Ma Giới Thiên Sứ

Chương 9

Không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt.

Giữa sương mù, nhìn thấy mặt cha mẹ đã qua đời của mình. Mới lúc trước miệng cười hiền lành, lời nói hòa ái mà giây lát ánh mắt biến thành chán ghét, ánh mắt phỉ nhổ, đâm vào thân thể nhỏ bé của mình thương tích đầy mình. Bằng hữu ngày xưa hôm nay thành người xa lạ, đánh chửi, liên tục châm chọc không ngừng —— tất cả đều này y đều có thể cắn răng chịu được. Rốt cục, vẫn ở bên cạnh an ủi, tỷ tỷ xinh đẹp luôn bên cạnh an ủi, cổ vũ mình ngày càng lộ ra vẻ xa lạ chẳng quen, ánh mắt khinh miệt —— trong phút chốc, thế giới vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn sụp đổ…… Khi đó chính mình thề —— đau thương như vậy tuyệt đối không muốn cảm nhận thêm lần thứ hai. Cho nên, thu lại các biểu tình, phong bế tình cảm của mình, dùng lời nói bén nhọn, thái độ lạnh lùng xây lên một bờ tường cao, rời xa mọi người, đồng thời —— vây khốn chính mình.

Thời gian trăm năm từ từ mà trôi qua, tuy rằng phi thường phi thường phi thường phi thường tịch mịch, nhưng là thập phần bình tĩnh. Sau đó, ngươi xuất hiện. Tường đồng vách sắc của ta bị cái gọi là ‘ôn nhu’ hòa tan, tâm đóng băng mở ra một khe hở, hàn tuyết sắp hóa thành mùa xuân ấm áp….. Chỉ là, ngươi đột nhiên nở nụ cười. Ngươi đang cười cái gì? Vì sao tươi cười của ngươi

nhìn qua lãnh khốc như thế, xa xôi….. như vậy? Ánh mắt của ngươi giống như của tỷ tỷ năm đó, tràn ngập khinh bỉ cùng xem thường. Vì thế, ta hiểu được, thời gian ngươi rời đi đến rồi. Ta…. Cho dù vươn tay cũng bắt không được đi? Cho dù muốn giữ lại….. cũng không biết nói những gì….. Tâm đau quá, so với chúng bạn xa lánh, so với lưu lạc đầu đường, so với bị người tàn nhẫn đánh, nhục mạ kia còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần….. giống như bị người ta bóp lấy trái tim, ta thở không nổi, nếu như có thể chết đi…… có tính là một loại hạnh phúc không…..

Thiên sứ chưa khôi phục lại ý thức trong đôi mắt nhắm chặc tràn ra một đường chất lỏng trong suốt, nhanh chóng trái tim của ma vương si ngốc mong ngóng ở bên giường quặn đau.

— Tất cả là ta sai. Nhìn đôi môi của người yêu đang nằm trên giường cùng hàng mi của của người đang ngủ say — Tâm, bị hối hận vô tận cắn nuốt.

“Tinh! Tinh!!” Bên tai không ngừng vang vọng thanh âm quen thuộc, quen nghe ngữ điệu cao cao tại thượng bình tĩnh tao nhã, hiện giờ vì sao lại trở nên dồn dập bối rối như thế, thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào?

“…….Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi……” Giọng nói thoáng run rẩy lộ ra nội tâm người nói vô cùng hối hận đau khổ, ma vương…..chưa bao giờ từng hạ thấp mình trong miệng liên tục thốt ra lời nói ân hận. “Chỉ cần ngươi tỉnh lại, vô luận ngươi đánh ta như thế nào, mắng ta như thế cũng cũng có thể….. van cầu ngươi, van cầu ngươi mở mắt…….”

Diệu Tinh mở mắt ra.

Tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng, đầu tiên ánh vào mi mắt chính là gương mặt gần sát phóng đại. Phải là khuôn mặt rất quen thuộc, lúc này nhìn qua lại có chút xa lạ — gương mặt lõm xuống, mí mắt sưng đỏ, sắc mặt xanh trắng — mặt kệ nhìn từ góc độ nào, đều là gương mặt cực kỳ chật vật tiều tụy, hoàn toàn không còn tiêu sái khí phách như dĩ vãng.

“Tinh! Ngươi tỉnh!!” Hắc Viêm mừng rỡ như điên, đang định dùng sức ôm, đúng lúc nhớ ra tình hình thân thể của Diệu Tinh, vội rút tay về. “Ngươi….. miệng vết thương còn đau không? Có thoải mái hay không? Có muốn uống nước? Có đói bụng không? Ngươi muốn ăn gì? Ta lập tức phân phó xuống dưới…..’

Diệu Tinh ngơ ngác mà nhìn Hắc Viêm, lúc này tay chân luống cuống, đem hết toàn lực lấy lòng nam nhân của mình thật là quân lâm địa giới, Hỏa ma vương luôn tâm cao khí ngạo sao?

“Không cần,” một câu thản nhiên lập tức làm cho Hắc Viêm ngưng lải nhải, “Ta cái gì cũng không muốn ăn.”

“Tinh……”

“….. Ta ngủ bao lâu?”

“Suốt… ba ngày.” Hắc Viêm gần như tham lam mà nhìn bộ dáng của người trong lòng sau khi tỉnh dậy, nhìn không chuyển mắt. “Thân thể của ngươi……”

“Không có gì đáng ngại.” Diệu Tinh chần chờ mà nhìn Hắc Viêm, trong lúc ngủ mơ hồ nghe lời nói nhỏ nhẹ bên tai không phải là lỗi giác đi? Y dường như nghe thấy



“Thực xin lỗi.”

— Quả nhiên không phải là lỗi giác, Diệu Tinh lén lút thở hắt ra.

“Thực xin lỗi, ta không nên hiểu lầm ngươi, chuyện này tất cả đều là ta sai.” Hắc Viêm hít sâu một hơi, đem lời trong lòng nói ra. “Là ta ghen tỵ che mờ lý trí mới có thể nói với ngươi…… lời nói tàn nhẫn như vậy…..” Thanh âm của hắn dần dần kích động. “Ta biết hiện tại nói cái gì đều không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, chỉ là, chỉ là ta nhất định phải nói cho ngươi biế! Ta…….”

“Đừng nói nữa!!” Diệu Tinh bỗng nhiên quay đầu, lần đầu tiên tránh đi tầm mắt của hắn, mạnh mẽ chặt đứt lời hắn muốn nói, tâm loạn như ma.

“…….”

“Cái gì đều…… không cần nói…. ta…. không muốn nghe.”

— Ba chữ sau tuy nói rất nhẹ, ngữ khí lại rất kiên quyết.

“Ta….. ta hiểu được. Thực xin lỗi…..”

Vết thương trên cơ thể có lẽ sẽ khép lại, nhưng vết thương trong lòng không thể hồi phục trong một khoảng thời gian ngắn —— huống chi một đao kia là mình đâm, lại là do chính

mình đâm vào ngực Tinh. Hắc Viêm nắm chặt hai nắm đấm, lòng đau như cắt.

“Hắc Viêm,” một người đẩy cửa nhìn vào thăm dò trên gương mặt đáng yêu mơ hồ hiện lên vẻ lo lắng. “Diệu Tinh vẫn chưa tỉnh sao?”

“Là…. Mộc Ngôn phải không?” Diệu Tinh thử thăm dò hỏi.

“Này!” Ngay sao đó, Phong ma vương đã đứng ở đầu giường, nhìn vẻ mặt của Diệu Tinh mà cười. “Hoang nghênh trở về.” Hắn hưng phấn nói, “Thật tốt quá, ta còn thực sợ ngươi ngủ không dậy nổi! Lại nói đây đều là do cái tên nào đó ghen tuông mù quán không phân biệt tốt xấu gây ra, ngươi cũng đừng dễ dàng buông tha cho hắn nga!”

“Ngươi…..” Hắc Viêm bị quở trách thẳng mặt muốn nổi giận, rồi lại tự biết đuối lý, lập tức lắc đầu cười khổ một tiếng.

“Có rồi!” Không khí nặng nề trong phòng đã bị Mộc Ngôn dùng vài ba câu phá vỡ, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Hắc Viêm. “Này, nếu Diệu Tinh tỉnh, ngươi dựa theo phương thuốc trong này mà bốc, sắc nửa canh giờ rồi bưng tới cho y uống.”

“…….” Hắc Viêm yên lặng tiếp nhận phương thuốc, há miệng muốn nói, cuối cùng lại vi một cái liếc mắt của Diệu Tinh mà lưu luyến rời đi.

“Ai…..” Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, Mộc Ngôn nhịn không được lắc đầu thở dài. Bất quá, khi hắn xoay người quay mắt về phía Diệu Tinh, lại thay bằng bộ dáng cao hứng phấn chấn. “Ngươi yên tâm, dược liệu của địa giới tuy rằng không giống ở thiên giới, nhưng mà đêu dùng được như nhau. Huống hồ ngươi lại là thiên sứ hệ thủy, năng lực tự chữa thương siêu mạnh, vết thương nhỏ này, không bao lâu liền có thể khỏi hẳn…”

Diệu Tinh chỉ im lặng nằm trên giường, lẳng lặng lắng nghe.

“Ách….. này…..” Mộc Ngôn bỗng nhiên ấp úng đứng lên, “Ta muốn nói….. cái kia….. chính là…..” Do dự muốn nói lại thôi, hăn rốt cục hạ quyết tâm, “Sau khi thương thế lành, ngươi có…. tính toán gì không?”

“Tính toán?”

“Đúng vậy a.” Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Diệu Tinh, Mộc Ngôn nói một hơi, “Thi dụ như, là tha thứ cho hắn hay là không tha thứ cho hắn? Là rời khỏi hắn hay vẫn lưu lại? Nếu phải rời khỏi, chuẩn bị ở chỗ nào? Nếu lưu lại, chuẩn bị như thế nào? Nếu……..”

“Chờ một chút.” Diệu Tinh nghe đến đầu óc choáng váng. “Ta vừa mới tỉnh, cái gì cũng không muốn nghĩ.”

“Như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề.” Mộc Ngôn nghiêm mặt nói.

“Vấn đề gì?”

“Ngươi quyết định tha thứ cho hắn sao?”

“Ta….. không biết.”

“Ngươi còn tức giận hắn nói những lời kia với ngươi?”

“Không phải. So với cái kia, ta càng không thể tha thứ hắn chính là một chuyện khác.”

“Ta có thể hiểu.” Mộc Ngôn hiểu rõ, “Ngươi không thể tha thứ chính là hắn không tin tưởng ngươi?”

“………. Đúng vậy.”

“Lại nói tiếp, cái tên kia cũng thật xứng đáng,” Mộc Ngôn bỏ đá xuống giếng tiếp tục nói, “Cái này gọi là ‘tự làm tự chịu’. Nếu hắn ngay từ đầu không nhàm chán nói những điều vô vị không rõ ràng với Mị Nhu, ngươi cũng sẽ không chạy đi, lại càng không xảy ra những chuyện sau đó. Chuyện cho tới bây giờ, hắn đương nhiên nên phụ trách toàn bộ! Ai bảo hắn háo sắc vô sỉ lại cợt nhả khoa trương, nói chuyện khắc hà khắc lại trở mặt vô tình, cộng thêm tàn khốc âm hiểm không ai bằng

—— tính cách như thế, quả thực ác liệt tới cực điểm! Người cặn bã như vậy, cho dù là quỳ gối trước mặt ngươi xin tha thứ, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng tha thứ hăn! Tốt nhất đánh hắn mấy cái lại mắng lại đá hắn mấy cái! Phạt hắn mỗi ngày bưng canh uy dược cho ngươi, hầu hạ ngươi rửa mặt tắm rửa, mùa hè ngủ dưới đất, mùa đông ngủ hành lang, mỗi ngày dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, làm cho hắn phu phục dưới chân ngươi, làm nô ɭệ cả đời……” Nói xong, hắn đã hoàn toàn lâm vào không gian ảo tưởng, tưởng tượng bộ dáng cô vợ nhỏ của Hắc Viêm, Mộc Ngôn say mê không thôi.

Diệu Tinh ở một bên lại bị một trận diễn đạt kịch liệt, thanh âm sang sảng, nước miếng bay tứ tung, diễn thuyết dõng dạc làm cho ù tai hoa mắt, trợn mắt há hốc miệng, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu.

“Ngươi…… thật sự muốn chỉnh hắn như vậy?”

“Đúng vậy a…..” Không cần phải nghĩ ngợi mà thốt ra, Mộc Ngôn nhanh chống ho khan hai tiếng mà che dấu. “Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý xem hắn ba ngày hai đêm không nhắm mắt, không ngủ không ngừng chăm sóc ngươi mà giảm nhẹ hình phạ cho hắn, ta cũng tuyệt đối không có ý kiến.”

—— Hảo tiểu tử, nói nửa ngày, nguyên lai đây mới là vấn đề chính.

“Hắn….. thật sự……”

“Đúng vậy a. Nói thật, thương thế của ngươi không nghiêm trọng lắm, theo lý nên sớm tỉnh lại.” Mộc Ngôn nói, “Khi ta nói với hắn có lẽ là ngươi theo bản năng mà che lại mắt, tai, miệng, mũi, không muốn nghe cũng không muốn nhìn, cho nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, hắn liền vẫn luôn bồi bên người ngươi, ngay cả một bước cũng không chịu rời khỏi. Ta một mực khuyên hắn, hắn liền than thở cái gì ‘vạn nhất Tinh tỉnh lại, không phát hiện ra ta sẽ càng thương tâm’—— thật là hêt thuốc chữa.”

“!!”

——Nói cái gì đó? Khẩu khí không cản được! Trong lòng mặc dù chỉ nghĩ như thế, mặt cũng không tự chủ từ từ nóng lên.

“Ha!” Mộc Ngôn giống như phát hiện đại lục mới mà hét lớn, “Ngươi đỏ mặt!” Hắn cảm thán, “Không nghĩ tới ngươi là ngươi lãnh tĩnh như thế mà cũng sẽ đỏ mặt a!”

“Ngươi nói bừa cái gì?” Diệu Tinh phụng phịu liều chết không chịu nhận, chỉ là một mảnh đỏ ửng lan đến bên tai.

“Ai nha,” Ánh mắt của Mộc Ngôn chớp chớp giống như hai mảnh trăng non (Trăng lưỡi liềm), “Ngươi không biết bộ dáng khi hắn ôm ngươi trở về, kia mới gọi là chật vật! Hai mắt đăm đăm, mặt như màu đất, nói năng liên tục lại lộn xộn….. Ha ha ha, thật sự là buồn cười quá….. ôi!” Một câu chưa nói xong, cả người đã nhảy dựng lên.

“Ngươi thật vui vẻ a! Chuyện gì buồn cười như vậy? Không ngại nói nghe một chút.” Thu hồi chân phải, Hắc Viêm vững vàng bưng dược trong tay, chậm rãi nói.

“A, không có gì!” Mộc Ngôn một bên xoa mông của mình, một bên nhượng bộ lui binh. “Không, không có gì……”

“Hừ.” Hắc Viêm tức giận trừng mắt liếc hắn một cái —— tiểu tử này, cái gì không nói, chuyên lấy chuyện mất mặt của mình nói cho Tinh nghe

—— gương mặt âm trầm khi nhìn sang Diệu Tinh chợt chuyển sang trong lành, vươn tay chần chờ ôm lấy phía sau lưng của Diệu Tinh, thấy y vẫn không khán cự, lúc này mới cẩn thận mà chạm đến thân thể y, nhẹ nhàng dìu y ngồi dậy, để cho y thoải mái mà dựa vào trong ngực mình. Một tay kia cầm chén thuốc đưa tới bên miệng Diệu Tinh, ôn nhu nói: “Thuốc này có chút đắng, chậm rãi uống.”

Diệu Tinh nâng mắt liếc nhìn hắn, vừa vặn nhìn thấy trong mắt hắn ẩn nhẫn khổ sở cùng hối hận, cùng với một mảnh thâm tình, lập tức ngực bị chấn động đến đau xót, cấp tốc thu hồi ánh mắt sau đó không khỏi có chút ngốc lăng, ngay cả thuốc trong miệng tràn ra ngoài môi cũng không biết được.

“Tinh! Tinh!! Ngươi làm sao vậy?!” Sau khi lấy lại tinh thần nhìn thấy chính là một đôi con ngươi màu tím u buồn, trong đó tràn ngập thân thiết.

“….. Không có gì, ta không sao.”

“Vậy là tốt rồi.” Hắc Viêm an tâm thở phào một cái, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên môi y, đỡ y nằm xuống giường lần nữa, tùy tay đem cái bát không đưa vào tay của Mộc Ngôn đứng ngốc ở một bên, cũng không quay đầu lại nói, “Đi đi.”

“A?” Mộc Ngôn giật mình mới đi qua. “Uy! Ta bất quá chỉ nói nhiều hai câu, ngươi cần gì phải vội vả đuổi người? Ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu của Diệu Tinh, ở lâu vài ngày thì có sao a?”

“Bằng hữu?” Hắc Viêm lấy mắt ra hiệu nhìn về phía Diệu Tinh.

“Đúng vậy.” —— đây là một câu trả lời khẳng định không thể nghi ngờ.

“Nột,” Mộc Ngôn dương dương tự đắc mà liếc Hắc Viêm, “Đây là Diệu Tinh chính miệng nói. Ngươi đừng tưởng có thể đuổi ta đi như Lộ Lâm và Mị Nhu.” —— Ngụ ý là bản ma vương đã có chỗ dựa rồi.

“Lộ Lâm?” Diệu Tinh nghe được cái tên này. “Nàng đã tới?”

“Đúng vậy.” Mộc Ngôn luc này mới tỉnh ra, “Ngươi còn chưa biết đâu. Lúc Hắc Viêm ôm ngươi trở về vừa vặn Lôi cùng Lộ Lâm đến chơi, lúc đó loạn đến rối tinh rối mù. Lộ Lâm vừa khóc vừa nháo, liên tục nói muốn đem ngươi mang về Ngư Lôi cung,” nói đến đây, hắn hướng về phía Hắc Viêm bĩu môi, “Đem người này làm tức giận đến mặt xanh mét, thiếu chút nữa là cùng Lôi đánh nhau. Chính ta đem toàn bộ vốn luyến loay hoay khuyên can mãi mới có thể khuyên Lộ Lâm. Bất quá, mấy ngày nay mỗi ngày nàng đều đến đây thăm ngươi một lần, hôm nay trước lúc ngươi tỉnh lại nàng đã về rồi.”

“Phải không?” Diệu Tinh chọn mi, mâu quang lợi hại bắn về phía Hắc Viêm.

“…… Đúng vậy.” Sau một lúc im lặng, Hắc Viêm đột nhiên nắm lây tay Diệu Tinh, yên lặng nhìn vào đồng tử màu đen của y, không để cho y lẫn tránh. “Ngươi sẽ không nghĩ muốn cùng nàng rơi đi?”

“Ta…….”

“Hãy nghe ta nói,” Từng chữ từng chữ làm cho người ta cảm thấy mười phần áp bách. “Vô luận đáp án của ngươi là gì, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời đi.”

——Trong sự cường ngạnh che dấu một tâm tình đang sợ hãi, Diệu Tinh mẫn cảm mà cảm nhận được điều này. Không nghĩ tới Hỏa ma vương tung hoành địa giới, chuyện gì cũng không quan tâm cũng sẽ có lúc sợ hãi. Càng không nghĩ tới chính là, nguyên nhân làm hắn sợ hãi lại là chính mình —— một đọa thiên sứ. Ta khi nào thì có giá trị như vậy? Diệu Tinh tự giễu, y cũng không chú ý mình đã đem suy nghĩ trong lòng thốt ra.

“Không phải…..”

“Cái gì?” Hắc Viêm đem lổ tai nghiêng đến gần môi y.

“Không phải ngươi……. buông ra trước…… tay của ta?”

Lời nói yếu ớt như sợi tơ làm cho Hắc Viêm như bị sét đánh. Hắn gắt gao nhìn, giống như la nắm môt sinh mệnh gi đó rất quý trọng mà nắm tay Diệu Tinh, chân thành mà rất trịnh trọng mà cam đoan: “Ta không bao giờ buông tay ngươi một lần nữa —— tuyệt đối không.”

——Đây là lời thề của Hỏa ma vương, chỉ dành cho Thủy thiên sứ trưởng Diệu Tinh.

Đáng tiếc làm nhân chứng Mộc Ngôn cảm động tột đỉnh không được bao lâu —— tiếng đập của sát phong cảnh phá hủy cảnh tượng tốt đẹp, đồng thời cũng gọi thần trí bị hoảng sợ của Diệu Tinh trở về. Y dùng lực rút tay mình ra khỏi tay của Hắc Viêm, không bao giờ…. liếc nhìn hắn nữa.

“Vào đi” Hắc Viêm cố gắn khống chế xúc động muốn gϊếŧ người, vẻ mặt âm trầm mà trừng về phía cửa.

Lẫm Phong nơm nớp lo sợ mà đẩy cửa vào, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt thâm trầm lấy khí thế gió thổi mưa giông trước cơn bão mà theo dõi hắn.

“Khởi, khởi bẩm ngô vương.” —— Loại ánh măt tùy thời đem người ra lăn trì thật sự rất khủng bố, Lẫm Phong cảm thấy một cỗ âm phong ‘sưu sưu’ thổi qua, từ đỉnh đầu lạnh tới chân.

“Chuyện gì?” Hắc Viêm vẻ măt không kiên nhẫn.

“Thủy, thủy ma vương đến bái phỏng.”

“Mị Nhu?” giọng Hắc Viêm lạnh tanh.

“Vâng, đúng vậy. Còn còn có,” Lẫm Phong mồ hôi tuông ra ướt cả y phục, dáng vẻ bức người bệ vệ của quân chủ suýt làm hắn đứng không vững. “Băng, Băng Linh cũng tới, hắn cùng một số trước kia từng… ngài.. ừm…..”

“Bọn họ tới làm gì?” Hắc Viêm nhanh chóng ngắt lời, không hy

vọng Tinh nghe được những chuyện phong lưu trước kia của mình.

“Nói là….. đến để tự thú.”

“Tự thú?” trên mặt Hắc Viêm xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức quay về yên lặng, “Tới đúng lúc.” Hắn phân phó, “Ngươi đem tất cả bọn họ đưa tới đại sảnh đi, bổn vương một lát nữa sẽ tới.”

“Vâng” Lẫm Phong như được đại xá, cuống quít khom người nhanh như chớp chạy ra đại sảnh.

Hắc Viêm lập tức quay đầu lại cúi đầu đứng trước Diệu Tinh, trong mắt là nhu tình: “Tinh, ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ xử lí thật sạch sẽ.” Hắn đi tới cạnh cửa, lại hướng về phía Diệu Tinh mỉm cười, “Ngươi hảo hảo nghĩ ngơi, ta lập tức trở về.”

Hảo một nụ cười quỷ dị

—— Mộc Ngôn chỉ cảm thấy da đầu run lên, hắn nói thầm nửa ngày, rốt cục nhịn không được phun ra miệng: “Hắn nói ‘xử lý sạch sẽ’ có thể hay không chính là…… ‘gϊếŧ sạch sẽ hết’?”

“………..”

Hắc Viêm đằng đằng sát khí bước vào đại sảnh, bước đi thong thả đến chiếc ghế tinh thạch thật lớn ở trung tâm ngồi xuống, chậm rãi đánh giá tình thế phong ba trong phòng.

Thủy ma vương thiên kiều bá mị ngồi ngay ngắn bên trái, bên cạnh là tiểu nha đầu khơi mào sóng gió này. Bên phải lần lượt cao thấp xếp một hàng, đứng đầu chính là Băng Linh xinh đẹp mềm mại.

Hắc Viêm thản nhiên nhìn lướt qua Mị Nhu: “Ngươi tới làm gì?”

Trong lời nói của hắn không hề khách khí. Ai bảo hắn chỉ cần nhìn thấy nàng cùng nữ nhân đứng sau nàng, sẽ nhớ lại tình cảnh ngày đó —— đương nhiên không thể cho sắc mặt dễ nhìn.

“Ta là tới thăm Diệu Tinh,” Mị Nhu nhưng lại không thèm để ý chút nào đến thái độ lãnh đạm của hắn, thẳng thắng nói, “Không biết y đã khỏe chưa?”

——Nàng thật sự quan tâm chính là cái này. Sớm biết rằng Hắc Viêm là một người thích giận chó đánh mèo, lại từng chính mắt thấy hắn che chở cho Diệu Tinh, bộ dáng đầy yêu thích, trong lòng đều đã biết. Nếu lần này Diệu Tinh có gì không hay xảy ra, như vậy cái tên trở mặt còn nhanh hơn lật sách kia nhất định sẽ….. nghĩ thôi đã làm người rét run.

“Không nhọc ngươi quan tâm, Tinh y bình an vô sự.”

Lời này xem như cho Mị Nhu viên thuốc an thần. Sau khi an tâm, nàng âm thầm thương tiếc thay cho thị nữ bên người hôm nay đã ngàn cầu vạn khẩn muốn đi theo. Ai, Thải Cẩn a Thải Cẩn, lúc này ngươi không còn hy vọng gì.

Thấy nàng đã như đi vào cõi thần tiên, Hắc Viêm không để ý tới, trực tiếp đem ánh mắt sắc bén liếc về phía bên phải. Một đám người lấy Băng Linh dẫn đầu lập tức thực tự giác quỳ xuống, trong đó một số người bị ánh mắt của Hắc Viêm làm lạnh run.

“Các ngươi đều là ngốc ở bên cạnh bổn vương, sẽ không không biết quy củ của bổn vương đi?” tuy rằng những người trước mắt đều là những người hắn từng sủng hạnh qua, nhưng giờ phút này trong mắt Hắc Viêm chỉ có một mảnh băng hàn, càng không có nửa điểm thương hại, trong giọng nói bình tĩnh

ẩn hàm dày đặc sát khí.

“Ta, ta…. biết, biết, biết tội.” Hàn khí đánh úp lại như đâm vào xương, làm người ta rùng mình.

“Tốt lắm.” Khóe môi Hắc Viêm nổi lên nụ cười thị huyết, “Như vậy…..”

“Chờ chút.”

“Chờ, chờ một chút!”

Hai thanh âm khác nhau nhưng ý tứ trong lời nói lại hoàn toàn giống nhau.

“Tinh!” Hắc Viêm đứng lên.

Người đứng phía sau cửa đúng là người mà hắn không lúc nào không nhớ thương, về phần đối với người nâng Diệu Tinh, hắn căn bản ngay cả khóe mắt cũng không liếc một cái.

“Sao ngươi lại tới đây?” sát khí biến mất, lúc này trong mắt chỉ còn lại Diệu Tinh, Hắc Viêm lúc này từ sát thần biến thành tình nhân ôn nhu, đi nhanh đến kéo y từ bên người Mộc Ngôn qua nhét và ngực mình, ôn nhu cùng hỏi. “Thân thể…. chịu được chứ?”

“Không có gì.” Diệu Tinh không dấu vết tránh khỏi ôm ấp của hắn, chậm rãi đi đến một bên, ngồi phía bên phải trong phòng, chọn chiếc ghế đối mặt với Mị Nhu ngồi xuống.

Hai tay trống rỗng, nộ tâm mất mác làm cho Hắc Viêm hư không đầy cõi lòng. Ánh mắt ai oán theo đuổi thân ảnh của tình nhân, thình lình lại bị một thân ảnh chặn tầm mắt.

Mộc Ngôn cười hì hì mà nhìn hắn: “Ta nói, xem phân thượng ta trị liệu cho Diệu Tinh, không biết là có thể đòi ngươi một cái nhân tình?”

Hắc Viêm không hờn giận mà nhíu lại đôi mày rậm: “Nhân tình gì?”

“Băng Linh vốn thuộc Phong Ma cốc, có thể giao cho ta xử trí không?”

“…… Chuyện này Tinh mới là người trực tiếp bị hại” Hắc Viêm trầm ngâm, “Chỉ cần y không đồng ý, ta không ý kiến.”

——Lời này vừa ra, đã đem quyền giao cho Diệu Tinh. Điều này làm mọi người đang quỳ trên mặt đất dấy lên tia hy vọng, tâm lại chìm dưới đáy nước. Quân vương thật sự sủng ái Diệu Tinh như vậy sao, ngay cả quyền to nên gϊếŧ hay tha cũng tùy tiện giao cho y, xem tình hình hiện tại của bọn họ là vô cùng thê thảm, suy cho cùng cũng là một đường thê thảm, tất cả đều phải chết không chỗ chôn thân.

“Ta nhìn bọn họ không vừa mắt,” ánh mắt của mọi người nhìn Diệu Tinh vẫn như trước vẻ mặt tĩnh lặng, bất động thanh sắc. “Nói vậy bôn họ cũng giống nhau.” Y lạnh lùng nói, “Đuổi bọn họ đi, ta không muốn nhìn thấy bọn họ.”

Quả nhiên…. Một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, khóe miệng Hắc Viêm lại cong lên—— chính là nụ cười lúc này không hề chứa sát khí.

“Theo ý của ngươi.” Hắn nhìn một đoàn người ở dưới sững sờ như tượng đá, sắc mặt trầm xuống, “Không nghe thấy lời của Diệu Tinh đại nhân sao? Còn không mau cút đi!” —— có thể giữ lại một mạng như vậy, ở Viêm chi điện có thể nói là tuyệt vô cận hữu. ( hiếm khi, có 1 không 2)

Nhóm ‘tượng đá’ như tỉnh từ trong mộng, đều tan ra, vội vàng dập đầu đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy đi. Băng Linh dừng lại trước mặt Diệu Tinh, hơi hơi cúi chào. Cái cúi chào này, không thể nghi ngờ là đã thừa nhận địa vị của Diệu Tinh, đồng thời chặt đứt tâm ma kia của mình.

“Băng Linh khấu kiến Ngô vương.” Quỳ xuống trước người Mộc Ngôn, Băng Linh cung kính thi lễ. “Đa tạ Ngô vương.”

“Đây cũng không phải công lao của ta,” Mộc Ngôn híp mắt không có hảo ý nhìn chằm chằm Hắc Viêm, “Phải tạ ơn không ngại đi cảm ơn Hỏa vương. Không nghĩ tới đại ma vương gϊếŧ người không chớp mắt một ngày cư nhiên

cũng sẽ cho người khác một con đường sống, thật sự là ngàn năm có một a.” Hắn chậc chậc mà tán thưởng không thôi.

Băng Linh ngẩn ra, tiện đà tỉnh ngộ. Bất quá hắn trăm triệu lần không dám đi qua

nói lời cảm tạ, làm bộ như không phát hiện sắc mặt Hắc Viêm khó coi, hắn quyết định thật nhanh qua dập đầu với quân vương của mình, sau đó bay nhanh đi như lòng bàn chân bôi dầu, bỏ trốn mất dạng.

“Ta chỉ là không muốn gϊếŧ người trước mặt Diệu Tinh mà thôi.” Hắc Viêm không có biểu tình gì.

“Ta hiểu được,” Mộc Ngôn không sợ chết nói, ‘ngươi biến thành người tốt.”

“Ngươi đây là đang vũ nhục ta sao?” Hắc Viêm cực độ căm hận nói. Người tốt

—— đùa sao? Hắn hiện tại có thể xác định xương cốt của người nào đó đã ngứa ngáy, “Đừng nói hai chữ này, nếu không

——” mắt hắn lộ ra hung quang.

Đại sự không ổn, lúc này đã giẫm phải đuôi lão hổ. Mộc Ngôn âm thầm líu lưỡi, ánh mắt hắn đảo quanh, thực rõ ràng mà lui đến bên người Diệu Tinh, cười gượng vài tiếng: “Ha ha ha, chỉ là đùa một chút, người cần gì phải coi là thật chứ?”

Hắc Viêm lập tức lộ ra hơi thở (tg: kỳ thật hắn vừa nhìn thấy Diệu Tinh cũng đã không còn thở), đầy vẻ uy hϊếp, vội vàng bước đến đồng thời thu hồi lại hàn khí

“Làm sao ngươi biết ta sẽ thả bọn họ đi?” Diệu Tinh ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, từng chữ từng chữ hỏi.

“Bởi vì ta biết.” Đón lấy ánh mắt soi xét của Diệu Tinh, Hắc Viêm thật sâu nói —— bởi vì ta hiểu cá tính của ngươi, bởi vì ta hiểu thái độ làm người của ngươi, bởi vì ta…. thích người —— ngươi tin tưởng ta đi, ta không bao giờ… làm ngươi tổn thương nữa.

“Hiểu?” hồ sâu đen như mực gợn sóng nổi lên nhẹ nhàng, đều thu hết vào đáy mắt chăm chú kia của ma vương. Kia như đám sương ai oán thống khổ làm cho tâm Hắc Viêm co rút đau đớn. “Ta không cho là cái hiểu biết ta sẽ nói những lời kia ở ba ngày trước.”

“Thực xin lỗi.” Hắc Viêm thẳng thắn mà tạ lỗi, bày ra một bộ tư thế ‘chỉ cần ngươi tha thứ ta, muốn ta nói bao nhiêu lần cũng không vấn đê gì’.

—— Thật sự là bệnh tình nguy kịch. Mị Nhu luôn luôn giữ thái độ sống chết mặc bây chịu không nổi lắc đầu, phía sau truyền đến từng trận tiếng khóc thút thít rất nhỏ, Thải Cẩn đang lệ rơi đầy mặt, che mặt mà khóc. Quân vương làm người ta nắm bắt không được cao không thể với tới nhưng hiện giờ lại bị một đọa lạc thiên sứ nho nhỏ (hơn nữa còn là một người vô luận nhìn từ góc độ nào đều thực bình thường không có gì lạ, này lại là một người không xinh đẹp) mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục —— nguyên nhân trong đó, người ngốc cũng rõ. Cuồng dại nhiều năm qua rớt xuống đất vỡ tan nát, đả kích quá lớn làm nàng rốt cuộc nhịn không được đau khổ mà chảy nước mắt.

Mị Nhu đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi, chuyển mắt cười: “Nếu Diệu Tinh đại nhân quý thể không sao, như vậy, bổn vương cũng nên cáo từ.” Trước khi đi nàng cố ý hay vô tình mà liếc mắt nhìn Mộc Ngôn một cái, “Ngươi lần này đi nhân giới thế mà lại dẫn theo một nhân vật nguy hiểm trở về, chẳng lẽ ngươi không sợ vương vị của mình ngồi không xong sao?” Nói xong, dắt cổ tay Thải Cẩn thong dong bước ra đại sảnh.

“Nhân vật nguy hiểm?” Hắc Viêm nghi hoặc mà nhìn Mộc Ngôn. Hắn mấy ngày nay vì chuyện của Diệu Tinh không đêm nào chợp mắt, trong lòng nóng như lửa đốt, đương nhiên không rảnh bận tâm đến chuyện nhà người khác.

“Hắc hắc hắc,” tươi cười của Mộc Ngôn có vẻ cứng ngắc, “Không có gì cùng lắm thì….”

“Người có thể uy hϊếp vương vị của ngươi chỉ có một, chỉ là hắn cũng đã sớm chết.” Hắc Viêm một bên suy tư một bên nói, “Chẳng lẽ….” Tinh quang trong mắt chợt lóe, “Hắn còn sống?”

“Ách….. a…… cái kia….. Hôm nay thời tiết không tồi a. Ha ha ha….” Mộc Ngôn mắt loạn chuyển, chỉ nhìn trên nhìn dưới, nhìn chung quanh.

“Nguyên lai hắn thật sự không chết.” Hắc Viêm giả dối mà cười, “Ngươi đem hắn mang về có ý đồ gì? Không phải là chuẩn bị lại gϊếŧ hắn một lần nữa?”

“Làm sao có thể?!” Mộc Ngôn rốt cục nhảy dựng lên, hắn trợn mắt nhìn Hắc Viêm. “Không cho ngươi nói cái gì chết hay không chết! A Tốn hắn cũng không đoản mệnh như vậy!”

“Nga?” Hắc Viêm không đem chút tức giận của hắn để vào mắt, từ từ nói, “Vậy ngươi tinh toán làm như thế nào? Đem vương vị chắp tay nhường cho?”

“Đây là việc tư của bổn vương.” Mộc Ngôn nghiến răng nghiến lợi, một bước cũng không nhường. “Huống hồ, cho dù Phong Ma cốc thật sự đổi chủ, cũng coi như không có gì là đại sự kinh thiên động địa, hai mươi năm trước không phải mới đổi một lần sao?”

“Này xác thực không tính là đại sự mới mẻ gì,” Hắc Viêm nhún vai, “Ta chỉ là không hy vọng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Mộc Ngôn nghe xong lời này, chỉ cảm thấy mao cốt tùng nhiên (sởn gai óc): “Ngươi khi nào thì quan tâm tới ta?”

“Vốn cho dù các ngươi phải đấu ta sống ngươi chết, long trời lỡ đất cũng không phải chuyện của ta. Nhưng là,” Hắc Viêm liếc về phía Diệu Tinh đang lấy ánh mắt lo lắng nhìn Mộc Ngôn, rồi nói tiếp, “Vạn nhất ngươi có cái gì sơ xuất, có người sẽ khổ sở.” —— Ta chỉ là không muốn bởi vì chuyện ngươi tự rước lấy làm y thương tâm thôi.

“Thì ra là thế.” Mộc Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, hắn vỗ vỗ ngực, khoa trương mà thở hổn hển. “Làm ta sợ muốn chết. Ngươi vậy mà quan tâm ta, ta còn tưởng rằng ngươi đối với ta tâm hoài bất quỹ chứ! May mắn….”

“Cái gì?!” Hắc Viêm khinh thường mà nhướn mi, tà mị mà nhìn. “Chỉ bằng bộ dáng xấu xí của ngươi kia —— tặng cho ta ta cũng không muốn. Cũng chỉ có Tử Tốn ngu ngốc kia mới có thể bị ngươi mê hoặc đến đầu óc choáng váng.”

“Không được gọi hắn ngu ngốc!!’ Mộc Ngôn thoáng chốc đỏ cả cổ.

“Hừ….” Hắc Viêm bĩu môi.

“Ta muốn đi Ngự Lôi cung.” Thanh âm vững vàng bỗng nhiên vang lên ở giữa.

——Di?!!! Trái tim Hắc Viêm bỗng nhiên co rút cứng lại, hoàn toàn mất đi vận động cơ năng.

“Bảy ngày sau ta sẽ trở về.” Ngữ khí thực khẳng định.

——Bùm, bùm, nguyên lai tim còn nhảy, chỉ là giống như nổi trống, so với ngày thường thì nhanh hơn rất nhiều. Trong lòng bàn tay, toàn mồ hôi lạnh.

Hắn hít sâu một hơi: “Thân thể của ngươi……”

“Không có gì đáng ngại.”

Như vậy, ta, chờ, ngươi.” Một chữ, một chữ mà nặng nề phun ra, chữ như nặng ngàn cân.

“Tốt.” —— hy vọng lúc này ngươi có thể tin tưởng ta.

“Vừa vặn,” Mộc Ngôn duỗi thắt lưng, dường như không có việc gì mà nói, “Ta cũng muốn quay về Phong Ma cốc, không bằng chúng ta kết bạn mà đi. Ta đưa ngươi đến Ngự Lôi cung, thuận tiện lại kê cho ngươi mấy đơn thuốc.”