧ không thô to bằng cự trùng dưới thân Frederick nhưng lại có hình dạng rất tà ác, thân gậy không phải hình tròn mà là hình ngũ giác chồng chất từng tầng, từng tầng nổi lên như tháp, thỉnh thoảng tách ra xoay tròn vặn vẹo, buộc hoa huyệt chặt khít cảm nhận sự xâm lấn khác thường xưa nay chưa từng có.
Mị huyệt của Mia mới nuốt hai đoạn côn ŧᏂịŧ vào đã hoàn toàn không chống cự được sự xâm lấn phân công nhau của chúng, rất nhanh đã bị ép lên cao trào, lúc này Frederick cười khẽ: “Bậc đầu tiên Tiểu Mia đã cao trào, hoá ra em thích hình dạng này sao?”
“Không... không… sao anh phải dùng thứ này… a a a…”
Thật ra chỉ cần ở bên Frederick cô đã cảm thấy rất thoải mái, bị anh lấp đầy sẽ sung sướиɠ lên cao trào, đối với Mia mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Nhưng Mia có cảm giác, Frederick không bởi vậy mà thoả mãn, anh luôn nghĩ mọi cách để thăm dò từng nơi trên cơ thể cô, bức cô cảm nhận sự sung sướиɠ khó miêu tả, khiến cô điên cuồng vì anh, hoàn toàn không thể tự chủ, trở thành tù nô dưới thân anh.
Nghiện tất cả hành động của một người, si mê tất cả phản ứng của anh, đây đúng là một chuyện quá nguy hiểm, nhưng cô lại không thể kiềm chế.
Nghe Mia nói vậy, cuối cùng Frederick cũng dừng động tác đùa bỡn, chăm chú nhìn cô, ánh mắt đẹp như ráng hoàng hôn màu tím làm người ta hoàn toàn chỉ muốn chìm đắm trong đó.
Tuy Mia biết Frederick đã dừng lại, nhưng nơi sâu trong cơ thể lại bùng cháy lên một ngọn lửa khó dập tắt, cô nâng tay Frederick lên, từng bước đi đến cầu thang nguy hiểm kia, cầu thang quá hẹp, Mia lại không dám thả tay Frederick ra, bởi vậy cô nghiêng người bước lên bậc đầu tiên, Frederick đứng dưới cầu thang mỉm cười nhìn cô, Mia run rẩy không thôi.
Càng không nhắc đến côn ŧᏂịŧ tà ác trong hoa huyệt, theo bước đi của cô, nghiền nát nơi mẫn cảm từng chút một, nếu không phải cô cố chịu đựng, e là hai chân đã nhũn ra ngã xuống đất, mông cong lên khát vọng Frederick cho từ lâu rồi.
Mỗi một bước đều vô cùng gian khổ, hai chân Mia cũng run rẩy kinh hơn, cô còn chưa kịp đi được một phần tư cầu thang, chợt không cẩn thận, trượt chân ngã xuống.