Ma Giới Thiên Sứ

Chương 11

Sáng sớm.

Diệu Tinh từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn liền nhìn thấy người đứng lặng trước giường, nhất thời trợn to mắt.

“Lạc….. Lan?”

“Diệu Tinh đại nhân, đã lâu không gặp.” Lạc Lan chậm rãi cười —— nụ cười làm người khác sởn tóc gáy. Nàng tỷ mỉ đánh giá Diệu Tinh từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, trong mắt lộ ra chút âm lãnh. “Nhìn dáng vẻ của ngươi, sao lại hữu khí vô lực như vậy? Có phải hôm qua nhận rất nhiều ân sủng của Ngô vương hay không, có chút tiêu thụ không nổi?”

Thân thể Diệu Tinh rất suy yếu, nhưng hai mắt màu đen vẫn rạng rỡ như cũ, lợi hại vô cùng: “Ngươi có biết đây là nơi nào không?” Không có một tia thất kinh nào, ngữ khí của y phi thường trấn định.

“Ta đương nhiên biết.” Lạc Lan nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm Diệu Tinh, cứ như muốn đốt y thành tro bụi. “Ta tuyệt đối không quên là vì ai mà mất đi nơi ở, bỏ mạng thiên nhai.”

“Ngươi chẳng lẽ không sợ Hắc Viêm……..”

“Ít lấy Ngô vương đến hù ta!” Lạc Lan sắc bén cười, “Sáng sớm hắn đã đi Ngự Lôi Cung! Hừ, Ngô vương đối với ngươi cũng thật không tồi a, một bộ dáng hối hận đau lòng, đi đến trước cửa còn cẩn thận từng bước đi! Chỉ tiếc, chờ lúc hắn trở về, sẽ không còn nhìn thấy người hắn yêu!!! Ha ha ha ha…….” nàng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.

——Chuyện thật sự không quá đúng. Cho dù Hắc Viêm không ở trong cung, nhưng còn có Lẫm Phong, Thúy Yên cùng các cấp dưới, làm sao hắn có thể ở đây bị Lạc Lan xả nửa ngày, bên ngoài cư nhiên ngay cả một chút âm thanh cũng không có? Mệt y còn cố ý nâng giọng.

“Ta nói, Diệu Tinh đại nhân a——” Lạc Lan nũng nịu nói, cái loại bộ dáng này làm cho tóc gáy toàn thân của Diệu Tinh dựng đứng. “Ngài nghĩ rằng sẽ có người đến cứu ngươi.”

“Ngươi làm thế nào?” Diệu Tinh ngẩng đầu, chậm rãi hỏi—— chuyện cho tới lúc này, y đã có thể khẳng định tất cả những chuyện trước mắt đều nằm trong kế hoạch của Lạc Lan, tuyệt đối đã được lên kế hoạch kỹ càng.

“Ta chỉ lưu lại một cái bóng ở đây.” Lạc Lan nhấc tay, trên xà nhà xuất hiện sợi tóc hồng tiên diễm. “Ngươi hiện tại đã hiểu rõ đi?”

“Còn có một chút chưa rõ?” lấy tóc làm phân thân, đương nhiên có thể giám sát nhất cử nhất động, nhưng là —— “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” y tuyệt không tin tưởng chỉ bằng thực lực của một mình Lạc Lan mà có thể xử lý toàn bộ người ở Viêm Chi Điện.

“Ngươi quả nhiên thông minh.” Một thanh âm tao nhã du nhiên vang lên, sắc mặt Diệu Tinh chân chính thay đổi.

“Là ngươi?!”

“Không thể tưởng được đi?” một nam nhân híp mắt thảnh thơi đi ra từ bình phong.

“Quả thật không thể tưởng được.” Diệu Tinh thừa nhận, “Ai sẽ nghĩ tới Hỏa thiên sứ trưởng đại nhân của Thiên giới thích làm loại chuyện thừa dịp nhà trống mà vào, hành động như một tên trộm?” y châm chọc nói.

“Ngươi thừa dịp hiện tại cứ nói đi,” Nhật Diệm âm ngoan cười, nhìn hàn quang trong mắt Diệu Tinh. “Sau này e là không có cơ hội.”

Một ngọn lửa màu xanh thình lình xuất hiện, tia sáng đánh úp về phía Diệu Tinh. Diệu Tinh sớm có phòng bị, lập tức nổ lực nghiêng người né qua. Miệng còn đang thở hổn hển, đột nhiên một mùi thơm lạ lùng bay vào mũi, trong lòng mới hô không ổn, người đã mất đi tri giác, ngã gục trên giường.

Nhân giới.

Lúc Diệu Tinh tỉnh lại, phát hiện mình bị đưa vào một sơn động rét lạnh. Sơn động có chút rộng, chỉ là quá u ám, một hồi lâu mới thấy rõ hai người tràn ngập ác ý, muốn đem y chém thành tám khúc. Một trận gió lạnh sưu sưu thổi qua, Diệu Tinh chỉ mặc một cái áo mỏng không tự giác mà rụt bả vai.

“Như thế nào? Bây giờ bắt đâu sợ sao?” Nhật Diệm đùa cợt nói. Hắn lấy ánh mắt như mèo vờn chuột mà nhìn người trăm năm trước mình đã muốn diệt trừ cho thống khoái rồi lại không có cơ hội xuống tay —— chính xác mà nói, hắn là địch nhân lớn nhất ũng là —— cừu nhân. “Lúc ngươi gϊếŧ ca ca ta, không nghĩ đến sẽ có ngày này đi?” Ánh mắt hắn đầy thù hận, “Ngươi có biết ta chờ ngày này bao lâu rồi không?”

“………..” Diệu Tinh không nói, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

“Ít nói lời vô nghĩa với hắn!” Lạc Lan không kiên nhẫn nói, “Muốn động thủ thì nhanh! Miễn cho đêm dài lắm mộng.”

“Gấp cái gì? Ngươi không phải nói muốn y nhận hết tra tấn mà chết sao?” Nhật Diệm quỷ dị cười, “Hơn nữa, ngoạn ý dường như chưa phát tác, thứ ngươi đưa ta thật sự có hiệu quả sao?”

“Ngươi không tin ta sao?” Lạc Lan cả giận nói, “Đây chính là…….”

Diệu Tinh nghe tranh luận của bọn họ, cả đầu bắt đầu choáng váng, phút chốc, cả người y chấn động, chỉ cảm thấy một trận khô nóng nhanh chóng lan ra toàn thân, làm y suýt chút nữa rêи ɾỉ ra tiếng. Nhanh chóng cắn đầu lưỡi, sau khi nếm được hương vị huyết tinh trong miệng, thần chí mới rõ ràng một chút, y cố gắn khống chế phản ứng sinh lý, thanh âm ám ách: “Đây là….. cái gì?”

“Xe ra rất có hiệu quả.” Nhìn ánh mắt Diệu Tinh, Nhật Diệm tà cười.

“Đương nhiên.” Lạc Lan ném một ánh mắt thị huyết về phía Diệu Tinh, đôi ánh mắt xinh đẹp chớp chớp giống như hai thanh đao. “Đây là dược Ma giới nghiên cứu chế tạo ra chuyên để đối phó với Thiên sứ, ngươi có thể đã nghe thấy đi?”

“Say?”trong lòng Diệu Tinh căng thẳng, thở dốc càng kịch liệt, trên mặt xuất hiện hai đóa mây hồng diễm lệ —— cái này chết cũng thật thảm.

Say —— một loại da^ʍ dược cực kỳ mạnh mẽ, này cũng giống như xuân dược của Nhân giới, chỉ là nó không có tác dụng với người Nhân giới. Bất quá, một khi dùng trên người Thiên sứ………..

“Loại dược này từng cho nhiều Thiên sứ ở Vạn Ma Tế dùng qua!” Lạc Lan nhịn không được đắc ý, “Phản ứng của bọn họ lúc ấy, chậc chậc, quả thật là…..” nàng khoa trương mà lắc đầu thở dài, “Tuy rằng ngươi đã không còn là Thiên sứ, chỉ là dược này vẫn có hiệu lực với nhau. Chỉ cần từng là người có thể chất Thiên sứ, tất cả đều không chống lại ‘say’! Lúc này ta có thể hảo hảo thưởng thức bộ dáng Thủy Thiên sứ trưởng đại nhân uyển chuyển rêи ɾỉ dưới thân nam nhân! Lúc nhìn thấy không biết Ngô vương có còn muốn ngươi nữa hay không!!” nàng ác độc mà nói.

“Để ta tới giúp Lạc Lan tiểu thư hoàn thành nguyện vọng thế nào?” Nhật Diệm chậm rãi đi đến, khiêm tốn có lễ hỏi han, nhưng mà, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Diệu Tinh tràn ngập da^ʍ tà. “Ngươi yên tâm, đó cũng là nguyện vọng của ca ca, ta sẽ tận tâm tận lục.”

“Hừ,” Diệu Tinh đỡ một bên thạch bích, cố hết sức mà đứng lên. “Ta sẽ không hối hận khi gϊếŧ Nguyệt Cự. Hắn lại rắp tâm bất lương với một đứa trẻ, hoàn toàn là…… tự làm….. tự chịu…….” lúc đầu câu nói còn đầy đủ sau đó trở nên đứt quãng.

“Ngươi!!” trong mắt Nhật Diệm tỏa ra sát khí bốn phía, hiển nhiên là một chưởng bổ tới.

“Chờ một chút!” Lạc Lan vội vàng ngăn cản. “Y nói như thế, đơn giản là muốn chọc giận ngươi, để được chết tử tế thống khoái. Chúng ta trăm triệu lần không thể trúng kế của y, như vậy thật tiện nghi cho y!”

“Nói cũng có lý.” Nhật Diệm nhe răng cười thành tiếng, chậm rãi buông bàn tay, ngược lại sờ mặt Diệu Tinh. “Chúng ta cho ngươi nếm thử cái này, tư vị muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Diệu Tinh dùng sức ngẩng đầu, hừ lạnh nói: “Chúng ta? Các ngươi……. là khi nào…….” trên mặt y hiện ra một mảnh thống khổ, hạ thắt lưng rốt cuộc không nói được.

“Đó là bởi vì ta ở Nhân giới ngẫu nhiên gặp được môt vị tiểu thư bị trọng thương, cho nên tốt bụng cứu nàng một mạng. May mắn có sự trợ giúp của Lạc Lan đại nhân, ta mới có thể thuận lợi bắt sống con mồi. Ha ha…..”

“Ta một thân trọng thương, bị ngươi đuổi gϊếŧ, tất cả là nhờ ngươi ban tặng!” nhắc tới chuyện xưa, Lạc Lan vừa nghĩ tới đã hận thấu xương, nàng đột nhiên nắm lấy tóc Diệu Tinh, hung hăng đánh một bạt tai lên mặt y.

Ba!

Đích thật là một tiếng đánh thật mạnh, chẳng qua không phải là trên mặt Diệu Tinh, mà là Lạc Lan bị tà tà đánh bay, thanh âm đánh lên thạch bích phát ra. Một đoàn ngọn lửa màu đen mang theo tức giận sấm vang chớp giật, thổi quét đến toàn thân Lạc Lan, làm cho nàng ngay cả hét thảm cũng không phát ra được, thì đã hình thần bị hủy toàn bộ, tan thành mây khói.

Nhật Diệm sợ tới mức nhảy ra sau mấy bước, lúc này mới thấy rõ một thân ảnh màu đen xuất hiện ở một bên khác.

“Ngươi là…… Hắc Viêm?!” Hắn kinh nghi bất định.

“Không tồi.” Cơn giận của Hắc Viêm còn sót lại chưa tiêu, tên trước mặt còn dám làm cái loại chuyện đó với Tinh, còn to gan lớn mật đưa tay sờ, thật là một tên hỗn đản chết một vạn lần cũng không nhiều!

“Này, đây là có chuyện gì?” Thần sắc Nhật Diệm có một chút kích động. “Ngươi, ngươi là khi nào thì…..”

“Khi nào?” Hắc Viêm cười lạnh, “Các ngươi nếu dám minh trương mục đảm đến Viêm Chi Điện bắt người, bổn vương đương nhiên cũng chỉ có thể đi theo một chuyến!” ánh mắt của hắn vừa chuyển, nhìn thấy Diệu Tinh thì lệ khí đầy người nhất thời hóa thành một hồ nước xuân, thân thiết hỏi, “Tinh, ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Diệu Tinh đứng thẳng thân thể, ánh mắt bình tĩnh, biểu tình thản nhiên, bộ dáng có chỗ nào giống như trúng thuốc mê?”

“Ngươi, các ngươi……” Nhật Diệm cứng họng, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, mình chính là bị người ta đùa bỡn từ đầu đến cuối.

“Cái này gọi là ‘thông minh bị thông minh hại’” Hắc Viêm không khỏi mỉa mai nói: “Là Lạc Lan quá mức tự tin, các ngươi luôn cho rằng bổn vương cùng Tinh là người dễ mắc mưu như vậy?”

“…………” Nhật Diệm yên lặng, một lúc sau mới nói, “Vậy ngày hôm qua……”

“Ngày hôm qua chỉ là một tuồng kịch mà thôi.” Diệu Tinh thản nhiên nói.

Hắc Viêm xảo trá cười nói: “Tuy rằng hành động của chúng ta rất tốt, nhưng muốn gạt thiên sứ trưởng đại nhân vẫn là có chút không dễ a, huống hồ, Tinh lại là người thẹn thùng. Cho nên diễn đến một nửa, chúng ta liền…….”

“Các ngươi lợi dụng màn che?!” linh quang trong đầu chợt lóe, Nhật Diệm kêu ra tiếng.

“Đoán đúng một nửa!” Hắc Viêm tán thưởng, “Nếu ngươi có thể nghĩ thông suốt sớm một chút là được rồi.” Hắn lộ vẻ mặt đáng tiếc, “Hiện tại có phải có chút muộn rồi hay không?”

“……….”

“Mặt khác, thêm một chút phép thuật cùng Chướng Nhãn pháp ——” Diệu Tinh bình tĩnh bổ sung, “Đây mới là toàn bộ.”

“Các ngươi….. vì sao….” Nhật Diệm cắn răng.

“Ngươi vẫn là tự mình đến hỏi các vị thần đi. Ngoài ký kết khế ước, tên gia hỏa này còn thêm một điều kiện khác.” Hắc Viêm không chút khách khí mà nói.

“Ngươi hẳn là rõ ràng đi?” Diệu Tinh nghiêm túc nói, “Tất cả các việc xảy ra ở Nhân giới đều chạy không khỏi mắt của Thần, sở tác sở vi của các ngươi Thần vẫn xem ở trong mắt. Chẳng qua Thiên sứ trưởng là chức vị quan trọng ở Thiên giới, muốn tước quyền của ngươi, nhất định phải là sự thật chu toàn mới được.” Y liếc nhìn Nhật Diệm, “Huống chi, trong Thiên giới bị ngươi lừa bịp có cả khối người đi?”

“Hừ, ha hả, ha ha ha….” nghe đến đó, Nhật Diệm không khỏi cười ha hả. “Nói cho cùng a, hảo một cái ‘sự thật chu toàn’! Rõ ràng là các ngươi vu oan hãm hại, vu oan giá họa! Ta cái gì cũng không làm?” hắn dùng khóe mắt nhìn Diệu Tinh, “Ngươi cho là bọn họ sẽ tin lời ai nói?”

“Căn bản ta không cần lên tiếng.” Diệu Tinh thản nhiên bất động.

“Cái gì?” Nhật Diệm ngạc nhiên.

“Ngươi thật sự là làm bọn ta thất vọng rồi.” ở cửa động rộng lớn có hai người chậm rãi bước vào, một trái một phải, một nam một nữ. Nữ tử tư thế oai hùng mạnh mẽ, nam tử cao lớn anh tuấn.

“Không nghĩ tới ngươi là người như vậy.” Trong mắt Lâm mang theo chút đồng tình, nhưng càng nhiều chính là chán ghét cùng khinh bỉ.

Sắc mặt Nhật Diệm trắng bệch, quay mắt lại nhìn, Địa Phong nhị Thiên sứ trưởng bao vây, hắn biết tất cả đã xong rồi. Kế hoạch này, rõ ràng là ăn cả ngã về không—— một ngọn lửa xanh lóe sáng trước ánh mắt mọi người, lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía ngực Diệu Tinh —— ngươi đã không cho ta ngày lành, như vậy, vô luận như thế nào, ta cũng muốn cùng ngươi xuống địa ngục!

Địa khí cùng đao gió đồng thời đánh về phía Nhật Diệm, cũng không kịp ngăn cản ngọn lửa mạnh như sấm kia, Lâm không khỏi thất thanh kinh hô——

Hắc Viêm hoảng hốt, phi người tới, thân mình chen vào, khó khăn lắm mới ngăn được ở trước người Diệu Tinh, cũng không kịp vận lực. Nháy mắt, ngịn lửa xanh nhạt bắn đến——

Bọt nước văng khắp nơi, một cột nước nâng cao đến tận trời, tầng tầng bao vây lấy Hắc Viêm và Diệu Tinh, chẳng những đem ngọn lửa ngăn trở hoàn toàn ở bên ngoài, cũng lấy tốc độ cực nhanh mà bắn ngược trở về.

Nhật Diệm không thể tin mà nhìn một màn kia đánh vào vai trái của mình, đồng thời toàn thân cũng bị lợi khí của La Nạp cùng Lâm cắt bị thương. Địa, Phong nhị Thiên sứ trưởng đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã niệm ra một chuỗi chú ngữ dài, vậy chặt Nhật Diệm trong đó, dùng lời nguyền trói buộc.

“Này, đây là như thế nào…. quay về?” Nhật Diệm uể oải trên mặt đất ánh mắt dừng lại trên người Hắc Viêm sau lại chuyển tới trên cổ Diệu Tinh. “Sức mạnh của ngươi….. Cái vòng cổ này…….. Hắn nói năng lộn xộn.

“Ngươi nói cái vòng cổ này sao?” Diệu Tinh chậm rãi cởi chiếc vòng cổ màu đen trên cái cổ trắng nõn của mình xuống.

“Ngươi, các ngươi đổi vòng cổ?” Nhật Diệm cố nén đau đớn, vặn vẹo nghiêm mặt nói.

“Không có. Nếu thay đổi vòng cổ, làm sa dấu được ánh mắt của Lạc Lan?” Hắc Viêm lạnh nhạt nói, “Ta chỉ là giải trừ chú ngữ trên đó mà thôi, nếu không, ta làm sao yên tâm để Tinh đi mạo hiểm?”

——Nguyên, lai, là, vậy. Lúc này hai mắt Nhật Diệm mới khẽ đảo, hôn mê bất tỉnh.

La Nạp gật gật đầu với Hắc Viêm: “Lần này đa tạ.”

“Không cần.” Hắc Viêm lười biếng nói, “Ta không phải vì các ngươi mới làm vậy.” Đích xác, cá tính của hắn, căn bản sẽ không làm cái việc tìm chứng cớ phiền toái này, lại càng không bắt sống. Nếu không phải lúc trước đã hứa với Tinh, thì đối với người dám đánh chủ ý lên Tinh, hắn đã thiêu tên đó đến hồn phi phách tán.

“Ta hiểu.” La Nạp khiêng Nhật Diệm, cười nói, “Như vậy, chúng ta đi. Về khế ước, ta làm phiền Hỏa Vương lo lắng nhiều hơn.”

“Hừ.” Hắc Viêm ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng.

La Nạp cùng Lâm liếc Diệu Tinh thật sâu: “Bảo trọng, tạm biệt.” giọng nói chưa tan, người đã không thấy.

Khóe mắt Diệu Tinh hiện ra một nụ cười thản nhiên, nhưng là nhìn thấy người trước mắt thì liền thu hồi nụ cười ấm áp lại, dùng sức đẩy Ma vương đang dựa rất gần ra, quay đầu đi.

Y tức giận cái gì?

Hắc Viêm buồn bực, chẳng lẽ vừa rồi mình lại làm cái gì chọc giận y?

“A,” hắn vội vàng theo sao giải thích, “Ta không phải muốn đối xử lãnh đạm với đồng bọn của ngươi như vậy……”

“Bọn họ không phải đồng bọn của ta,” Diệu Tinh trừng mắt nhìn hắn, “Hơn nữa ta cũng không phải tức giận cái đó.”

“Kia…… Vậy vì sao?” Hắc Viêm như lọt vào sương mù.

Nhìn vẻ mặt còn mờ mịt của Ma vương, Diệu Tinh rốt cuộc bạo phát: “Ngươi cái tên ngu ngốc này!”

Hắc Viêm thật hoảng sợ, chưa từng nhìn thấy bộ dáng Tinh phẫn nộ như vậy, biểu tình của y chỉ có thể dùng ba chữ ‘khí phát nổ’ để hình dung.

“Ngươi có đầu óc hay không?!” Diệu Tinh nổi trận lôi đình. Người không dể dàng tức giận một khi giận lên ngay cả mắt đều như muốn nổ ra lửa —— bình sinh lần đầu phát hỏa lớn như vậy, mình cũng không rõ được vì sao lại tức giận đến như vậy, không khống chế được như vậy. Bất quá, vừa rồi lúc hắn chạy đến, trái tim của mình thật sự như muốn ngừng đập, thiếu chút nữa không thể hô hấp. “Ta đã nói với ngươi rồi, ta có thể bảo vệ mình! Ngươi còn mắt điếc tai ngơ xán lại?! Từ xa như vậy nhảy lại đây, muốn đi chết sao?! Ngươi……”

Câu nói kế tiếp, tất cả đều biến mất trong miệng Hắc Viêm, mở đôi môi Diệu Tinh ra, Hắc Viêm đem đầu lưỡi của mình vào tiến quân thần tốc, tung hoành ngang dọc. Khó kìm lòng nổi —— bây giờ nhớ lại vẫn còn chút run rẩy, nếu lúc ấy mình không kịp ra tay, nếu người này vì cứu mình mà….. Diệu Tinh gắt gao ôm lại Hắc Viêm, dùng toàn bộ tâm mình cảm nhận tình triều vô hạn của đối phương. Không thể mất đi, không muốn mất đi……

Miệng lưỡi giao triền.

Thật lâu, thật lâu.

Đầy cõi lòng mừng như điên, Hắc Viêm buông tha mà hôn lên đôi môi cánh hoa đã sưng phù, thanh âm khàn khàn: “Thực xin lỗi, để ngươi lo lắng. Chỉ là…. lúc đó, ta không nghĩ được cái gì cả……” —— lời vừa rồi của Tinh tuy thô bạo, nhưng truyền vào trong tai Hắc Viêm lại không khác tiếng trời. Nguyên lai…. y vẫn còn quan tâm mình.

“Đại ngốc.”

Diệu Tinh yên lặng nhìn chăm chú hắn. Cái ôm nóng bỏng tiêu trừ đi sợ hãi trong lòng, bên môi bóng mẩy như nước mỉm cười, đem Hắc Viêm làm ngây ngốc. Hắn thở dài thật sâu, khom người xuống dưới, nhẹ nhàng dán chặt vào trán Diệu Tinh, mắt đối mắt, mũi đối mũi mà thâm tình nói ra ba chữ dấu ở trong lòng đã lâu.

“Ta yêu ngươi.”

“……….”

“Có thể tha thứ cho ta không?” hắn nhỏ nhẹ kéo dài lời nói. “Tha thứ cho ta ngày đó nói không lựa lời, hồ ngôn loạn ngữ? Ta biết ta làm ngươi tổn thương thật nhiều, nhưng là…..”

“Ta…. đã muốn….. quên rồi….” Diệu Tinh gian nan nói ra.

“Như vậy,” nhu tình trong mắt Hắc Viêm cứ thế tràn ra, “Nguyện ý cả đời này bồi bên cạnh ta, để ta chăm sóc ngươi, bảo hộ ngươi?”

“….. Ta có thể tự bảo vệ mình.” Diệu Tinh nhỏ giọng nói thầm, “Hơn nữa, ngươi….. không tin tưởng ta……”

“Bỏ qua chuyện lần này, ta tuyệt đối sẽ không vi phạm lần thứ hai.”

“Ngươi….. Tình nhân nhiều lắm…..”

“Về sau một người ngươi cũng sẽ không thấy, sau này cũng tuyệt đối không có.”

“Như vậy, ta….. có thể tùy hứng không?”

“Đương nhiên.” Trong mắt Hắc Viêm tràn đầy đều là nồng đậm yêu thương cưng chiều.

“Ta…. có thể ỷ lại vào ngươi không?”

“Đương nhiên.”

“Ta….. có thể tự do mà cười, cũng có thể…… thống khoái mà khóc?”

“Đương nhiên —— có thể.” Hắc Viêm tựa tiếu phi tiếu ôm lấy Diệu Tinh giống như đã khóc ôm vào lòng, ôm rất chặt. hắn thở dài nói, “Muốn khóc thì khóc đi…..”

Một giọt, hai giọt…. từng viên trong suốt, từng viên trơn bóng tràn ra. Nước mắt trăm năm trước từ mắ Diệu Tinh chảy vào tâm Hắc Viêm, làm cho hắn nếm thử một loại ôn nhu, ngọt ngọt chua chua, tư vị rất rất hạnh phúc. Ôm người vào lòng, hắn đã không còn sở cầu gì nữa.

Nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương, tất cả đều thật cẩn thận giống như lần đầu tiên, thăm dò phản ửng lẫn nhau, từ trên cao xuống —— phong cảnh kiều diễm của Viêm Chi Điện, xuân sắc khôn cùng.

Diệu Tinh dưới kɧıêυ ҡɧí©ɧ ôn nhu của Hắc Viêm nhịn không được mà lơ đãng bật thốt ra âm thanh rêи ɾỉ, từ than nhẹ dần dần chuyển thành cao vυ't trào dâng, trong tình cảm mãnh liệt cùng kɧoáı ©ảʍ mà phóng ra chính mình. Trong nháy mắt kết hợp đó, hai trái tim va chạm cùng một chỗ, trái tim khóa chặt cuối cùng….. cũng yên lặng mở ra……

“Tinh.”

“Ân……” mơ mơ màng mang lên tiếng, tùy ý dùng chóp mũi của mình cọ cọ hai cái lên lòng ngực dày rộng, Diệu Tinh buồn ngủ.

Nhìn chăm chú vẻ mặt mệt mỏi của người yêu, đáy mắt Hắc Viêm đều là yêu thương vô tận. Làm khó y rồi, mấy ngày nay vì hoàn thành kế hoạch dụ địch vào bẫy, mỗi ngày Tinh đều lui vào ngủ trong góc, thấy bộ dáng y trở mình lật qua lật lại, thì biết y không có một ngày nào mà thoải mái ngủ được. Chính mình cũng vậy—— hàng đêm nằm cùng giường, người trong lòng gần trong gang tấc, mất rất nhiều khí lực mới có thể miễn cưỡng bản thân khắc chế không vươn tay ôm người vào lòng để hảo hảo yêu thương a—— nhẫn nại của hắn đã sớm vượt qua cực hạn. Cho nên, hôm nay mới bỏ lệnh cấm, liền…….

“Ngô…….” Diệu Tinh trở mình một cái, tìm một vị trí thoải mái trong ngực Hắc Viêm, an ổn ngủ thật say.

Nhìn gương mặt ngủ say như hài tử của thiếu niên trong ngực, Hắc Viêm cảm thấy mãn mà cười toét miệng. Gương mặt bình phàm không có gì đặc biệt trong mắt người ngoài, với hắn mà nói, thấy thế nào cũng rất đáng yêu.

“Quên đi,” trong con ngươi màu tím tràn đầy tình yêu chớp mắt đã thành hai hồ nước, lời nói nhẹ nhàng theo gió lạnh rạng sáng phiêu tán xung quanh. “Chuyện này, ngày mai rồi nói sau…….”

Kéo chặt chăn gấm, đem y cùng mình bao bọc trong đó, sợi tóc dây dưa, thân thể giao nhau. Hạ xuống nụ hôn mềm nhẹ lên trán người yêu trong lòng, từng trận cảm giác ngọt ngào như nước ấm chảy qua.

“Tinh, nguyện ngươi —— có mộng đẹp……”

Hôm sau.

Khi Hắc Viêm thần thanh khí sảng, tâm thần thư sướиɠ cùng Diệu Tinh hành động hơi chậm chạp, thần sắc mệt mỏi vội vàng xuất hiện ở Ngự Lôi Cung, đã qua buổi trưa.

Nhìn quanh bốn phía. Trong đại sảnh người nên tới đều đã tới một nửa.

Thủy ma vương mềm mại đáng yêu tuyệt đẹp hơi hơi mỉm cười ra hiệu; Mộng ma vương ánh mắt đồng tử song sắc nhìn bọn họ lộ ra vẻ chế nhạo; Lôi ma vương tính cách vội vàng xao động càng không ngừng đi đi lại lại trong sảnh; vợ tương lai của hắn—— Phong chi sí Thiên sứ dáng vẻ vô cùng thanh lệ thoát tục đang ở một bên trông mong chờ đợi—— thẳng đến khi thân ảnh Diệu Tinh cùng Hắc Viêm tới, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Làm sao bây giờ mới đến?” vẻ mặt Lôi có chút không kiên nhẫn.

“Không tính là quá muộn đi?” Hắc Viêm trấn an vỗ vỗ bả vai của Diệu Tinh vẫn còn đang phụng phịu, từ từ cười nói.

“Đúng là không muộn,” trong giọng của Tầm mang theo ý trêu chọc, “Theo ta thấy, do sáng sớm mặt trời chưa lên cao, sắc trời còn sớm, nhị vị không ngại lại trở về bồi bổ giấc ngủ như thế nào?”

—— Địa giới sâu thẳm làm gì có ‘mặt trời ban sáng’?

“Phốc.” Mị Nhu nhịn không được cười ra tiếng.

Diệu Tinh mặt trầm như nước, mắt liếc Hắc Viêm mang theo vài phần giận dữ. Nếu không phải người nào đó đêm qua rất không biết tiết chế, làm sao có thể hại y hôm nay xém chút không xuống giường được?

“Không quan hệ,” thấy đệ đệ của mình khốn quẫn, làm tỷ tỷ dương nhiên phải nói giúp vài câu. “Đến đây là tốt rồi”

“Đúng vậy,” Hắc Viêm nhanh chóng phụ họa, “Không phải còn có người đến muộn hơn bọn ta sao?”

Diệu Tinh ánh mắt vừa chuyển: “Mộc Ngôn còn chưa tới sao?”

“Này….” Lôi trầm ngâm, “Đúng là có chút kỳ quái. Trước kia vô luận là gặp chuyện gì, người này luôn là người đầu tiên trình diện. Bất quá, Phong Ma Cốc gần đây dường như xảy ra chuyện…..”

“Không phải là đổi chủ đi?” Tầm hoài nghi nói.

“Khởi bẩm Ngô vương, Phong ma vương đến——” ngoài phòng có người cao giọng bẩm báo.

“Này, mọi người khỏe.” Nhuyễn tháp màu phấn hồng được khiên ra đầu tiên, nằm trên đó đúng là thiếu niên tóc màu bạc thích náo nhiệt. Mặc dù khí sắc không tốt, khuôn mặt tiều tụy, nhưng toàn thân hắn tràn ngập hương vị chỉ được mệnh danh là ‘hạnh phúc’. Diệu Tinh bỗng nhiên phát hiện, ưu sầu thương nhớ quấn quanh Mộc Ngôn như tơ nhện đã không còn nữa, chưa từng nhìn thấy khóe mắt đuôi mày thiếu niên sức sống dồi dào, tỏa sáng rực rỡ. Xem ra, tất cả biến hóa đều là công của người kia bên cạnh hắn đi—— cái người rảo bước vào sảnh vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh hắn, nam tử cao ngất có mái tóc vàng sáng cùng một đôi mắt ôn nhu. Diệu Tinh có thể trăm phần trăm xác định, người có thể làm gánh nặng của Mộc Ngôn đã được xóa bỏ, cười thoải mái đến như vậy chính là——

“Tử Tốn, Hắc Viêm không chút để ý mà chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy a,” Mị Nhu tiếp lời, “Hơn hai mươi năm đi?”

“Là hai mươi hai năm.” Tầm sửa đúng.

“Nguyên lai ngươi thật sự còn sống………..” Lôi cảm thán

“Đã lâu không gặp.” Thanh âm Tử Tốn trầm ổn chậm rãi vang lên, dáng người cao lớn cùng gương mặt chính trực, nhìn qua mười phần là người ổn trọng đáng tin cậy. Nhưng mà, biểu tình bình tĩnh của hắn cũng không thể duy trì bao lâu, nhìn thấy Mộc Ngôn cố gắng chống hai tay, ý muốn ngồi dậy thì lập tức nứt toát, biến thành từng chút lo lắng cùng trìu mến, cuống quít chạy qua nửa dìu nửa ôm lấy người yêu hiếu động, ghé vào lỗ tai hắn liên tiếp dặn dò, làm sao còn nửa phần ổn trọng bình tĩnh? (PH: trong đại sảnh còn có người, trong đại sảnh còn có người, trong đại sảnh còn có người. Chuyện quan trọng phải nói 3 lần.)

“Một chút cũng không thay đổi, hoàn toàn giống như trước kia.” Tầm cười nhạo, “Ngươi cưng chiều hắn như vậy, không sợ làm hư hắn?”

“Sẽ không.” Tử Tốn dùng ánh mắt nhu tình bắn ra bốn phía nhìn Mộc Ngôn, “Ta còn muốn càng cưng chiều hắn hơn nữa.”

Trên lưng một trận run rẩy, Tầm lạnh mặt xem xét hai người bọn họ, lại quay đầu nhìn Hỏa ma vương bên kia đang ‘dán’ toàn bộ trên người Diệu Tinh thấp giọng nói chuyện, không khỏi lắc đầu thở dài: “Ta xem tất cả các ngươi đều không thể cứu được, hãm quá sâu a! Hãy cẩn thận, hãy cẩn thận.”

“Chỉ có người chưa ăn nho mới nói nó chua.” Mộc Ngôn khinh thường nói, hắn mỉm cười với Diệu Tinh, “Chúc mừng các ngươi hòa hảo như lúc ban đầu.”

“Ngươi cũng vậy.”

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung đều tự hiểu ý mà cười, không nhìn hai người đang đần mặt bên cạnh. Mắt thấy trong sảnh ý xuân dạt dào, không khí từ từ nóng lên, ngoài thính bổng nhiên truyền vào một cỗ hàn khí lạnh thấu xương —— mọi người đều đến đông đủ.

“Chuyện này, tôi không có ý kiến.” Mị Nhu tỏ thái độ đầu tiên.

“Tuy rằng thiếu náo nhiệt có thể có chút nhàm chán,” Mộc Ngôn dựa vào người Tử Tốn ngáp một cái, “Bất quá, Diệu Tinh là bằng hữu tốt nhất của ta, bổn vương đương nhiên là đứng về phía y.”

“Ngẫu nhiên trải qua thái bình cũng không tồi.” Tầm cười đến bỡn cợt, “Ai bảo nhị vị quân vương Địa giới của chúng ta không chịu thua kém? Làm một phần tử Địa giới, bổn vương liền hảo tâm mà giúp đỡ các ngươi một phen, thế nào?”

“Đa tạ ‘hảo tâm’ của các ngươi!” Lôi tức giận nói, hắn chuyển hướng

Băng ma vương, thần sắc nghiêm trọng. “Vô Tinh, ý của ngươi như thế nào?”

“………”

Thật lâu sau, Vô Tinh mới lạnh lùng mở miệng: “Thư khế ước ở đâu?”

Lôi lúc này mới vui mừng ra mặt, Hắc Viêm cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hắn lấy khế ước trong lòng ra, niệm chú ngữ cởi bỏ dây buộc, để nó mở ra phập phềnh giữa không trung. Sáu vị ma vương cùng đưa tay, đồng thời lưu lại dấu ấn của mình trên khế ước của Thần.

Một ngày này, khế ước hòa bình của Thiên, Địa hai giới chính thức thành lập. Sau đó ngàn năm, giữa ác ma cùng Thiên sứ miễn cưỡng được cho là tường an vô sự (mặc dù có ẩu đả dánh nhau, nhưng cũng chưa nháo đến mạng người. Đương nhiên bởi vì ngày này, anh minh quyết sách của Địa giới, tranh chấp nhanh chóng được giảm bớt, Nhân giới cũng vì vậy được ân huệ, miễn được không ít tai họa, quả thật đáng mừng, người người ngạch thủ xưng hạnh. (PH chỗ này không biết ghi làm sao nên để vậy luôn, nói chung là nhà nhà người người đều hạnh phúc á.)

Vĩ Thanh

“Tinh!!”

Hắc Viêm lo sợ hoảng hốt, khi hổn hển đuổi tới Bích Lạc Đàm, chỉ thấy thiếu niên đứng giữa thủy đàm, thong dong nâng mắt nhìn hắn —— tình cảnh này, rất giống với lần đầu gặp nhau! Lúc đầu, ngươi vì cứu tỷ tỷ mà đến, lúc này đây, ngươi……. trong lòng Hắc Viêm một trận sợ hãi, cái gì cũng bất chấp mà lao xuống thủy đàm, một phen ôm lấy thiếu niên không kịp phản ứng trong thủy đàm, ôm chặt lấy, trong miệng liên tục nói: “Tinh! Tinh!! Ngươi đừng rời khỏi ta! Đừng rời đi….. ngàn vạn lần không được….” giọng nói khẽ run lộ ra sầu lo, thống khổ cùng giãy dụa.

“Ta nói bỏ ngươi đi lúc nào??” Diệu Tinh mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, ánh mắt từ từ chạm phải khuôn mặt gầy yếu, tâm không tự giác mà co rút đau đớn. Hai, ba ngày ngắn ngủn, vốn dĩ Hỏa ma vương tiêu sái tùy tính, phóng đãng không kìm chế trở nên nơp nớp lo sợ, nghi thần nghi quỷ, cả ngày lo lắng đề phòng, chớ nói ban ngày kề cận như hình với bóng, tới buổi tối lại như bạch tuộc ôm lấy mình vào trong ngực, từ đầu đến chân, như vậy mới yên tâm đi ngủ.

——Từ ngày kí kết khế ước lúc mình cự tuyệt nhận ‘huyết chú’, Viêm lại bắt đầu lo âu, gấp gáp trông chừng người, mà ngay cả trước nhà vệ sinh, hắn cũng như ảnh tùy hình. Nguyên bản chỉ là muốn chờ một thời gian ngắn, suy nghĩ cẩn thận mới quyết định (dù nói như thế nào thì cũng là chung thân đại sự), hiện giờ xem ra, đã hoàn toàn không cần. Tâm của mình đã rất rõ ràng, mà thái độ của đối phương cũng thập phần sáng tỏ (trước mắt Hắc Viêm đã lâm vào ‘hội chứng khủng hoảng hậm hực luống cuống gián đoạn’ không thể tự kiềm chế), một khi đã như vậy

——

“Ta chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí,” y liếc xéo Hắc Viêm, “Mỗi ngày bị ngươi giám thị, dù sao vẫn cần hít thở không khí trong lành đi”

“……..” Hắc Viêm há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói ra miệng được.

“Ta chịu không nổi.” Nghe thấy tuyên ngôn của Diệu Tinh, mặt của hắn nháy mắt biến sắc, trắng bệch như tờ giấy.

“Cho nên, Diệu Tinh kéo khóe miệng gợi lên một độ cong nhỏ, lập tức càng lúc càng lớn, ở chỗ sâu nhất trong đôi mắt tràn đầy ý cười ấm áp nhẹ nhàng. “Ta quyết định đáp ứng yêu cầu của ngươi.”

“?!” lực chiến đầu của những lời này không phải nhỏ, người trước mặt nhất thời bày ra hiện tượng chập mạch não bộ, chính là ngây ngốc nhìn y cười liên tục.

“Ngươi hiểu được ý của ta không?” Diệu Tinh hoài nghi ngước mắt nhìn.

“Cái gì…… cái gì…… ý, ý tứ?” nghe thế lại lắp bắp trả lời, chỉ biết thần trí của hắn nhất thời chưa kịp quay về.

“Ý tứ này.” Bộ dáng Hắc Viêm vẫn mê mê mang mang, Diệu Tinh lười giải thích với hắn, kiễng chân, một phen ôm lấy cổ hắn, một hơi hôn lên.

Này, này, này, đây là cái gì!!!! Oa!!!! Ta, ta không phải đang nằm mơ chứ?!

Tinh, Tinh thế nhưng chủ động…. đau quá —— thẳng đến khi trên môi truyền đến từng trận đau đớn, Hắc Viêm mới cảm thấy chân thật, hắn lập tức dùng hết toàn lực ôm thiếu niên thân mình nhỏ gầy vào lòng, lực đạo thật lớn hận không thể đem y nhu nhập vào trong cơ thể mình.

Máu trên môi Ma vương được Thiên sứ chậm rãi liếʍ sạch, chậm rãi nuốt, chú ngữ mềm nhẹ liên tiếp tràn ra quấn lấy hai người…… bốn phía gió núi rì rào, một mảnh tĩnh lặng.

“Ta yêu ngươi.”

Tình cảm mãnh liệt đã xong, nụ hôn thiên toàn địa chuyển vừa xong, ánh mắt màu mực thẳng tắp nhìn vào ánh mắt màu tìm âm trầm, không chút né tránh mà mở cửa lòng.

“Ta cũng vậy,” một đôi mắt màu tím xinh đẹp nhìn một lúc vào Thiên sứ quan trọng duy nhất trong cuộc đời mình, hứa rằng đời này cũng không bao giờ thay đổi. “Ta sẽ yêu ngươi cả đời.”

Hồ nước màu đen lấp lánh ánh nước, còn chưa tiến đến phía trước, đôi môi của người yêu đã nhẹ nhàng hôn tới ánh mắt ngấn nước. An tâm à nhắm mắt lại, cho dù nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn thoáng qua câu nói

một tháng trước của tỷ tỷ: “Ngươi cảm thấy….. hạnh phúc không?”

—— Đúng vậy.

Ta cảm thấy hạnh phúc…. thực hạnh phúc…..

Vươn tay, chặt chẽ nắm lấy tay nhau.

Hạnh phúc, đều ở bàn tay.

(Hoàn chính văn)