Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Chương 44: Phiên ngoại 6: Đại ca của Tiểu Kiều

Edit by An Nhiên

Một tiểu hài tử năm tuổi núp ở sau chuồng ngựa vụиɠ ŧяộʍ nhìn, Kiều Hồng Ảnh chớp đôi mắt to hâm mộ nhìn.

Khả Hãn ôm đại vương tử Quỷ Ngõa Lê Ngả mình yêu nhất, đặt hắn kỵ trên cổ mình, thoải mái cười to.

Khóe mắt trông thấy Kiều Hồng Ảnh bên cạnh chuồng ngựa, nụ cười trên mặt bỗng nhiên rút đi, hừ lạnh một tiếng, dùng Kiệt ngữ thấp giọng nói: “Trung Nguyên máu bẩn a, sinh ra hài tử cũng yếu đuối, vóc dáng nhỏ như vậy, một chút cũng không có bộ dạng của bản hãn.”

Đại vương tử cũng lè lưỡi với Kiều Hồng Ảnh, ôm cổ Khả Hãn vui cười: “Phụ thân, ta muốn cưỡi ngựa.”

“Được, tiểu tử ngoan có dũng khí, đi.” Khả Hãn ôm đại vương tử rời đi, thị nữ bên người liền nhao nhao đi theo.

Kiều Hồng Ảnh nhịn không được đi theo vài bước, đôi mắt to đầy tủi thân, lặng lẽ dùng Kiệt ngữ nói: “Phụ thân, xin lỗi…”

“Đừng có đi lung tung tới đây, chướng mắt bản hãn.” Khả Hãn lạnh mặt trừng mắt liếc hắn một cái, quay người đi thẳng.

Kiều Hồng Ảnh hít hít nước mũi, thất lạc nhìn bọn họ rời khỏi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng Khả Hãn nữa mới xoắn xoắn ngón tay lặng lẽ rời đi.

Trở về nơi ở, Kiều Vị Hoan đang dựa vào lông dê thêu thùa, sợi gấm trong của hồi môn đã sắp dùng hết, thêu hồng nhạn lên lụa màu sắc sẽ tẻ nhạt.

Tiểu Kiều chạy đến bên người Kiều Vị Hoan, cẩn thận lại chờ mong vươn hai cánh tay nhỏ về phía nàng.

Kiều Vị Hoan nhìn thoáng qua, không ôm hắn, thở dài nói: “Ngươi là nam hài, phải dũng cảm độc lập, không được lúc nào cũng làm nũng.”

Tiểu Kiều thả tay xuống, nằm ở bên cạnh Kiều Vị Hoan, thanh âm nghẹn ngào: “Mẫu thân, ta không có làm nũng a…”

Kiều Vị Hoan không thích nghe lúc hắn nói Hán ngữ vẫn mang theo ngữ điệu Kiệt ngữ, nghiêm túc nói: “Không phải nói a”, phải nói ‘mà’ .”

“Vâng… mà.” Tiểu Kiều cố gắng phát âm chữ này, sau đó chớp mắt hỏi Kiều Vị Hoan: “Mẫu thân, ta như vậy đã được chưa a?”

Kiều Vị Hoan nhẹ giọng thở dài, sờ sờ đầu Tiểu Kiều: “Được rồi, đi luyện công đi.”

“Mẫu thân, chân ta đau quá a, hôm nay không luyện được không?” Tiểu Kiều cẩn thận cầu xin, bắp chân nhỏ bé yếu ớt đã luyện đạp cọc gỗ đến tím xanh, đυ.ng một cái liền đau.

“Không được, nếu bây giờ ngươi lười biếng, sau này sẽ bị bọn họ giẫm dưới chân không trở mình được.” Kiều Vị Hoan khiển trách.

“… Vâng… Mẫu thân đừng nóng giận… Ta biết rồi a… Không phải a, phải là mà.” Tiểu Kiều cắn cắn môi, lặng lẽ chạy ra khỏi trướng.

Ban đêm, Quỷ Ngõa Nạp Kỳ ngồi dựa lưng ngoài trướng, ngửa đầu nhìn trời đêm đầy sao.

Tiểu Kiều ôm đôi chân xanh chỗ này tím chỗ kia dựa ở bên cạnh y, cầm lấy thảo dược Nạp Kỳ ném cho mình bôi lên.

“Cảm ơn a đệ.” Tiểu Kiều nhịn đau cắn môi bôi thuốc.

Nạp Kỳ nhỏ tuổi hơn Kiều Hồng Ảnh, vóc dáng lại cao hơn hắn không ít, cũng không để vào mắt đến tiểu ca ca này, chẳng qua không quen nhìn bộ dạng tội nghiệp mỗi ngày của hắn, thường xuyên ném cho hắn chút thảo dược và thịt khô.

Kiều Hồng Ảnh rất dính Nạp Kỳ, cảm thấy a đệ là người tốt nhất với hắn trên đời.

“Tại sao phụ thân không thích ta a?” Tiểu Kiều lẩm lẩm.

Nạp Kỳ hừ lạnh trả lời: “Thật ra ở đây mọi người không thích ngươi cũng không liên quan gì tới ngươi, chẳng qua là không thích người Trung Nguyên thôi.”

“Là vậy sao…” Kiều Hồng Ảnh dựa vào người Nạp Kỳ, ngửa đầu nhìn trời đêm, một con Kiệt ưng rít dài lướt qua, lao vào trong mây mù trên cao.

“Vậy người Trung Nguyên liệu có thích ta không?” Tiểu Kiều nâng mặt mơ ước.

“Không biết.”

“Ta cảm thấy ta rất tốt a, nếu là người Trung Nguyên, nhất định sẽ yêu thích ta.” Tiểu Kiều cong khóe mắt cười rộ lên, trong hốc mắt nước mắt tràn đầy, men theo gò má rơi xuống đất.

Hắn quỳ xuống, chắp tay trước ngực dán lên mi tâm, hướng về phía ưng thần biến mất thành kính cầu nguyện:

“Là ai cũng được… Ban cho ta một người yêu thương ta đi, ta sẽ đối thật tốt với hắn, đem tính mạng đều giao cho hắn.”

Nạp Kỳ nghe, chịu không nổi nhíu mày.

Mười ba năm sau, tử lao Thiên Uy.

Kiều Hồng Ảnh nửa điểm khí lực cũng không có, đã hoàn toàn dựa vào dây thừng khóa sắt trói trên người, chỉ cần dây thừng đứt, Kiều Hồng Ảnh lập tức có thể gục xuống chết trên mặt đất.

Thấy phạm nhân vẫn luôn cúi đầu, tên lính không kiên nhẫn được nữa, nắm tóc Kiều Hồng Ảnh dùng sức giật một cái, để lộ khuôn mặt trắng bệch tuyệt vọng, thấp giọng cười nói bên tai Kiều Hồng Ảnh, “Một nam nhân dung mạo đẹp thế này, ta cũng cảm thấy lãng phí thay ngươi.”

Dứt lời, que sắt nóng cháy màu đỏ liền chiếu tới bên mặt Kiều Hồng Ảnh, lần này cũng không phải là chuyện hủy dung nữa, hai mắt hai má toàn bộ đã hóa thành máu loãng, cái mạng nhỏ trên cơ bản đã giao hơn nửa.

Mắt thấy một luồng nhiệt khí nóng bỏng thốc đến trước mặt mình mà bản thân lại không thể lui được, cho dù Kiều Hồng Ảnh có cứng đầu đi nữa, hiện giờ cũng thật sự sợ.

Kiều Hồng Ảnh nhắm nghiền hai mắt ra sức liều mạng co về phía sau, tiếc rằng thân thể bị xích chặt trói trên cột gỗ, tóc bị lôi, ngay cả đầu cũng không động đậy được.

“Ô. . .” Kiều Hồng Ảnh liều mạng giãy giụa, lại vô ích.

Kỳ thật tên lính cũng không có vấn đề gì để tra hỏi, chỉ có điều nhặt được một mỹ nhân Dị tộc, muốn lăng nhục tra tấn mà thôi.

Trong nháy mắt que sắt sắp chạm đến da Kiều Hồng Ảnh, đột nhiên bàn tay buông lỏng, tên lính cuống quít quay đầu lại, phát hiện Chung Ly tướng quân đang lạnh lùng đứng sau mình, ước lượng que sắt trong tay, thuận tay ném trở về lò than, phát ra một tiếng leng keng vang giòn.

Tên lính sợ tới mức tái mặt, hấp tấp vội vã hành lễ, “Tướng quân!”

Kiều Hồng Ảnh cảm giác má trái mình bị nhiệt khí que sắt làm bỏng nhẹ, trong ngực cực kì sợ, nước mắt không thể kìm nén được trực tiếp trào ra, trượt xuống theo gò má, nhịn không được nghẹn ngào một tiếng.

Chung Ly Mục mặt không thay đổi đến gần, đưa tay vén tóc Kiều Hồng Ảnh ra sau tai, nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Hồng Ảnh.

“Mở mắt.” Chung Ly Mục nhàn nhạt ra lệnh.

Nóng rát đáng sợ không áp lên mặt mình, Kiều Hồng Ảnh cảm giác được một bàn tay to rộng phủ kín vết chai đang nâng cằm mình.

Kiều Hồng Ảnh rùng mình một cái, từ từ mở mắt nhìn người trước mặt.

Một đôi mắt ngậm nước chậm rãi nâng lên, lông mi treo nước mắt, long lanh ngửa đầu nhìn Chung Ly Mục, người trước mặt một thân giáp bạc, mày kiếm, môi mỏng, đầu lông mày có một vết sẹo dài sâu đã lâu năm, tỏ rõ chiến công của chủ nhân.

Hắn nghe thấy tướng quân kia nói: “Là người này. Cởi trói cho hắn, dẫn hắn đi theo ta.”

Trói buộc trên người buông lỏng, Kiều Hồng Ảnh không còn chống đỡ, trên đùi trên người bị roi quất đến máu thịt lẫn lộn, còn chịu cực hình kẹp tay, đã sớm tổn thương gân cốt, Kiều Hồng Ảnh đứng không vững, ngồi liệt dưới chân Chung Ly Mục, suy yếu đến mức chỉ có thể kéo vạt áo giáp bạc của Chung Ly Mục mới có thể gắng gượng ngồi.

Mười ngón tay bị kẹp của Kiều Hồng Ảnh vẫn còn chảy máu, run run để lại những dấu tay đỏ nhỏ trên áo giáp trắng như tuyết của Chung Ly Mục.

Kiều Hồng Ảnh kinh hoảng muốn lau, chợt thấy một chiếc áo choàng ném đến trước mặt, lại nghe thấy tướng quân cao lớn hung ác kia nói: “Khoác vào đi.”

Khoác vào?

Cho ta sao?

Kiều Hồng Ảnh kinh ngạc nhìn áo choàng rơi trước mặt mình, bên trên còn thêu hoa văn gợn mây của Hán tộc, nhìn rất ấm áp, chỉ là bản thân thật không dám đưa tay ra nhặt, không rõ tướng quân người Hán này rốt cuộc có dụng ý gì, chỉ cảm thấy người này tuy rằng trừng mắt, nhưng mà cũng không có ác ý.

Kiều Hồng Ảnh bị một loạt binh sĩ đồng thời xốc lên, hắn sợ hãi quá mức, dùng hết khí lực toàn thân tránh thoát mấy tên lính, dưới chân mềm nhũn, ôm lấy thắt lưng tướng quân Chung Ly.

Mấy tên lính sợ khϊếp vía, “Ai u tên Kiệt nô này! Đó là Chung Ly tướng quân của chúng ta!”

Ngực Kiều Hồng Ảnh đột nhiên run rẩy, đây là Chung Ly Mục. Là mục tiêu ám sát lần này của hắn.

Cũng bởi vì người này, Kiều Hồng Ảnh thất bại trong gang tấc, bị bắt vào lao chịu đủ tra tấn.

Tướng quân tên gọi Chung Ly Mục kia lạnh lùng giơ tay nói: “Các ngươi đi đi, tìm gì đó mang hắn ra ngoài, ta có lời hỏi hắn.”

Kiều Hồng Ảnh nhất thời buông tay cũng không được, tiếp tục ôm cũng không xong, đầy mặt không biết làm sao ngửa đầu nhìn Chung Ly Mục.

Chung Ly Mục nhíu mày lại càng sâu, cầm vỏ kiếm nhẹ nhàng hất áo choàng dưới đất lên, áo choàng trở về tay, Chung Ly Mục cầm áo choàng phủ lên vai Kiều Hồng Ảnh, lại quấn lại, chỉ có điều tay cầm kiếm đã quen quá vụng về, đem Kiều Hồng Ảnh bao thành cái bánh chưng.

Áo choàng dày phủ lên người rất ấm áp, Kiều Hồng Ảnh không dám lộn xộn, cẩn thận chờ.

Dây buộc áo bị quấn ra phía sau, Chung Ly Mục đành phải duỗi hai tay vòng qua người Kiều Hồng Ảnh, nghiêng ra sau buộc dây lại.

“Ô, hắn đang ôm ta a.” Kiều Hồng Ảnh kinh ngạc nghĩ, “Hắn khoác áo choàng cho ta, vì sao chứ?”

Có phải lời cầu nguyện của ta trở thành sự thật rồi không…

Kiều Hồng Ảnh kích động run rẩy duỗi hai cánh tay dài nhỏ trắng bệch đầy vết máu, hơi mở ra hướng về phía Chung Ly Mục.

Chung Ly Mục nhìn người trước mặt bẩn thỉu máu chảy đầm đìa hướng về phía mình muốn ôm một cái, nhíu mày, không nhúc nhích.

“Ô, vì sao hắn không ôm ta, không phải là ưng thần ban cho ta sao…”

Kiều Hồng Ảnh thấy y bất động thật lâu, hai cánh tay duỗi ra hướng về Chung Ly Mục thất lạc rủ xuống, tủi thân khẽ gối lên vạt áo giáp bạc của Chung Ly Mục, lại túm ra hai dấu tay máu đen bùn đất lẫn lộn, mờ mịt ngửa đầu nhìn Chung Ly Mục.

“Không phải sao… Thật sự không phải sao…” Tâm tình kích động của hắn dần nguội lạnh.

“Được rồi, đi ra ngoài rồi nói.” Chung Ly Mục khẽ thở dài, cúi người nâng dưới nách Kiều Hồng Ảnh, nhấc người lên lưng, lưng cõng tiểu Kiệt nô một thân thương tổn chậm rãi rời khỏi hình phòng.

Kiều Hồng Ảnh lặng lẽ ôm cổ y, ngoan ngoãn nằm trên lưng y, cẩn thận mím môi, thầm nghĩ: “Đây nhất định là đại ca mà ưng thần ban cho ta…”

————

“Tiểu Kiều.” Chung Ly Mục khẽ đẩy người đang co lại bên gối mình, hắn toàn thân mồ hôi lạnh, chui vào trong ngực Chung Ly Mục run rẩy, không biết đang mơ thấy ác mộng gì.

Tiểu Kiều đột nhiên bừng tỉnh, trừng to mắt kinh ngạc nhìn Chung Ly Mục, ánh mắt mờ mịt mất phương hướng .

Chung Ly Mục không nhìn nổi bộ dạng khổ sở đáng thương này của hắn, đốt nến, ngồi dậy dựa sát tới, ôm Tiểu Kiều vào trong ngực mình, bàn tay to rộng vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy của hắn.

Kiều Hồng Ảnh ánh mắt mờ mịt, phát ngốc hồi lâu, chui vào trong ngực Chung Ly Mục không chịu trở ra, len lén lau nước mắt không muốn để đại ca trông thấy.

Chung Ly Mục ôm hắn, lẳng lặng chờ hắn an tĩnh lại, cúi đầu hôn đỉnh đầu hắn, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

Kiều Hồng Ảnh lặng lẽ gật đầu: “Vâng.”

TOÀN VĂN HOÀN